HOÁN THÊ



Trong tư phòng, Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc vừa về đến Tiêu phủ liền gọi nhũ mẫu của Tiểu Thuỵ đến hỏi những chuyện đã xảy ra vào hôm qua.

"Hạnh Xuân, hãy tường lại cho ta nghe chuyện trong phủ ngày hôm qua, nhớ, phải thật chính xác không được gian dối bất cứ lời nào."
Tiêu lão phu nhân ngồi ở ghế gỗ, trầm thấp ra lệnh.

Tuy là bà để nhũ mẫu của Tiểu Thuỵ lại xem như là tai mắt bên Tô tiểu thư, nhưng bà chỉ lo là nàng phát hiện được hoặc với thân phận của một hạ nhân, Hạnh Xuân sẽ lựa lời nói giúp cho Ninh Tĩnh, chính vì thế bà mới dặn dò như thế.

"Lão phu nhân, tiểu thư, qua quan sát của nô tỳ thì quả thật Tô tiểu thư thật sự yêu thương Tiểu Thuỵ, tuy Tiểu Thuỵ nghịch ngợm phá phách nhiều nhưng nàng không có tức giận gì cả, hơn nữa còn vui đùa chung với bé con.

Bên cạnh đó, tiểu thư chăm lo cho Tiểu Thuỵ cũng chu đáo không kém, làm vệ sinh, cho Tiểu Thuỵ dùng bữa, tất cả đều ổn.

Chỉ có điều..."
Nhũ mẫu của Tiểu Thuỵ nhớ về những việc bản thân đã tận mắt chứng kiến ngày hôm qua, sau đó rành mạch, rõ ràng báo lại tường tận cho Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc.

Ở phương diện của bà, bà thừa nhận Tô tiểu thư là một cô nương thật sự tốt, lại chu đáo ân cần, tuy Tiểu Thuỵ không phải nhi tử ruột lại phá phách vô cùng nhưng nàng không cảm thấy buồn bực phiền toái, hơn nữa còn vừa tham gia cùng vừa khéo léo chỉ dạy cho Tiểu Thuỵ vài điều trong cuộc sống.

Tưởng chừng như mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng ai ngờ tối hôm qua lại xảy ra chuyện lớn đến vậy, đến tận bây giờ những người ở lại trong Tiêu phủ ngày hôm qua vẫn chưa thôi sửng sốt cùng khó hiểu, tại sao chuyện đó lại xảy ra cơ chứ?
"Đừng ấp úng như thế, cuối cùng là có chuyện gì?"
Tiêu Ngọc với linh cảm của một người mẫu thân liền cảm thấy sự việc lần này liên quan đến Tiểu Thuỵ khiến bé con phải chịu khổ.


Bởi vì ngoài dự kiến, Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc hồi phủ sớm, Tiểu Thuỵ ở tư phòng vẫn còn đang ngủ cho nên chưa thể qua nhìn bé con một cái, nhũ mẫu lại nói mấy lời lấp lửng như vậy khiến nàng càng thêm lo lắng không yên.

"Tối hôm qua đáng lẽ Tiểu Thuỵ đã đi ngủ rồi, ai ngờ chỉ được một lúc bé con tự dưng phát sốt, lại nôn ói nhiều.

Tô tiểu thư trong đêm vội vã sai Mẫn Mẫn đi tìm đại phu, qua khám bệnh, đại phu nói Tiểu Thuỵ đã ăn phải thứ không sạch sẽ khiến bé con bị như thế.

Tiểu Thuỵ sốt cả đêm hôm qua, gần sáng mới hạ sốt, bây giờ mới có thể ngủ yên được một chút.", nhũ mẫu bẩm báo.

Bà nhớ lại tối hôm qua, bà vừa mới từ ngoài trở về đã thấy sàn nhà bên cạnh giường Tiểu Thuỵ đầy chất nôn ói, Tiểu Thuỵ lại sắc mặt tái nhợt mất sức, tiến đến xem xét, không ngờ trán của Tiểu Thuỵ lại nóng bừng như thế.

Quá kinh hãi, bà liền cho Mẫn Mẫn đến thông báo cho Tô tiểu thư.

Cũng may dù trong đêm nhưng tiểu thư vẫn mời được đại phu đến chữa trị cho Tiểu Thuỵ, hơn nữa chỉ là ăn phải thứ không sạch sẽ, không phải nguy hiểm gì, chăm sóc cả đêm, bây giờ tình trạng đã ổn định.

"Sao? Phát sốt? Nôn ói? Cuối cùng Tô tiểu thư kia đã cho Tiểu Thuỵ ăn thứ gì không sạch sẽ để phải bị như thế? Từ nhỏ Tiểu Thuỵ bụ bẫm khoẻ mạnh ít bệnh tật, chỉ mới giao cho nàng một ngày Tiểu Thuỵ liền ra bộ dạng như vậy?"
Tiêu Ngọc nghe xong lòng như lửa đốt, từ lúc Tiểu Thuỵ sinh ra đến giờ nàng cùng lão phu nhân hết mực yêu thương, chăm sóc kĩ càng, đôi lúc cùng lắm chỉ là bệnh vặt của trẻ em, chưa bao giờ phải bị như vậy.

Thêm vào đó, ngày hôm qua mọi việc trong phủ đều giao cho Tô tiểu thư quản lý, thức ăn không sạch sẽ khiến Tiểu Thuỵ ăn vào lâm bệnh, nếu truy đến cùng, phần trách nhiệm này chắc chắn nàng ta trốn không thoát.

Bây giờ Tiêu Ngọc đã hối hận rồi, hối hận vì sao chấp thuận lời đề nghị của mẫu thân giao Tiểu Thuỵ cho Tô tiểu thư trông nom, cũng may bệnh tình Tiểu Thuỵ đã ổn, nếu xảy ra sự việc đáng tiếc hơn, có lẽ cả đời này nàng đều phải sống trong dằn vặt, day dứt và đau khổ.


"Chúng nô tỳ cùng Tô tiểu thư cũng thật sự không rõ nguyên do...", nhìn thấy Tiêu tiểu thư trước giờ lãnh đạm, thờ ơ nay lại nổi giận như vậy, nhũ mẫu không khỏi run người khiếp sợ, nếu như nàng đuổi bọn họ ra khỏi phủ thì sao, làm sao họ có nơi nương thân đây?
"Tại sao lại không rõ nguyên do, chẳng phải là đại phu nói thức ăn của Tiểu Thuỵ không sạch sẽ sao? Bắt đầu điều tra từ chỗ thức ăn đấy đi.", Tiêu lão phu nhân chau mày nghi vấn.

Tuy bề ngoài có vẻ như chỉ là một việc ăn phải đồ không sạch sẽ bình thường khiến Tiểu Thuỵ lâm bệnh nhưng với biểu hiện của Hạnh Xuân, bà lại cảm thấy trong việc này còn có khúc mắc.

Đã điều tra thì phải điều tra ra cho rõ, nếu Tô tiểu thư thật sự làm hại đến ngoại tôn của bà, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.

"Hồi lão phu nhân, Tô tiểu thư đã cho tra qua một lần nhưng tạm thời chưa có kết quả khả quan gì.

Vì thức ăn Tiểu Thuỵ dùng thì Tô tiểu thư cùng thiếu gia đều dùng giống y như vậy, nhưng tiểu thư và thiếu gia không gặp vấn đề gì.

Phòng bếp cũng xác nhận, thức ăn trong bữa của Tiểu Thuỵ đúng là tự tay họ làm, không hề có ai động tay chân vào."
Vì Tiểu Thuỵ đã ba tuổi, lại hay tò mò không muốn ăn thức ăn riêng của mình, chỉ thích ăn giống người lớn, vì thế trước giờ Tiểu Thuỵ ăn giống như mọi người, chỉ là khẩu phần ít hơn thôi.

Tối hôm qua khi dùng bữa tối, bà rõ ràng thấy Tô tiểu thư cùng Tiểu Thuỵ dùng thức ăn giống hệt nhau, bên cạnh đó Tô tiểu thư vì lo cho Tiêu thiếu gia bận việc kinh doanh mà bỏ bữa, đích thân sai Mẫn Mẫn đem theo một phần thức ăn đến cửa hiệu cho thiếu gia.

Ba người dùng cùng một món, chỉ có Tiểu Thuỵ xảy ra chuyện, khỏi phải nói là có việc đáng nghi thế nào rồi.

Nhưng đại phu đã nói là do Tiểu Thuỵ ăn phải đồ không sạch sẽ, nhưng thức ăn giống nhau, nếu như vậy thì vấn đề nằm ở đâu?

Tiêu lão phu nhân làm sao không nhận ra có điểm không hợp lý chứ, bà ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại hướng mắt về Tiêu Ngọc ở bên cạnh, thấy nhi nữ của mình cũng trầm tư suy nghĩ, bà bèn dò hỏi ý tứ của nàng thế nào.

"Ngọc nhi, có phải con cảm thấy trong chuyện này có vấn đề?"
"Vâng, nếu như theo lời nhũ mẫu cùng phòng bếp bẩm báo, nếu thức ăn là giống nhau, vậy tại sao chỉ có mình Tiểu Thuỵ có chuyện? Nhũ mẫu, ngoài bữa chính, Tiểu Thuỵ không ăn thêm bất cứ thức ăn gì?", tuy Tiêu Ngọc không thích Ninh Tĩnh cùng nghi ngờ nàng chăm sóc cho Tiểu Thuỵ không chu toàn nhưng vấn đề nảy sinh lại tiềm ẩn như vậy, không phải nàng không thấy, cũng không thể vì tư lòng mà vu oan người khác được, nếu bữa chính không có vấn đề, vậy thì bữa phụ, thức ăn vặt thì sao?
"Bẩm tiểu thư, Tô tiểu thư không cho Tiểu Thuỵ ăn vặt vì sợ bé con no ngang sẽ bỏ bữa."
"Được rồi, chuyện này còn nhiều khúc mắc, cho người điều tra rõ ràng.

Ngươi lui xuống trước đi."
Tiêu lão phu nhân phẩy phẩy tay ra hiệu cho Hạnh Xuân lui xuống, nhìn thấy nhũ mẫu đi được một đoạn liền chợt nhớ ra điều gì đó, liền ngăn người lại.

"Còn nữa, sang tư phòng xem Tiểu Thuỵ đã dậy chưa, bảo bé con sang đây thỉnh an đi."
Nhũ mẫu vâng dạ lui xuống.

"Mẫu thân....", Tiêu Ngọc trong lòng vẫn còn vẹn nguyên sự lo lắng bất an, bàn tay không kiềm được nắm lấy tay của Tiêu lão phu nhân.

Tiểu Thuỵ là sinh mệnh của nàng, nàng tuyệt đối không thể để bé con xảy ra bất cứ chuyện gì, vấn đề này phải làm rõ đến cùng mới được.

"Chúng ta cũng không thể nghe từ một phía.

Tiểu Thuỵ là trẻ con, trẻ con thì không biết nói dối, đợi Tiểu Thuỵ đến chúng ta hỏi bé con thêm một chút.", Tiêu lão phu nhân nghĩ thầm, trẻ con trong sáng như tờ giấy trắng, thật lòng thật dạ không hề suy tính như người lớn, cho dù có bị ai dạy bảo phải nói năng thế nào nhưng hỏi một lát cũng sẽ lộ ra mà thôi, không cần phải lo lắng quá.

"Ngoại tổ mẫu an, mẫu thân an."
Chỉ một khắc sau, Tiểu Thuỵ một thân xiêm y chỉnh tề đến tư phòng Tiêu lão phu nhân thỉnh an.


Vẫn là bộ dạng mũm mĩm trắng nõn đáng yêu ngày nào, tuy nhiên vì tối qua trở bệnh nên sắc mặt bé con vẫn còn không tốt lắm.

Sai nha hoàn mau mau bế Tiểu Thuỵ đến trên người Tiêu Ngọc, bé con xa mẫu thân một ngày, gặp lại liền vui vẻ thoả nhớ nhung, thích thú cạ cạ cái đầu nhỏ vào ngực nàng, cười hì hì.

"Thế nào, Tiểu Thuỵ ngày hôm qua ở cùng Tô cữu mẫu có vui hay không?", Tiêu lão phu nhân nghiêng đầu, ôn nhu hỏi han, bàn tay có chút nhăn nhúm đưa lên vuốt vuốt đầu Tiểu Thuỵ.

"Vui ạ, cữu mẫu rất tốt, chơi với tôn nhi cả một ngày.", Tiểu Thuỵ không nghĩ ngợi gật đầu mạnh một cái, bên môi còn là nụ cười toe toét, rõ ràng là lời thật lòng, không hề gượng ép.

"Vậy còn ăn uống thế nào?", Tiêu Ngọc nhìn nhi tử trong lòng, hiền từ hỏi.

"Cữu mẫu biết Tiểu Thuỵ thích ăn món gì liền nói phòng bếp nấu cho Tiểu Thuỵ, Tiểu Thuỵ ăn rất ngon.", nhớ lại món thịt viên áp chảo cùng chả rau củ tối hôm qua, Tiểu Thuỵ không khỏi thèm thuồng thêm một phen, đúng là trẻ con mà, tuy vừa khỏi bệnh nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ quan tâm điều mình thích thôi.

"Nghe nói tối qua Tiểu Thuỵ của ngoại tổ mẫu bị bệnh sao? Bây giờ thấy thế nào rồi, đã khoẻ hơn chưa?"
"Vâng, tối hôm qua Tiểu Thuỵ cả người nóng hổi khó chịu, còn nôn hết tất cả thức ăn ra.

Nhưng có cữu mẫu cả đêm chăm sóc, bây giờ tôn nhi đã không sao rồi.", Tiểu Thuỵ cầm ống tay áo của Tiêu Ngọc, vừa chơi vừa đáp, bộ dạng ngây thơ đáng yêu vô cùng.

Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc nghe đến đây đều kinh ngạc, khi nãy nhũ mẫu không có đề cập đến việc này, bây giờ qua lời nói của Tiểu Thuỵ mới biết được người cả đêm chăm sóc cho bé con là Ninh Tĩnh chứ không phải ai khác.

Để cho chắc chắn, Tiêu lão phu nhân lại cho gọi thêm một nha hoàn hay cùng nhũ mẫu chăm sóc cho Tiểu Thuỵ đến, hôm qua nàng cùng nhũ mẫu ở lại Tiêu phủ cùng Tô tiểu thư, so với bé con có lẽ sẽ rõ ràng hơn.

"Dạ phải lão phu nhân, tối qua Tiểu thiếu gia phát sốt cùng nôn liên tục, là Tô tiểu thư cả đêm thức trắng ở bên cạnh chăm sóc, lau người cùng đút thuốc cho tiểu thiếu gia, đến gần sáng khi tiểu thiếu gia ngủ rồi thì tiểu thư mới đi chợp mắt được một lát.", nha hoàn bên cạnh Tiểu Thuỵ trung thực bẩm báo, đáng lẽ đó là công việc của nha hoàn bọn họ nhưng Tô tiểu thư vì lo lắng cho tiểu thiếu gia nên tự mình đích thân chăm nom, các nàng đã khuyên không ít nhưng người không nghe, chỉ đành ở bên chờ đợi, nếu tiểu thư có phân phó liền lập tức đi làm ngay....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi