HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Cha, nửa đời sau, xin hãy thay con chăm sóc mẹ.

Chị, chị phải sống vì chính mình, tìm được hạnh phúc của đời mình.

Mẹ, hy vọng khi mẹ đọc được bức thư này sẽ không quá khổ sở, nhưng hình như chuyện này là không thể, xin lỗi vì đã lừa mẹ, không phải Hạ Thiến, người con yêu là Thịnh Dã, vẫn luôn là em ấy.

Con luôn muốn bảo vệ mẹ thật tốt, quan tâm đến cảm xúc của mẹ, nhưng đến giờ phút này con mới phát hiện, thì ra không phải con muốn như thế nào thì sẽ được như thế ấy.

Vận mệnh không do chúng ta sắp đặt, vận mệnh của mẹ, vận mệnh của con đều giống vậy. Dù con có làm nhiều đến mấy cũng chỉ phí công.

Nhưng nếu như so với một nỗi đau lớn hơn, có thể khiến chuyện con nói với mẹ chỉ là một nỗi đau nho nhỏ thôi, đối với con mà nói có lẽ là một chuyện may mắn. Giờ phút này con có thể bình tĩnh mà nói với mẹ, bất kể người con yêu là ai, mẹ sẽ mãi mãi là mẹ của con. Nhưng bất kể mẹ có muốn là mẹ của con hay không, người con yêu vẫn luôn là em ấy, sẽ không thay đổi.

Chỉ là sợ không có cách nào chính miệng nói với mẹ, đạo lý này phải mất rất nhiều thời gian con mới hiểu được.

Điều con viết được cũng không nhiều lắm, chỉ có thể như vậy.

—Con trai và em trai mọi người, Đàm Trận.”

***

Tây Viện không nghĩ tới Thịnh Dã sẽ được cứu sống, chuyện này gần như là kỳ tích.

Dựa theo ký ức trước khi Thịnh Dã bất tỉnh, đội điều tra tai nạn hàng không suy đoán là máy bay phân giải từ giữa không trung. Họ loại trừ khả năng bị khủng bố tập kích, trước khi khoang chứa hàng nổ mạnh đã có một vụ hỏa hoạn, rồi sau đó hai động cơ máy bay dần dần mất đi động lực, nhân viên đoàn bay hiển nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị, bởi vì trước đó đã phân phát giấy bút cho hành khách, để họ viết di thư.

Thịnh Dã nói sàn của khoang hạng nhất có một lỗ thủng, khoang chứa hàng bên dưới đã tan tác, có thể nhìn thấy khói và sương mù dày đặc trên mặt biển, những hành khách ngồi ở hàng phía trước đều ngã rời khỏi chỗ ngồi của họ, chỉ còn một cô bé khó khăn lắm mới bám được vào ghế dựa đang lung lay sắp đổ, bên cạnh cô bé chính là lỗ thủng kia. Cô bé ấy cũng là một trong số ít người sống sót, bởi vì Đàm Trận mạo hiểm tính mạng ôm lấy cô bé, cột bọn họ vào cùng một chỗ.

Phần lớn các hành khách bị cuốn ra khỏi cabin ngay trước khi máy bay lao xuống biển, nhân viên cứu hộ tìm kiếm ba ngày, cuối cùng phát hiện thi thể và hài cốt trôi nổi trên mặt biển mênh mông. Họ ở đó, rơi rụng như những bọt sóng màu lam giữa biển khơi, nhỏ bé như hạt muối bỏ bể.

Phần lớn được trục vớt đều là thi thể, bởi vì khoảng cách rơi xuống quá cao, mặc dù may mắn không bị chìm nghỉm theo máy bay, nhưng rơi xuống mặt biển cũng là kết cục tử vong. Cũng có cá biệt rất ít người may mắn hơn, rơi xuống biển ở độ cao vừa phải, tránh được va chạm, nhưng ba ngày ba đêm ngâm trong nước biển lạnh băng, bọn họ phải đối diện với tình trạng tương tự như mất máu quá nhiều, thể lực tiêu hao quá mức, nhiệt độ cơ thể thấp và mất nước.

Nghe nói khi được đưa đến bệnh viện, tim Thịnh Dã không còn đập, nhưng khi ở trên trực thăng cứu hộ thì có, chỉ là cậu mất ý thức. Khi nhân viên cứu hộ nghe được tiếng tim đập mỏng manh của cậu kích động không thôi, bởi khi họ tìm thấy thì Thịnh Dã và cô bé ghé trên một mảnh vụn máy bay trôi nổi, có thể vì thế mà thân nhiệt họ không bị quá lạnh.

Đến bệnh viện, bác sĩ không còn nghe được tiếng tim đập của cậu, Tây Viện nghe nói lúc ấy có một nhân viên cứu hộ trên mặt đều là nước biển kích động không thôi: “Cậu ấy vừa nãy vẫn còn mà! Cậu ấy vừa nãy vẫn còn đập mà!”

Bác sĩ khẩn cấp đưa Thịnh Dã đến phòng cấp cứu, làm mấy đợt CPR. Nửa tiếng trôi qua, tim vẫn ngừng đập, bác sĩ mồ hôi đầy đầu dừng lại, chuẩn bị tuyên bố thời gian tử vong.

Tây Viện cảm thấy may mắn cô không nghe được thời gian kia, vì có một y tá đang thực tập không từ bỏ, cô quỳ trước giường bệnh, bám lấy không tha làm hồi sức tim phổi. Không biết có phải nước mắt mồ hôi trên người cô gái ấy nhỏ lên người Thịnh Dã đánh thức cậu hay không, một giây trước khi bác sĩ chuẩn bị bó tay, trước khi y tá mồ hôi đầm đìa bỏ cuộc, bọn họ nghe được “tích” một tiếng.

Cô bé chưa đầy 7 tuổi kia, trải qua cấp cứu cũng sống sót đầy kỳ tích.

Đáng tiếc, Đàm Trận không may mắn bằng họ.

Tuy rằng tim anh đã đập, nhưng có lẽ là do thân nhiệt quá thấp, anh vẫn luôn không tỉnh lại.

Tây Viện ngay lập tức ngồi máy bay đến bệnh viện địa phương, cô thay Thịnh Dã đi thăm Đàm Trận, nhìn thấy Đàm Trận đang ở trong phòng CT. Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy bác sĩ đẩy Đàm Trận vào trong gian máy móc, họ muốn quét đại não của anh, trong lòng cô liền cảm thấy không ổn.

Lúc này Trần Bác Hàm vừa mới xuống máy bay, liên tục gọi điện cho cô hỏi thăm tình huống. Tây Viện cũng không biết nói với anh thế nào, bởi vì bác sĩ nói tình huống của Đàm Trận có dấu hiệu bị phù não, cũng dùng cả Mannitol Furosemide, nếu như mấy ngày nữa vẫn không tỉnh, khả năng cao anh sẽ thành người thực vật.

Khi không có Trần Bác Hàm cô vẫn luôn túc trực bên cạnh Đàm Trận, một là cảm thấy khổ sở, thấy anh cô đơn, hai là cô thật sự không dám nói cho Thịnh Dã.

*Mannitol Furosemide có tác dụng điều trị bệnh phù và cao huyết áp do nguyên nhân suy tim hoặc suy thận.

***

Sau đó họ đều quay về bệnh viện trong nước, Đàm Trận vẫn không tỉnh như cũ, cơ thể Thịnh Dã còn chưa hồi phục đã muốn đi chăm Đàm Trận, muốn đợi ở phòng bệnh Đàm Trận.

Thái độ của cậu rất bình tĩnh, nhưng đầy kiên quyết, Lâu Dĩnh chảy nước mắt cầu mong cậu trước tiên hãy điều dưỡng cơ thể cho tốt, Thịnh Dã lại nắm tay bà nói: “Mẹ, cơ thể con lúc nào cũng có thể điều dưỡng tốt được, nhưng nếu con không ở cạnh anh ấy, con sợ anh ấy sẽ không tỉnh lại nữa.”

Tây Viện biết Thịnh Dã vẫn luôn rất hiếu thuận, cậu ấy không bao giờ muốn nhìn thấy mẹ mình đau lòng khổ sở như thế, nhưng là cậu ấy thật sự không còn thời gian để nghĩ đến điều ấy nữa.

Các chỉ số của Đàm Trận đều khôi phục rất khá, chỉ có người mãi không chịu tỉnh lại. Bọn họ ai cũng không dám nói đến ba chữ người thực vật trước mặt Thịnh Dã.

Tây Viện và Trần Bác Hàm đi tìm bệnh viện nói chuyện, muốn cho 2 người được ở cùng một phòng bệnh, nhưng cha Đàm Trận nhất quyết không đồng ý. Bởi vì mẹ Đàm Trận đau lòng quá độ cũng phải nhập viện cấp cứu, Tây Viện chạnh lòng nghĩ, cái người cha ương ngạnh kia ước chừng đang đổ hết tội lỗi lên người Thịnh Dã rồi.

Người thường xuyên đến thăm Đàm Trận nhất là chị gái anh, Đàm Thiên. Ngoại trừ thời gian đi dạy và ngủ ra, gần như Đàm Thiên luôn ở phòng bệnh chăm sóc Đàm Trận.

Lúc mới được về đây, có một ít diễn viên trong giới cũng tới thăm Đàm Trận, Thịnh Dã chỉ có thể đợi họ đi hết mới có thể đến phòng bệnh của anh.

Đàm Thiên nhìn thấy cậu đến sẽ tự mình đi ra ngoài cho họ được ở cùng một chỗ, Thịnh Dã rất cảm kích cô, nói: “Chị Đàm Thiên, em ở cạnh anh ấy một lát rồi đi.”

Đàm Thiên đứng ở cửa, quay đầu lại, nhìn nhẫn trên tay hai người, nói: “Không sao đâu, em muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Em có tư cách này.

Ngay từ đầu khi cơ thể chưa hoàn toàn bình phục, Thịnh Dã ngồi xe lăn đến phòng bệnh Đàm Trận, giống như cậu lại trở về là Khổng Tinh Hà, thường xuyên đêm hôm khuya khoắt đẩy xe lăn rời khỏi phòng bệnh, một mình vào thang máy, xuống tầng, đợi ở phòng bệnh Đàm Trận.

Ban đêm không có người quấy rầy, cậu sẽ mở một bộ phim điện ảnh, cậu và Đàm Trận mỗi người đeo một bên tai nghe, vừa xem phim vừa nói chuyện với Đàm Trận, rồi chờ khi trời sáng lại lặng lẽ rời đi.

Cha Đàm Trận cũng đến bệnh viện vài lần, nhìn thấy Thịnh Dã ở phòng bệnh thì nổi trận lôi đình, Đàm Thiên thờ ơ đợi ông nổi giận xong mới nói: “Đàm Trận dù sao cũng là nghệ sĩ, không có cách mời hộ lý đến được, khoảng thời gian này đều là Thịnh Dã lau rửa cơ thể, xoa bóp tay chân cho em ấy, có gì mà tức giận chứ, không phải nên cảm ơn người ta sao?”

Đàm Mạnh Sinh lộ ra biểu cảm chán ghét: “Con còn cho cậu ta lau người xoa chân cho nó?”

Đàm Thiên ngồi trên ghế trước giường bệnh, nhìn em trai mình đang ngủ say, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, là con nhờ em ấy. Vừa mới lau qua người xong.”

Ngày đó Tây Viện đứng ở cửa phòng bệnh Đàm Trận nhìn thấy người cha đáng kính này phất tay áo bỏ đi.

Lâu Dĩnh rất đau lòng Thịnh Dã, mỗi lần bà đến bệnh viện, Thịnh Dã đều không ở phòng của mình, bà đành phải xuống phòng bệnh Đàm Trận ở tầng dưới để tìm cậu. Vốn dĩ bà thật sự lo lắng Thịnh Dã cứ thế này rồi cũng sẽ gục ngã mất, nhưng khi nhìn thấy Đàm Trận mất ý thức nằm trên giường bệnh, bà vẫn hiểu cho Thịnh Dã. Vị minh tinh trên màn ảnh tỏa sáng kia giờ đây lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, không nhìn thấy sẽ không khổ sở.

Vì Thịnh Dã, bà thậm chí còn gạt cậu mà đi tìm cha Đàm Trận, Đàm Mạnh Sinh vốn dĩ không biết bà, nghe nói bà là mẹ Thịnh Dã liền tức giận đạp cửa phòng bệnh rời đi.

Tây Viện và Trần Bác Hàm đến bệnh viện cùng lúc, nhìn thấy mẹ Thịnh Dã ngồi một mình trước cửa phòng bệnh Đàm Trận khóc tức tưởi, vội hỏi bà có chuyện gì, Lâu Dĩnh khó chịu mà rằng: “Đều đã như vậy rồi, hà cớ gì còn muốn ngăn trở hai đứa nó chứ?”

Tây Viện tức giận muốn đi tìm cha Đàm Trận nói lý, Trần Bác Hàm giữ cô lại, nói: “Thôi, không nói được ông ấy đâu.”

“Thế còn mẹ Đàm Trận thì sao?!” Tây Viện mất khống chế gào lên, “Một nhà bọn họ đều là loại tính tình này sao?! Đến tôi còn thấy lạnh lòng, nói gì là Đàm Trận!!”

Lần đầu tiên cô khổ sở như vậy, không cẩn thận nước mắt trào ra bị Trần Bác Hàm thấy, chật vật vô cùng. Nhưng Trần Bác Hàm giả như không có gì, vỗ vỗ bả vai cô.

Thịnh Dã nằm viện hơn nửa tháng thì có thể xuất viện, nhưng Đàm Trận một chút dấu hiệu thức tỉnh cũng không có. Tây Viện giúp Thịnh Dã thuê một căn phòng nhỏ gần đó, thuận tiện cho cậu mỗi ngày đến thăm Đàm Trận.

Mỗi lần Thịnh Dã đến phòng bệnh Đàm Trận, nếu không phải nói chuyện với anh thì cũng là mát xa cho anh. Dáng vẻ cậu nói chuyện rất nhẹ nhàng, lúc mát xa lại như đang vuốt ve bảo bối, vẫn luôn cúi đầu, không cảm thấy mệt chút nào. Hình ảnh ấy cô thường xuyên nhìn thấy, hốc mắt đỏ bừng.

Đàm Trận ở trong giấc mơ của chính mình, có lẽ cũng không nhất định là một chuyện hoàn toàn xấu, bởi vì thế giới bên ngoài vẫn hỗn loạn như cũ, sau khi tin tức họ được cứu truyền ra, những lời bôi đen âm u, tàn ác lên men, giống như tro tàn lại cháy.

Đàm Trận và Thịnh Dã “come out” bất ngờ khiến toàn dân không thể tin nổi, khiến Thịnh Dã bị mắng, Đàm Trận bị mắng, Hạ Thiến cũng bị mắng.

Ác ý trên thế giới này nên đến vẫn cứ đến, oanh oanh liệt liệt, che trời lấp đất.

Hạ Thiến vẫn không phản hồi gì trên weibo, mọi người ở dưới tường nhà cô mắng đến không còn mống gì, mà cô lại như ẩn thân biến mất. Tây Viện còn đang nghĩ cô ấy biết sai rồi sao, hối hận rồi sao, hay là sợ bị mắng đến thế?

Buổi tối một ngày nọ, Hạ Thiến đột nhiên đến bệnh viện, cô đến thăm Đàm Trận, đi tay không, chẳng mang theo cái gì, duy chỉ có dáng vẻ phóng khoáng ấy của cô.

Nhưng cũng chẳng có gì là sai cả, cô không mang theo quà cáp đến, Tây Viện cũng biết, cô ấy thật lòng.

Cô vẫn luôn cho rằng Hạ Thiến ham hư vinh, thích cọ nhiệt độ, không nghĩ đúng đêm khuya hôm đó, sau khi Hạ Thiến về nhà đã đăng một bài rất dài lên weibo.

[Hạ Thiến V]: Giữa tôi và Đàm Trận không có gì hết, là tôi lợi dụng cậu ấy. Tôi biết tôi nói như vậy, sẽ có người cảm thấy tôi tự đội nồi thay Đàm Trận. Tôi mẹ nó mới không đội nồi thay bất kỳ kẻ nào, loại người suốt ngày bị bắt nạt như Đàm Trận lão nương mới không thèm yêu! Nhưng tôi biết có người gần như yêu cậu ấy đến điên cuồng. Cho rằng tôi nói fans sao? Đừng tự mình đa tình, loại ích kỷ chiếm hữu này của mấy người xứng với từ yêu chắc? Người chân chính yêu cậu ấy có thể che chở những giày vò và ấm ức của cậu ấy, các người biết không? Các người biết, bởi vì các người chính là người tạo ra những giày vò và ấm ức của cậu ấy nhiều nhất!

Cả những người đi bôi đen Đàm Trận, mấy người cho rằng mình có tư cách gì mà nói cậu ấy? Tôi có thể đường đường chính chính nói cho mấy người biết, đừng nói mấy người, cả nhà mấy người mười tám đời từ trên xuống dưới đều không xứng xách giày cho Đàm Trận!

Làm nghệ sĩ thì phải chấp nhận bị mắng, bị mắng còn không được đáp trả, người có loại suy nghĩ này thì có thể đi chế.t đi là vừa. Người cướp đoạt nhân quyền của người khác, người không coi người khác là con người, tất nhiên đều không xứng làm người.

Tôi học nhạc cổ điển chỉ vì thích, nhưng khi thành danh, các người mới hiểu được câu nói “Lời người đáng sợ” của Nguyễn Linh Ngọc.

Bạn nỗ lực cười họ lại nói bạn giả tạo; bạn khổ sở đến khóc bọn họ nói bạn nước mắt cá sấu; bạn giúp người này quên giúp người kia họ nói bạn bên trọng bên khinh; bạn không để ý ai họ nói bạn chán ghét người đó; bạn chủ động để ý ai họ nói bạn la liếm; bạn chia sẻ cuộc sống của chính mình họ nói bạn khoe khoang; bạn không cẩn thận mặc quần áo nước ngoài họ mắng bạn không yêu nước; bạn chú ý thời sự họ nói bạn cọ nhiệt; bạn không chú ý thời sự, không cẩn thận nói không đúng ý làm không đúng việc họ nói bạn không thành khẩn; họ có thể không kiêng nể gì mà mắng chửi bạn nguyền rủa bạn, nhưng nếu bạn đáp trả lại bọn họ, ngay lập tức họ sẽ mắng bạn đến không ngóc đầu lên được.

Bạn nói bạn bị trầm cảm, họ nói bạn giả vờ, bạn chỉ có thể ném giấy báo tử đến trước mặt họ, họ mới có thể hờ hững nói một câu “Ồ, trái tim cũng quá mong manh rồi”, rồi lại hờ hững đốt một cây nến, giả vờ thành người vô tội. Tôi dám nói, bây giờ nhìn những người trên weibo này, không ai là vô tội, cùng lắm thì là có người tội lớn, có người tội nhỏ, ngay cả tôi cũng vậy.

Sau này gặp được Đàm Trận tôi liền nghĩ thông suốt, Đàm Trận còn bị người ghét, trên thế giới này làm gì còn ai không bị ghét? Những người suốt ngày lên mạng mắng chửi hạ bệ người khác, ngoài đời thực có bộ dáng gì, các người từng nghĩ đến chưa? Đều là một lũ sâu mọt!

Tôi mặc kệ mấy người nói gì mà hình tượng sụp đổ, hình này tượng này lão nương không cần. Tôi yêu con gái, tôi là LES, tôi cũng yêu nhạc cổ điển, yêu đàn cello. Tôi không hiểu vì sao tôi yêu nhạc cổ điển, yêu đàn cello, tôi nhất định phải là người có tính hướng bình thường, là cô gái hoàn hảo không tỳ vết? Bản thân mấy người thì hèn nhát đến cực điểm, nhưng lại yêu cầu thần tượng của mình phải có hình tượng thập toàn thập mỹ, rồi lại dùng bất cứ thủ đoạn nào đi công kích những người hoàn hảo chân chính! Yêu ai thì yêu đi, hình tượng này tôi từ bỏ, tôi muốn làm chính mình.

Nhân tiện nói, những người từng chửi rủa Đàm Trận, từng nhục mạ Thịnh Dã, tôi đều đã chụp lại màn hình, nếu như Đàm Trận không tỉnh, mấy người chờ bị nổ banh xác đi!



Hạ Thiến không hổ là Hạ Thiến, một bài weibo nhấc lên sóng trào cuồn cuộn, nhờ Hạ Thiến ban tặng, Đàm Trận lại bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Nửa đêm Tây Viện nhận được điện thoại Trần Bác Hàm gọi đến, tố khổ trong điện thoại với cô, nói sao Hạ Thiến còn chưa học được ngoan ngoãn, nhưng cô lại không nhịn được mà có chút khâm phục Hạ Thiến.

Cho đến nay, họ làm người đại diện, luôn bảo nghệ sĩ phải học cách chịu đựng, học cách thừa nhận, để thời gian chữa lành vết thương trong lòng họ. Bởi vì nếu như bạn càng chống chọi lại với ác ý, ác ý càng tổn thương bạn nhiều hơn. Thế nhưng chịu đựng rồi, thừa nhận rồi, vượt qua rồi, vì sao ác ý lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, càng ngày càng trở thành thứ đương nhiên? Bởi vì người gây ra ác ý chưa bao giờ chịu trừng phạt, chưa bao giờ nhận quả báo.

Cô không quan tâm Trần Bác Hàm nói thế nào, cô đồng tình với weibo này của Hạ Thiến.

Hạ Thiến đánh giá Đàm Trận bằng hai chữ “hoàn hảo”, tự nhiên cũng thu hoạch được một cơn sốt trên toàn mạng, mọi người bám vào hai chữ “hoàn hảo” làm ầm làm ĩ:

— Tôi cũng không dám nói trên đời này có người hoàn hảo đâu

— Tôi đọc không hiểu, nhưng mà tôi bị chấn động rất lớn!

— Chị Hạ, tôi còn tưởng rằng chị là em gái nhà bên, nói lời hay giúp đỡ Đàm Trận còn chưa tính, nhưng không thể vứt lí trí đi được đâu!

— Đàm Trận hoàn hảo là kiểu tất cả các thành viên của nhóm nhạc nữ đều ăn ý chọn anh ta à? Hay là hoàn hảo ở chỗ xào CP trở mặt không nhận người?

— Mỗi khoản quyên góp đều chẳng thấm vào đâu so với thù lao nhận được, có vẻ như còn kém hai chữ hoàn hảo một đoạn nữa đấy!



Tag Đàm Trận “làm bộ làm tịch”, “dối trá ra vẻ” lại nổi lên, dường như giới hạn của họ là “người chết là lớn nhất”, nên thậm chí không cần phải biết có xuất phát từ mê tín hay không, chỉ cần Đàm Trận còn treo 1 hơi thở, bọn họ có thể nhục mạ điên cuồng, chửi đến không có gánh nặng tâm lý nào.

Tây Viện phẫn nộ vô cùng, những người này thật sự vẫn là người sao? Cô cho rằng Xán Tinh sẽ làm chút gì đó, Trần Bác Hàm sẽ làm gì đó, nhưng không đợi Trần Bác Hàm ra tay, hôm sau trên weibo đã có một hotsearch nhóm nhạc nữ.

Tây Viện có chút ấn tượng với nhóm nhạc này, ấn vào đọc mới biết đây là nhóm nhạc từng bị cười nhạo thành hậu cung của Đàm Trận, nhóm trưởng và các thành viên đều đăng bài lên weibo, nhắc đến tình huống lần đó cả nhóm chọn Đàm Trận.

[PINK5 Lâm Xảo Nhi]: “Có lẽ sẽ có người nói chúng tôi cọ nhiệt độ, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ một chút. Khi mới ra mắt chúng tôi từng tham gia một chương trình, nhưng khi đến trường quay mới phát hiện tổ tiết mục quên sắp xếp phòng hóa trang cho chúng tôi.

Tuy rằng khi đó chúng tôi chỉ là làm nền, nhưng cũng cần lên sân khấu biểu diễn, cũng muốn thay đổi tạo hình trang phục, không có chuyên viên trang điểm không sao hết, chị em chúng tôi có thể tự mình làm. Nhưng không có phòng thay quần áo, năm người chúng tôi không biết nên làm gì cho tốt, hậu trường tới tới lui lui có nhiều nghệ sĩ như vậy, mỗi người đều có phòng hóa trang, có nghệ sĩ còn một mình chiếm dụng một phòng hóa trang rất lớn, chẳng sợ có nghệ sĩ khi ấy vẫn chưa đến, chúng tôi cũng không được phép mượn phòng của nghệ sĩ đó.

Khi đó tôi thật sự rất muốn khóc, tôi muốn bảo các thành viên nhóm mình đến toilet thay quần áo. Chương trình đó cũng mời Đàm Trận, anh ấy bảo trợ lý đến hỏi chúng tôi vì sao mà khóc, tôi nói nguyên nhân, sau đó anh ấy nhường phòng nghỉ của mình cho chúng tôi sử dụng, còn anh ấy ngồi ở khu vực hậu trường chờ chúng tôi.

Chuyện này chúng tôi nhớ kỹ, vẫn sẽ mãi nhớ kỹ, cho nên lần đó lên chương trình Thứ sáu yêu đương, bị hỏi nghệ sĩ nam có cảm tình nhất là ai, tôi không chút suy nghĩ đã viết tên Đàm Trận, chỉ là không biết các thành viên cũng viết tên Đàm Trận, chuyện này cũng coi như chúng tôi có tinh thần nhóm đi [cười].

Vậy đó, đây chính là sự thật, nếu như nói đây là cọ nhiệt, chúng tôi đã sớm cọ từ lâu rồi.”



Các thành viên của PINK5 đều chia sẻ weibo này.

Vẫn có người mắng họ cọ nhiệt như trước, nhắc đến chuyện cũ, nhưng cũng có càng nhiều người nổi tiếng chia sẻ weibo này.

Sau đó không lâu, Tiết Lê cũng đăng weibo, thản nhiên thùa nhận năm đó sau khi quay xong Sáng tạo tình yêu đã bị chìm trong nhân vật, rất lâu không thoát ra được.

Khi lên tiết mục nâng Đàm Trận lên cũng không phải do ai bày mưu tính kế gì, cô chủ động muốn tạo bài, bởi vì đúng là cô từng có ảo tưởng, không phân rõ Bạch Tinh Niên và Đàm Trận.

Mãi đến khi gặp được bạn trai bây giờ, mới thật sự thoát khỏi nhân vật. Nhưng có lẽ là vì chính mình nhắc đến Đàm Trận quá nhiều lần, mất một khoảng thời gian rất dài mọi người vẫn cứ đặt cô và Đàm Trận cùng một chỗ, điều này khiến cô và bạn trai rất xấu hổ, cho nên khi Đàm Trận công khai nói sau khi diễn xong họ không còn liên hệ gì, cô thật sự biết ơn khôn cùng.

Một buổi chiều kia, Tây Viện ngồi trong văn phòng, nhìn weibo hồi lâu, nhìn đến khi trời cũng đã ngả dần sang tối, rất rất nhiều chân tướng về Đàm Trận đều trồi lên mặt nước, giống như đang vả mặt cô.

Cô không thể không thừa nhận, thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, là Đàm Trận bảo Trần Bác Hàm nói thông tin của Thịnh Dã cho cô, Đàm Trận muốn giao Thịnh Dã cho một người đại diện đáng tin cậy, cho nên đã lựa chọn cô.

Còn cô có thành kiến và hổ thẹn với Đàm Trận, đơn giản là vì trước kia cả cô và Trần Bác Hàm cùng tung cành ô liu với Đàm Trận, nhưng Đàm Trận chọn Trần Bác Hàm.

Nhiều năm như vậy cô vẫn luôn không vượt qua được chuyện đó, bởi vì cô và Trần Bác Hàm cùng tốt nghiệp đại học ngành truyền thông, khi còn đi học hai người luôn phân cao thấp, rồi bị bại bởi Trần Bác Hàm khiến cô rất không cam lòng. Cũng là vì khi tiếp xúc với Đàm Trận, rõ ràng cô đã nói chuyện ổn thỏa rồi, cô cho rằng Đàm Trận sẽ chọn mình, nhưng không ngờ Đàm Trận “bát diện linh lung”, “trước một đằng sau một nẻo”.

Sóng gió dư luận lần này, ngày càng nhiều hướng gió tốt nghiêng sang Đàm Trận, Tây Viện cũng nghi ngờ đây có phải do cấp dưới vô cùng lợi hại của Trần Bác Hàm làm ra hay không. Nếu là thật, vậy đúng là bản lĩnh thông thiên, nhưng cô càng hy vọng là không phải, không có người nào có lực ảnh hưởng đến nỗi có thể khiến những người này ra mặt, ngoại trừ bản thân Đàm Trận.

“Nhân cách” của anh chưa bao giờ sụp đổ, bởi vì anh đối xử với ai cũng đều rất thật lòng.

[Diệp Hoàng]: Rất nhiều người nói đoàn đội Đàm Trận thích xào CP, nhưng thật ra một bộ phim điện ảnh lên kệ, xào CP là thao tác bình thường mà thôi. Đoàn đội Đàm Trận là người ít khi nào tung bản thảo bôi đen người khác, ít khi lợi dụng nghệ sĩ khác nhất. Cậu ấy bị bôi đen lên tận hotsearch, mấy người từng thấy đoàn đội cậu ấy dẫm lên nghệ sĩ khác để dời đi sự chú ý bao giờ chưa? Nhưng thật sự cậu ấy đã vì bảo vệ người khác mà không ít lần tình nguyện bị mắng lên hotsearch, tôi biết rất nhiều người không tin, không tin thì cứ không tin thôi.

[One_liter_of_Tears]: Trước kia khi quay Kết cấu ổn định, Đàm Trận đã giúp đỡ hai bệnh nhân bị chứng co cứng teo cơ xương một bên hai trăm vạn tiền viện phí, rất nhiều người không biết, vì đoàn đội anh ấy trước nay chưa từng tuyên truyền qua.

Ngay cả Thang Đan cũng thu lại lời nói trước kia: “Thật xin lỗi, trước đây tôi thực sự không hiểu biết cậu ấy, nếu mọi người nói đều là sự thật, vậy cậu ấy đúng là một trong số ít người chân thành mà thiện lương của giới giải trí.”

Giống như trong một đêm, toàn bộ giới giải trí đều trở nên “real”, mỗi người đều dũng cảm, dám nói dám làm. Tuy rằng Tây Viện hiểu chuyện này chỉ là nhất thời, nhưng những điều này vô cùng đáng quý, thậm chí còn có cảm giác tốt đẹp.

Đàm Trận vẫn không hề tỉnh lại, cô đến bệnh viện gặp được Trần Bác Hàm, Trần Bác Hàm nói với cô: “Bác sĩ nói hôn mê thời gian dài như vậy, cơ hội tỉnh lại rất xa vời.”

Đối với Thịnh Dã mà nói, có lẽ chuyện hạnh phúc duy nhất, là cha Đàm Trận – Đàm Mạnh Sinh – không còn đến bệnh viện nữa.

Vì để tiện việc chăm sóc Đàm Trận, Thịnh Dã dứt khoát ở trong phòng bệnh VIP của Đàm Trận luôn. Có một lần Tây Viện đến xem Thịnh Dã, trong phòng bệnh không có tiếng động nào, cô đẩy cửa ra, thấy Thịnh Dã ngủ trên sô pha, Đàm Trận nằm trên giường bệnh.

Giống như hai người cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà ở bên nhau.
Hết chương 109.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi