HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


Và làm cho Phương Hạo Vân đúng là bó tay.

Dì Bạch mim cười nói : "Nguyệt Nha Nhi, có một số việc em không biết, chị cũng không nói cho em được... Nhưng mà chị muốn nhắc nhở em, vận mệnh của Bạch giá đã nhất định rồi, em và chị... có lẽ không có cách nào vẹn toàn đâu, cho nên chị mới cổ vũ em yêu, cứ yêu một cách oanh liệt đi, yêu như thể ngày mai sẽ không còn được yêu... Chị chỉ nói vậy thôi, em tự nắm chắc đi, gặp lại...."

Dì Bạch đi rồi, Nguyệt Nha Nhi vẫn không có vẻ buồn ngủ.

Cô mặc áo ngủ đứng ngay cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Cho đến bình minh, cô vẫn còn đang đứng ở cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

"Haizzzzzzzz...."

Thật lâu sau, Nguyệt Nha Nhi mới thở dài yếu ớt, xoay người đi vào toilet, mở vòi hoa sen ra, tắm ướt cả người mặc dù vẫn đang mặc đồ ngủ.

Chỉ sau một hồi, áo ngủ của Nguyệt Nha Nhi đã bị ướt sũng, dính vào trong người, và dáng người nóng bỏng lập tức lộ ra.

Nếu Phương Hạo Vân mà có ở đây, nhất định sẽ chảy máu mũi mất.

Nguyệt Nha Nhi thuộc loại người con gái mị hoặc từ trong cơ thể ra, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ quyến rũ và yêu mị, nhất là vòng eo mảnh khảnh và cái mông tròn vểnh, tạo thành một thứ kích thích mãnh liệt đập vào mắt, khiến cho người ta muốn trào máu mũi.

"Yêu đi, yêu đi!"

Nguyệt Nha Nhi cởi áo ngủ ra, để lộ hoàn toàn cơ thể trắng tuyết của mình ra ngoài, tùy ý để mình dưới vòi hoa sen.

Tia nước xẹt qua cơ thể, thân thể của Nguyệt Nha Nhi liền tê dại, tâm thần run lên, trong đầu cô lại vang lên lời nói ấm áp của Phương Hạo Vân.

Từ sau khi Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi công khai quan hệ mờ ám ra, Thiên Phạt thành thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trên thực tế thì mạch nước ngầm đang khởi động rồi.

Sự tha thứ của Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân đối với Phương Hạo Vân đã đến cực hạn rồi, bọn họ bây giờ đã lên kế hoạch đối phó hắn.

Mặc kệ là trả giá thế nào, thì Phương Hạo Vân phải chết. Nếu cứ để hắn tiếp tục quậy lên như vậy, thì mọi chuyện càng lúc càng trở nên khó giải quyết. Bọn họ không hy vọng rằng có ai sẽ phá vỡ vận mệnh của Thiên Phạt thành bây giờ.

Trải qua mấy lần chạm trán, bọn họ đã cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người của Phương Hạo Vân. Nhất định phải giải quyết hết tất cả uy hiếp.

Phương Hạo Vân đi lại trên đường, nhìn có vẻ tùy ý, nhưng thật ra rất tập trung. Hắn luôn chú ý đến tình huống xung quanh, đề phòng bọn Phong Vân đánh lén.

Chuyện bây giờ Phương Hạo Vân lo nhất không phải là đám người Phong Vân, mà chính là lão bất tử...

Theo lời nói của Nguyệt Nha Nhi thì lão bất tử rất là ghê gớm, thậm chí là cần có bốn thành chủ liên thủ lại, thì mới đuổi đi được thôi. Với công lực của hắn, thì cho dù có Thiên Phạt trợ giúp thì cũng không phải là đối thủ của lão bất tử.

Đương nhiên, chuyện đến trước mắt, Phương Hạo Vân cũng không có biện pháp, hắn chỉ hy vọng rằng nhanh chóng tìm hiểu được bí mật của Thiên Phạt.

Rồi bất tri bất giá, Phương Hạo Vân đã đi đến quảng trường của Thiên Phạt thành, quảng trường đang dựng lên một cái lôi đài, chung quanh bu đầy người, thỉnh thoảng có truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng gào thét.

Phương Hạo Vân chậm rãi đi qua, đám người tự động tách ra một con đường, sắc mặt của hắn vẫn không chút biểu tình, chậm rãi đi đến trước lôi đài.

Có hai người trên lôi đài, và bốn góc có bốn ông già, cả bốn người đều khoảng năm sáu chục tuổi, tóc đã hoa râm, nhưng sắc mặt hồng hào, hắn có thể cảm giác được trên người bốn ông già này có một hơi thở khác lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trong lúc hắn cẩn thận quan sát, thì bốn người kia cơ hồ đồng thời liếc nhìn về chổ hắn. Phương Hạo Vân xen lẫn trong đám người, khoảng cách giữa hai bên khá xa, ánh mắt của bốn người giống như là bốn con dao nhìn chằm chằm vào hắn.

Phương Hạo Vân âm thầm mỉm cười, nhưng khuôn mặt không có gì thay đổi, ánh mắt không hề sợ hãi, đón nhận ánh mắt của bốn người.

"Anh gì đó ơi, làm ơn cho hỏi, ở đây có chuyện gì vậy?" Phương Hạo Vân nhanh chóng mất hứng thú với mấy ông già, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi một người bên cạnh.

Người nọ nhận ra Phương Hạo Vân, nhất là thủ đoạn máu tanh của đối phương đã làm cho hắn bội phục, mắt thấy Phương Hạo Vân hỏi mình, hắn lập tức kích động.

"Phương thiếu gia... cậu đang hỏi tôi à?" Người nọ dường như không tin vào lổ tai của mình.

"Đúng vậy!" Phương Hạo Vân hơi nghi hoặc, không rõ vì sao hắn ta lại kích động như vậy.

Người nọ vội vàng nói : "Phương thiếu gia, đây là trận đấu thần võ sĩ mỗi năm một lần trong Thiên Phạt thành, chỉ cần là người trong Thiên Phạt thành đều có thể tham gia... Phương thiếu gia, hay là cậu cũng tham gia đi, với công phu của cậu, thần võ sĩ lần này chắc chắn sẽ là của cậu..."

"Thiên Phạt thần võ sĩ?" Phương Hạo Vân lập lại một tiếng, không biết thần võ sĩ rốt cục là có ý gì.

"Trò hay bắt đầu rồi!" Người nọ cũng không giải thích, mà chỉ hưng phấn nhìn lên lôi đài.

Phương Hạo Vân cũng hoàn hồn, nhìn theo ánh mắt của người kia. Hai người trên lôi đài cũng đã có kết quả, là lưỡng bại câu thương.

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, quyết định tùy cơ ứng biến, nếu có thể thì hắn cũng muốn lên đánh một hồi, coi như là cơ hội nâng cao danh tiếng.

"Đến đây!"

Đợi khi hai người đi xuống lôi đài, Phương Hạo Vân liền quát một tiếng, búng người lao lên, nhìn mọi người nói : 'Nếu đã là cạnh tranh Thiên Phạt thần võ sĩ, hay là để tôi chơi một hồi..."

Lời này vừa nói ra, âm thanh ồn ào xung quanh lập tức trở nên im lặng, ánh mắt của mọi người lập tức chuyển về hướng Phương Hạo Vân. Phần lớn người ở đây đều nhận ra Phương Hạo Vân cả, tiếng tăm của hắn ai ai cũng rõ ràng.

Một số người bị thành chủ áp bức liền hoan hô, bọn họ đều hy vọng Phương Hạo Vân có thể phá vỡ vận mệnh của Thiên Phạt thành, thay đổi cục diện áp bức của bọn họ.

Sự khiêu khích của Phương Hạo Vân trên thực tế là nhằm vào thành chủ. Một thủ hạ vừa chấp hành nhiệm vụ trở về của Tuyết Như Vân, nhìn thấy Phương Hạo Vân kiêu ngạo như thế, hắn lập tức nhảy lên lôi đài.

Ba Thác hai mươi năm trước đã đột phá Nhâm Đốc, là một cao thủ có tiếng tại Thiên Phạt thành, tiếng tăm của ông ta còn vượt qua cả Tuyết Sát, Hoa Vô Đức.

Bầu không khí ở đây lập tức đọng lại.

Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn Ba Thác, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, tròng mắt hơi đảo, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Ba Thác cũng lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, trong ánh mắt cũng đằng đằng sát khí. Thái độ hung dữ, khuôn mặt dữ dằn, làm cho mọi người lùi lại theo bản năng.

Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân cũng hiện lên một tia sáng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, công phu của người này quả thật không tồi, đúng là cần phải cẩn thận ứng phó.

Từ trước đến giờ Phương Hạo Vân chưa từng khinh thường đối thủ của hắn, đứng nói đối phương lại là người đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch. Mà Ba Thác trước mắt, hầu như có thể gọi là đối thủ mạnh nhất trong số người hắn gặp ở Thiên Phạt thành.

Phương Hạo Vân ngạo nghễ đứng thẳng, nói :"Công phu của ông không tồi, có điều trong tay tôi chưa từng giết người không tên..."

Ba Thác nghe thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói : "Thằng ranh con, khẩu khí lớn lắm, mày biết tao là ai không? Nhãi ranh, lúc tao đả thông Nhâm Đốc, sợ rằng mày còn chưa xuất hiện nữa"

"Bớt nói nhảm đi, có gì thì để cú đấm nói chuyện" Ở chổ này, lực lượng và thực lực là tất cả, hoàn toàn không cần phải đấu võ mồm.

Ba Thác tung hoành ở Thiên Phạt thành, chưa từng nhìn thấy người nào kiêu ngạo như vậy, cho dù là thành chủ đứng trước mặt ông, thì cũng không có khả năng nói chuyện như thế được.

Từ sau khi đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, thân thể của Phương Hạo Vân đã thay đổi rất nhiều, trừ phương diện nội lực ra thì khí thế của hắn cũng tăng cao lên vô số lần, nhưng mà ngày hôm nay, hắn đã gặp phải kẻ địch mạnh nhất từ khi hắn chào đời đến giờ.

Hắn tụ khí ngưng thần lại, cảm nhận được sát khí tràn ngập trên người Ba Thác, đi đến phía trước nói : "Bắt đầu đi, hy vọng ông đừng để tôi thất vọng..."

"Muốn chết!"

Ba Thác quát lớn một tiếng, thân hình lao đến, trong tay không biết đã cầm lấy thanh đao khi nào, ra tay rất tàn nhẫn, chém về hướng mặt của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân hơi nghiêng, thi triển Hoạt Bộ, cả người nhẹ nhàng tránh né.

Ba Thác không ngờ rằng một đao của mình lại không trúng, tập trung nhìn lại, trước mắt chỉ thấy nửa bóng người, tốc độ của Phương Hạo Vân đã vượt qua sự tưởng tượng của o6ngta.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, đám người lại tự động nhường đường, và một ông già tóc bạc đi đến, nhìn nhìn Phương Hạo Vân, sau đó lập tức hướng đến chổ Ba Thác, nói nhỏ vào tai của ông ta vài câu.

Phương Hạo Vân muốn nghe bọn họ nói cái gì, nhưng lại không thể nghe được.

Hiển nhiên là ông già này đã dự đoán rằng hắn sẽ nghe trộm, cho nên đã có chuẩn bị.

Sau đó, Ba Thác nhìn nhìn Phương Hạo Vân, rồi không nói gì, mà xoay người tránh ra.

Phương Hạo Vân vốn định cản, nhưng nghĩ lại thì bỏ qua, giết người chỉ cần thủ đoạn, chứ không cần mục đích.

Ba Thác rời bỏ trận quyết đấu, làm cho ông ta cảm thấy mất mặt. Ở đây thậm chí có một số người hò hét, nhân cơ hội đâm chọt Ba Thác.

Phương Hạo Vân cười đắc ý nhìn mọi người, nói : "Các vị, xem ra Ba Thác này cũng chỉ là một cái thùng rỗng thôi, đúng là làm cho người ta thất vọng..."

Ba Thác còn chưa đi xa, đương nhiên là có thể nghe được Phương Hạo Vân chế nhạo, ông ta vốn định quay lại, đánh gục Phương Hạo Vân để rửa sạch nỗi nhục lần này.

Nhưng ông già bên cạnh liền cản lại : "Không được lổ mãng, thành chủ đã nói, đối phó Phương Hạo Vân, để cho lão bất tử ra tay, chúng ta không phải là đối thủ của hắn..."

Ba Thác không phục nói : "Ông nghĩ tôi và ông không phải là đối thủ của hắn à..."

"Cái này thì không đến mức đó... nhưng bây giờ hắn đang là con gà của Nguyệt Nha Nhi, chúng ta cũng không thể làm quá... Nguyệt thành mà rời khỏi chúng ta, thì không phải là điều mà thành chủ đại nhân chúng ta hy vọng thấy... Ba Thác, nghe lời tôi, nhịn đi, sớm muộn gì hắn cũng xong đời...."

Mọi người vẫn tiếp tục hoan hô, nhưng Phương Hạo Vân lại không kiêu ngạo tự mãn, hắn biết rõ đối phương có ý đồ. Sau vài lần tổn tướng hao binh, bọn họ đã khôn hơn rồi, bây giờ bọn họ sẽ không đối kháng ngay mặt với Phương Hạo Vân, bọn họ khẳng định sẽ nghĩ biện pháp nhờ lão bất tử ra tay đối phó mình.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân quyết định đến biệt thự Nguyệt thành.

Hắn muốn hỏi thăm tình huống của lão bất tử.

Khi đến biệt thự Nguyệt thành, mấy người thủ vệ nhìn thấy là Phương Hạo Vân, vội vàng gật đầu chào, để cho hắn vào.

Dọc đường đi, Phương Hạo Vân cũng không gặp phải sự cản trở nào cả, lập tức đi đến đại sảnh của Nguyệt Nha Nhi. Trong sảnh cũng không thấy người, Phương Hạo Vân đặt mông ngồi xuống ghế luôn.

Sau khi ngồi khoảng vài phút, Phương Hạo Vân hơi do dự, rồi đi đến phòng của Nguyệt Nha Nhi.

Cửa không có ai bảo vệ, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ngay trong giây phút đó, hắn nghe được hia giọng nữ nói chuyện truyền ra.

Có điều làm hắn cảm thấy kì quái là, giọng nói này có vẻ mờ ám, đồng thời, hắn còn nghe thấy tiếng nước chảy...

Phương Hạo Vân đột nhiên tỉnh ngộ, hẳn là có người đang tắm rửa... Hơn nữa,b ọn họ còn làm những chuyện mờ ám trong lúc tắm rửa rồi.

Nếu không thì hai người cũng không có khả năng phát ra những âm thanh mờ ám này được.

Phương Hạo Vân hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Nguyệt Nha Nhi là bị LES ?

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân tò mò, lẹ chân đi đến cửa phòng tắm, lặng lẽ nhìn vào bên trong, chỉ là sương mù trắng xóa hầu như đã che khuất tầm nhìn.

Ngay trong lúc Phương Hạo Vân muốn tiến thêm một bước nữa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của con gái : "Thành chủ, để tôi giúp cô... con gái hiểu con gái nhất. Tôi nhất định giúp cô thoải mái, đám đàn ông đó còn kém cỏi hơn tôi nhiều...."

Rất nhanh, giọng nói của Nguyệt Nha Nhi truyền ra : "Ừ... Hương Hương, nhớ nhẹ nhàng một chút, từ từ thôi..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền rùng mình.

Nếu hắn đoán không sai, thì hai cô gái bên trong đang làm ra những chuyện vượt khỏi luân lý rồi.

Đợi khi sương mù trở nên mờ một chút, Phương Hạo Vân liền nhìn thấy hai thân thể bóng trắng, tuy rằng không nhìn rõ ràng, nhưng mà những nét đặc thù thì lại không nhìn thấy sót cái gì cả.

Phương Hạo Vân chưa từng nhìn thấy người đồng tính ở cùng một chổ, xuất phát từ tò mò, Phương Hạo Vân hơi cúi người xuống, thi triển Hoạt Bộ đến cảnh giới tối đa, rón rén mò lại, chọn một chổ thần bí ngồi xổm xuống.

Ở tầm mắt này, tầm mắt của hắn càng trở nên trống trải hơn, hắn nhìn thấy có một cô gái đang vuốt ve cái lưng bóng lưỡng của Nguyệt Nha Nhi.

Cô gái dường như rất hiểu cách vuốt ve, mỗi cú vuốt đều làm cho thân thể của Nguyệt Nha Nhi run lên, cái mông tròn của cô không tự giác xoay nhẹ.

"Thành chủ, như vậy có thoải mái không?" Cô gái thỉnh thoảng hỏi cảm giác của Nguyệt Nha Nhi, để càng phục vụ thoải mái hơn. Và lúc này trong miệng của Nguyệt Nha Nhi đã phát ra tiếng thở dốc...

"Đúng... cứ như vậy..."

Được thành chủ khích lệ, cô gái càng thêm dùng sức, rõ ràng là đang dùng miệng rồi, liếm nhẹ lên lưng của Nguyệt Nha Nhi, làm cho Nguyệt Nha Nhi thoải mái rên rỉ.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Hạo Vân không khỏi dâng máu dâm lên, mặt đỏ tai hồng, cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng trở nên xôn xao lên.

Sau một hồi Nguyệt Nha Nhi cũng đã trở nên khó chịu hơn, tiếng rên rỉ trong miệng đã trở nên mãnh liệt hơn, lúc này, tay của cô gái tên Hương Hương cũng đã bắt đầu sờ xuống dưới.

Tình cảm mãnh liệt đã phấn chấn đến mức không thể ngăn cản, sự vui vẻ của cơ thể đã đến trình độ không thể dùng từ để hình dung rồi, đầu óc thì đã bắt đầu mơ màng.

Hai người không ý thức được, toàn bộ quá trình này đang bị Phương Hạo Vân nhìn thấy.

Cảnh đẹp trước mắt, làm cho Phương Hạo Vân không khỏi động lòng.

Đúng lúc này, hắn không cẩn thận chạm phải cái ghế trong phòng.

"Là ai?" Nguyệt Nha Nhi đang rất mong chờ, thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, sao có thể không nghe ra được chứ, quát lớn một tiếng, cô ta vội vàng quấn khăn tắm chạy ra.

Phương Hạo Vân không nói nhiều, nhanh chóng bỏ chạy, dù sao cũng là nhìn trộm, nói thế nào cũng đuối lý.

Phương Hạo Vân dùng tốc độ chạy trốn nhanh nhất của cuộc đời hắn thì làm sao mà Nguyệt Nha Nhi bắt được, sau đó Nguyệt Nha Nhi hỏi thủ vệ mới biết được Phương Hạo Vân đã đến, liền xác định ra người nhìn trộm.

"Tiểu bại hoại!" Nguyệt Nha Nhi khẽ cáu một tiếng, khuôn mặt ửng hồng lên, không nói gì nữa, xoay người trở về phòng của mình.

Hương Hương thì không buông tha, lắc eo nhỏ đuổi theo Phương Hạo Vân.

Đến một lối nhỏ đi đến khách sạn, Hương Hương nhìn thấy Phương Hạo Vân, hé miệng cười nói : "Phương thiếu gia, chân của anh nhanh thật, làm em đuổi mệt muốn chết..."

Phương Hạo Vân giật mình, hắn không ngờ rằng cô gái lại đuổi kịp hắn, trực giác nói cho hắn biết, cô gái này không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.

"Cô là ai?" Phương Hạo Vân nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi.

"Em là Hương Hương..." Cô gái cười nói : "Phương thiếu gia, anh khẳng định là chưa nghe đến tên của em, nhưng em lại biết anh... Anh đến Thiên Phạt thành vài ngày thôi, mà danh tiếng đã như mặt trời ban trưa rồi, từ nhỏ Hương Hương đã thích một anh hùng như vậy..."

Phương Hạo Vân dừng mắt trên người Hương Hương, không khỏi đánh giá vài lần. Hồi nãy cô gái tuy rằng cởi trần, nhưng mà bị sương mù che, cho nên không nhìn thấy rõ.

Bây giờ khoảng cách hai người chưa đủ hai mét, dùng mắt cá cũng có thể nhìn thấy rõ rồi. Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, quả thật là một vưu vật làm cho người ta thích.

Nhất là đôi mắt to tròn rất moe của cô, làm cho người ta mê muội.

"Haha, thì ra là Hương Hương tiểu thư, tôi hỏi cô, là Nguyệt Nha Nhi Nguyệt thành chủ phái cô đến đuổi theo tôi?"

"Không phải!"

Hương Hương thản nhiên cười : "Là em tự đuổi theo, em và Nguyệt thành chủ không có quan hệ chủ nô, bọn em chỉ là bạn... Về phần bọn em là bạn thế nào, thì em nghĩ anh cũng đã thấy được..."

Nói đến đây, Hương Hương cố ý giải thích : "Phương thiếu gia, em không thể không nói rõ một chút, tâm lý của em rất khỏe mạnh, em không có gì không ổn cả..."

"Đó là chuyện của hai người, tôi mặc kệ..." Phương Hạo Vân thật sự là không có hứng thú với quan hệ thể xác vớ vẫn của hai cô, hắn chỉ chú ý đến lai lịch của Hương Hương này thôi. Ngoài mặt thoạt nhìn rằng cô gái này có vẻ phóng đãng, không phải là loại đứng đắn, nhưng mà cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra, trong con mắt của Hương Hương luôn ẩn giấu vài phần gian xảo, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.

"Để em đoán xem... Phương thiếu gia, bây giờ anh nhất định đang suy nghĩ em rốt cục là ai, đúng không?" Hương Hương thản nhiên cười, bước nhẹ lại, đến gần thân hình của Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy mị ý.

Phương Hạo Vân liền giữ cảnh giác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hương Hương, tùy thời chuẩn bị ra tay. Tuy rằng hắn không biết Hương Hương rốt cục có bao nhiêu năng lực, nhưng mà Hương Hương có thể đuổi đến đây trong thời gian ngắn, cái này cũng chứng minh rằng công phu của cô không kém.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi