HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Lúc đang chờ thang máy thì có người đẩy xe lăn đến, trên xe lăn có một cô bé đang ngồi, người đẩy xe lăn hẳn là mẹ cô bé, hai mẹ con yên lặng chờ thang máy, thoạt nhìn hai người đều có vẻ không có tinh thần mấy, cũng không trò chuyện gì. Thang máy đến, cửa mở ra, bên trong không có ai, Đàm Trận giúp hai người giữ cửa thang máy, để hai mẹ con vào trước, người mẹ đẩy xe lăn quay sang nói “Cảm ơn” với anh.

Đàm Trận chỉ gật gật đầu, không mở miệng. Anh đeo khẩu trang và đội mũ, thay một bộ quần áo khác, chỉ để lộ một đôi mắt ra bên ngoài, cả cô bé và người mẹ đều không nhận ra anh.

Trong thang máy, Đàm Trận vẫn nhìn chăm chú vào cô bé ngồi trên xe lăn, không biết cô bé mắc bệnh gì, nhưng lại khiến anh nhớ tới Khổng Tinh Hà. Dẫu vậy thì Khổng Tinh Hà cũng không giống, cho dù ngồi trên xe lăn thì cậu vẫn rất có sức sống, lúc nào nhìn anh Khổng Tinh Hà cũng đều nở nụ cười. Anh nhớ tới những ngày đó đẩy Thịnh Dã đi, bọn họ có nói có cười, tuyệt đối không im lặng như thế này, giống như là ở một thế giới song song khác dài đằng đẵng vậy.

Mà người mẹ đẩy xe lăn, mái tóc vàng xơ xác tiêu điều, khiến cho anh nhớ tới mẹ mình.

Cuộc sống của Nghiêm Phi và Khổng Tinh Hà khổ sở như vậy, nhưng lúc này đây anh lại hâm mộ hai người ấy vô cùng.

Cô gái và mẹ cô ra khỏi thang máy trước, Đàm Trận lại tiến lên giữ cửa thang máy cho họ. Sau khi hai mẹ con rời đi, anh không ấn cửa, chỉ dựa vào vách tường bên trong thang máy, chờ cửa tự đóng lại. Không biết vì sao, so với ngày hôm qua đến bệnh viện lòng nóng như lửa đốt, thì giờ đây anh lại hy vọng thang máy có thể đi chậm hơn một chút.

Cuối cùng thì cũng đến tầng của khoa tim mạch, Đàm Trận mang một bụng tâm sự nặng nề đi ra khỏi thang máy. Các y tá vẫn bận rộn ở quầy trực, anh đi như một cái bóng, không ai để ý là anh đã đến. Đi dọc đến cuối hành lang, anh bỗng thấy cánh cửa phòng VIP được mở ra từ bên trong.

Đàm Thiên đi ra, đang muốn đóng cửa phòng lại thì nhìn thấy Đàm Trận, cô liền nhẹ nhàng vặn mở cửa, nói: “Em vào đi.”

Đàm Trận đẩy cửa ra, cô lại giữ chặt ống tay áo của anh, hạ giọng dặn dò: “Đừng chọc mẹ tức giận, thuận theo ý mẹ đi.”

Đàm Trận khe khẽ gật đầu.

Đẩy cửa đi vào phòng bệnh, cảm giác yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông lại ập tới, rèm cửa phòng bệnh đã được mở ra, đèn cũng bật sáng, trong phòng vương mùi trà, chứng tỏ mẹ anh đã ăn bữa sáng rồi.

Anh đi qua đó, bước chân rất nhẹ, nhìn mẹ mình đang ngồi dựa vào giường bệnh truyền dịch, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Trong phòng im lặng rất lâu, mãi cho đến khi Đàm Trận lên tiếng:

“Con xin lỗi.”

Tuy rằng mẹ anh quay ra ngoài cửa sổ, nhưng Đàm Trận vẫn nhìn ra bà hơi nghẹn ngào.

Ngô Tịnh nghe được âm thanh của Đàm Trận, bà không nhìn anh, nhưng bà nhìn bóng dáng anh phản chiếu trên cửa sổ, biết anh đang đứng trước mặt mình như thế nào, biểu cảm ra sao. Một đứa con trai 1m86, cao lớn anh tuấn, lại giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi. Đàm Trận vẫn luôn ngoan ngoãn nhận sai như thế, bình thường chỉ cần anh phạm sai lầm một lần sẽ lập tức nhận ra lỗi sai của mình, cùng một lỗi sai sẽ không bao giờ vi phạm đến lần thứ hai.

Bà hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào cất lời: “… Ta xem lễ trao giải ngày hôm qua rồi. Con nói cảm ơn người thân…”

Từ nhỏ đến lớn, Đàm Trận giành được vô số giải thưởng, từ những cuộc thi trong trường đến ngoài trường, rồi những cuộc thi nghệ thuật chuyên nghiệp, mỗi lần Đàm Trận lên sân khấu nhận giải thưởng, bà không một lần vắng mặt, bà sẽ luôn ở dưới đài chăm chú nhìn đứa con trai khiến bà kiêu ngạo này. Trong lời cảm ơn của Đàm Trận cũng tuyệt đối không thiếu vắng tên bà, chữ “Mẹ” nếu không phải là đứng đầu tiên thì cũng chính là xếp cuối cùng trong lời phát biểu của anh. Bất kể là trước hay sau, đều là người quan trọng nhất.

Nhưng hôm qua thì không phải vậy, khi anh nhận được vinh quang lớn nhất trong cuộc đời, bà trở thành một “người nhà” mơ hồ trong miệng anh. Còn vị trí cuối cùng, lại được để dành cho người con trai tên Thịnh Dã kia.

Khi nhìn thấy anh ôm Thịnh Dã, bà không có khó chịu như vậy, nhưng chính điều kia đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp bà. Khi bà nhìn thấy tên Đàm Trận xuất hiện trên màn hình xúc động đến mức rơi nước mắt, khi bà cảm thấy có thể sẽ vì một đêm đầy vinh quang của Đàm Trận mà tha thứ cho cái ôm không rõ ràng trước đó của anh và Thịnh Dã, thì Đàm Trận lại cho bà một đòn chí mạng.

“Lúc con dọn ra ngoài, ta còn tưởng con chỉ giận ta thôi.” Ngô Tịnh chậm rãi quay đầu, hốc mắt đỏ hoe nhìn Đàm Trận, “Kết quả con dọn ra ngoài vốn dĩ không phải là vì giận dỗi ta, ta cũng chẳng đến nỗi khiến con tức giận…”

Giọng nói của bà hơi run rẩy, Đàm Trận trầm giọng nói: “Đó là lỗi của con.”

Ngô Tịnh nhớ tới khi còn bé Đàm Trận ném chiếc đàn nhị hồ xuống tầng, anh nói mình không cẩn thận, nhưng bà chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu lời nói dối của anh, hiểu rõ sự phản nghịch của anh. Khi đó bà tức giận đến mức cầm cây vĩ đánh Đàm Trận một cái, mới chỉ một chút thôi, nhìn thấy cánh tay Đàm Trận co lại là bà đã không chịu nổi rồi. Bây giờ bà thật sự không thể đánh Đàm Trận nữa, chỉ có thể tự đánh chính bản thân mình.

“Con nói con sai rôi, vậy con nói xem con sai ở đâu?”

Bị mẹ mình ép hỏi như vậy, Đàm Trận lại không nói nên lời. Trong đầu anh đều là bộ dáng Thịnh Dã khóc đến hai mắt đỏ bừng ôm lấy anh, làm sao anh lại có thể nói ấy là lỗi sai được đây?

Ngô Tịnh ngẩng đầu nhìn anh: “Con chuyển đi, con cảm thấy như thế là ổn rồi, con không cần phải quan tâm xem ta và chị con đối mặt với cha con như thế nào, cũng không cần quan tâm xem cha con đối mặt với ông nội và cái dòng họ này như thế nào, cái gì con cũng không quan tâm! Bây giờ ta mới cảm thấy lời cha con nói không hề sai, lúc trước ta không nên để con vào giới giải trí kia! Con và những nữ nghệ sĩ kia bị thổi phồng, mỗi lần Trần Bác Hàm đều giải thích với ta đó chỉ là những thao tác thông thường để lăng xê mà thôi, mỗi lần ta đều phải gạt cha con, không cho ông ấy biết, cho dù cậu ta nói là lăng xê, là giả vờ, ta cũng đều thấy rất sợ. Ta sợ con thật sự thích một người trong số đó, rồi con chạy về nói với ta là con muốn cưới ai, cha con tuyệt đối không thể nào chấp nhận chuyện con lấy một người trong giới đấy. Lúc đó con muốn ta phải làm sao đây, ta bị kẹp ở giữa hai người, con có biết là khó khăn như thế nào hay không?! Nhưng mà ta tin tưởng con, con nhất định cũng biết vì sao cha con lại phản đối con vào giới giải trí, con cũng biết vì sao chúng ta lại phản đối chuyện con tiếp xúc quá gần với những người trong đó, ta cứ nghĩ rằng con đều sẽ hiểu, con sẽ có chừng mực. Phải, con vẫn rất có chừng mực, Trần Bác Hàm bảo ta đừng nghĩ nhiều, chị gái con cũng khuyên ta đừng nghĩ nhiều, kết quả thì sao… thì ra là ta đã lầm rồi ư?!”

Đàm Trận cam chịu nhận lấy hàng loạt chỉ trích, nhắm mắt lại.

“Con đừng có bày ra bộ dáng này, con nói chuyện cho ta!” Ngô Tịnh vừa mới nói to hơn đã thấy tức ngực, “Con với Thịnh Dã, hai đứa rốt cuộc…”

Lúc trước nhìn thấy những cảnh quay mập mờ trong phim, bà quả thực rất không thoải mái, nhưng loại không thoải mái này bà vẫn chịu đựng được, thế mà hết lần này đến lần khác cứ phải là Thịnh Dã, Thịnh Dã là con của người đó, đạo diễn lại là bạn thân của người đó, chuyện này làm sao bà có thể chịu đựng nổi? Khi đó bà lựa chọn gây khó dễ, nói những lời khó nghe với Đàm Trận cũng chỉ là bởi bà không phân biệt được rốt cuộc là vì tức giận Đàm Trận nhận một bộ phim không rõ ràng hay là bởi vì sự chột dạ trong lòng bà nên mới mượn chuyện này để gây cớ. Bà biết chính mình đã nặng lời, cũng cảm thấy quan hệ của Đàm Trận và Thịnh Dã không đi đến một bước kia, cho nên mới muốn kịp thời ngăn lại những tổn hại, muốn Đàm Trận cách Thịnh Dã và Giới Bình An thật xa. Nhưng từng cảnh từng cảnh ngày hôm qua bày ra trước mắt, bà mới hoảng hốt phát hiện ra có lẽ sự thật đã bị một lời nói bộc phát của bà đánh trúng.

Lúc này đây bà nói nhiều như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Đàm Trận không hề cho bà một câu trả lời rõ ràng, chỉ yên lặng đứng đó, anh im lặng đến nỗi khiến bà thấy khủng hoảng trong lòng.

Trước mắt bà hiện ra gương mặt của Thịnh Diêm Phong cùng với bóng dáng hăng hái của ông trên sân khấu. Phải chăng, đây chính là báo ứng sao?

Bà bỗng dùng sức hít vào, Đàm Trận lập tức tiến lên đỡ lấy bà: “Mẹ đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút đi ạ.”

Ngô Tịnh đẩy anh ra, Đàm Trận bèn bấm chuông gọi y tá, trong thoáng chốc y tá đã đến, đeo mặt nạ thở oxy lên cho Ngô Tịnh, lại hướng dẫn Đàm Trận cách dùng bình oxy.

Ngô Tịnh dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt nhìn Đàm Trận đang chăm chú nghe y tá dặn dò, học cách điều chỉnh bình oxy, bộ dáng này của anh dường như vẫn hiếu thuận, không phạm chút sai lầm nào như cũ, khiến bà càng nhìn càng thấy bực bội.

“Chức năng tim phổi của bệnh nhân không được tốt lắm, cần phải thường xuyên để ý, không nên nói chuyện quá lâu.”

Y tá nói xong liền đi ra ngoài, Ngô Tịnh sau khi được hít thêm khí oxy thì đã tốt hơn một chút, Đàm Trận nhìn sắc mặt mẹ mình đã có vẻ chuyển biến tốt đẹp, có lẽ ngàn vạn lần anh không nên nghĩ thế, song giờ phút này anh lại thật sự có cảm giác như mình đang đứng trong luyện ngục, chỉ muốn chạy ra ngoài thật nhanh, muốn anh làm gì cũng được.

Ngô Tịnh lẳng lặng hít thở chốc lát, Đàm Trận vẫn luôn đứng bên bà, ngay cả ngồi anh cũng không ngồi, cứ như vậy không nói lời nào đứng ở bên giường bệnh, cao cao lớn lớn, lần đầu tiên Ngô Tịnh cảm thấy dáng vẻ này của anh rất chướng mắt, đằng sau sự vâng lời biểu hiện ra bên ngoài này là sự kháng cự tận sâu trong xương tủy.

Bà lấy mặt nạ oxy xuống, Đàm Trận cũng không ngăn cản bà, bà nói: “Con không nói đúng không, không muốn nói ta cũng biết, ta là mẹ con, người làm mẹ sẽ vĩnh viễn biết trong lòng con mình đang nghĩ điều gì…”

Đàm Trận vẫn chỉ im lặng như cũ, Ngô Tịnh nhìn anh, nghĩ thầm tại sao hai mẹ con chúng ta lại đi đến bước này, nhìn nhìn, lại nhớ đến hình ảnh Đàm Trận ngoan ngoãn nghe lời khi còn nhỏ, vừa nhớ lại, mắt bà đã rơi lệ.

Đàm Trận nhìn mẹ mình yên lặng rơi nước mắt, nghe bà khóc không thành tiếng mà rằng: “Con nhất định phải vì một người ngoài mà hủy hoại cả nhà chúng ta hay sao?” Anh nhớ lại lời Đàm Thiên dặn mình trước cửa, lại nhớ vô số lần khi còn bé, cha anh, chị gái anh, kể cả dì bảo mẫu trong nhà, người lớn nào cũng nhắc đi nhắc lại bên tai anh “Mẹ con rất yêu thương con, đừng khiến bà ấy đau lòng”, “Mau nhận sai đi, đừng khiến mẹ tức giận”, “Mẹ con cũng không dễ dàng gì, con phải đối tốt với bà ấy”.

Anh cũng nhớ rõ lần duy nhất mình không chịu thỏa hiệp là khi anh kiên trì muốn tham gia kỳ thi nghệ thuật, mẹ anh vì anh mà cầu xin cha anh như thế nào. Đêm ấy anh nằm trên giường, nghe được tiếng nói chuyện của cha mẹ từ phòng ngủ phía đối diện. Hôm đó trước khi đi ngủ mẹ đã an ủi anh, nói mẹ sẽ thương lượng với cha con, con cứ ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung gì cả, cũng đừng quá cứng rắn với cha con. Nhưng đó căn bản không phải là giọng điệu đi thương lượng, khi đó bà cũng giống như bây giờ, hèn mọn rơi lệ, âm thanh run rẩy vì anh mà cầu xin, bà nói xin anh cho thằng bé đi đi, anh muốn em làm gì cũng được, em thay thằng bé cam đoan với anh nó sẽ không dính vào thói xấu gì, thằng bé lớn như vậy rồi nhưng cái gì cũng nghe theo chúng ta, chỉ có một tâm nguyện như thế thôi, em không đành lòng…

Cả đêm đó anh không ngủ được, vừa nhắm mắt lại thì bên tai đã vang lên tiếng cầu xin đầy hèn mọn của mẹ mình. Anh đã nghĩ, mình đúng là một người ích kỷ, từ nhỏ đến lớn mẹ đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy, vì sao mình lại vì một ước vọng mà làm khó bà? Anh nói với chính mình, nếu mẹ không thể thuyết phục được cha, thì anh sẽ từ bỏ. Anh sẽ từ bỏ giấc mộng kia.

Khi đó anh đã muốn cả đời đều bảo vệ mẹ mình. Làm sao anh có thể nhẫn tâm làm tổn thương bà ấy?

Nhiều năm như vậy rồi, phải chăng là anh đã thay đổi, hay ngay từ đầu anh đã là một người ích kỷ đến cùng? Nhiều người nói anh thích giả vờ, làm bộ làm tịch, đến hôm nay anh mới hiểu, thì ra bọn họ không nói sai về anh.

Con chỉ là một kẻ ích kỷ dối trá, làm bộ làm tịch, con đã hết thuốc chữa rồi, mẹ đừng yêu con nữa được không, đừng quan tâm đến con nữa được không?

Ngô Tịnh bỗng thấy bóng dáng chắn ở phía trước cửa sổ di chuyển, bàn tay đang đặt bên giường bệnh của bà được cầm lấy.

Đàm Trận ngồi xổm xuống, cầm tay bà, ngẩng đầu nói: “Mẹ không thích, vậy con sẽ làm theo lời mẹ, từ nhỏ đã là như vậy rồi.”

Ngô Tịnh hơi mở to mắt nhìn anh.

Đàm Trận nói: “Con sẽ làm theo lời mẹ.”

Ngô Tịnh nhìn ánh mắt của anh, nhìn từ trái qua phải: “…Thật sao?”

“Thật sự.” Đàm Trận khé áp lên mu bàn tay lạnh lẽo vì truyền dịch của mẹ mình, “Những gì mẹ nhìn thấy đêm hôm qua, về sau mẹ sẽ không còn nhìn thấy nữa.”

Đàm Trận ngồi xổm xuống, một Đàm Trận ngoan ngoãn, đứa nhỏ nghe lời của bà đã trở về rồi. Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt Ngô Tịnh, lúc này đây lại là những giọt nước mắt vui mừng, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đàm Trận, nói: “Trở về nói xin lỗi với cha con, nói đó chỉ là gặp dịp thì chơi.”

Đàm Trận nói được.

Ngô Tịnh nói: “Chúng ta đều trở lại như trước được không, con chuyển về nhà ở nhé.”

Đàm Trận nói được.

Mọi thứ đều được cả.

Tất cả đều tốt cả.

Trước giờ chỉ có thể như vậy mà thôi.

***

Edit truyện đã c.h.a.m k.a.m lắm rồi, bọn re-up đừng khiến t phải bực nữa.

*

Ngày đó rời khỏi bệnh viện thì trời đã đổ mưa, Đàm Trận ngồi trong xe bảo mẫu nhìn cơn mưa trắng xóa bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời ẩn ẩn có sấm sét, anh nói với Trần Bác Hàm đang lái xe: “Giúp tôi một việc.”

“Ừm, việc gì?” Trần Bác Hàm nghiêng đầu.

“Hotsearch Trận Dã trên weibo, anh xóa nó giúp tôi đi.”

Trần Bác Hàm có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh đã hiểu được, gật đầu: “Được.”

Trong lòng anh có chút mừng thầm, CP nam nam đối với Đàm Trận thực sự không tốt lắm, hơn nữa đợt này Thịnh Dã cũng nhận đủ tiền lời rồi. Cũng may, Đàm Trận vẫn là Đàm Trận khi trước, vẫn có chừng mực, Trần Bác Hàm yên tâm nghĩ, không có gì khiến anh phải nhọc lòng.

Đàm Trận nhìn khóe miệng người bên cạnh không tự giác khẽ cong lên, cũng chẳng nói thêm câu gì.
Hết chương 65.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi