HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


Và làm cho Phương Hạo Vân đúng là bó tay.

Lúc mặt trời lặn, hai người cũng nắm tay nhau đi xuống núi, dọc đường đi, bọn họ cố ý làm ra vẻ thân thiết, hào phóng để cho mọi người nhìn.

Lúc trở về khách sạn, Phương Hạo Vân đóng cửa không ra, quyết tâm trao đổi tinh thần với Thiên Phạt. Hắn cần phải làm cho mình mạnh lên, nếu không như vậy thì lão bất tử và sư phụ của Nguyệt Nha Nhi sẽ là kình địch của hắn.

Hắn có một dự cảm mãnh liệt, nếu gặp phải hai người kia, thì có thể khẳng định rằng hắn không phải là đối thủ.

Sau khi trở về biệt thự Nguyệt thành, Nguyệt Nha Nhi cũng đóng cửa phòng lại không đi đâu cả.

Cô cảm thấy hoảng loạn vì hành trình hôm nay, có sự mờ ám vô tình với Phương Hạo Vân, làm cho lòng cô hơi rung động. Rượt bắt với Phương Hạo Vân vốn chỉ là trò đùa của cô thôi.

Nhưng bây giờ, cô không thể không coi trọng nó được. Bởi vì trong lòng cô quả thật có vài phần vui vẻ, và điều quan trọng nhất là cô cảm thấy được sự tuyệt diệu khi đàn ông ở cùng đàn bà.

Cái cảm giác tuyệt diệu này trước kia chưa từng có.

Cô rất muốn tiếp tục thể nghiệm cái cảm giác này.

Tắt đèn đã lâu rồi mà Nguyệt Nha Nhi vẫn còn nằm lăn lộn trên giường không ngủ được, trong lòng cô lộn xộn, trong đầu thì không ngừng hiện ra cảnh tượng Phương Hạo Vân đang hôn cô một cách ngọt ngào.

Đột nhiên, cô cảm thấy có người tiến vào.

Sau khi đứng dậy, cô nói với bóng đen : "Chị, chị đến rồi... chị đến đúng lúc lắm, vừa lúc em cũng có vài chuyện muốn hỏi chị, em muốn chị quyết định giúp em"

"Nguyệt Nha Nhi, chị biết tâm tư của em..." Người đến là dì Bạch, cô vẫn mặc bộ đồ màu đen như trước, cô đứng ở chổ mà ánh trăng không chiếu vào được, nếu không phải là cao thủ như Nguyệt Nha Nhi, thì căn bản là không cảm thấy được sự tồn tại của cô.

"Nguyệt Nha Nhi, chị cũng vì chuyện này nên mới đến..." Dì Bạch cười nói : "Thế nào? Người chị giới thiệu cho em, không tồi chứ? Tất cả đều nằm trong dự kiến của chị, em nhất định sẽ động tâm. Nguyệt Nha Nhi, chị đã nói với em rồi, Hạo Vân là một người đàn ông đặc biệt, hắn rất có duyên với đàn bà, hơn nữa rất được các cô gái thích. Tuy rằng em cũng rất đặc biệt, rất ngạo khí. Nhưng đối với một người vĩ đại như hắn, ngạo khí của em sẽ không dùng được..."

"Nhưng mà sư phụ em..." Nguyệt Nha Nhi không ngờ chị gái lại ủng hộ mình.

"Không cần lo, chị nói rồi, cho dù trời có sụp xuống vẫn còn chị chống đỡ mà... Cho dù là sư phụ của em không đồng ý, thì chị cũng có biện pháp. Nói túm lại, em cứ tin tưởng chị, cứ yêu đi..." Dì Bạch cổ vũ.

"Được rồi, em sẽ thử yêu một lần..." Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý nha, em thấy đám người Phong Vân thật sự muốn làm phản..."

"Chị biết!"

Dì Bạch dường như không hề lo lắng : "Chị còn biết bọn họ đang bàn bạc với lão già kia?"

"Bàn bạc với lão già? Lẽ nào hắn hiện thân rồi sao?" Nguyệt Nha Nhi khẽ nhíu mày : "Chị, nếu đúng là vậy, thì chị càng phải cẩn thận..."

"Yên tâm đi, không sao cả..." Dì Bạch tự tin nói : "Đối phó với lão già ấy, chị có đủ nắm chắc... Về phần ba người Phong Vân, không có Nguyệt thành thành chủ, thì chị cũng không lo lắng!"

"Được rồi, ngủ đi, ngủ yên ổn đi, chờ khi em tỉnh lại, tất cả phiền não sẽ biến mất..." Dì Bạch cười cười nhìn Nguyệt Nha Nhi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nguyệt Nha Nhi há miệng ra hỏi : "Chị, hai chị em chúng ta cùng thờ một chồng, có phải là tiện nghi cho tên nhóc ấy không?"

"Haha!"

Dì Bạch mỉm cười : "Tám chữ không sai chữ nào, thôi không cần phải nói sớm như vậy, tất cả đều tùy theo duyên phận đi.... Nguyệt Nha Nhi, có câu vốn chị không muốn nói, nhưng chuyện đã đến nông nỗi này, chị không thể không nói... Theo truyền thuyết thì đàn bà con gái của Bạch gia chỉ có thể gả cho một tôn chủ..."

"Có ý gì?" Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc hỏi.

"Chị cũng không biết, trong điển tịch ghi lại như vậy... Chị chỉ nhắc nhở em mà thôi, nhưng bản thân chị cũng không tin vào truyền thuyết này" Nói đến đây, dì Bạch đột nhiên nói : "Có lẽ chị sẽ đem Tố Nữ Công truyền cho hắn, sau đó rời đi..."

"Vì sao?" Nguyệt Nha Nhi lại hỏi.

"Em cũng biết..." Dì Bạch cười tự giễu : "Một khi Tố Nữ Công của chị bị hắn hút, thì chị sẽ trở nên vừa già vừa xấu... em cảm thấy rằng khi đó chị còn có thể ở cùng một chổ với hắn sao?"

"Chị, nếu hắn dám ghét bỏ chị, em sẽ giết hắn" Nguyệt Nha Nhi hung hăng nói.

"Hạo Vân sẽ không ghét bỏ chị, nhưng chị tự ghét bỏ chính mình..." Dì Bạch nói : "Có lẽ đây là cơ hội của chúng ta, nếu chị có thể sinh con với Hạo Vân, vận mệnh của gia tộc thủ hộ sẽ thay đổi. Sau này chị sẽ dẫn đứa nhỏ rời xa tất cả... Chị muốn bồi dưỡng nó trở thành một tôn chủ mạnh nhất, thuần khiết nhất của gia tộc thủ hộ..."

"Chị... chị làm vậy là hy sinh quá lớn..." Nguyệt Nha Nhi khuyên : "Người hy sinh không nhất thiết phải là chị, em cũng là người của Bạch gia.... tuy rằng em không có Tố Nữ Công, nhưng công lực của em cũng không yếu, có lẽ em có thể sinh con với tên nhóc đó... Chị hoàn toàn có thể giữ được thanh xuân của chị..."

"Không có khả năng!"

Dì Bạch lắc đầu cười khổ : "Từ trước đến giờ, chỉ có người luyện Tố Nữ Công thì mới có thể cùng chủ nhân của Thiên Phạt sinh con, trở thành Thiên Phạt giả chân chính"

"Chị.... tội tình gì phải làm vậy, thật ra gia tộc thủ hộ của chúng ta cũng không cần phải vì Thiên Phạt giả xuất thế, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chúng ta không phải cũng tốt đấy thôi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi