Thực ra mà nói, cô và Bruce đã từng găp nhau một lần.
Quãng thời gian cô và ông nội đi du lịch ở nước Pháp đã từng gặp Bruce trong một bữa tiệc, nhưng khi đó cô chỉ mới mười lăm tuổi.
May mắn Bruce không nhận ra cô, cô không muốn mình bại lộ thân phận nhanh như vậy.
Advertisement
Đưa Bruce cùng với trợ lý trở lại Hoắc thị, đúng hai giờ, hội nghị dự án thời trang Lady chính thức bắt đầu.
Lần này Thư Tình đã chuyên nghiệp chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ ppt.
Mặc dù biết Bruce có thể nói tiếng Trung nhưng Thư Tình vẫn dùng tiếng Pháp trôi chảy giới thiệu tiến độ của dự án và hoàn thành xuất sắc bài thuyết trình của mình.
Đại biểu nước Pháp và Bruce liên tục gật gù, bày ra ánh mắt tán dương.
Lại một lần nữa thấy Thư Tình tỏa sáng rực rỡ, Hạ Tinh Tinh ghen tị nắm chặt bàn tay.
Thư Tình, cô cứ chờ xem, trò hay còn chưa bắt đầu đâu.
Để xem cô đắc ý được bao lâu, lần này cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!
Bài thuyết trình kết thúc, Thư Tình nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt, ngay cả Hoắc Vân Thành cũng không ngần ngại tán dương cô.
Thư Tình cười nhẹ: “Tiếp theo chúng ta sẽ xem qua bản thiết kế trang sức kỳ này.”
Nói rồi, Thư Tình mở tập tài liệu lấy bản thiết kế ra.
Ngay khi nhìn thấy bản vẽ trong tay mình, sắc mặt Thư Tình thay đổi.
Mọi người trong phòng đều hít vào một hơi.
Bởi vì thứ mà Thư Tình lấy ra…là một xấp giấy trắng!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hạ Tinh Tinh dẫn đầu mở miệng làm khó dễ: “Thư Tình, cô dang làm cái gì vậy?”
Thân là người phụ trách dự án, mọi tài liệu đều được Thư Tình kiểm tra rồi mới mang đến Hội nghị.
Hiện tại, bản thiết kế ở đâu không thấy thay vào đó lại là mấy tờ giấy trắng, Thư Tình dĩ nhiên khó tránh khỏi trách nhiệm.
Trong hội nghị quan trong mà lại để xảy ra sai sót cơ bản như thế này, dựa theo thủ đoạn thiết huyết trước giờ của Hoắc Vân Thành, ắt hẳn sẽ đuổi việc Thư Tình không thể nghi ngờ.
Cô ta trộm liếc Hoắc Vân Thành.
Quả nhiên, giờ phút này khuôn mặt Hoắc Vân Thành giăng đầy mây đen, môi mỏng mím chặt tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng.
Hạ Tinh Tinh thầm đắc ý, tiếp tục cao giọng nói: “Thân là người phụ trách dự án này sao cô có thể bất cẩn đánh mất bản thiết kế được cơ chứ? Lại còn tính lấy mấy tờ giấy lộn thay vào hả?! Ban thư ký chúng ta tuyệt đối không thể để người tác phong thiếu chuyên nghiệp như cô tiếp tục làm việc được!”
Sắc mặt của Hoắc Vân Xuyên chìm xuống, anh khẽ liếc nhìn Thư Tình: “Chuyện này là thế nào?”
Mất bản thiết kế? Thay vào đó là mấy tờ giấy trắng?
Hoắc Vân Thâm không nghĩ Thư Tình sẽ phạm sai lầm cấp thấp như vậy, anh muốn nghe cô giải thích như thế nào.