Hoa Sơn không thể diệt!
Diệp Phương đang cố gắng liều mạng. Bây giờ thực lực của Diệp Phương là luyện khí kỳ cửu tầng, không cao cường lắm. Gã một kiếm đâm chết một Tu La nhưng phía bên thân phải đã đẫm máu. Tuy nhiên, Diệp Phương không để ý, vẫn nhào về phía đối thủ tiếp theo.
- Hoa Sơn, sẽ không diệt, ta phải bảo vệ Hoa Sơn!
Khi Diệp Phương vung kiếm đã quên tất cả, chỉ nhớ trước khi mình bị sư phụ nhặt được, cùng đệ đệ Diệp Viên suýt chút đông chết trong tuyết, nếu không phải sư phụ cứu mình, nếu không phải Hoa Sơn giáo dục mình thì mình đã sớm không còn sống trên đời.
Cho nên mình phải bảo vệ Hoa Sơn.
Cho dù bây giờ thể lực, pháp lực dùng cạn kiệt nhưng vẫn vung kiếm ra.
Kiếm pháp của Diệp Phương bây giờ đã vô cùng hỗn loạn, nhưng dưới tình huống nay trong hỗn loạn có khí độ trang nghiêm, khá hợp Quân Tử kiếm đạo. Tuy nhiên, Diệp Phương không phát hiện điều này, gã chỉ biết rằng phải bảo vệ Hoa Sơn, trừ điều đó ra không còn suy nghĩ nào khác.
……..
Cách Diệp Phương không xa, nguyên kiếm tông hiện nay là đệ nhất đệ tử chân truyền Thạch Triêu Dương đang cố gắng vận khí Triêu Dương kiếm pháp, nhát kiếm như điện đâm vào người Sa Ma, pháp lực rót vào trong, đánh chết một Sa Ma luyện thể kỳ thất tầng. Sa Ma đó đến chết vẫn không dám tin mình sẽ chết bởi Hoa Sơn đệ tử pháp lực thấp hơn mình nhiều. Nó ngạc nhiên ngã xuống đất, đứt hơi chết.
Thạch Triêu Dương bản thân chỉ là luyện thể kỳ ngũ tầng mà thôi, nhưng lần này là phát huy vượt bình thường, vượt hai tầng chiến thắng. Kiếm pháp của Thạch Triêu Dương chắc chắn không thể sánh bằng Lục Nguyên, bình thường muốn vượt một tiểu cảnh giới còn vô vàn khó khăn, vượt hai tầng cảnh giới thắng định là không thể tưởng tượng, nhưng lần này kỳ tích đến.
Thạch Triêu Dương ra đời không thảm như Diệp Phương. Bản thân Thạch Triêu Dương xuất thân từ Hoa Sơn, lúc nhỏ không có gì bi thảm, trong đầu gã đều là tình hình năm mươi năm tại Hoa Sơn. Có sư phụ hiền từ, có sư bá tốt bụng, có sư đệ bướng bỉnh, có sư muội đáng yêu, có rất nhiều ký ức của mình.
Còn nhớ sư đệ so kiếm với mình, mình dùng Hi Di kiếm pháp, sư đệ cũng dùng Hi Di kiếm pháp, kết quả sư đệ bị mình dùng kiếm mà bất ngờ một kiếm đá trúng mông, té xuống nước cắn trúng một con rùa.
Còn nhớ mình bay đi, hái cho sư muội một đóa hoa hồng xinh đẹo, hoa hồng chiếu dung nhan càng hồng.
Còn nhớ…
Bởi vì qua quá nhiều ký ức tốt đẹp, cho nên không đành lòng bỏ đi.
Hoa Sơn, ta phải bảo vệ.
Coi như chết trận cũng phải bảo vệ nơi này.
Chết thì tính sao?
………
Tống Sĩ Quân trước ngực bị một thanh cốt đao đâm xuyên. Tu La cười to, Tống Sĩ Quân là trưởng lão trường sinh nhất tầng, giết chết một trưởng lão trường sinh kỳ coi như lập công to. Hơn nữa yêu ma và Hoa Sơn vốn chính là kẻ thù truyền kiếp, Tống Sĩ Quân bị một kiếm đâm xuyên, sự sống đã tắt, chết chắc rồi.
Tu La cười to, gã muốn rút ra cốt đao mỏng như cánh ve của mình, muốn đi đánh chết mục tiêu tiếp theo. Tu La này là trường sinh kỳ nhị tầng, ở trận có quá nhiều người có thể đánh chết, lần này phải giết sướng tay.
Tu La định rút ra thanh cốt đao nhưng phát hiện nó không nhúc nhích.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnCó chuyện gì?
Tu La thế mới phát hiện, tay Tống Sĩ Quân nắm chặt cốt đao. Chuyện gì thế? Chẳng phải sự sống gã đã mất, chết chắc rồi, sao có sức nắm chặt cốt đao như vậy? Lực lượng từ đâu ra? Hơn nữa thanh cốt đao cực sắc bén, dễ đâm rách thịt đập gãy xương, đôi tay gã đầy máu tươi, đau nhức như thế làm sao nắm chặt được?
Trên mặt Tống Sĩ Quân xẹt qua nụ cười hoài niệm, sau đó hung dữ nói:
- Chết cùng ta đi!
Phi kiếm sắc bén xuyên qua ngực Tống Sĩ Quân đâm vào ngực Tu La.
Tu La ngây ra!
Nó chưa từng thấy người độc như vậy, trước khi chết, sự sống đã tận mà vẫn nắm cốt đao sắc bén vô cùng mỏng như cánh ve, chịu đựng đau đớn, hơn nữa dùng phi kiếm đâm xuyên ngực Tống Sĩ Quân vào ngực nó, tổn thương nó.
Cái này…quá độc!
Tống Sĩ Quân mạnh di chuyển chuôi kiếm, bị đâm mà di chuyển chuôi kiếm cần có lực lượng lớn đến đâu, chịu đựng đau nhức cỡ nào? Trái tim Tu La bị cắt nát, nó cảm thấy sự sống cảu mình đang trôi đi. Tại sao? Tại sao? Chẳng phải luôn nói yêu ma ác hơn tu tiên giả sao?
Tại sao tu tiên giả độc như vậy!?
Bây giờ Tống Sĩ Quân là trường sinh kỳ nhất tầng, vừa vào trường sinh kỳ. Đúng thế, lúc mới vào trường sinh kỳ, địa vị, thân phận tại tu tiên giới là hoàn toàn khác, có thể hưởng thụ tài nguyên càng nhiều, càng tốt. Lúc này ai không muốn sống? ai không muốn sống mới là đồ ngu. Đúng thế, mình muốn sống, sống mãi mãi, thậm chí truy cầu vạn thọ.
Nhưng mình phải bảo vệ Hoa Sơn.
Vì bảo vệ Hoa Sơn, không tiếc chết đi.
Tống Sĩ Quân xuất thân gia tộc tán tu lụi bại, khi ấy gia tộc tán tu suy tàn bị ma đạo tiêu diệt, người Hoa Sơn cứu gã, rồi mang gã giao cho Hoa Sơn. Là các sư trưởng Hoa Sơn từng chút một dạy mình, khiến mình tìm ma đạo trả thù giết nhà.
Bây giờ Hoa Sơn gặp nạn, sao mình không ra tay được?
Dù có chết cũng phải kéo Tu La chôn cùng, dùng sức mạnh cuối cùng bảo vệ Hoa Sơn.
Kiếm xuyên qua Tống Sĩ Quân và Tu La, Tống Sĩ Quân nặng nề đập xuống đất.
Hoa Sơn, ta không thẹn với ngươi.
*Rầm!* một tiếng, Tống Sĩ Quân ngã xuống đất, đã đứt hơi.
Để lại một nụ cười vô cùng quyến luyến.
Nếu có kiếp sau, hãy để ta lại làm người Hoa Sơn, dù là trưởng lão hay đệ tử.
Thiên Bức tộc Bạch Bức trưởng lão nói:
- Đồ mập, ngươi quá chậm!
Từ Bức trưởng lão cũ chết đi thì do Bạch Bức trưởng lão thay thế vị trí Bức trưởng lão cũ. Trưởng lão toàn thân trắng tinh, là dị chủng trong Thiên Bức tộc, tốc độ nhanh vô cùng. Kỳ thực pháp lực của Bạch Bức trưởng lão yếu hơn Bức trưởng lão cũ, nhưng hơn Diệp Dương Dung chút.
Bạch Bức trưởng lão ở trên không trung bay trực tiếp tìm Diệp Dương Dung.
Tên mập này pháp lực kém hơn mình, tốc độ cũng không nhanh bằng, xem bộ dạng thì kinh nghiệm đánh nhau cũng không được tốt lắm.
Không tìm tên mập như vậy khi dễ thì tìm ai chứ?
Bạch Bức trưởng lão lao hướng Diệp Dương Dung, gã lấy Viên Dung linh kiếm chặn, nhưng Bạch Bức trưởng lão thật tình quá nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng. Bả vai Diệp Dương Dung liền xuất hiện vệt máu, đây đã là lần thứ tư gã bị đâm trúng, tuy mỗi lần vết thương không lớn nhưng cứ tiếp tục thế thì sớm muộn gì sẽ chết trong tay Bạch Bức trưởng lão.
Bạch Bức trưởng lão cười khằng khặc, lão không vội vã giết chết Diệp Dương Dung, phải từ từ ngược sát đồ rùa này. Biên Bức tộc trời sinh phản cảm mập mạp.
Bạch Bức trưởng lão lại lần nữa tấn công, nhưng giờ phút này lão mới phát hiện Diệp Dương Dung không hề phòng ngự.
Lấy công đối công, không thèm phòng ngự, liều mạng với ngươi.
Nếu nhát kiếm này đâm xuống, Bạch Bức trưởng lão công nhận có thể trọng thương Diệp Dương Dung nhưng chính lão cũng sẽ bị nhát kiếm của gã đâm thương. Cái tên này đang liều mạng? liều chết gấp gáp như vậy làm gì? Chẳng phải mập thường sợ chết sao? Tại sao vội liều mạng đến thế?
Đồ ngốc mới muốn chết chứ?
Diệp Dương Dung cười khổ.
Kỳ thực gần đây Diệp Dương Dung mới cưới thê tử, trong khi Lục Nguyên đi Việt Lộc Sơn thì thê tử mang thai, qua hai tháng sẽ sinh nở. Tuy là tu tiên giả nhưng nghĩ mình sắp cha, Diệp Dương Dung rất hưng phấn. Tình mẫu tử dù vĩ đại nhưng tình phụ tử cũng lớn lao.