HOÀNG ĐỒNG HỌC

Hoàng đồng học căn bản không ý thức được, mình đang nói mấy câu mang ý tán tỉnh như thế với học trưởng. Cậu chỉ là cảm thấy đây là một câu nói bình thường, nghe vào tai anh lại thay đổi chút mùi vị, mang theo chút quyến rũ vốn không có tồn tại.

Đàm Tử Dực nghĩ, người bạn nhỏ trưởng thành quá nhanh rồi.

Hai người lên xe taxi, chạy về nhà.

Hoàng đồng học vì câu nói có đầy lực xung kích kia nên đến bây giờ cậu cũng không dám nhìn học trưởng, cẩn trọng ngồi bên cạnh đối phương, cúi đầu nghịch ngợm ngón tay của mình.

“Đúng rồi,” Đàm Tử Dực đem điện thoại di động đưa cho cậu,” Gọi về nhà báo một tiếng đi.”

“Dạ?” Hoàng đồng học đỏ mặt nhìn học trưởng.

“Không phải hôm nay em ở lại đây sao?”

Hoàng đồng học trong nháy mắt nín thở, con mắt tròn xoe.

Đàm Tử Dực nở nụ cười, vỗ vỗ chân của cậu nói: “Đừng nghĩ loạn nữa, chỉ là muốn làm một chút gì đó chúc mừng em đã thi đại học xong thôi.”

Tài xế xe taxi từ gương chiếu hậu nhìn hai người bọn họ một chút, cười nói: “Ái chồ chồ, cậu bé vừa thi đại học xong đó hả? Đúng là nên thả lỏng một chút.”

Hoàng đồng học cảm giác mình lại đang bốc khói, ngày hôm nay mặt mũi đỏ đến mức không thể đỏ thêm nữa.

Cậu không nhận điện thoại, nói cùng Đàm Tử Dực: “Không cần, bà ấy bây giờ đã mặc kệ em rồi.”

Từ khi Hoàng đồng học lên lớp 12, mẹ của cậu còn quá đáng hơn so với trước đây, thậm chí đã bắt đầu không ở nhà, cũng không biết đang làm những chuyện gì.

Đến học kỳ II lớp 12, Hoàng đồng học trên lớp muốn nộp các loại phí dụng, cậu căn bản không tìm không thấy người, chỉ có thể cắn răng gọi điện thoại cho bố.

Bố cậu đã tái hôn, không muốn quản cậu, nhưng cũng không cách nào khác, tiền này lại không thể không cho, mỗi lần đều mắng cậu một trận, sau đó bảo cậu đi mượn nhà hàng xóm trước, bố sau đấy sẽ chuyển khoản trả tiền cho hàng xóm sau.

Một khoản thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Hoàng đồng học đã đã lâu chưa cùng mẹ tử tế nói với nhau câu nào.

Đàm Tử Dực không biết những việc này, Hoàng đồng học sợ anh ở trường học lo lắng cho mình, cũng không nói gì.

“Không sao đâu,” Đàm Tử Dực kéo tay cậu nói, “Đều qua cả rồi.”

Cuộc sống khổ cực trước đây đều đã qua, mùa hè lại bắt đầu, Hoàng đồng học cũng không còn là cái túi trút giận như ngày xưa nữa.

Hai người trở về nhà, Đại Hoàng vốn đang nằm trên cầu thang ngủ, vừa nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra, sau khi nhìn thấy Hoàng đồng học thì một thân thể to mọng trực tiếp nhào tới.

Hoàng đồng học cười khanh khách ôm Đại Hoàng vào phòng, kết quả mới vừa ngồi xuống ở trên ghế salon, Đại Hoàng đã bị Đàm Tử Dực từ phía sau vứt sang một bên.

Hoàng đồng học kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp hỏi ra lời, cậu đã bị đối phương đè ngã ở trên ghế salon.

“Học trưởng ơi?”

“Chuyện vừa nãy có chút thinh thích,” Đàm Tử Dực nói, “Lúc này không ai nhìn chúng ta, làm lại một lần nữa đi, có được không?”

Tim Hoàng đồng học đập như sấm, cậu ép lại ngực mình, nhưng hô hấp vẫn cứ loạn.

“Không nói lời nào coi như em đồng ý.” Đàm Tử Dực tiến tới, “Người bạn nhỏ lớn rồi, cũng nên làm chút chuyện người trưởng thành nên làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi