Chim, cá chỗ này này e rằng đều là tay sai của Côn Bằng Vương.
Tức là nói chỉ cần minh còn ở trong thế giới côn bằng thì thế giới côn bằng sẽ tùy thời tra xét được mình, hèn chi Cô Cô lo lắng như vậy.
Thế thì ưu thế truy tung và phản truy tung lớn nhất của mình bị hủy bỏ, chỉ cần tốc độ của Côn Bằng Vương nhanh hơn mình là có thể bắt được mình ngay, dựa vào Cô Cô là không được.
Thế này thì làm sao đây?
Phải rồi, mình còn có một thân phận, tân cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng Lý Thái Sử!
Mình có thể dùng thân phận này nha. Bây giờ đám Côn Bằng Vương muốn bắt mình nói thẳng ra là vì văn minh chi thể. Nếu mình hóa thành Lý Thái Sử thì chắc đám Côn Bằng Vương sẽ không rảnh kiếm chuyện với mình đâu. Nhưng mà xung quanh đều là cá, chim. Kiếm quang Lục Nguyên động tru sát sạch cá, chim xung quanh và bùng phát nhiều nguyên khí khiến chỗ này nguyên khí cực kỳ hỗn loạn, tầm mắt không thấy rõ.
Cùng lúc đó Lục Nguyên biến thành bộ dạng Lý Thái Sử, cũng làm ra người giả khiến Lục Nguyên và Lý Thái Sử cùng tồn tại, như vậy mới không khiến kẻ khác nghi ngờ. Lục Nguyên làm xong những điều này rồi thì biến thành Lý Thái Sử thư sinh điển trai. Tất nhiên Lý Thái Sử xuất hiện ở nơi khác, là dùng thuấn di, khi thuấn di sử dụng tiêu tung pháp trừ đi dấu vết nhiều không gian, việc Lục Nguyên và Lý Thái Sử xuất hiện từ đầu tới đuôi xử lý sạch sẽ xinh đẹp.
Lúc này thế giới côn bằng xuất hiện bốn mươi người Thiên Bảng.
Thiên Bảng có tổng cộng năm mươi người, Lục Nguyên lấy hai thân phạn khác nhau xử lý sáu tên, Hoang Chi Tử xử hai, Cổ Thủy không vào thế giới côn bằng, cho nên Thiên Bảng có tổng cộng bốn mươi người mà thôi. Thực lực của Hoa pháp Thánh quá thấp, chưa thể vào bảng được.
Côn Bằng Vương ngồi ở chính giữa thế giới côn bằng. Gã đã tìm ra Hoang Chi Tử, Lục Nguyên.
Vu trớ tông sư Âu Dương Lạc và Phương Chu đứng một bên.
Âu Dương Lạc và Phương Chu có am hiểu riêng nhưng một là hạng bốn, một hạng bảy, sức chiến đấu khá là cao.
Côn Bằng Vương từ từ nói:
- Đã tìm ra Hoang Chi Tử và Lục Nguyên rồi, vầy đi, ta tìm Hoang Chi Tử, hai ngươi thì đi tìm Lục Nguyên.
Gã ra quyết định rất chính xác. Côn Bằng Vương ở trong thế giới côn bằng là vô địch, hơn nữa tốc độ nhanh, gã đi tìm Hoang Chi Tử thì Hoang Chi Tử chỉ có nước bó tay chịu trói thôi. Âu Dương Lạc, Phương Chu thì liên hợp đi bắt Lục Nguyên, cho dù hắn có giỏi ẩn núp tới đâu cũng chạy không thoát bàn tay hai người này, coi như đụng phải cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng khác thì hạng bốn, hạng bảy bắt tay nhau tuyệt đối có thực lực bảo vệ mình.
Kinh nghiệm chiến đấu của Âu Dương Lạc, Phương Chu cũng khá phong phú, lập tức đồng ý quyết định này.
- Khoan đã, Lục Nguyên biến mất.
Côn Bằng Vương ngây ra, nói:
- Không ngờ Lục Nguyên biến mất.
Thế giới của ta thì ta làm chủ, nhưng Côn Bằng Vương tìm khắp thế giới không thấy bóng dáng Lục Nguyên đâu. Gã tra tất cả người vào thế giới, phát hiện đều là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng cả, không có ai đáng ngờ. Chờ đã, thư sinh tuấn tú kia là ai? Môi hồng răng trắng trông thật lạ. Phải rồi, đây là nho chi văn minh Lý Thái Sử, hắn cũng xem như là tân cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hèn chi xuất hiện tại đây. Côn Bằng Vương giờ không rảnh chú ý Lý Thái Sử, gã bận tìm kiếm Lục Nguyên.
Kiếm nửa ngày, dùng thiên thị địa thính chi thuật tìm khắp thế giới côn bằng cũng vẫn không thấy Lục Nguyên đâu.
Côn Bằng Vương nói:
- Không thấy Lục Nguyên, thôi kệ nó, chúng ta trước đi bắt Hoang Chi Tử đã. Trước tiên lấy văn minh thần hoa của Hoang Chi Tử vào tay.
Nghe Côn Bằng Vương nói vậy thì Âu Dương Lạc, Phương Chu rất kinh ngạc. Không ngờ Lục Nguyên bỗng biến mất, người này quả nhiên có chút môn đạo. Nhưng bây giờ nhiều người đi tìm Hoang Chi Tử họ cũngp hải đi, để tránh cho Hoang Chi Tử rơi vào tay người khác. Dù sao trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng có một ôs nhân vật lợi hại ví dụ thứ ba, thứ năm, thứ sáu chẳng hạn. Những người này đều là đại cao thủ, vô cùng hùng hồn, chấn động tứ phương, không hề tầm thường.
Vèo một tiếng, Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, Phương Chu cùng bay lên trời hướng tới chỗ Hoang Chi Tử.
Lúc này Hoang Chi Tử mặc ngọc kỳ lân chiến giáp, tay cầm hồng hoang thần kích, vẫn là bọ dạng ngạo nghễ. Mãi đến bây giờ gã vẫn rất bình tĩnh, dám ứng đối bất cứ khiêu chiêns nào, hiển nhiên gã cho rằng Lục Nguyên thảm hơn gã trước, vì có nghe nói người được văn minh chi thể khác chính là hắn.
Trong thế giới côn bằng mở ra kịch chiến.
Một thư sinh cực kỳ tuấn tú tiêu sái, áo trắng, chắp tay sau lưng bay trên trời, có tiêu sái và thong dong khó tả.
Lục Nguyên bay thật là rất thoải mái.
Vừa bay vừa ngắm cảnh đẹp bốn phía.
Cảnh tượng thế giới côn bằng khác với bên ngoài.
Mặt đất trùm đầy lông chim, bay lên các cọng lông màu khác nhau theo gió tung bay, bay tứ tán.
Ngọn núi kia là con chim to, ngọn núi kia là cá lớn, sơn mạch trưn tuột, dưới sông đầy ắp cá, thật là thế giới xinh đẹp.
Bây giờ Lục Nguyên rất nhàn nhã, không thoải mái sao được?
Mới bắt đầu mình hóa thành Lý Thái Sử, vì tránh né Côn Bằng Vương giám thị mà ở trong thế giới côn bằng dù là trong nước sông cũng khó tránh khỏi bị giám sát.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLLúc ấy làm như vậy có hai chỗ tốt.
Một là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều ở trong thế giới côn bằng, nếu Lý Thái Sử không xuất hiện thì sẽ khiến người nghi ngờ thân phận, bây giờ tân cao thủ Lý Thái Sử xuất hiện thì mọi người không cần nghi nữa.
Điểm thứ hai là? Lục Nguyên gần đây đi dạo trong thế giới côn bằng có nghe đến chút tin tức, bởi vì vẫn không tìm được Lục Nguyên nên có rất nhiều cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đi tìm Hoang Chi Tử gây chuyện, nếu mình không đổi thân phận thì e rằng có một nửa lực lượng dồn bên mình. Giờ mình đổi thân phận thì tập thể đi tìm Hoang Chi Tử, bên kia chịu đựng công kích chợt biến mạnh gấp hai, áp lực gấp mấy lần tương đương với mình vô tình ám hại Hoang Chi Tử một phen. Lục Nguyên có thể không vui sướng sao? Có thể ám hại Hoang Chi Tử thật là chuyện cực kỳ tốt đẹp. Nhìn Hoang Chi Tử chật vật là một trong những điều sung sướng nhất trong đời.
Bị nhiều cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thực lực siêu đẳng vây công, Hoang Chi Tử không khả năng uy phong như ở văn minh thánh địa, chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm.
- Ha ha ha ha!
Nghĩ tới chỗ vui vẻ thì Lục Nguyên bỗng bật cười.
Phải rồi, mình có cần giả bộ thân phận tân cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng Lý Thái Sử đi bao vây tiểu trừ Hoang Chi Tử một phen không? Nếu mà làm như vậy sẽ khá thú vị. Mình không mấy hứng thú đánh rắn giập đầu, nhưng ra sức đánh Hoang Chi Tử chó rơi xuống nước thì mình rất có hứng thú nha.
Thôi đi, tăng thực lực của bản thân quan trọng hơn.
Bây giờ ở trong thế giới côn bằng nói thật là chỉ có thể xếp hạng hai mươi mấy cảm giác rất không an toàn, thực lực mình cơ bản khoảng hai mươi.
Cần phải tăng sức mạnh, tu hành văn minh chi đạo đi.
Văn minh chi đạo của mình nói trắng ra là chỉ có bốn chữ.
Rượu, kiếm, lười, chính.
Mình nên tu hành chữ nào trước tiên nhỉ?
Lục Nguyên ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tu chữ kiếm trước.
Muốn khiến chữ kiếm trong thần thức tỏa ra ánh sáng trắng thì phải trước tiên phẩm kiếm đã.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên lông chim, nó mềm mại xốp xốp.
Rượu, kiếm, lười, chính, bốn chữ này muốn khiến một chữ tỏa ra ánh sáng trắng là thực lực tăng vọt.
Nếu có thể khiến cả bốn chữ đều tỏa ánh sáng trắng thì đoán ra sức chiến đấu chắc là tới đẳng cấp mạnh nhất dưới văn minh cảnh rồi.
Vậy nên sau khi khiến bốn chữ đều tỏa ánh sáng trắng thì đến lượt tỏa ánh sáng sắc hỗn độn, khi phóng ra ánh sáng sắc hỗn độn là mình lập tức đi vào cảnh giới phó chủ văn minh.
Nhưng bốn chữ này đều xám xịt, sức chiến đấu hiện tại của mình chỉ xếp hai mươi mấy trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng mà thôi.
Trước tiên luyện kiếm đã!
Lục Nguyên nhẹ vuốt Dưỡng Ngô tiên kiếm.
Dưỡng Ngô tiên kiếm đặt ở đầu gối, mang theo ánh sáng dịu dàng.
Lục Nguyên nhìn kiếm thì thần thức xẹt qua hoa quá thiên sơn vạn thủy, nhìn trong Kiếm Giới hư không có vô số kiếm, các loại tiên kiếm, những tiên kiếm này xuất hiện từng cây, mỗi thanh chiếm một khối địa bàn, đây là một thế giới kiếm.
Lục Nguyên ở trong thế giới kiếm truy tìm, tiềm về kiếm.
Kiếm, kiếm, kiếm, kiếm, kiếm, kiếm, kiếm.
Tại sao kiếm trong thần thức của mình không có chút cảm giác nào tỏa ra ánh sáng trắng vậy chứ? Tại sao vậy? Lục Nguyên đang tìm kiếm đáp án.
Qua thật lâu sau hắn mới hiểu rằng Kiếm Giới là kiếm của Kiếm Giới, là kiếm của những người khác.
Kiếm của mình mới thuộc về mình.
Lục Nguyên thu lại thần thức, mnhinf chằm chằm Dưỡng Ngô tiên kiếm trong tay, rồi lại xem Lưu Tinh tiên kiếm.
Thật ra những thứ này đều không phải bản chất kiếm của mình.
Kiếm tức là kiếm, chân lý kiếm sâu nhất không pahir chính khí, cũng không có nhanh.
Kiếm chính là kiếm, kiếm chỉ là kiếm.
Lục Nguyên đứng dậy, đi trong thế giới côn bằng, hắn đi nhẹ nhàng thản nhiên.
Lục Nguyên đi rất bình tĩnh, khi đi thì Dưỡng Ngô tiên kiếm và Lưu Tinh tiên kiếm đều ởtrong vỏ, tay giơ lên hiện ra một thanh tiên kiếm! Thanh tiên kiếm này không thể dùng bất cứ đặc chất nào để hình dung bởi vì bản thân nó không có bất cứ đặc chất, kiếm chính là kiếm, đây là kiếm căn nguyên nhất cho nên nó không có đặc chất, nhưng thanh kiếm hơi mờ ảo.
Lục Nguyên đi tới một nơi có núi, có sông, có gió, có mây, là dươis một vách đá. Nước cuồn cuộn từ vách đá đổ xuống, đánh vào bờ ao hóa thành ngàn con ngân xà.
Chính là chỗ này, kiếm bắn ra, đuổi hết chim cá bốn phía khiến nơi này tạm thời không bị Côn Bằng Vương giám thị.
Lục Nguyên nhún chân nhảy lên một khối đá lớn.
Tảng đá ở dưới thác nước.
Lục Nguyên ngồi trên tảng đá lớn.
Tẩy kiếm!
Mặc kệ nước ở thác nước vọt vào thanh kiếm căn nguyên nhất không có bất cứ đặc chất gì trong tay mình. Lần này không phải lấy rượu tẩy kiếm, cũng không là dùng huyết tẩy kiếm, càng không có bất cứ cảm giác tại tẩy kiếm, mà là lấy thủy tẩy kiếm.
Thanh khê có thể trạc túc!
Thanh thủy có thể tẩy kiếm!
Lục Nguyên yên lặng nhìn vô tận nước từ trên đổ xuống đánh vào kiếm của mình.
Thật ra thì tẩy kiếm không phải là thanh thủy, mà là tâm của chính mình!
Thanh âm mới thật sự tẩy kiếm được!
Một thanh kiếm căn nguyên chân lý không có bất cứ đặc chất ngày càng rõ ràng sáng ngời. Trong quá trình tẩy kiếm Lục Nguyên phát hiện kiếm thuật của mình không ngừng tiến bộ. Vốn kiếm thuật của mình đã rất giỏi rồi, nhưng nhiều lúc có chút cảm giác mơ hồ, giờ qua lần tẩy kiếm này mơ hồ bị xua đi, kiếm thuật ngày càng mạnh.
Kiếm tại, tâm tại, nhân tại.
Kiếm quang hoàn toàn rõ ràng, chính lúc luồng kiếm quang này hoàn toàn rõ ràng thì Lục Nguyên phát hiện chữ kiếm trong thần thức tỏa ra ánh sáng trắng, hắn đã bước ra một bước vững chắc hướng tới văn minh chi đạo.
Xem ra tu luyện xong chữ kiếm, tiếp theo chắc là rượu.
Chữ rượu, Lục Nguyên nghĩ ra cách tu luyện đó là uống rượu.
Mặc kệ ngươi là cái gì, trước tiên uống rượu rồi tính.
Lục Nguyên có một đống rượu, hắn tồn mấy vạn cân, có đủ các loại rượu.
Ví dụ như có một loại tam thần tửu, chính là một vị chế rượu khá nổi tiếng tạo ra, trí khúc thanh đàm, thế dĩ ngân, nê dĩ thạch phấn, trữ tam thần tửu. Lúc lấy được tam thần tửu Lục Nguyên phát hiện vị rất tuyệt, một lần mua nhiều đến ngàn cân, bây giờ lấy ra uống, uống đến đã ghiền. Đây là loại rượu có mùi hoa nhè nhẹ. Cộng ẩm lan sinh tửu, đối ảnh thiếu một người, đây là loại rượu thích hợp cho quân tử chi giao đạm như nước cùng uống, quân tử như lan. Khi Lục Nguyên uống lan sinh tửu thì có cảm giác nếm vị nhàn nhạt.
Đương nhiên muốn khen còn có phiêu lao tửu, khi đó có bài thơ tán rằng: 'Bình thần châu chi trúc diệp, tuyệt phiêu lao hồ hoa đô'. 'tửu lư' thơ rằng: 'Hồng lư cao kỷ xích, pha xưng u nhân ý. Hỏa tác phiêu lao hương, hôi vi đông khí.' Lục Nguyên uống loại phiêu lao tửu này cũng có cảm giác như si như say.
Hồi sa lang tửu. Dùng ưu chất lang tuyền thủy ủ mà thành, vì vậy mà được tên như thế, uống một ngụm hương nồng đậm mềm mịn ưu nhã, rượu nồng nàn, hồi vị lâu dài, miệng còn vươn mùi thơm.
Còn có Côn Luân thương, lấy nước rất chú ý chế ra rượu khá mới mẻ.
Đwng nhiên có một oso không quá chú ý những điều đó, đại biểu xuất sắc nhất là thiêu đao tử, lão bạch kiền, mặc kệ ngươi có vị gì, loại rượu này chỉ có hai đặc tính một là cay, một là nồng, thế là được, đặc tính khác không cần. Đây vốn là loại rượu nồng, người hà sảng rất thích uống nó.
Trừ điều đó ra Lục Nguyên còn có nhiều chủng loại như cái gì trúc diệp thanh, kiếm nam xuân, tây phượng tửu, mao thai thiêu, khúc tửu, thanh tửu, tam hoa tửu, vân vân và vân vân.
Lục Nguyên uống cực kỳ sảng khoái.
Một bình tiếp một bình bị ném vào trong nước suối, thật là sống tự tại an nhàn, rượu chính là rượu, mặc kệ nó là mỹ tửu hay liệt rượu, uống sảng khoái là được. Lục Nguyên phát hiện khi hắn không ngừng uống rượu thì chữ rượu bắt đầu tỏa ánh sáng nhạt, xem ra làm như vậy thật sự có công hiệu, không thể không khen một tiếng. Cách uống rượu tăng thực lực thế này mình chưa từng nghĩ tới, đây là lần đầu tiên trong đời, quả nhiên làm tửu quỷ có ích lợi rất lớn.
Lục Nguyên uống rất là sảng khoái, mắt thấy rượu trong thần thức sắp tỏa ra ánh sáng trắng hoàn chỉnh rồi nhưng thấy rượu không còn.
Không sai, mấy vạn cân rượu bị mình uống hết sạch, mình đúng là vô song tửu quỷ mà.
Bây giờ phải nghĩ cách kiếm chút rượu, đúng rồi, trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hàng mười mấy có một người cũng là mê rượu.
Trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng người xếp thứ mười bảy, danh hiệu Tửu Tiên Nhân. Danh hiệu Tửu Tiên Nhân là một nhân vật vừa chính vừa tà, xưng hô gã là danh hiệu Tửu Tiên Nhân chứ không ai biết tên thật sự, người này có thực lực cao sâu khó dò. Tửu Tiên Nhân thường ngày rất ít khi chịu thiệt, nhưng có một lần chịu thiệt lớn, khi ấy Tửu Tiên Nhân nổi chứng ghiền rượu vừa lúc không xa có một hộ gia đình bán rượu. Tửu Tiên Nhân tính cách vừa chính vừa tà, một hơi cướp sạch mấy trăm cân rượu của người ta, khiến gia đình đó bị tổn thất nặng nề, nhưng Tửu Tiên Nhân mặc kệ những điều đó, tính cách của gã là như vậy đấy.
Kết quả là Nho Chi phó chủ văn minh ra tay trừng trị Tửu Tiên Nhân một trận, khiến gã trả lại tiền rượu cho nhà người ta.