HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY


Lời của lái xe khiến Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.

Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào xung quanh.

"Lái xe có phải bị ngốc không thế? Trong xe đâu có ai đâu".

Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong thì thấy rùng mình.

Cậu ta giơ tay che miệng hắt xì mấy cái.

"Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế? Trời mùa hè mà sao tự nhiên lạnh thế nhỉ?" Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì xe buýt bắt đầu lái đi.

Chiếc xe lắc lư chạy trên đường làng.

Ban đầu cả nhà Hứa Hạo Nhiên còn có thể câu được câu không trò chuyện với nhau.

Nhưng bọn họ dần cảm thấy nhiệt độ trong xe ngày càng thấp.

Hứa Hạo Nhiên vỗ vai Lý Phong nói: "Người anh em, anh có cảm thấy bây giờ rất lạnh không?" Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên cười: "Đến nông thôn rồi thì đừng tùy tiện vỗ vai người khác".

"Vùng này có thể hơi lạnh".

"Nhưng đợi đi qua ngọn núi phía trước là ổn".

Hứa Hạo Nhiên trợn mắt hỏi: "Ý anh là sao?" Lý Phong chỉ cười không nói.

Hứa Hạo Nhiên đang định hỏi tiếp thì xe buýt đột nhiên dừng lại.

Mà chỗ nó dừng rất đặc biệt.

Ở đây có một điểm dừng.


Nhưng chữ viết trên tấm biển làm Hứa Hạo Nhiên sau khi nhìn thấy thì cả người run lên.

Nghĩa địa Đàm Sơn.

Cửa sau của xe từ từ mở ra.

Cả nhà Hứa Hạo Nhiên vốn đang nói chuyện, không có ai để ý đến xung quanh.

Nhưng giờ vì bọn họ đang tập trung tinh thần.

Nên mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân trên xe đi về phía cửa xuống.

Đợi đến lúc tiếng bước chân từ trên xe chạm đất thì cửa sau của xe mới từ từ đóng lại.

"Ực!" Hứa Hạo Nhiên bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Mà không chỉ Hứa Hạo Nhiên nhận ra điều này, Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân cũng biết.

Hình như Liễu Ngọc Phân nhận ra điều gì đó, bà ấy vội nói lảng sang chuyện khác với Hứa Mộc Tình.

Hứa Hiếu Dương nói với Hứa Hạo Nhiên: "Con lấy điện thoại ra nghịch đi, đừng để ý đến xung quanh, cứ tập trung nghịch điện thoại ý".

Xe buýt tiếp tục lăn bánh.

Xe đi được một đoạn, lúc xe buýt đi qua một cây cầu, bên cạnh cái cầu lại có một điểm dừng.

Điểm dừng không có ai nhưng xe vẫn dừng lại.

Lúc này có một tiếng động lạ truyền đến từ cửa trước của xe.

Nghe giống như có người đi chân đất lên xe.

Mà lúc chân đất giẫm lên sàn nhà ốp tôn trên xe còn phát ra tiếng "bộp bộp".

Tuy là Hứa Hiếu Dương dặn Hứa Hạo Nhiên nghịch điện thoại nhưng cậu ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đầu xe buýt.

Lúc này, mắt cậu ta trợn to lên.

Bởi vì cậu ta phát hiện trên đất thế mà có dấu chân sũng nước.

Mà đáng sợ hơn là dấu chân đó đang bước đến gần chỗ ngồi của cả nhà Hứa Hạo Nhiên.

"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, cả nhà Hứa Mộc Tình bất giác rụt cổ cúi đầu không dám nói gì.

Tiếng bước chân ngày càng gần, dấu chân trên mặt đất cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Lý Phong ngồi trước Hứa Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng nói.

"Phía sau hết chỗ rồi, anh lên phía trước ngồi đi".

"Dù sao thì ở đây cũng có người già và phụ nữ, anh lớn bằng đấy rồi mà còn trần truồng đi lại, không thấy mất lịch sự à?" Lý Phong vừa nói thế, tiếng bước chân lập tức dừng lại, sau đó vòng về phía giữa xe ngồi xuống.

Xe buýt tiếp tục lắc lư chạy trên đường, cả nhà Hứa Mộc Tình phát hiện chỗ đấy có nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.

Hứa Hạo Nhiên ngồi sau định giơ tay vỗ vai Lý Phong như vừa nãy.

Nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra lời anh dặn.


Thế nên không vỗ vai anh mà vỗ lên cánh tay anh.

Đợi Lý Phong quay đầu lại, Hứa Hạo Nhiên nói nhỏ: "Này người anh em, đây là sao thế?" Lý Phong cười nhạt.

"Có mấy thứ khó nói lắm, dù sao cậu cứ coi những gì hôm nay nhìn thấy là đang nằm mơ đi".

Hứa Hạo Nhiên bĩu môi: "Dù có mơ thì giấc mơ cũng không thật được như thế".

Lý Phong giơ tay ra nói với Hứa Hạo Nhiên: "Hay là tôi tát cậu một cái xem đây có phải mơ không nhé?" Hứa Hạo Nhiên vội xua tay: "Thôi đi, tôi vẫn nên nghịch điện thoại thì hơn".

Qua cầu, đằng trước có một khúc cua khá rộng.

Chiều dài khúc cua phải đến cả trăm mét.

Sau đoạn cua có một điểm dừng nữa.

Phía sau điểm dừng này có một con đường.

Sau con đường có một khu rừng.

Xe buýt lại dừng lại.

Cửa trước mở ra, cả nhà Hứa Mộc Tình lại nghe thấy tiếng bước chân.

Lần này có vẻ đông người hơn.

Mà không khí cũng tràn đầy một mùi rất hắc.

Mùi này như mùi gỗ bị đốt cháy.

Nếu ngửi kĩ còn ngửi thấy mùi thịt cháy khét nữa.

Trong xe nhanh chóng ngập tràn mùi khói.

Hứa Hạo Nhiên bịt miệng, vừa ho khan vừa nói: "Không được, cái mùi này cay mũi quá".

Nói xong cậu ta giơ tay định mở cửa sổ.

Lý Phong nắm lấy tay cậu ta khẽ lắc đầu.

"Mấy thứ này nhẹ lắm, gió thổi sẽ tan mất".


"Nhịn một chút, sắp đến rồi".

Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Lý Phong.

"Người anh em này, anh nhìn thấy thật đấy à?" Lý Phong hơi gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên nói: "Vậy anh có thể để tôi nhìn một chút không?" Có câu nói tò mò hại chết mèo, Hứa Hạo Nhiên đúng là tên ngốc.

Bình thường cậu ta rất giỏi bày trò.

Giờ khó khăn lắm mới gặp chuyện kỳ lạ thế này đã khơi dậy sự tò mò của cậu ta.

Lý Phong cười nói: "Giờ tôi không có đồ trong tay, đợi đến làng rồi sẽ cho cậu xem".

Hứa Hạo Nhiên cảm giác trong xe buýt đã ngồi đầy người rồi.

Mặc dù mấy thứ này không phát ra tiếng gì.

Nhưng càng yên tĩnh thế này càng khiến người ta sởn tóc gáy.

Lúc này Lý Phong nói với Liễu Ngọc Phân.

"Bà chủ, nếu cô thấy yên tĩnh quá thì có thể mở vài bài hát".

Lời nói của Lý Phong làm Hứa Mộc Tình tò mò.

Hứa Mộc Tình chủ động hỏi Lý Phong: "Mở bài gì?" Lý Phong lấy chiếc điện thoại rẻ tiền từ trong túi ra, ấn bừa vào app mp3.

Di động lập tức truyền đến một bài hát có giai điệu sôi động, giọng hát cực cao.

"Đất trời mênh mông là tình yêu của ta, dưới chân đồi xanh hoa đua nhau nở rộ, nhịp điệu thế nào mới là vui tươi nhất! "


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi