HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Đàm Trận cõng cậu ra đến đường quốc lộ, Thịnh Dã vỗ vỗ bờ vai anh: “Đến đây em tự đi được rồi.”

Đàm Trận liền để cậu xuống.

Sau khi chân Thịnh Dã chạm đất, cậu dứt khoát cởi nốt chiếc giày còn lại, cầm trong tay rồi đi chân trần.

Đàm Trận nói: “Lúc nào muốn anh cõng thì lại gọi anh.”

Thịnh Dã cười: “Anh Đàm Trận, anh mới là tốt nghiệp ngành biên kịch thì có.”

Lúc cậu ngoảnh đầu nhìn Đàm Trận, phát hiện chiếc áo trắng trên người anh, nhíu nhíu mày: “Sao còn chưa khô thế?”

Cậu híp mắt nhìn trời, mặt trời rõ ràng đã lên cao như vậy, không hong khô áo Đàm Trận thì thôi, lại còn khiến cậu lạnh hơn nữa.

Đàm Trận cúi đầu kéo kéo áo, gỡ nó khỏi dính trên người mình.

Thịnh Dã nhìn chăm chú ngực anh, nói: “Vải này không ổn rồi, lộ hết cả ra này!”

Đàm Trận nghe xong buồn cười, cúi đầu nói: “Có sao?”

Thịnh Dã dí đầu vào nhìn: “Không phải rất rõ ràng, nhưng nếu nhìn nghiêm túc thì sẽ thấy được.”

Đàm Trận giơ tay ấn đầu cậu qua chỗ khác, nói: “Ai lại đi nghiêm túc nhìn chứ!”

Thịnh Dã quay đầu, nhưng trong lòng vẫn để ý: “Fans của anh đó!”

“Ở đây không phải trong nước, làm gì có fans,” Đàm Trận cười, “Ngoại trừ em nhìn chằm chằm ra thì chẳng còn ai nữa đâu.”

Thịnh Dã nhìn ra bờ biển ngoài đường quốc lộ, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, không chỉ không có fan mà ngay cả người qua đường cũng chẳng có mấy ai, có lẽ là do sớm quá.

Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có tiếng nước biển rì rào vọng lại, con đường dài như không có điểm cuối, trên đường không có người, cũng chẳng có xe, ngay cả cửa hàng cũng không có.

Đi được một đoạn, Thịnh Dã nhìn ra xa, thấy có một cửa hàng nhỏ, đứng lẻ loi sừng sững bên đường một cách kỳ lạ, trước sau cũng không có cửa hàng khác.

Đi đến gần cũng không thấy biển cửa hàng, nhưng nhìn từ bày biện bên ngoài có thể đoán, hình như là một cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Đàm Trận nói: “Vào xem chút, xem có giày không mua cho em một đôi.”

Thịnh Dã hỏi: “Anh mang tiền không?”

Đàm Trận lấy ví tiền từ túi sau quần jeans, lúc lấy ra Thịnh Dã phát hiện tiền đều ướt hết cả, có hơi khó hiểu: “Sao lại ướt hết vậy chứ?!”

Đàm Trận cất ví đi, nói: “Không sao đâu, đi xem thử đã.”

***

Bên ngoài cửa hàng có một con mèo đen phơi nắng, một màu đen thuần khiết, trên cổ có đeo một sợi dây màu đỏ. Mèo con đang ngủ gật, thấy họ cũng chỉ phe phẩy đuôi mấy cái. Thịnh Dã đi theo Đàm Trận vào cửa hàng, trong tiệm chỉ có một mình ông chủ, nhìn qua khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, ngồi ở tận góc bên trong, đang cúi đầu sửa sang cái gì.

Hai người đi vào, ông chủ cũng không ra tiếp đón họ, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái. Ánh mặt trời chiếu thẳng tắp vào qua khe cửa, nhưng không chiếu rõ bên trong, Thịnh Dã cũng không nhìn rõ ngoại hình ông chủ.

Cửa hàng trang trí rực rỡ muôn màu, càng giống tiệm tạp hóa hơn. Đàm Trận tìm được một đôi giày đi biển, mà hình như cũng chỉ có một đôi này, anh ngồi xuống ướm thử lên chân Thịnh Dã, phát hiện vừa như in.

Thịnh Dã nghe thấy Đàm Trận dùng tiếng Anh hỏi ông chủ đôi giày này bao nhiêu tiền.

Ông chủ ngẩng đầu, nhìn lướt qua đôi giày trên chân Thịnh Dã, dùng tiếng Trung nói: “Hai mươi tệ.”

Giọng nói kia có phần quen tai, Thịnh Dã lại ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện ông chủ là người phương Đông, dáng vẻ cũng rất quen thuộc, nhưng lại không nói được là quen thuộc chỗ nào.

Đàm Trận tính tiền, ông chủ mang vẻ mặt ít khi nói cười đứng dậy, cất tiền vào hộp, cũng không hỏi vì sao tiền lại ướt. Đợi một lúc, Đàm Trận bỗng nhiên nhìn thấy trong góc có một lồng sắt nhỏ, bên trong có một con chuột Hà Lan đang chạy nhảy, anh đi qua đó, ngồi xổm xuống nhìn con chuột Hà Lan kia.

Thịnh Dã cũng đi qua, hỏi anh: “Anh thích sao?”

Đàm Trận nhìn chằm chằm màu lông trắng đen đan xen trên người con chuột Hà Lan, nói: “Nhìn nó rất giống Tiểu Muội.”

Thịnh Dã nói: “Vậy thì mua đi anh.”

Đàm Trận nhìn giá ghi trên lồng sắt: “Không đủ tiền.”

Thịnh Dã lập tức cởi đôi giày trên chân: “Vậy em không cần đôi giày này nữa.”

Lúc này giọng nói của ông chủ vang lên, lạnh như băng nói: “Con chuột Hà Lan kia không bán.”

Thịnh Dã quay đầu lại: “Vì sao chứ, không phải có niêm yết giá sao ạ?”

Ông chủ đứng ở đầu quầy bên kia, nhìn cậu một lát, lại nhìn Đàm Trận đằng sau cậu đang chậm rãi đứng dậy, sắc bén nói: “Trước đây cậu từng nuôi chuột Hà Lan rồi.”

Đàm Trận gật đầu: “Đúng vậy.”

Ông chủ nói: “Vậy con chuột Hà Lan đó cuối cùng có kết cục thế nào?”

Đàm Trận cứng họng, Thịnh Dã nhìn anh, cực kỳ đau lòng.

Ông chủ lại rũ mắt, tự thu dọn đồ vật của mình: “Cho nên không thể bán cho cậu.”

Thịnh Dã nói: “Vậy cháu mua.”

Đàm Trận giữ chặt cậu: “Thôi.”

Thịnh Dã còn muốn nói gì nữa, Đàm Trận lại lắc đầu với cậu.

Hai người xoay người rời khỏi, đi đến cửa, Đàm Trận quay đầu hỏi ông chủ: “Xin hỏi đằng trước là nơi nào thế ạ, đi tiếp qua đó thì có thể vòng lại khách sạn Crown không ạ?”

Ông chủ nhìn con đường phương xa, nói: “Đường đó không có ai đi, thời tiết sắp thay đổi rồi, các cậu vẫn là đi đường cũ về khách sạn đi.”

Đàm Trận khẽ nói “Cảm ơn”.

Rời khỏi cửa hàng, Thịnh Dã quay đầu lại nhìn ông chủ, ông ấy lại ngồi chỗ cũ, không sửa đồ nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Vốn dĩ họ tính toán đi dạo dọc theo đường xa hơn, nhưng vừa mới ra khỏi cửa hàng đã cảm nhận được gió biển lạnh hơn hẳn, trời cũng tối sầm lại.

“Thật đúng là mưa gió thất thường,” Thịnh Dã bất đắc dĩ, “Chúng ta vẫn vòng đường cũ về thôi.”

Đàm Trận nhìn mặt biển sắp nổi bão, gật đầu.

***

Thời tiết thay đổi thật sự rất nhanh, đến lúc nhìn thấy khách sạn thì bầu trời đã nghìn nghịt mây đen, sóng biển cũng trở nên cuồng nộ, va vào vách núi, thậm chí tràn lên đường cái, trong không khí đều vương mùi lạnh băng ẩm ướt.

Vửa đến khách sạn, họ mới kinh ngạc mà biết rằng đài khí tượng vừa mới tuyên bố báo động sóng thần, khách sạn đang tổ chức sơ tán khách du lịch.

Khách sạn đông người, phòng chi chí như sao trên trời, hiệu suất sơ tán cũng không cao, tốp năm tốp ba khách du lịch cầm theo hành lý, con nhỏ, vội vội vàng vàng đi xuống, dưới khung cảnh sóng to gió lớn xếp hàng chờ xe buýt đến đón.

Thịnh Dã hỏi Đàm Trận: “Anh muốn lên tầng lấy hành lý không?”

Biểu cảm Đàm Trận ngưng trọng, anh cau mày, tay vô thức nắm thật chặt, lắc đầu: “Không, chúng ta chờ xe.”

Quyết định của Đàm Trận là đúng, xe buýt rất nhanh đã đến, nhưng chỉ có một chiếc, hiển nhiên không thể nào một lần mà sơ tán đủ các khách đi, nhân viên khách sạn chỉ có thể sắp xếp mọi người lần lượt lên xe.

Tài xế xe buýt nhoài người ra, thúc giục họ, kêu: “Nhanh lên đi! Cầu sắp ngập rồi!”

Đám người lúc này mới đột nhiên hoảng loạn lên, mọi người xô đẩy nhau, Thịnh Dã cảm thấy mình bị đám người chen chúc kẹp lấy, không ít người muốn vượt hàng, nhưng Đàm Trận vững chắc đẩy cậu lên cửa xe, hai tay giang ra bảo vệ người trong ngực, để cậu lên xe.

Sau khi lên xe Thịnh Dã mới phát hiện chỉ còn hai chỗ ngồi cuối cùng, vội quay đầu lại kéo Đàm Trận, nhưng không kéo nổi, một người phụ nữ Hoa kiều chạy từ xa đến, cầu xin Đàm Trận: “Làm ơn, có thể cho con gái tôi lên trước được không?! Con bé bị bệnh tim bẩm sinh, từ sáng đến giờ vẫn luôn tức ngực, phải nhanh đến bệnh viện mới được!”

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, tóc cũng lộn xộn, Thịnh Dã thiếu chút nữa không nhận ra đây là người nhà tối qua nói chuyện với cậu. Dung Dung yếu ớt ghé trên vai mẹ mình, sắc mặt hồng rực không bình thường, môi cũng tím tái. Thịnh Dã khẩn trương nhìn Đàm Trận, bởi vì cậu cảm giác mình không kéo nổi tay anh.

Đàm Trận rút tay ra ngoài, ngăn cản đám người sau lưng anh, vững chãi bế cô bé lên xe.

Thịnh Dã ôm lấy cô bé, đặt lên chỗ ngồi đằng sau ghế lái ổn thỏa, lập tức muốn quay đầu xuống xe: “Anh Đàm Trận, em và anh cùng nhau chờ chuyến xe tiếp theo.”

Đàm Trận ngăn cản cậu, nghiêm túc nói: “Em đi trước.”

Thịnh Dã không biết vì sao lại sợ hãi như thế: “Không, anh không đi em cũng không đi!”

Tài xế hô to: “Nhanh lên đi, tôi phải đóng cửa rồi! Muốn cả xe này chờ các cậu sao!”

Thịnh Dã không muốn làm chậm trễ mọi người, toan xuống xe nhưng lại không đẩy được Đàm Trận, bọn họ cứ xô đẩy trước cửa xe như thế, người trước người sau mắng chửi không ngớt, tựa như những công kích trên mạng mà cậu, và Đàm Trận, từng trải qua.

Đàm Trận gần như dùng giọng điệu nghiêm khắc ra lệnh cho cậu: “Em đi lên trước!” Sau đó dùng sức đẩy cậu một cái.

Thịnh Dã lảo đảo ngã xuống bậc thang cửa xe, tài xế ngay lúc này đóng cửa lại.

Nước mưa đánh vào cửa xe đồm độp, Thịnh Dã đột nhiên bừng tỉnh, xe chạy rồi, cách một tầng kính chắn gió, cậu nhìn thấy Đàm Trận đứng trong đám người mở miệng nói gì đó với mình. Tuy không nghe được, nhưng cậu nhận ra khẩu hình của anh, anh nói: “Một lát nữa anh sẽ đến, anh cam đoan.”

Xe đi xa dần, bên ngoài mưa gió không ngớt, sóng biển đã cao đến vài mét, cửa sổ xe bị nước mưa vỗ vào tơi tả, Thịnh Dã đành phải không ngừng an ủi chính mình, không sao hết, tuyến xe tiếp theo sẽ đến rất nhanh thôi.

Ở trong xe rất lạnh, cậu run bần bật đi đến vị trí của mình ngồi xuống, không hiểu vì sao trong xe lại lạnh như vậy.

Đằng trước là cầu, nước đã dâng gần mặt cầu, hai bên là sóng biển mênh mông vẩn đục, cậu thậm chí cảm thấy xe đi lên đó có phải sẽ bị một cơn sóng nhấn chìm xuống biển luôn không. Nghĩ thầm nếu như vậy, may mắn anh Đàm Trận không lên xe, cậu hy vọng Đàm Trận quay lại khách sạn, nói không chừng còn có thể tránh thoát đợt sóng thần dữ dội này.

Cậu cúi đầu, thẳng vai, cưỡng ép mình không được suy nghĩ bậy bạ.

Xe một đường xóc nảy, một đường chấn động, giữa sóng gió như sắp tách rời làm đôi. Thịnh Dã ôm lấy cơ thể lạnh băng của mình, nghĩ sao sóng thần lại lợi hại như vậy, cậu cảm thấy xe buýt này giống như lúc nào cũng có thể bị gió quật đến giữa không trung, quăng ngã rồi dập nát…

Không biết qua bao lâu, xe không còn xóc nảy nữa, mọi người trong xe ngay cả âm thanh nói chuyện cũng không có, vào giờ phút đột nhiên yên tĩnh lại này, Thịnh Dã bỗng chốc nhớ lại một chuyện.

Cửa hàng nhỏ bên bờ biển kia, cậu đã biết vì sao nó lại quen mắt rồi.

Cửa hàng đó cậu đã từng được chú Giới cho xem qua, là kịch nói cha cậu đóng vai chính…

Sau đó cậu lại nhớ, cô bé Hoa kiều bảy tuổi và người nhà cô bé ấy, thật ra là đi cùng chuyến bay với họ, vậy thì vì sao lại còn xuất hiện ở khách sạn? Một nhà họ cũng không lên máy bay sao…

Sự sợ hãi đến thấu xương trong nháy mắt quét qua khắp người cậu, cậu đột nhiên ngẩng đầu —

Người trong xe đều biến mất, ngoài xe là một mảnh mây mù ảm đạm.

Trong xe có ai đang khóc, tiếng khóc kia đau lòng muốn chết, như đứt từng khúc ruột, cậu hoảng sợ đứng lên, nhìn thấy cô bé đang cuộn tròn ở hàng ghế trước, khóc vì cha mẹ mình…

Trên xe chỉ có hai người họ, không có người khác, cũng không có tài xế.

Cậu sửng sốt, ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù dần biến thành màu trắng ngà, cỗ lạnh băng khắp người kia dần dần rút đi, ánh sáng ấm áp từng chút một thẩm thấu vào.

Cậu rốt cuộc bừng tỉnh, nhắm vào cửa xe mà điên cuồng đập vỡ. Cô bé cũng ngừng khóc, nghẹn ngào nhìn cậu, nhìn cậu gỡ búa thoát hiểm, nện thật mạnh xuống một góc cửa sổ, nhưng căn bản không có tác dụng gì.

Không phải cửa sổ xe, đó là cửa sổ khoang hạng nhất, cậu mờ mịt quay đầu, thấy bên cạnh chỗ ngồi là đai an toàn được cởi ra. Cậu nghĩ ra rồi, là Đàm Trận tự mình cởi, lúc anh bỏ đai an toàn ra ôm lấy cô bé đang khóc rống lại đây, điện thoại liền rơi xuống sàn nhà khoang máy bay.

Thịnh Dã ngồi xổm xuống, nhặt chiếc điện thoại kia lên áp vào ngực, thống khổ gập người lại. Cơ thể cậu bắt đầu ấm lên, nhưng cậu chẳng cảm nhận được chút gì sự ấm áp đó.

“Cho tôi quay về đi…”

Nếu như rơi máy bay là chuyện không thể tránh khỏi, vậy chúng ta sẽ dọc theo đường quốc lộ không người kia, đi mãi đi mãi, không cần quay đầu…

Không còn khoang hạng nhất, không còn cô gái nhỏ, bên tai truyền đến âm thanh đánh thức cậu, ánh sáng kích thích con ngươi qua một lớp mí mắt, nhưng cậu không muốn mở mắt ra, chỉ có nước mắt ào ạt trút xuống.
Hết chương 108.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi