HOÀNG ĐỒNG HỌC

Chuyện người trưởng thành nên làm...... Hoàng đồng học chất đầy các loại ảo tưởng trong đầu.

Hai tay cậu chặt chẽ siết đệm ghế sô pha, con mắt nhìn trừng trừng, như là kiểu vừa bị dọa sợ khủng khiếp lắm vậy.

Đàm Tử Dực nở nụ cười, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn mặt cậu một cái, sau đó nói: “Dọa em rồi?”

Hoàng đồng học hé miệng, rõ ràng đã sợ lắm rồi, lại còn giả vờ trấn định: “Không, không có.”

Cậu nhắm hai mắt lại, vội vã cuống cuồng nói với Đàm Tử Dực: “Học trưởng....”

Đàm Tử Dực bị dáng dấp kia của cậu làm cho tâm đều hóa thành bãi nước xuân, hơi nghiêng thân, hôn lên, còn tay thì ôm eo đối phương.

Hoàng đồng học thực sự là lớn rồi, tuy rằng không đáp lại, tuy rằng cả người đều run rẩy, nhưng lại không trốn tránh.

Tay cậu bị Đàm Tử Dực kéo lên, bị ép ôm lấy anh, lúc hôn môi còn quên cả hô hấp.

Thì ra hôn môi là cảm giác như này.

Trong đầu Hoàng Đồng loạn xạ, nhịn đến mặt đỏ chót.

Lúc Đàm Tử Dực buông cậu ra,  anh đã có chút không khống chế được , nhưng không muốn tiến triển nhanh như vậy, đối với anh mà nói, Hoàng đồng học vẫn là người bạn nhỏ, đối với người bạn nhỏ này, nên từ từ.

“Ngất chưa?” Đàm Tử Dực cười bóp bóp mặt cậu.

Hoàng đồng học mở mắt ra, đồng thời hé miệng dùng hết sức để hô hấp.

Nhìn cậu như vậy, Đàm Tử Dực không nhịn được, lại cúi đầu cắn một chút trên môi cậu, sau đó nói: “Nhóc ngố tàu này, không biết hôn môi sao?”

Hoàng đồng học đương nhiên không biết rồi, cậu chớp mắt nhìn học trưởng.

“Không biết thì không biết, ” Đàm Tử Dực ôm người hôn một cái, lại vò loạn tóc cậu, “Sau này sẽ từ từ dạy em.”

Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút nói: “Anh đi làm cơm, em đói bụng chưa?”

Hoàng đồng học vẫn nằm trên ghế salon không lên tiếng, đần độn nhìn anh.

Đến khi Đàm Tử quay lưng đi vào nhà bếp, Hoàng đồng học mới bụm mặt từ trên ghế salon ngồi dậy.

Đại Hoàng nhìn trò vui hồi lâu  rốt cục cũng có lại được một vị trí, nhảy lên ghế salon, dùng móng vuốt cào cào chân Hoàng đồng học.

Hoàng đồng học ôm nó vào trong lòng, một lát sau, trực tiếp đem mặt chôn vào.

“Thật xấu hổ quá......” Hoàng đồng học nắm lấy chân Đại Hoàng rồi nói, “Tại sao lại ngượng thế nhỉ?”



Đàm Tử Dực vì Hoàng đồng học học không ít món ăn, xem như xứng với cái danh tiểu đầu bếp, nhưng lần này lại phát huy thất thường, nguyên nhân đơn giản là vì tâm hồn dập dờn, lúc cho gia vị bị run tay.

Anh xấu hổ khi để Hoàng đồng học ăn mấy món thất bại này, nhưng Hoàng đồng học lại ăn ngon, ăn nhiều hơn bình thường.

Đợi cơm nước xong, hai người rửa bát ở nhà bếp.

Nhưng thật ra là Hoàng đồng học chủ động yêu cầu rửa chén, còn Đàm Tử Dực ở phía sau ôm cậu.

“Học trưởng......” Hoàng đồng học lúc rửa chén tay đều run, lại còn cảm thấy ở phía sau có cái vật gì kỳ quái đẩy đẩy mình, “Anh mà như vậy em không thể nào tập trung chăm chỉ làm việc được.”

“Vậy thì không làm nữa.” Đàm Tử Dực gác cằm lên trên bả vai Hoàng đồng học, mang theo ý cười nói, “Chúng ta có thể làm một chút chuyện khác?”

Hoàng đồng học lại bắt đầu bốc khói.

Đàm Tử Dực cười cậu: “Chả hạn như......”

“Hả? Cái, cái gì ạ?”

“Xem《 Crayon Shinchan 》, em thích không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi