"Yên tâm.
Lần này về nước tao đã tính toán cả rồi, mọi chuyện có lẽ sẽ ổn thoả thôi."
"Mong mọi chuyện như vậy." Cẩm Linh thở dài một cái nhưng ũng nhẹ nhõm đi phần nào khi biết Ngọc Khuê đã xác định rõ đường đi nước bước của mình.
Dường như câu chuyện này khiến cho bầu không khí vui vẻ của hai người giảm đi không ít vậy nên Cẩn Linh lại nghĩ ra một ý thay đổi chủ đề nói chuyện giữa hai người.
"À đúng rồi giờ tao mới chợt nhận ra một điều, vừa mày bảo ngày trước mày có xem ảnh của Trịnh Đình Vũ có sẵn trong máy tính rồi nhận ra vấn đề ở những bức ảnh mày nhận được hả?"
Ngọc Khuê vừa nâng ly trà sữa lên uống vừa gật đầu, hai mắt cô nhìn thẳng vào Cẩm Linh chờ đợi câu hỏi tiếp theo của cô ấy.
Nhưng chẳng hiểu sao cô càng tò mò thì Cẩm Linh cứ ngập ngừng mãi không hỏi.
Cuối cùng đành phải lên tiếng:
"Bà cô à, nói nhanh giùm tôi được không? Không nói nữa là tôi đi về thật đó."
Nghe vậy Cẩm Linh nắm chặt lấy tay Ngọc Khuê, nở một nụ cười khá "thân thiện" rồi nhanh chóng nói lên câu hỏi trong lòng mình nãy giờ: "Mày và chồng cũ ngày trước làm chuyện ấy có thói quen quay và chụp lại ảnh sao?"
Đau khổ nhất là đúng lúc này Ngọc Khuê đang ngậm ống mút uống trà sữa, khi nghe thấy câu nói này cô chẳng khác gì có mấy hạt trân châu mắc ở giữa họng.
Ngọc Khuê bị sặc thật rồi, đặt ly nước xuống bàn, một tay vuốt ngực một tay che miệng ho liên tục.
Ho xong một hồi, ánh mắt đầy tia lửa điện của Ngọc Khuê nhìn chằm chằm vào Cẩm Linh.
Chỉ là cô chưa kịp nói câu nào thì Cẩm Linh đã tranh nói trước.
"Do mày bảo đã so sánh và tìm ra điểm khác biệt giữa ảnh được con em họ mày gửi và ảnh mày có sẵn trong laptop nên tao nghĩ ra ngay mấy ảnh trong lap của mày cũng là ảnh nóng đúng không? Chứ tao thử hỏi mày nhé, đặt một bức mặc quần áo kín như bưng và một bức chẳng mặc gì trong tình huống ấy ấy kia thì mày so sánh được hả.
Vậy nên tao đã kết luận để so sánh được thì hai bức ảnh buộc phải cùng chủ đề do đó...ơ..."
"Uống nhanh cốc trà sữa này ròii chúng ta về thôi, giờ cũng muộn rồi." Để ngăn Cẩm Linh không nói nữa, Ngọc Khuê cầm cốc trà sữa lên, đưa ống mút lên tận miệng phục vụ tận tình chỉ mong Cẩm Linh bớt nói đi một vài câu.
Nhưng Cẩm Linh đâu có phải dạng vừa, uống một hớp rồi đặt cốc xuống bàn, tiếp tục hỏi Ngọc Khuê: "Mày nói xem những việc tao suy đoán có đúng không? Đừng có ý định phủ nhận suy đoán của tao, hành động bịt miệng tao vừa rồi của mày đã cho thấy những điều tao nói là sự thật."
Ngọc Khuê đặt tay lên trán cho thấy sự bất lực của bản thân, Cẩm Linh hót nãy giờ dù cô tìm cách ngăn cản cũng không được.
Lần sau kể cho bạn mình chuyện gì Ngọc Khuê sẽ tính toán cho thật kĩ không sẽ bị Cẩm Linh moi móc ra mà hỏi đi hỏi lại liên tục.
Cuối cùng, cho tới tận khi cả hai tạm biệt nhau về nhà thì Cẩm Linh mới dừng nói được.
[...]
Về đến khách sạn đã là 10 giờ tối, Ngọc Khuê bước vào phòng, chỉ cởi nhanh đôi guốc dưới chân mình ra rồi thả người xuống chiếc đệm giường êm ái.
Cô giang hai tay, hai chân duỗi dài trên giường như cách cô hưởng thụ những giờ phút nghỉ ngơi của riêng mình.
Lúc này chỉ có một mình, Ngọc Khuê không cần phải diễn, gượng ép bản thân nở những nụ cười giả trân và nói những lời giả nai lấy lòng người khác.
Thực sự cô rất bài xích với hành động này nhưng ở lâu trong giới kinh doanh này, cô vẫn nên biết điều thì hơn, đi theo phong trào nịnh nọt người khác.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, Ngọc Khuê với tay kéo quai đeo của chiếc túi nằm ở góc giường bên kia về phía mình, thò tay vào trong lấy điện thoại ra.
Nhìn lên màn hình báo người gọi, sự mệt mỏi trên khuôn mặt của cô hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự vui mừng, chờ mong.
Ngọc Khuê ấn vào nút nghe, ngay lập tức nghe được tiếng nói trong trẻo, vui cười khánh khách của con gái.
Nhím ở đầu dây bên kia tíu tít vui vẻ kể chuyện ở trường ở lớp với bạn, kể cho cô nghe về việc ăn uống ngủ nghỉ đủ giấc đúng giờ như lời hứa.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu thì một tiếng nói cất lên phá tan bầu không khí nói chuyện của mẹ con Ngọc Khuê.
"Nhím à, con lên chuẩn bị quần áo đồ dùng đi lát còn đến lớp học piano nữa.
Để điện thoại đó bà có chút việc muốn nói với mẹ con."
Nhím rất nghe lời, con bé hôn gió qua màn hình điện thoại tạm biệt mẹ mình rồi lon ton chạy lên gác chuẩn bị đồ đi học.
Ngay khi con gái quay lưng rời đi, Ngọc Khuê nhanh chóng trở về vẻ mặt lạnh nhạt, lười nhác.
"Buổi gặp gỡ Frank hôm nay như thế nào rồi?" Daria chủ động bắt chuyện trước.
"Cũng tạm ổn, tôi đã mở lời hợp tác kinh doanh nhưng ông ta luôn viện cớ gạt sang một bên và bảo hôm nay là bữa tiệc rượu vui vẻ thôi." Ngọc Khuê vứt điện thoại sang bên cạnh, mở camera trước nhưng cam quay trần nhà vì cô không muốn nhìn thấy dì mình.
Sau đó Ngọc Khuê nói qua qua những vấn đề cần thiết cho lần hợp tác lớn này khi cô trở về Việt Nam, báo cáo miệng không cần chi tiết lắm vì trước sau gì cô cũng sẽ gửi một bản thảo hoàn chỉnh về cho Daria.
Cuối cùng trước khi kết thúc cuộc gọi tối nay, Daria nhấn mạnh môt lần nữa với Ngọc Khuê:
"Nên nhớ tôi để cho cô tiếp xúc với Trịnh Đình Vũ là tìm cách lấy được những tài liệu mật giành lại công ty của bố mẹ cô chứ không phải tạo cơ hội để cho hai người gương vỡ lại lành đâu.
Nên nhớ cô còn..."
"Tôi biết rồi." Lần nào gọi điện là y như rằng Daria lại nhắc đến vấn đề này khiến Ngọc Khuê thấy phát chán nên lần này cô chặn họng để bà ta bớt làu bàu nữa rồi nhanh chóng cúp máy..