HOÁN THÊ



Tiểu viện phía đông, trời đã chập tối, không gian trong phủ dần chìm vào yên tĩnh.

Nơi hành lang gấp khúc, hai bóng dáng nữ nhi một trước một sau, cẩn trọng cùng len lén cứ hai bước đi lại dừng chân một lần, hai cái đầu nhỏ ngó trái ngó phải, khi nhận thấy không ai phát hiện thì tiếp tục xách váy lên nhón chân bước khẽ.

"Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta đi như thế này có ổn hay không?"
Hai người cứ thế khẽ chân rón rén bước đi, đến khi gần đến cửa sau của Tiêu phủ thì đột nhiên Mẫn Mẫn phía sau vì hành động của hai chủ tử nhà họ mà trong lòng thấp thỏm không yên, lo lắng vô cùng, nếu lỡ như để ai đó nhìn thấy được, đến bẩm báo với Tiêu lão phu nhân thì hai người họ sẽ bị khiển trách nặng nề cho mà xem.

Nhìn quanh một cái, bên cạnh có một núi giả, cùng lúc đó lại có tiếng tiểu nha hoàn vang đến, Mẫn Mẫn thảng thốt vội vã bắt lấy tay Ninh Tĩnh, lôi kéo nàng trốn sau núi giả, đợi một lúc tiểu nha hoàn kia rời đi, nàng mới thỏ thẻ lên tiếng.

"Mẫn Mẫn, em yên tâm, ta đã tìm hiểu kĩ rồi, bây giờ là giờ thay ca trông hậu môn của gia đinh, là thời cơ thích hợp nhất để lẻn ra ngoài."
Ninh Tĩnh đè thấp giọng hết mức có thể đáp lời Mẫn Mẫn, ban đầu nàng vô cùng hứng khởi cùng mong chờ, lại kích thích khi bản thân đích thân làm chuyện mờ ám này, trong ba nha hoàn theo hầu bên người, Ninh Tĩnh liền thấy Mẫn Mẫn luận về tính cách hay cách hành xử đều có nét tương đồng với nàng, lần này trốn ra ngoài đi chơi, dẫn theo Mẫn Mẫn chính là sự lựa chọn phù hợp nhất.

Nhưng mà nha hoàn này của nàng lá gan nhỏ quá đi, chưa ra được khỏi phủ, chỉ mới lẻn được đến hậu viện đã nơm nớp lo sợ đủ điều, vô tình nàng bị bộ dạng này của Mẫn Mẫn làm cho bối rối theo.

"Tiểu thư, hay chúng ta đợi ngày khác đi đi, nếu Tiêu lão phu nhân mà biết thì không xong đâu."
Mẫn Mẫn níu lấy tay áo của Ninh Tĩnh, run rẩy lên tiếng.

Tuy bình thường nhìn Mẫn Mẫn lanh lợi hoạt bát, lại sức lớn như thế nhưng thật ra nàng nhát gan lắm, nếu bị bắt, tiểu thư nàng cùng lắm bị trách mắng vài câu thôi, nhưng còn nha hoàn như nàng thì sao? Cấm túc nhốt vào kho củi còn đỡ, chỉ sợ là bị phạt đánh trượng mất thôi.


"Mẫn Mẫn, không có cơ hội lần sau đâu, nếu em sợ thì trở về trước đi, ta đi một mình.

Em yên tâm, ta sẽ quay lại đúng giờ."
Ninh Tĩnh dần dần hết kiên nhẫn khuyên nhủ Mẫn Mẫn rồi, nhìn thấy canh giờ không còn sớm, nếu để lằng nhằng với nha hoàn này mà lố giờ thay ca của gia đinh thì không còn cơ hội để ra ngoài nữa.

Mặc kệ Mẫn Mẫn có chịu đi cùng hay không, lần này nàng nhất định phải ra được bên ngoài, tham gia hội chợ mới được.

Mẫn Mẫn thấy Ninh Tĩnh kiên quyết như vậy, thấy chết không sờn, suy nghĩ một lúc nếu quay trở về cũng sẽ trải qua khoảng thời gian dầu sôi lửa bỏng chờ đợi, chi bằng đi theo tiểu thư, nếu có việc gì thì cả hai cùng chịu, không phải sẽ đơn giản hơn sao?
Ninh Tĩnh thấy Mẫn Mẫn quyết định theo mình, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng, phải như vậy chứ, không uổng công nàng giúp đỡ Mẫn Mẫn lần trước.

Từ sau núi giả lòi cái đầu ra ngoài trước, Ninh Tĩnh nhìn qua nhìn lại, không thấy bóng dáng một gia đinh nào, quả nhiên đang thay ca.

Thời cơ đã đến, Ninh Tĩnh xoay đầu nhìn Mẫn Mẫn gật đầu một cái ra hiệu, hai chủ tớ lại trở về dáng vẻ như cũ, xách cao tà váy lên, lẳng lặng rón rén từ sau núi giả đi ra.

Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn khom lưng cúi đầu, nàng nâng tầm mắt lên một chút, phía trước chính là cửa gỗ lớn hậu môn của Tiêu phủ rồi, chỉ tầm bảy tám bước nữa, nàng sẽ công thành danh toại.

Nghĩ đến không khí vui tươi náo nhiệt ở chợ đêm, Ninh Tĩnh không khỏi háo hức, chợ đêm à, nàng sắp đến rồi đây!!!
Uỳnh...!
Ngay lúc Ninh Tĩnh định tăng tốc độ chạy đi thì đột nhiên ở đâu ra xuất hiện dáng người cao lớn chắn phía trước khiến nàng không kịp phòng bị mà đâm đầu vào lồng ngực kia, Mẫn Mẫn chuồn theo sau lưng Ninh Tĩnh, thấy chủ nhân thắng gấp, bản thân cũng suýt ngã nhào luôn, cũng may nàng nhanh tay nhanh chân, vừa kịp thắng lại vừa đỡ kịp Ninh Tĩnh vì tông phải người trước mắt mà ngã ngửa ra sau.


"Tiểu thư, tiểu thư.", Mẫn Mẫn tim đập nhanh như trống ra sa trường, mếu méo gọi Ninh Tĩnh, hai người họ bị phát hiện rồi!
Ninh Tĩnh hoảng sợ không kém, đúng lúc Mẫn Mẫn tiến sát đỡ nàng, nàng liền nháy mắt ra hiệu, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, dù sao hai người vì cố tình lẻn ra ngoài nên mặc đồ nha hoàn cả đôi, bây giờ trời tối thế này, làm sao có thể nhận ra ai là ai, chỉ có thể nhìn trang phục đoán người mà thôi.

"Aaaa, đỡ ta đỡ ta...."
Ninh Tĩnh vờ như đau đớn cao giọng lên một chút, vừa nói vừa cố tình xoay lưng lại, khi Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn giờ đây cả người đối diện với hành lang trước mặt, cả hai đếm thầm, một...hai...ba...!
Ninh Tĩnh nắm lấy tay Mẫn Mẫn, co chân lên bắt đầu chạy, chỉ có điều hình như kế sách này của nàng đã bị người phía sau phát hiện ra rồi, nàng chưa kịp chạy đã bị người đó với tay túm lấy bắt nàng lại, còn cố tình xoay người nàng để nhìn cho rõ xem rốt cuộc kẻ gan to dám lộng hành là ai.

"Là người?", Ninh Tĩnh bị ép cho xoay người lại, ánh mắt ban đầu còn tỏ vẻ hối lỗi, khẩn thiết để xin tha thứ, nhưng ai ngờ vừa mới nhìn thấy kẻ mới túm mình lại chính là Tiêu Chấn, mọi cảm xúc cố tình bày ra trước đó đều tiêu tan hết, trước mắt chỉ còn sự kinh ngạc tột độ mà thôi.

"Thiếu...thiếu gia...", Mẫn Mẫn hoảng sợ đến quỳ thụp xuống, lắp bắp hành lễ.

"Bộ dạng này là sao? Tại sao giờ này chủ tớ hai người còn lẻn ra hậu môn?"
Tiêu Chấn vẫn túm chặt lấy Ninh Tĩnh, tuy giọng điệu cứng rắn trầm thấp nhưng trong mắt rõ ràng là ý cười.

Khi nãy hắn cảm thấy đêm nay khó ngủ, lại bị âm thanh náo nhiệt từ phương xa truyền tới, trong lòng có chút buồn bực bèn ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khoả.

Ai ngờ khi hắn cất bước đến đây lại vô tình nghe hai chủ tớ Ninh Tĩnh xì xào to nhỏ sau núi giả, còn có bộ dạng khoái chỉ định chuồn ra ngoài này nữa, cuối cùng hắn không nhịn được bèn xuất hiện tóm gọn nàng.


Hay lắm, giả trang làm nha hoàn, còn định tẩu vi thượng sách nữa, hắn muốn nghe xem nàng giải thích việc này thế nào.

"Thật ra thì...ta cảm thấy khó ngủ, trong người bức rức khó chịu nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.", Ninh Tĩnh đâu thể nói ra sự thật, mà nàng trước giờ thẳng thắn trung thực, bộ dạng nói dối này đã lộ ra cả rồi, còn ấp úng không hoàn chỉnh câu, nam nhân thông minh như Tiêu Chấn làm sao không nhận ra cơ chứ? Ninh Tĩnh đau đớn, thất vọng về bản thân, bất lực vừa dứt câu liền lắc đầu chán nản, nàng có nên tập luyện thêm việc nói dối không nhỉ?
"A, đi dạo trong viện cũng cần cải trang thành nha hoàn sao?", Tiêu Chấn nhìn thấy bộ dạng này của nàng không khỏi có chút buồn cười, chính nàng cũng nhận ra lời nói vừa rồi cũng không đáng tin chút xíu nào đi?
"Người, người buông ta ra trước có được không? Ta...khụ khụ...đau quá.", Ninh Tĩnh nhìn nhìn bàn tay lớn của Tiêu Chấn đang túm chặt lấy bả vai của mình, tuy hắn dùng lực không nặng nhưng bị khống chế như vậy, nàng đành phải giờ vờ đau đớn để hắn buông tay.

Tiêu Chấn sao không hiểu ý đồ của Ninh Tĩnh, hắn quả thật buông vai nàng ra, ngay lúc nàng thấy vậy liền mừng thầm trong lòng, vẫn chạy được vẫn chạy được, tinh thần đang lên, cực kì dồi dào sức lực, thế mà ai ngờ hắn lại dời tay xuống dưới, một lần nữa bắt lấy bàn tay nàng nắm lấy, một lần nữa không thể trốn thoát!
"Tiểu thư ngươi không nói được vậy thì ngươi nói.", Tiêu Chấn biết tra khảo Ninh Tĩnh không có kết quả liền chuyển đổi đối tượng sang Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn là một nha hoàn thông minh, lanh lợi lại trung thành, hơn nữa trước đó hắn có công cứu mạng đối với nàng cho nên lúc ngày ngoài khai thật ra thì Mẫn Mẫn không thể làm gì khác.

"Bẩm thiếu gia, tiểu thư nói hôm nay có hội chợ, nghe nói náo nhiệt vô cùng nên muốn ra ngoài tham gia.

Nhưng sợ bị Tiêu lão phu nhân khiển trách nên mới cùng nô tỳ lén lút chuồn đi."
"Mẫn Mẫn, em hại chết ta rồi.", Ninh Tĩnh nghe Mẫn Mẫn khai thật thì khóc không ra nước mắt, nha hoàn của nàng lại không ngại bán đứng chủ nhân, thẳng thắn khai ra hết mọi thứ như vậy sao?
"Tiểu thư, Mẫn Mẫn xin lỗi người...", Mẫn Mẫn run cầm cập không khỏi dập đầu liên tục xin lỗi.

Tuy tiểu thư rất tốt nhưng khí tức áp chế của thiếu gia quá lớn, nàng thật sự bị doạ đến hãi hùng.

"Muốn ra ngoài chơi sao?", Tiêu Chấn đánh mắt nhìn Ninh Tĩnh đang rầu rĩ cúi gầm mặt, bên môi không khỏi kéo lên một độ cong.


Phải rồi, nàng mới chỉ là cô nương mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn ham vui lắm.

Ninh Tĩnh không trả lời, trong lòng thầm mắng Tiêu Chấn, biết rồi còn hỏi?
"Ta đưa nàng đi.", Tiêu Chấn cười cười, không nhanh không chậm nói.

Ninh Tĩnh tưởng bản thân nghe nhầm, vội ngẩng đầu lên nhìn hắn đánh giá, rõ ràng là muốn xem lời hắn nói khi nãy là thật hay giả.

Nhìn nét mặt Tiêu Chấn tuy có chút thản nhiên cùng thờ ơ, nhưng ánh mắt đối diện với nàng lại kiên định vô cùng, hắn là nói thật? Hắn muốn đích thân đưa nàng ra ngoài vui chơi chợ đêm hay sao?
"Nhưng mà...", Tiêu Chấn thấy mặt Ninh Tĩnh sáng rỡ, biết cô nương này được mình dỗ cho tâm tình tốt trở lại rồi thì không khỏi nảy lên tà tâm muốn trêu đùa nàng thêm một chút.

Ninh Tĩnh ghét nhất chính là thái độ này, vừa mới vui vẻ thoả hiệp vài giây sau liền trở mặt bồi thêm câu "nhưng mà" hay là "tuy nhiên", định đưa ra điều kiện gì đây?
"Nhưng mà cái gì?", Ninh Tĩnh nhíu mày hỏi.

"Nàng phải đi thay xiêm y đã, nếu không người ngoài nhìn vào lại nghĩ ta dạo chợ đêm cùng nha hoàn, sẽ rất mất mặt.", Tiêu Chấn tìm đại một cái cớ để biện minh, hiếm khi hắn cùng nàng ra ngoài dạo chơi, dù sao cũng muốn nhìn thấy nàng xiêm y chỉnh tề, đoan trang xinh đẹp mới được chứ.

"Được, ta đi thay ngay.

Người phải ở đây đợi ta, không được nuốt lời đâu đấy."
Tưởng gì chứ thay y phục thì quá dễ dàng.

Nói xong Ninh Tĩnh liền lôi kéo Mẫn Mẫn chạy nhanh về tư phòng, vội vội vàng vàng thay xiêm y khác chuẩn bị đi dạo chợ đêm thôi....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi