Sau khi Miêu trường sinh dùng một đao đánh bại Vũ chi tử, nện bước tràn ngập ma lực, nhìn về phía Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, đến phiên ngươi.
Gã nảy sinh sát tâm đối với Lục Nguyên. Giết Lục Nguyên, Việt nữ Tiểu Thanh này còn tư cách gì để tranh giành với Miêu nữ Thanh Liên. Vũ chi tử không xen vào chuyện này được, nhưng Lục Nguyên thì có thế. Cho nên Miêu trường sinh càng muốn giết Lục Nguyên. Gã đánh bại Vũ chi tử trước mặt, cũng chỉ là gây áp lực đối với Lục Nguyên.
Miêu trường sinh là người tư cách khá lâu đời. Người như vậy mà đấu, có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm.
Vũ chi tử nôn một bãi máu.
Mà chẳng biết lúc nào, bên ngoài túy tửu điếm, xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân này tựa hồ vô cùng sầu bi, u oán. Cả người đều bị bao vây bởi sự sầu bi u ám này. Người như đang trong may, trong mưa, trong sương, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
Tiểu Thanh và Thanh Liên đều bị người này thu hút. Không chú ý tới bên kia, bằng không có thể lập tức nhận ra vị nữ trử trong mây, trong mưa, trong sương này, gọi là Vụ vũ công chúa, là người nắm giữ thủy trong số thất nữ. Vụ vũ công chúa không biết từ lúc nào hạ xuống, tuy nhiên nàng cũng không định quản chuyện này, nàng chỉ xem náo nhiệt thôi.
Thanh nữ.
Lục Nguyên khí phách vô song, nhưng hắn là văn minh cảnh, cũng quả thực có tư cách để khí phách như vậy.
Miêu trường sinh vung lên miêu đao của anh ta.
Miêu chi văn minh, có ba thứ nổi danh.
Miêu nữ, miêu đao, và miêu cổ.
Trong số miêu đao, thì nổi tiếng nhất là miêu đao tẩu điền đao pháp.
Bộ miêu đao tẩu điền đao pháp này, bắt đầu từ đao pháp trên không tạo ra hình chữ điền, ở giữa diễn sinh ra biến hóa vô cùng. Nhưng môt khi luyện đến đại thành, vẫn là chém ra một hình chữ điền trên không. Còn Miêu trường sinh không còn nghi ngờ gì nữa đã luyện tới cực hạn bộ miêu đao tẩu điền đao pháp này. Một bộ đao pháp biến hóa trên không, hóa thành hình chữ điền.
Một chiêu miêu tẩu điền đao pháp rất hay.
Chữ điền tổng cộng có thể chia thành sáu nét ngang. Mà sáu nét ngang giao nhau trên không, tạo thành từng đạo sát nhân chi pháp ảo diệu cực kỳ.
Nếu như nói lúc đối phó với Vũ chi tử, Miêu trường sinh chỉ là tùy ý xuất đao, vậy thì lúc này Miêu trường sinh lại thể hiện ra toàn bộ bản lĩnh thực sự, để đối phó với Lục Nguyên. Trước kia gã còn xem thường Lục Nguyên. Nhưng hiện tại Lục Nguyên đã đạt tới văn minh cảnh, gã sao dám xem thường Lục Nguyên, vừa ra tay đã là tuyệt học mạnh nhất.
Vũ chi tử nhìn một chiêu Miêu tẩu điền đao pháp này, nhìn hình đao trên chính giữa hư không, cũng biết mình thua không oan. Là Miêu trường sinh không để mình lộ ra sơ hở, thực sự cứng gặp cứng, bản thân cũng sẽ thua ngay, bản thân đúng là cách Miêu trường sinh một khoảng cách rất dài.
Miêu trường sinh cũng tự hứa, gã tự tin bộ Miêu đao tẩu điền đao pháp này của mình dùng tới cực hạn, chém ra chữ điền oai hùng trên không, cũng là tương đối mạnh rồi, sẽ không kém cạnh gì một kỷ nguyên văn minh cảnh. Nhìn bộ dạng của Lục Nguyên, nhiều nhất chỉ là tân binh của văn minh cảnh, có lẽ căn bản không đáng sợ như một văn minh cảnh bình thường.
Đối diện với một đao chữ điền của Miêu trường sinh.
Lục Nguyên căn bản không rút kiếm, cũng không cần thiết phải rút kiếm.
Mà chỉ khẽ vươn tay, thò một ngón tay cái ra.
Đây là một ngón tay trong suốt như ngọc, trên ngón tay, tựa hồ tản ra ánh sáng của văn minh vô tận.
Một ngón tay thò ra, tấn công mặt trên của Điền hình đao.
Ầm
Mầm trường sinh cả người như bị điện giật không ngừng lùi về sau, sắc mặt đại biến.
Đây chính là sự cường đại của văn minh cảnh sao?
Lục Nguyên chỉ dùng một ngón tay, tấn công mặt trên Miêu đao của Miêu trường sinh. Lại còn khiến Miêu trường sinh lùi về phía sau như chạm phải điện. Một trưởng mạnh nhất của Miêu trường sinh rõ ràng không bằng lực một ngón tay của Lục Nguyên. Lục Nguyên nhìn về phía Miêu trường sinh, lắc đầu. Dùng giọng điệu kiểu có thể dễ dàng bóp chết Miêu trường sinh, đứng ở nơi cao ở phía xa nói:
- Không cần vùng vẫy, ngươi có giãy dụa như nào cũng chỉ có một chữ chết, chính là con sâu cái kiến.
Miêu trường sinh nói;
- Đây là ngươi bức ta.
Miêu trường sinh không chịu được nhất cái giọng điệu kiểu này của Lục Nguyên. Ông ta sống khá lâu rồi, nhưng lại luôn không tấn công lên văn minh cảnh. Có những hậu bối của ông ta ngược lại tấn công được văn minh cảnh. Ông ta chỉ cho rằng, đây là nỗi nhục cả đời mình, ánh mắt của Lục Nguyên lúc này đang tấn công ông ta.
- Thần bí chi nhãn. Xuất hiện đi.
Miêu trường sinh quát một tiếng, trên đỉnh đầu gã lại xuất hiện một nhãn cầu thần bí vô cùng.
Lúc nhãn cầu thần bí kia xuất hiện, tất cả mọi người ở đó trừ Lục Nguyên, đều có cảm giác bị gã xuyên thủng đến cùng. Còn Lục Nguyên cũng cảm nhận được rất nhiều sự tích của mình bị nhãn cầu này nhìn thấu cả. Đây là một cảm giác khá khó chịu. Đây rút cục là nhãn cầu gì? Lục Nguyên cảm giác có vài phần cổ quái.
Miêu trường sinh cười quái dị từng hồi.
Còn Vũ chi tử quát một tiếng:
- Đó là thần bí chi nhãn của Nhãn chi văn minh, Miêu trường sinh thành công rồi.
Nhãn chi văn minh? Đây là cái gì?
Lục Nguyên không khỏi khẽ giật mình, bản thân chưa từng nghe nói có văn minh như vậy.
Còn Vũ chi tử hét lên:
- Nhãn chi văn minh, là một văn minh đặc thù của rất nhiều kỉ nguyên trước. Văn minh này khá cổ quái, hoàn toàn không giống các văn minh khác. Nhãn chi văn minh này dùng mắt để công kích. Có đủ loại thủ đoạn quỷ dị khó lường, có thể hình thành nhãn chi công kích. Nghe nói mấy trăm năm trước Miêu trường sinh đã có được di thể nhãn chi văn minh đã bị phá vỡ, không ngờ luyện thành thần bí chi nhãn. Thần bí chi nhãn này của gã chỉ e có lực công kích gần bằng nhất kỷ nguyên văn minh cảnh rồi. Hơn nữa do sự quỷ dị của thần bí chi nhãn, cho nên cũng không biết thủ đoạn công kích như nào.
Vũ chi tử tìm hiểu khá rõ tài liệu về đối phương lớn Miêu trường sinh này. Lục Nguyên nghe xong mới hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Còn Miêu trường sinh đang cười quái dị, thần bí chi nhãn kia đã bắt đầu chuyển động, vô số đạo hồng quang xuất hiện. Lập tức những người ở đó đều cảm thấy mắt mình khá đau nhức. Bất luận mở hay nhắm mắt đều vô dụng. Mắt căn bản không thể nhìn được, đồng thời xung quanh hết thảy đều hỗn loạn, thần niệm cũng không thể nhận thức được.
Hơn nữa không chỉ như vậy, thậm chí hết thảy không gian xung quanh đều ngưng đọng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Thần bí chi nhãn cấm pháp: thương nhãn, đoạn thần. Đây là một loại bí pháp có thể tránh cái chết nhưng cũng có thể giết người.
Thần bí chi nhãn cấm pháp: không gian tĩnh mịch. Điều này không giống với việc không gian ngưng kết lại. Mà là một kiểu không gian tĩnh mịch, là cấm pháp đặc biệt của nhãn chi văn minh.
Miêu trường sinh dùng thần bí chi nhãn này chỉ là để vây lấy Lục Nguyên. Còn gã dựa vào văn minh thiên quỹ tàn phá để tấn công văn minh thiên quỹ của Lục Nguyên. Sau khi văn minh thiên quỹ của Lục Nguyên bị va chạm, gã lập tức bắt đầu chạy trốn. Thần bí chi nhãn này gã bỏ ra bao nhiêu tâm sức mới luyện thành, đã từng tìm một văn minh phó chủ kỷ nguyên thử rồi. Qủa thật có thể vây hãm văn minh cảnh một khoảng thời gian khá dài. Miêu trường sinh cũng không thể không biết tự lượng sức mình mà đi đấu với Lục Nguyên. Văn minh cảnh đệ nhất thiên hạm chi thuyết dù sao cũng không phải nói suông, từ trước tới nay chưa từng có phi văn minh cảnh mà thắng được văn minh cảnh, từ trước tới nay chưa từng có.
Tuy nhiên Miêu trường sinh cảm thấy mình lúc này đành phải chạy trốn thôi. Sau này tu thành văn minh cảnh rồi lại tìm Lục Nguyên báo thù. Dù sao có chút cơ duyên với nhãn chi văn minh, nên cũng có chút tin tưởng sẽ đánh bại Lục Nguyên.
Ngay lúc Miêu trường sinh cho rằng mình lập tức phải tháo chạy, một cánh tay thò ra từ trên không. Đây là một đại chưởng như núi, đánh về phía Miêu trường sinh. Trong lòng Miêu trường sinh cực kỳ kinh hoàng. Gã thi triển thân pháp thần hình cửu biến, nhưng đại chưởng như núi kia biến thành to như trời.
Dù thần hình cửu biến có nhanh thế nào, cũng không thoát khỏi bàn tay này.
Miêu trường sinh lập tức thay đổi thân pháp khác. Đây là tâm pháp gọn nhẹ mà quỷ dị. Thân thể trên không tựa hồ biến ra vô số chữ "điền". Tâm pháp này là một trong những bộ tâm pháp nổi tiếng nhất của Miêu chi văn minh. Nhưng bàn tay to như trời xanh kia vẫn đột nhiên bắt lấy. Cho dù Miêu trường sinh dùng bao nhiêu thủ đoạn, đổi bao nhiêu tâm pháp, căn bản trốn không thoát khỏi bàn tay đó.
Đợi đến lúc thị giác của Vũ chi tử, Pháp chi tử hồi phục, chỉ thấy Lục Nguyên ngưng tụ thành một cánh tay lớn trên không. Mà bàn tay pháp lực này cầm lấy Miêu trường sinh như chó chết. Điều này vượt xa nhân vật Côn Bằng Vương. Bị Lục Nguyên nắm lấy như chó chết như vậy, Miêu trường sinh không ngớt kêu lên:
- Không thể nào, không thể nào, thần bí chi nhãn của ta, sao có thể thoáng cái không vây nổi ngươi.
Anh ta thật sự không thể tin sự thật này.
Lục Nguyên cười nhạt:
- Ngươi nói không thể thì không thể sao? Thần bí chi nhãn của ngươi, sớm đã vào tay ta rồi.
Lục Nguyên khẽ lật tay, đánh ra quả nhiên là thần bí chi nhãn. Miêu trường sinh nhìn thấy pháp bảo thần bí chi nhãn mình tu luyện không biết bao nhiêu lâu, uy lực vô cùng đã bị Lục Nguyên đoạt được, sắp tức đến hộc máu.
Kỳ thật ngay từ đầu, thần bí chi nhãn kia thật sự có tác dụng khá lớn. Lúc vừa bắt đầu, Lục Nguyên đúng là bị tam đại cấm pháp: thương nhãn, đoạn thần, và không gian tử tịch của thần bí chi nhãn gây thương tích, bao vây lấy. Tuy chỉ là vết thương nhẹ, nhưng trong lúc nhất thời cũng bị Miêu trừng sinh vây hãm, để cho gã thong dong bỏ trốn, nếu phát triển bình thường thì chắc chắn sẽ là như vậy.
Nhưng, lúc thần bí chi nhãn bao vây, văn tự trong tân kiếm thế giới của Lục Nguyên, văn tự viên tự sơ thủy kia đột nhiên phát uy.
Thần bí chi nhãn, ngươi có thần bí đến đâu, cũng chỉ là con mắt.
Mà con mắt thì hình tròn.
Con mắt đã là hình tròn, thì sẽ có liên hệ tương đối với viên tự.
Bởi vì Miêu trường sinh là thế giới cảnh, Lục Nguyên là văn minh cảnh, đây là sự khác nhau một trời một vực. Sơ thủy văn tự viên tự vốn có địa vị cao. Thêm vào địa vị của người sử dụng hoàn toàn không giống, cho nên viên tự vừa rồi có thể khiến thần bí chi nhãn xuất hiện một sơ hở. Còn Lục Nguyên thì lập tức nắm lấy sơ hở này, dùng pháp lực vô hạn cứ thế giam giữ thần bí chi nhãn, ném vào trong tân kiếm thế giới của mình, Lục Nguyên trong lúc nắm lấy thần bí chi nhãn này, phát hiện thần bí chi nhãn, thực sự có khá nhiều huyền cơ. Nếu có cơ hội muốn đích thân nghiên cứu kĩ một chút, nhãn chi văn minh, một thần bí văn minh.
Lục Nguyên nhìn về phía Miêu trường sinh:
- Ngươi có thể đi chết rồi.
Tay ấn một cái, đánh chết thực lực của Miêu trường sinh vẫn còn trên Côn Bằng Vương. Từ đó về sau, Miêu trường sinh chính thức biến mất.
Lục Nguyên thật giỏi.
Nhân vật như Miêu trường sinh, thiên bảng đệ nhị mấy trăm năm trước, sau đó lại có được di thể đã thất lạc cả triệu năm của nhãn chi văn minh, vừa mới xuất núi đã dễ dàng tấn công Vũ chi tử, thể hiện thực lực đáng sợ vô cùng vượt xa so với Côn Bằng Vương. Kết quả nhân vật như vậy, sau khi dùng chiêu thần bí chi nhãn, lại bị hai chiêu của Lục Nguyên đánh bại, hai chiêu giết chết.
Lục Nguyên thật mạnh.
Văn minh cảnh quả nhiên thật mạnh.
Mạnh đến nỗi khác thường, mạnh đến nỗi quá sức thể hiện.
Quả nhiên một đạo đã xuất, mạnh tới văn minh thiên hạm vô địch.
Lục Nguyên nhìn về phía Miêu nữ Thanh liên:
- Lúc đầu nàng nói ta vô dụng, bây giờ ta hữu dụng hay vô dụng?
Lục Nguyên nhìn về phía Miêu nữ Thanh Liên thản nhiên nói. Lúc nói tuy ngữ khí khá nhạt, nhưng lại bao phủ toàn thân Miêu nữ Thanh Liên một cách đáng sợ. Miêu nữ Thanh Liên lúc đầu căn bản xem thường Lục Nguyên. Tuyệt đối không ngờ Lục Nguyên lại đạt tới văn minh cảnh. Dưới khí thế cực kỳ cường đại của Lục Nguyên, nàng cơ hồ không thể thở được. Kỳ thật nếu Lục Nguyên muốn dùng khí thế sát hại nàng, thật sự sẽ làm được. Đây là uy lực của khí thế văn minh cảnh, có thể sát hại những thế giới cảnh khá yếu đuối
Dưới uy thế của Lục Nguyên, Miêu nữ Thanh Liên cơ hồ toàn thân đều mềm nhũn.
Lục Nguyên cười một hồi, không dự định giết Miêu nữ Thanh Liên. Dù sao Miêu nữ Thanh Liên là một trong hai người được chọn làm Thanh nữ của Phượng cổ văn minh. Giống như trước đây Miêu chi văn minh có bắt ép Việt nữ Tiểu Thanh như nào, cũng tuyệt đối không dám giết Việt nữ tiểu Thanh.
Lục Nguyên cũng vậy, đương nhiên không thể giết Miêu nữ Thanh Liên, cái này là quy tắc.
Thứ hai? Hiện nay mình có muốn giết cũng khó. Ngay cạnh mình có một khí tức ẩn nhược vân vụ. Đây chắc chắn là văn minh cấp. Lục Nguyên nhìn về góc đông nam, cô gái như vân như sương như vũ ở góc đông nam đang nở một nụ cười như sương. Một đạo thần niệm truyền tới, từ đạo thần niệm này, Lục Nguyên biết được thân phân của cô gái như sương này. Vân vụ chi chủ, một trong những thất nữ, chủ chưởng thủy.
Lục Nguyên không nhịn được, cười phá lên.
Vũ chi tử lại thở dài một hơi. Miêu trường sinh rút cục chết rồi. Tuy không phải mình giết, nhưng cũng có thể báo cáo với tổ tiên khi cúng ở nhà.
Pháp chi tử cũng chấn động vô cùng. Sau khi anh ta nhìn thấy Lục Nguyên đạt tới văn minh cảnh, hai chiêu đánh chết Miêu trường sinh. Động lực muốn đạt tới văn minh cảnh của Pháp chi tử ngày càng lớn. Lục Nguyên có thể trở thành văn minh cảnh, mình nhất định cũng có thể.
Lục Nguyên cầm chén rượu lên.
Lúc Lục Nguyên cầm chén rượu, Miêu nữ Thanh Liên phát hiện sau lưng mình đổ mồ hôi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, thực sự nàng sợ Lục Nguyên sẽ giở trò giết nàng thật, tuy biết rõ khả năng này rất thấp.
Còn Lục Nguyên uống rượu, tuy nhiên Lục Nguyên lập tức phát hiện hoàn toàn không tìm thấy cảm giác khi uống rượu.
Không phải rượu có vấn đề gì, cũng không phải người uống rượu có vấn đề, uống rượu cùng Vũ chi tử dĩ nhiên rất vui.
Nhưng, những người bên cạnh vây xem quá nhiều, quá nhiều. Tất cả đều ngạc nhiên nhìn mình. Thật ra người xem có thể không nhiều sao? Lục Nguyên vốn luôn là nhân vật nổi tiếng như cồn, một khi xuất hiện, sẽ thu hút ánh mắt của nhiều người. Hiện tại còn đạt tới văn minh cảnh rồi, trở thành văn minh phó chủ, đương nhiên là càng có nhiều người tới xem.
Xem ra tạm thời không uống trôi rượu ở đây rồi, Lục Nguyên u buồn thở dài một hơi:
- Xem ra không uống rượu được.
- Lúc này đúng là không uống nổi rượu.
Vũ chi tử nói:
- Đệ muốn viết thư về cho Thiết tự thế gia, bẩm báo lại chuyện Miêu trường sinh chết dưới tay Lục huynh cho Thiết tự thế gia. Sau này nếu Lục huynh có gì sai bảo, nếu là việc đệ có thể làm, chắc chắn sẽ toàn lực tương trợ. Đệ cũng muốn uống một bữa với huynh.
Vũ chi tử muốn uống rượu đại cừu đắc báo, chỉ thích hợp cho anh ta uống một mình.
Lục Nguyên gật đầu.
Pháp chi tử nói:
- Trong trận chiến của Lục huynh và Miêu trường sinh, đệ cũng ngộ ra vài điều, bây giờ sẽ bế quan.
Pháp chi tử vốn luôn là thiên tài trong số những thiên tài. Từ trận chiến của Lục Nguyên và Miêu trường sinh, anh ta có thể ngộ ra điều gì đó là chuyện rất bình thường.