HOÀNG ĐẾ BẮT NHẦM HỆ THỐNG CUNG ĐẤU

Không khí trong điện im lặng hồi lâu, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Yên Dao Xuân đánh giá Huệ Chiêu nghi, nàng ta có khuôn mặt khá bình thường, đẹp nhất là đôi mắt, lúc này hơi cụp xuống, lại toát lên vẻ bình tĩnh khác thường.

"Hoàng thượng hiểu lầm rồi." Huệ Chiêu nghi giải thích: "Ý An Thái hậu nương nương đã ở Cam Tuyền cung từ lâu, sớm đã rời xa những tranh đấu hậu cung. Thần thiếp cảm niệm ân tình của người, cho nên cứ cách vài tháng lại viết thư vấn an. Nếu Hoàng thượng không tin, cứ việc kiểm tra thư từ qua lại giữa thần thiếp và Cam Tuyền cung, tuyệt đối không nói nửa lời giả dối."

Sở Úc chỉ nhìn nàng ta chằm chằm, một lát sau, nói: "Ý của ngươi là, những chuyện đó đều là do ngươi tự làm, không liên quan đến Ý An Thái hậu?"

Huệ Chiêu nghi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Sự việc đã đến nước này, nàng ta dường như đã hoàn toàn chấp nhận số phận, ngẩng mắt nhìn Sở Úc, thẳng thắn nói: "Thục phi tính tình ngang ngược, kiêu ngạo, tự cao tự đại, đối xử với thần thiếp không tốt. Nàng ta dựa vào Thái hậu nương nương, bất đắc dĩ, thần thiếp chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, thần thiếp sao có thể mãi để mặc nàng ta ức hiếp? Vì vậy, thần thiếp đã mua chuộc cung nữ Bội Nhi ở Cẩm Tú cung. Phương thuốc thơm đó quả thực là thần thiếp đưa cho Bội Nhi, nhưng nếu Thục phi tâm địa ngay thẳng, sao có thể mắc bẫy?"

Đối với những lời này của nàng ta, Sở Úc không tỏ rõ thái độ. Yên Dao Xuân không nhịn được nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Vậy còn Bội Nhi thì sao?"

Huệ Chiêu nghi có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, nàng ta liền đáp: "Chuyện Bội Nhi vu oan cho Yên dung hoa, là do Thái hậu làm, ta không biết. Nhưng vu oan chính là vu oan, nàng ta tưởng rằng khai ra tên ngươi thì có thể giữ được mạng sống, nào ngờ đó chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi."

Nói đến đây, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ chế giễu, nói: "Huống hồ, Hoàng thượng sủng ái Yên dung hoa, đừng nói chỉ là lời nói dối vụng về như vậy, cho dù Yên dung hoa thật sự là chủ mưu, chắc hẳn Hoàng thượng cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng. Vì vậy, trước đó, nàng ta phải c.h.ế.t ở Thận Hình ti."

Yên Dao Xuân kinh ngạc trước giọng điệu nhẹ nhàng của nàng ta, cứ như mạng người chỉ nhẹ tựa hạt bụi. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên chút lạnh lẽo. Huệ Chiêu nghi dường như nhìn ra, nàng ta vậy mà còn cười: "Yên dung hoa cũng đừng sợ, hiện giờ nàng là người trong lòng Hoàng thượng, có chuyện gì, Hoàng thượng sẽ làm chủ cho nàng, tự nhiên không cần phải giống như ta, xu nịnh lấy lòng, ở dưới trướng người khác. Chỉ cần Yên dung hoa có thể luôn được Hoàng thượng yêu thích, sẽ được sủng ái không ngừng, cao gối vô ưu."

Yên Dao Xuân lập tức ngây người. Ánh mắt Sở Úc hiện lên vẻ sắc bén, trầm giọng quát: "Im miệng!"

Huệ Chiêu nghi cụp mắt xuống: "Vâng, thần thiếp lỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội."

Sở Úc lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt sâu xa, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng. Chàng gọi Lý Đức Phúc đến, phân phó: "Huệ Chiêu nghi vu oan giá họa người khác, hạ độc g.i.ế.c cung nữ, từ hôm nay, phế truất vị phân, giáng làm thứ dân, đày vào lãnh cung, chờ xử lý."

...

Diệu Diệu

Đợi đến khi đêm xuống, nhiệt độ càng thấp hơn, trên khung cửa sổ đều đóng một lớp băng mỏng. Yên Dao Xuân kiếp trước là người phương Nam chính gốc, vô cùng sợ lạnh. Giống như những người phương Nam chưa từng nhìn thấy tuyết, nàng luôn ao ước được ngắm nhìn băng tuyết. Nhưng khi nàng thật sự được trải nghiệm, mới chợt nhận ra, có lẽ mình không thể chịu đựng được cái lạnh thấu xương này.

"Chủ tử." Tri Thu từ ngoài bước vào, nhẹ giọng nói: "Người muốn nghỉ ngơi chưa ạ?"

Mọi ngày giờ này, Yên Dao Xuân đúng là nên đi ngủ rồi. Nhưng không biết vì sao, hôm nay nàng lại không buồn ngủ chút nào, muốn tìm người nói chuyện. Nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tri Thu, nàng lại do dự. Nàng không ngủ, có nghĩa là Tri Thu và Phán Đào cũng không thể ngủ, còn phải tỉnh táo để hầu hạ nàng.

Yên Dao Xuân lại nhớ tới Nguyễn Phất Vân, nhưng giờ này chắc đối phương cũng đã nghỉ ngơi rồi. Nàng có chút thất vọng, cuộn mình trong chăn, nói với Tri Thu: "Không cần thức đêm đâu, ngươi và Đào Nhi đi ngủ đi."

Bây giờ Tri Thu đã rất quen với yêu cầu của nàng, đáp ứng rồi thổi tắt hết đèn nến trong điện, chỉ để lại một ngọn đèn trên bàn, rồi lui ra ngoài.

Yên Dao Xuân nhìn đỉnh màn một lúc, nghe thấy tiếng gió bên ngoài, vù vù, như tiếng khóc ai oán của người con gái, khiến lòng người phiền muộn.

"Có chuyện gì, Hoàng thượng sẽ làm chủ cho người..."

"Chỉ cần Yên dung hoa có thể luôn được Hoàng thượng yêu thích, sẽ được sủng ái không ngừng, cao gối vô ưu..."

Yên Dao Xuân đột nhiên trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, nhưng những lời Huệ Chiêu nghi nói vẫn văng vẳng bên tai, cứ như muốn chui vào đầu nàng.

Cuối cùng, Yên Dao Xuân dứt khoát ngồi dậy, dựa vào thành giường ngẩn người. Ngón tay bỗng nhiên chạm vào một thứ gì đó, cứng cứng. Nàng cúi đầu nhìn, thì thấy dưới gối mềm lộ ra một góc nhỏ vàng óng, là một tấm kim bài.

Yên Dao Xuân chợt nhớ ra, đây là thứ Sở Úc tặng nàng vào ngày Trung thu. Cầm tấm kim bài này, có thể tùy ý ra vào cung cấm, không bị hạn chế.

Nàng cầm tấm kim bài lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, nặng trĩu, tỏa ra hơi lạnh đặc trưng của kim loại. Tâm trạng phiền muộn của Yên Dao Xuân cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nhắc mới nhớ, từ khi nàng nhận được tấm kim bài này, vẫn chưa từng sử dụng. Tấm lệnh bài nhỏ bé này, thật sự có thể giúp nàng rời khỏi hậu cung này sao?

...

Chuyện của Huệ Chiêu nghi nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, ai nghe thấy cũng đều kinh ngạc. Nhưng có chuyện của Thục phi trước đó, các nàng cũng không lấy làm lạ, chỉ là không biết lần này Huệ Chiêu nghi rốt cuộc đã phạm phải sai lầm lớn gì, mà lại rơi vào kết cục như vậy.

Cũng có người tò mò như Triệu tài nhân, phái người đi dò la tin tức. Ai ngờ người của Càn Thanh cung kín miệng, thế nào cũng không moi được tin tức gì. Ninh mỹ nhân biết chuyện, cười lạnh một tiếng, nói với nàng ta: "Ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện này nữa, chắc là có liên quan đến vị ở Trích Tinh các kia. Dính vào một chút thôi cũng sẽ tổn hại nguyên khí, làm sao biết được ngươi có phải là Huệ Chiêu nghi tiếp theo không?"

Triệu tài nhân nghe mà mơ hồ, nghi ngờ hỏi: "Ninh tỷ tỷ nói vậy là có ý gì? Ý tỷ là, chuyện Huệ Chiêu... nàng ta bị phế, có liên quan đến Yên tỷ tỷ?"

Ninh mỹ nhân vừa thưởng thức chiếc chén rượu bằng lưu ly, vừa thản nhiên nói: "Tám chín phần mười là vậy."

Đang nói thì có cung nhân bước vào, hành lễ, cung kính bẩm báo: "Ninh mỹ nhân, Thái hậu nương nương cho mời người qua đó một chuyến ạ."

Nghe vậy, Ninh mỹ nhân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn buông chén rượu xuống, đứng dậy. Vừa đi được một bước, nàng ta liền lảo đảo, Triệu tài nhân vội vàng đỡ lấy nàng ta: "Ninh tỷ tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ là say rượu rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-113.html.]

Ninh mỹ nhân một tay vịn vào mép bàn, một tay đỡ trán, vẻ mặt đau đớn, nói: "Chắc là rượu này quá mạnh, hậu kình hơi lớn..."

Triệu tài nhân có chút sốt ruột, nói: "Vậy tỷ như thế này, làm sao có thể đi gặp Thái hậu nương nương được?"

Ninh mỹ nhân cố nén đau đớn, nói với cung nhân: "Ta thấy hơi khó chịu, e là hôm nay không thể đi gặp Thái hậu nương nương rồi. Phiền ngươi nói với người một tiếng nhé."

Cung nhân đó lộ vẻ do dự. Triệu tài nhân đã liên tục gọi thái y, hắn ta đành phải đồng ý, rồi lui ra ngoài.

Ninh mỹ nhân đảo mắt, nói với Triệu tài nhân: "Còn phải làm phiền Triệu muội muội đưa ta về rồi."

Triệu tài nhân là người nhiệt tình, tự nhiên đồng ý ngay, tự mình đỡ nàng ta đi ra ngoài. Khi hai người đi ngang qua một cánh cửa cung, nàng ta tinh mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nói: "Kia chẳng phải là Yên tỷ tỷ sao?"

Ninh mỹ nhân nhìn theo hướng nàng ta chỉ, quả nhiên nhìn thấy Yên Dao Xuân. Nàng không hề phát hiện ra sự tồn tại của hai người, mà cứ thế đi thẳng về phía trước.

Triệu tài nhân ngạc nhiên nói: "Bên kia hình như là Đan Phượng môn, Yên tỷ tỷ đến đó làm gì?"

Trên mặt Ninh mỹ nhân hiện lên vẻ trầm ngâm, đứng thẳng người, nói: "Đi theo xem thử là biết ngay."

Nói về Yên Dao Xuân, nàng đã đến trước Đan Phượng môn. Từ xa đã nhìn thấy cấm vệ canh giữ ở cửa, nàng hơi do dự, sờ tấm kim bài trong tay áo, lấy hết can đảm bước tới gần, quả nhiên bị cấm vệ ngăn lại: "Cung cấm trọng địa, không được tự ý ra vào."

Yên Dao Xuân học theo Tần Cẩn, giả vờ bình tĩnh lấy tấm kim bài từ trong tay áo ra đưa qua. Tên cấm vệ kia nhìn một cái, sau đó nhíu mày, không lập tức cho đi. Trong lòng Yên Dao Xuân cũng giật thót một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ Sở Úc lừa nàng?

Đang lúc nàng thấp thỏm bất an thì tên cấm vệ kia khách sáo nói: "Mời cô nương chờ ở đây một lát."

Nói xong, hắn ta ra hiệu cho đồng nghiệp, rồi tự mình xoay người rời đi. Hắn ta cầm tấm kim bài đó đi gặp thượng cấp của mình, bẩm báo: "Thuộc hạ trước đây cũng từng thấy kim bài của Thiên tử, nhưng trên đó khắc hình rồng, còn cái này lại là hình phượng. Thuộc hạ không dám tự ý quyết định, nên đến đây xin chỉ thị."

Nghe vậy, tên đội trưởng cấm quân nhận lấy tấm kim bài, quan sát kỹ lưỡng, vẻ mặt hơi thay đổi, vội vàng hỏi: "Người cầm lệnh bài hiện giờ đang ở đâu?"

Tên thị vệ kia nói: "Vẫn còn ở trước cửa cung ạ."

"Mau cho đi." Đội trưởng cấm quân nói: "Không được chậm trễ với quý nhân."

Vì vậy, sau khi Yên Dao Xuân đợi khoảng nửa chén trà nhỏ, liền thấy tên thị vệ lúc nãy quay lại. Thái độ của đối phương khách sáo hơn trước rất nhiều, thậm chí có thể gọi là cung kính. Hắn ta chắp tay, nói: "Mời ngài."

Yên Dao Xuân cất tấm kim bài, nói lời cảm ơn, rồi mới từng bước một đi qua Đan Phượng môn. Ánh nắng ban trưa vừa vặn chiếu vào từ bên ngoài, rơi trên tóc mai, lông mày và ánh mắt nàng, vừa sáng ngời vừa ấm áp.

Yên Dao Xuân quay đầu lại, nhìn thấy bóng mình in trên mặt đất, thon dài. Nàng không nhịn được mỉm cười, sự nặng nề trong lòng tan biến hết, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và vui mừng.

Nàng thật sự đã ra ngoài rồi, Sở Úc không lừa nàng.

Ở phía bên kia, Ninh mỹ nhân đứng bên tường cung, nhìn về phía Đan Phượng môn từ xa. Chỉ thấy trước cửa có mười mấy tên cấm vệ, trông vô cùng nghiêm ngặt. Triệu tài nhân thò đầu ra nhìn một lúc, không thể tin nổi nói: "Ninh tỷ tỷ, Yên tỷ tỷ vừa rồi là... ra ngoài sao?"

"Ừ." Ninh mỹ nhân nhíu mày, trầm ngâm nói: "Cấm vệ đã thả nàng ấy ra ngoài."

Triệu tài nhân đầy mặt nghi ngờ, khó hiểu nói: "Sao nàng ấy có thể xuất cung? Không phải nói hậu phi không được rời khỏi hoàng cung sao?"

Nói đến đây, trên mặt nàng ta lại lộ ra vẻ hâm mộ, nói: "Ta cũng muốn xuất cung, ta nhớ cha, nương và muội muội rồi, không biết bây giờ họ có khỏe không. Lần trước có gửi thư về, nghe nói muội muội của ta sắp xuất giá rồi."

Nghe vậy, Ninh mỹ nhân nhìn nàng ta, giọng nói có ý xúi giục: "Ngươi cũng hỏi thử xem? Nhỡ đâu có thể ra ngoài được thì sao?"

"Ấy." Triệu tài nhân lập tức động lòng, hào hứng nói: "Nếu thật sự có thể ra ngoài thì tốt quá."

Triệu tài nhân vốn là người gan dạ, hôm nay không có Cầm tài nhân ở bên cạnh ngăn cản, nàng ta càng thêm không sợ hãi. Bị Ninh mỹ nhân xúi giục vài câu, nàng ta liền hăm hở đi về phía Đan Phượng môn. Ai ngờ chưa đến gần cửa đã bị cấm vệ ngăn lại: "Cung cấm trọng địa, không có lệnh bài thì không được ra vào."

Triệu tài nhân chỉ về phía cửa lớn, không cam lòng nói: "Vừa rồi người kia sao có thể ra ngoài được?"

Cấm vệ mặt không cảm xúc đáp: "Nàng ta có kim bài của Thiên tử."

Triệu tài nhân lập tức ngẩn ra, quay đầu nhìn Ninh mỹ nhân. Trên mặt đối phương lộ ra vẻ "quả nhiên là vậy". Ninh mỹ nhân hiểu rõ, chậm rãi nói: "Kim bài của Thiên tử, đó không phải là thứ chúng ta có thể lấy được, chắc là Hoàng thượng ban cho nàng ta."

Triệu tài nhân nhìn Đan Phượng môn đang mở rộng, tha thiết nói: "Vậy có thể mượn dùng thử không?"

Ninh mỹ nhân: "..."

Nàng ta im lặng một lúc, nói: "Ngươi có thể thử xem, nhỡ đâu Yên dung hoa tốt bụng, đồng ý cho ngươi mượn thì sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi