HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Sức ảnh hưởng của giải Kim Lan quả là mê người.

Một tuần sau lễ trao giải, Tây Viện nhận kịch bản, các loại thông cáo nhiều đến mỏi tay. Sau khi nhận thưởng, Thịnh Dã cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cậu phải ngựa không ngừng vó đi nhận thông cáo này rồi quay quảng cáo nọ. Tây Viện cũng không nhàn rỗi, vội vàng ký hợp đồng, vội vàng tiếp xúc với các bên, còn vội vàng tìm trợ lý cho Thịnh Dã. Phỏng vấn được mấy người cô đều không hài lòng, vai trò trợ lý sinh hoạt này rất quan trọng, cô hy vọng có thể tìm được người có thể ở bên Thịnh Dã lâu dài mà không phải thường xuyên thay đổi người khác. Bởi vì khi Thịnh Dã kết giao với người khác đều rất để tâm, cô hy vọng có thể tìm được một trợ lý hợp tác suôn sẻ với Thịnh Dã, tốt nhất phải là người thông minh một chút, nhân phẩm phải vượt qua được cửa ải của cô, phải đáng tin cậy, cho nên thà thiếu chứ không thể ẩu.

Lúc chưa có trợ lý, cô sẽ cố gắng tự mình đến, một vài thông cáo và những trường hợp quan trọng thì cô sẽ đi cùng với Thịnh Dã. Hôm nay Thịnh Dã một mình đi quay buổi quảng cáo nhỏ, buổi chiều cô lái xe tới đón, từ xa đã nhìn thấy Thịnh Dã đeo khẩu trang đứng dưới studio chụp ảnh chờ cô. Cô lái chiếc xe thương vụ màu trắng dừng lại trước mặt Thịnh Dã, cậu còn tưởng là xe của người khác, chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu chơi điện thoại tiếp. Tây Viện vui vẻ hạ cửa sổ bên ghế phụ xuống, gọi tên cậu. Lúc này Thịnh Dã mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, mắt trừng đến là to đánh giá chiếc Mercesdes này từ trên xuống dưới một lần nữa.

“Đây là… xe của công ty ạ?”

“Tất nhiên rồi”, Tây Viện nói, “Sau này chiếc xe này sẽ để cho em dùng, trợ lý thì tạm thời chị vẫn chưa tìm được người nào ưng ý, còn tài xế mai sẽ tới làm việc. Em còn sửng sốt làm gì, mau lên xe đi đại minh tinh!”

Dưới tòa nhà trung tâm thương mại thỉnh thoảng lại có người ra kẻ vào, Thịnh Dã sợ người khác sẽ chú ý tới “đại minh tinh” không có tiếng tăm như cậu, liên tục hô “suỵt” với Tây Viện, vội vàng chui vào xe.

Lúc đầu cậu còn muốn ngồi ghế phụ, Tây Viện dở khóc dở cười vỗ vỗ tay cậu, nói: “Ngồi phía sau đi!”

Cửa xe phía sau trượt một cái mở ra, nghe âm thanh có vẻ rất cao cấp, Thịnh Dã ngồi vào hàng ghế rộng rãi phía sau, hiển nhiên đây là xe mới, còn là đặc biệt sắp xếp cho cậu, cậu nhìn Tây Viện đang lái xe đằng trước, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Chiếc Mercesdes-Benz này còn chưa đạt đến cấp bậc của xe bảo mẫu, nhưng đối với cậu mà nói thì đã đủ xa xỉ rồi, hơn nữa còn là màu trắng, giống như là phiên bản thu nhỏ của chiếc GMC của Đàm Trận vậy đó. Thịnh Dã ngồi trên đệm da màu trắng sữa thoải mái, lại nhớ lúc quay «Kết cấu ổn định», cậu thường xuyên đi cọ xe Đàm Trận để nghỉ ngơi, tuy rằng anh Đàm Trận có nói là cậu có thể tùy ý sử dụng xe bảo mẫu của anh, anh tiểu Lưu cũng nhiệt tình gọi Thịnh Dã lên xe nghỉ ngơi, nhưng lúc đó lá gan của cậu còn chưa có lớn như vậy, chỉ khi nào có Đàm Trận ở đó thì cậu mới dám lên.

Đàm Trận ngồi một bên xem kịch bản, cậu sẽ ở bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe luôn rất yên tĩnh, hàng ghế trước kéo tấm ngăn cách lên, tạo thành một không gian riêng tư, điều hòa cũng không tạo ra âm thanh nào, thỉnh thoảng lỗ tai bên phải của cậu nghe thấy tiếng Đàm Trận lật kịch bản, tiếng động rất nhỏ, giống như cát chậm rãi chảy trong đồng hồ cát vậy. Hai người ở chung một chỗ, an tĩnh không một gợn sóng tựa như tháng năm yên bình.

Có một lần, bởi vì điều hòa của nhà nghỉ bị hỏng, không điều chỉnh được nhiệt độ, lạnh đến chết người, báo hại cậu cả đêm ngủ bị đau lưng. Ngày hôm sau còn có cảnh dầm mưa, Đàm Trận liền mở chức năng mát xa trên ghế ngồi, khiến cậu cứ thế trực tiếp ngủ trên xe, lúc tỉnh lại quay qua nhìn thì thấy chỗ bên cạnh trống không, Đàm Trận không còn ngồi đó nữa, trong xe chỉ còn một mình cậu, không hiểu sao có chút bối rối.

Lúc Đàm Trận không có ở đây, trong xe bảo mẫu có vẻ quá mức yên tĩnh, cảm giác như bị o bế. Thì ra tiếng lật kịch bản khe khẽ xào xạc kia lại quan trọng đến thế.

“Đúng rồi”, Tây Viện quay đầu lại nói với cậu, “Có hai kịch bản trên ghế đó, em xem thử đi.”

Thịnh Dã tỉnh táo lại, cầm lấy hai tập kịch bản ở chỗ ngồi bên cạnh.

Tây Viện vừa lái xe vừa nói: “Còn có mấy quyển nữa, chị hỏi một chút thì biết là đều không đáng tin cậy, chỉ có hai cái này là tạm được, em xem qua đi.”

Thịnh Dã mở trang đầu của kịch bản, phát hiện đều là phim truyền hình được chuyển thể từ IP.

“Còn có cả chương trình tạp kỹ, có mấy gameshow không tồi”, Tây Viện nghiêng đầu hỏi, “Em thật sự không nhận sao?”

Thịnh Dã gật gật đầu: “Vẫn là quên đi.”

“Được rồi”, Tây Viện thở dài, “Chị tôn trọng ý kiến của em.”

Xe bị chặn ở trên cầu, Tây Viện còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy Thịnh Dã đang chú tâm đọc kịch bản, bèn nuốt lời trở về.

Không biết Thịnh Dã đã biết chuyện hotsearch “Trận Dã” kia ngay ngày hôm sau đã bị xóa đi hay chưa, vừa nhìn là biết bên Đàm Trận bỏ tiền để xóa, bởi vì từ khóa biến mất trên bảng hotsearch rất nhanh, cũng không biết đường mà hạ nhiệt từ từ một chút. Cô muốn nhắc nhở Thịnh Dã, Đàm Trận chính là người như vậy, bộ phim vừa kết thúc, thời gian “tiếp thị” vừa chấm dứt, anh ta sẽ gạt mọi quan hệ đi rất nhanh, huống hồ bây giờ anh ta còn có vòng nguyệt quế của giải ảnh đế, hẳn anh ta chỉ muốn nhanh chóng gạt phắt em qua một bên, em thật sự không nên ôm hy vọng gì ở anh ta đâu.

Nhưng mỗi lần định nói đến bên miệng, cô đều không nói nên lời.

***

Mấy ngày trước Thịnh Dã đều phải chạy thông cáo, đa số là các loại phỏng vấn, hôm nay rốt cuộc có thể chấm dứt. Cậu vẫn rất lo lắng cho Đàm Trận, bởi vì Đàm Trận cầm giải ảnh đế, theo lý mà nói thì sẽ có đủ loại thông cáo đang chờ anh, nhưng mấy ngày nay anh đều không xuất hiện trước công chúng.

Thịnh Dã về nhà một chuyến, ngày hôm sau liền cầm kịch bản đến sơn trang Phú Sơn, ấn mật mã vào cửa, chỉ thấy đèn biệt thự sáng lên, cậu nghe thấy có tiếng động trên tầng, vội vàng đổi giày ở huyền quan rồi chạy lên tầng hai, gọi một tiếng: “Anh Đàm Trận?”

Cửa phòng ngủ chính mở ra, Đàm Trận đứng ở cạnh giường, đóng chiếc valy màu đen trên giường lại, đặt xuống dưới.

Thịnh Dã có chút buồn bực: “Anh sắp đi quay phim sao ạ?” Nhanh như vậy sao?

“Không phải”, Đàm Trận xoay người lại, trong nháy mắt, vẻ mặt anh giống như khó có thể mở miệng: “Anh phải dọn về nhà ở một thời gian chăm sóc mẹ anh.”

Thịnh Dã vội vàng hỏi: “Thân thể bác giá thế nào rồi ạ? Bà ấy đã được xuất viện chưa? Mấy ngày nay em phải nhận thông cáo nhiều quá, vốn dĩ còn muốn đến bệnh viện thăm bà ấy…”

Dáng vẻ vội vã xin lỗi ấy càng khiến Đàm Trận thêm khó xử: “Không có gì, sức khỏe mẹ đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, qua hai ngày tới sẽ xuất viện.”

Thịnh Dã nói: “Em được nghỉ hôm nay với ngày mai, mai em đến bệnh viện với anh thăm bác gái nhé!”

“Không cần đâu”, Đàm Trận rút cần kéo valy ra, không nhìn thẳng vào người trước mắt, nói ra lời thoại anh đã chuẩn bị từ lâu: “Bác sĩ nói bà ấy cần tĩnh dưỡng, tốt nhất là không cần quá nhiều người tới thăm.”

Thịnh Dã có chút khổ sở, nhưng cũng hiểu mà gật đầu: “Như vậy ạ…” cậu tháy Đàm Trận cầm cần kéo của valy, bộ dáng giống như muốn đến đó ngay lập tức, “Bây giờ anh phải đi sao?”

Đàm Trận nhìn cậu, không biết nên nói cái gì, chỉ “Ừ” một tiếng.

Thịnh Dã gật đầu: “Vậy anh chăm sóc bác gái cho tốt nhé.”

Đàm Trận kéo valy đi về phía thang máy, Thịnh Dã đuổi theo, thấy anh đứng trước thang máy không nhúc nhích, liền đưa tay ấn thang máy giúp anh, nói: “Nếu anh đã trở về, vậy em cũng sẽ về luôn, em cùng đi với anh.”

Vốn là cậu muốn đến tìm Đàm Trận để hỏi anh một chút về chuyện hai cuốn kịch bản kia, nhưng nhìn bộ dáng lo lắng của Đàm Trận, hiển nhiên là không phải thời cơ tốt rồi.

Thang máy đi từ tầng hầm lên, biệt thự chỉ có ba tầng, nhưng loại thang máy trong nhà này tương đối chậm, bình thường Thịnh Dã đều không dùng thang máy, không nghĩ tới nó lại đi lâu như thế, bất giác thở dài, không rõ là đang cảm thán thang máy đi chậm hay là vì không nỡ cái gì.

Đàm Trận nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn cậu, cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Đàm Trận nắm lấy cần kéo nhưng lại không nhúc nhích, Thịnh Dã khó hiểu nhìn anh, thấy Đàm Trận cũng đang chăm chú nhìn mình, cái nhìn ấy rất triền miên, nhưng dường như lại mang theo cảm giác vô lực nào đó.

Thịnh Dã chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giống như đang chờ đợi điều gì đó chuẩn bị xuất hiện vậy.

Rồi cậu nghe được Đàm Trận nói: “Nếu không thì anh đi muộn một chút.”

Ánh mắt Thịnh Dã không kiềm chế được mà sáng lên, sự vui sướng đều bộc lộ rõ trên khuôn mặt, cuối cùng lại như là cảm thấy như thế thật ích kỷ, không thể như thế này được đâu.

Mỗi một thay đổi trên khuôn mặt cậu đều bị Đàm Trận thu vào đáy mắt, yết hầu anh khẽ lăn một chút: “Sáng mai anh sẽ đi.”

Thịnh Dã được chiều mà lo, lại cảm thấy như vậy không ổn chút nào: “Được không anh?” lời vừa mới nói ra đã thấy hối hận, “Không được đâu, anh vẫn nên nhanh nhanh trở về chăm sóc bác gái đi, hẳn bây giờ bác ấy rất muốn anh ở bên cạnh đó…”

Đàm Trận buông lỏng bàn tay đang nắm cần kéo ra, tới gần cậu, cúi đầu.

Thịnh Dã cảm nhận được bóng dáng Đàm Trận nhẹ nhàng che lên gương mặt cậu, đem tất cả những lời nói chưa kịp ra khỏi miệng cậu thành thật chặn trở về.

Nụ hôn này chỉ dừng lại ở môi hai người, nhưng lại quyến luyến rất lâu. Thời gian như càng kéo dài hơn chiều sâu và những tình cảm nồng cháy chất chứa trong nụ hôn ấy.

Thậm chí Thịnh Dã còn cảm thấy Đàm Trận biểu hiện sự không nỡ kia rất rõ ràng, thật ra không có quan trọng đến thế, nhưng trong lòng cậu lại vì nụ hôn triền miên này mà rung động không thôi.

Nụ hôn kết thúc, Đàm Trận ôm lấy cậu, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Anh đã chăm sóc bà ấy nhiều ngày rồi, chỉ một buổi tối thế này, không sao đâu.”

Cằm Thịnh Dã thoải mái dựa vào hõm vai Đàm Trận, cảm nhận hương vị lạnh lẽo từ trên quần áo anh: “Anh gặp phải mưa ạ?”

“Một chút thôi”, Đàm Trận ôm người vào trong ngực, “Chúng ta ôm một lát đi.”

Thịnh Dã liền ngoan ngoãn nghe lời.

Thang máy chờ bọn họ thật lâu, cửa thang máy mở ra một hồi rồi lại lặng yên không một tiếng động khép lại. Thịnh Dã còn cảm thấy giờ khắc này nó dường như có linh tính, biến thành một cỗ máy rất hiểu tình người.

Cậu nâng cánh tay vuốt ve trên lưng Đàm Trận, nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh làm sao vậy, chẳng lẽ bác gái có chuyển biến gì không tốt ạ?”

Đàm Trận lắc đầu: “Mẹ anh rất tốt, thật đấy. Chỉ là anh rất nhớ em.”

Lần này đổi lại Thịnh Dã không giữ được bình tĩnh, cậu cũng không biết vì sao một tiếng “nhớ em” của Đàm Trận lại khiến cậu cảm động đến thế, biết được thì ra không chỉ có mình cậu là vấn vương tơ lòng nhung nhớ đối phương, giống như là nhận được sự giải thoát nào đó: “Em cũng nhớ anh”, cậu nói.

“Sau khi anh chuyển về, cơ hội chúng ta gặp mặt có lẽ sẽ ít đi.” Đàm Trận nói.

Thịnh Dã cười: “Không sao đâu anh, anh trở về là để chăm sóc bác gái mà, giống như lúc đi quay phim chẳng phải cũng là mấy tháng không được thấy mặt đó sao, vẫn còn gọi video trên wechat được mà.”

Đàm Trận “Ừm” một tiếng, có lẽ vì hai người dính vào nhau quá sát, Thịnh Dã còn cảm nhận được một chút rung động từ lồng ngực đối phương.

Đàm Trận buông cậu ra, đôi mắt chỉ cách có vài cm nhìn cậu, gần như thế, thâm tình đến khó tin. Thịnh Dã cảm giác đôi mắt này như có thần tính, có nhân tính, tựa hồ các cảnh quay trong phim, bày tỏ những xúc cảm chân thành nhất. Chỉ là có lẽ vì cậu còn nhìn anh dưới con mắt tình yêu nữa, nên cậu thấy mình như đang thoát khỏi thực tại, bị Đàm Trận kéo vào một bộ phim nơi anh ngự trị.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa mùa đông đan cài trong gió, vậy mà Đàm Trận lại có thể dùng một đôi mắt, khiến cậu phảng phất như đang đứng dưới trời hè nồng cháy.
Hết chương 66.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi