Thư Tình nghe vậy không nói gì, hai người đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe.
Hôm nay Hoắc Vân Thành lái một chiếc Rolls-Royce, anh mở cửa xe cho Thư Tình ngồi vào.
“Cảm ơn!” Thư Tình ngồi vào ghế phụ lái, không quên thắt dây an toàn lại.
Advertisement
Hoắc Vân Thành khởi động xe, lơ đãng hỏi: “Cuộc họp chiều nay chuẩn bị ra sao rồi?”
Thư Tình mím môi, giọng điệu nắm chắc: “Không thành vấn đề.”
Cô biết hội nghị ngày hôm này chắc chắn sẽ không đơn giản, chỉ sợ là có một màn kịch đang chờ cô.
Thật là đáng mong chờ…
Hai người đến sân bay đã là một tiếng sau.
Thư Tình nhìn thời gian, còn khoảng mười phút nữa chuyến bay của Bruce mới hạ cánh.
“Tôi vào toilet một chút.” Thư Tình nói với Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành khẽ gật đầu.
Thư Tình ở trong toilet nhắn tin: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó: “Hết thảy thuận lợi.”
Thư Tình nhếch khóe môi, màn kịch chiều nay xem ra sẽ vô cùng đặc sắc, mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của cô.
Thư Tình trở lại đại sảnh thì Bruce đã xuống đến sân bay.
Bruce là người Pháp, độ khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn, là một người Châu u điển hình.
“Hi, Mr.Hoắc!” Nhìn thấy Hoắc Vân Thành, Bruce nhiệt tình chào đón, tặng cho anh một cái ôm.
“Đã lâu không gặp.” Hoắc Vân Thành vẫn là bộ dạng người sống chớ gần như lúc trước.
Thư Tình tươi cười lễ phép bước lên phía trước, dùng tiếng Pháp chào Bruce: “Xin chào, ngài Bruce!”
“Vị tiểu thư xinh đẹp này là…” Bruce tươi cười nhìn Thư Tình, trong đôi mắt xanh lóe lên sự kinh ngạc.
Hoắc Vân Thành cau mày, giới thiệu với Bruce: “Đây là thư ký Thư, phụ trách dự án lần này.”
Hoắc Vân Thành lại thêm một lần kinh ngạc, Thư Tình nói tiếng Pháp.
Vị hôn thê này của anh không những không phải là đồ nhà quê mà còn thực sự rất ưu tú.
Ưu tú đến mức đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người, giống như Bruce ngay lúc này.
Bruce khoa trương vươn hai tay, ý định tiến đến ôm Thư Tình: “Thư tiểu thư thật xinh đẹp, chúng ta đã từng gặp nhau có phải không?”
Thư Tình chỉ lễ phép bắt tay Bruce một cái: “Ngài cứ nói đùa, người phương Đông đa số đều có nét giống nhau, tôi nghĩ có lẽ vì thế nên ngài mới thấy tôi quen mắt.”