Thời gian một tháng sau đó Ngọc Khuê vẫn tiếp tục công việc của mình, cô đã hợp tác được với Frank để mở rộng thị trường thiết kế thời trang đa quốc tế, đặc biệt việc hợp tác thành công với một doanh nhân lớn như vậy sẽ có lợi rất lớn cho cô nếu sau này Ngọc Khuê quyết định rời khỏi công ty của Daria trở về Việt Nam bắt đầu lại từ đầu.
Càng là một doanh nhân thành công họ càng cần những người hợp tác làm ăn có năng lực thật sự chứ không phải hào quang hão huyền và Ngọc Khuê tự tin vào năng lực của bản thân có thể đáp ứng được những yêu cầu của đối tác.
Trong một tháng này đương nhiên cũng không tránh được gặp mặt Trịnh Đình Vũ thậm chí vì gặp nhiều quá giúp mối quan hệ của cô và hắn ngày càng tốt hơn.
Lần nào cô cũng bị hắn trêu đủ mọi đường, Ngọc Khuê tự đặt tay lên trán nghĩ xem rốt cuộc đây có phải là Trịnh Đình Vũ lạnh lùng cô từng quen hay không nữa, giờ mặt dày dã man.
Nhưng dù gì chính bản thân Ngọc Khuê phải tự thừa nhận từ lúc về Việt Nam tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ đây là quê hương của mình, sống ở nơi chôn rau cắt rốn nên tâm trạng của cô mỗi ngày đều phơi phới.
Hoặc có thể là do cô có thể gặp được Trịnh Đình Vũ.
Ngọc Khuê cũng chẳng rõ lí do là gì nhưng sống ở đây, mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa, đi làm có mục đích hơn chứ không như thời gian cô ở Pháp, sống và làm việc như một cỗ máy.
Nhớ về thời gian ở Pháp, Ngọc Khuê lại nhớ đến con gái nhỏ của mình vẫn ở chỗ Daria khiến lòng cô trùng xuống.
Ngày nào con bé còn ở cạnh bà ta thì ngày đó cô không thể nào yên tâm được, chẳng biết Daria sẽ làm gì con bé để đe doạ cô thực hiện kế hoạch của bà ta.
Đang ngồi trên ghế sofa miên man trong suy nghĩ của riêng mình, tay lắc lư ly rượu vang đỏ sóng sánh thì chợt tiếng chua cửa vang lên.
Ngọc Khuê đặt ly rượu lên bàn rồi tiến về phía cửa, mở cửa ra là mấy chiếc túi to đùng giơ lên trước mắt cô cùng giọng nói hớn hở:
"Tổng giám đốc, em mua đồ ăn vặt đến cho hai chị em mình vừa làm việc vừa ăn trong buổi tối nay này."
Quỳnh Giang hí hửng lắc đi lắc lại ba bốn chiếc túi nilon của cửa hàng Vinmart rồi đi thẳng vào nhà.
Cô bé đổ hết đồ trong túi lên trên mặt bàn tiếp khách, có bim bim, kẹo dẻo, chip chip, bánh cá....đa dạng đồ ăn vặt không chỉ trẻ con mà người lớn cũng rất thích ăn.
"8 giờ tối rồi đấy, ăn cái này không sợ béo hả Giang?"
Là con gái ai ai cũng ăn uống giữ dáng thon gọn, chỉ cần tăng một cân mà như trời sắp sập vậy.
Dó đó mấy món ăn vặt này đương nhiên nằm trong blacklist của con gái vậy mà cô trợ lí nhỏ này lại mua cả một đống đồ ăn vặt về ăn tối.
"Ôi kệ đi chị ơi, ăn một bữa không sao đâu." Quỳnh Giang xua xua tay tỏ vẻ mặc kệ vấn đề béo gầy kia, ngay sau đó cô bé bóc một gói bim bim ngồi nhai tóp tép.
Mùi bim bim toả ra xung quanh kích thích sự thèm ăn của Ngọc Khuê, cuối cùng cô chẹp miệng, kệ đi ăn xong rồi mai giảm cân cả thể.
Thế là Ngọc Khuê vẫn bị đánh gục bởi đồ ăn, ý chí quyết tâm của cô kém quá.
Ngọc Khuê và Quỳnh Giang vừa xem mấy bản thiết kế, mấy tài liệu ở công ty tổng bên Pháp gửi về vừa ăn mấy đồ ăn vặt trên bàn.
Chính Ngọc Khuê phải thừa nhận việc vừa ăn vừa làm này khiến cô dễ bị mất tập trung mấy lần nhưng đổi lại nó giúp cô bớt buồn ngủ hơn khi phải bơi trong đống tài liệu.
Thôi được cái này thì mất cái kia.
"Chị Khuê, hai chị em mình nghỉ giải lao chút đi, chúng ta làm liên tục hơn một tiếng đồng hồ rồi." Quỳnh Giang đặt bút và tài liệu trên tay xuống, vươn dài người ra sau một cái rồi tựa lưng luôn vào chiếc ghế sofa phía sau.
Cô bé tỏ đầy chán nản mệt mỏi khi nhìn vào tập tài liệu kia.
Nghe Quỳnh Giang nói vậy, Ngọc Khuê chỉ ngẩng lên nhìn cô ấy một lúc rồi lại cắm đầu vào màn hình laptop với mấy bản thiết kế trước mặt tiếp tục công việc của mình.
"Cố gắng làm nhanh lên, thứ sáu chúng ta lên SaPa tham dự buổi trình diễn thời trang của nhà thiết kế Paul ở đó.
Lẽ nào em muốn mang cả đống tài liệu này lên SaPa thay vì dành thời gian đi hưởng thụ sao?"
"Em không muốn đâu nhưng mà nhiều tài liệu quá." Quỳnh Giang bĩu môi làm mặt khóc.
"Làm đi không tối nay đừng hòng ngủ." Ngọc Khuê với tay cầm lấy một gói chip chip ném về phía Quỳnh Giang.
Cô bé bắt lấy gói kẹo bóc ra ăn luôn rồi ngồi lại ngay ngắn tập trung vào công việc.
Nhưng sự thật chứng minh, Quỳnh Giang không thể tập trung quá lâu, cô ấy như chợt nhớ ra gì đó vội ngẩng đầu lên gọi Ngọc Khuê:
"Chị Khuê, chị biết gì không?"
"Mày không nói sao chị biết được."
Quỳnh Giang cười đầy thích thú, đứng dậy rời khỏi vị trí của mình ngồi xuống cạnh Ngọc Khuê, ánh mắt gian manh khiến cô có chút lo lắng đến việc Quỳnh Giang chuẩn bị nói.
"Quên mất có điều này không nói với chị.
Hôm nay em nghe được một thông tin, trong buổi trình diễn thời trang ở SaPa cuối tuần này, Tổng giám đốc Trịnh của công ty TDV cũng được mời đấy."
Thông tin này khiến Ngọc Khuê đứng hình vài giây, một lúc sau cô lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ thông tin của Quỳnh Giang chẳng có gì bất ngờ cả.
"Sao laj nói với chị việc này? Làm như chị quan tâm lắm vậy."
"Đương nhiên là chị quan tâm rồi, em biết mà, chị không thể qua được mắt em đâu.
Đặc biệt thời gian gần đây chị và Tổng giám đốc Trịnh thân thiết hơn hẳn, hai người đang hẹn hò sao?" Quỳnh Giang lắc đầu không tin.
"Hôm trước em mới thấy anh ấy ôm chị ở trước cửa phòng đấy."
Ngọc Khuê thầm chửi trong lòng, buổi tối hôm đó Trịnh Đình Vũ đòi đưa cô về vì đã muộn ai ngờ trước khi rời đi hắn còn ôm cô ngay trước cửa phòng ở hành lang khách sạn chứ.
Lúc đó rõ ràng cô đẩy hắn ra luôn mà sao vẫn bị cô nhóc này nhìn thấy chứ.
"Còn ai nhìn thấy không vậy?"
Quỳnh Giang chợt bật cười khanh khách: "Thực ra em chưa nhìn thấy gì đâu.
Tối hôm đó em thấy Tổng giám đốc Trịnh ở sảnh chuẩn bị rời khỏi khách sạn nên đoán bừa vậy thôi chứ cảnh ôm ấp gì em chưa được chứng kiến.
Ai ngờ chị đã khai ra.".