HOÀNG HÔN ĐỨNG TỰA KHÓM TRÚC DÀI

Đôi mắt Doãn Tu Trúc lập lòe ánh sáng: “Không có…”

“Vậy tại sao cậu không tin tớ?”

“Tớ…” Doãn Tu Trúc không phải là không tin cậu, mà là không tin bản thân mình —— hắn sao lại xứng đáng với những điều đó được?

Giọng của Tề Mộ nhỏ đi, khổ sở lên tiếng: “Tớ chẳng biết cậu nghĩ như thế nào nhưng đối với tớ mà nói, việc hẹn hò này rất thuần túy: điều kiện tiên quyết vẫn là cậu thích tớ, tớ thích cậu, mấy thứ khác đều chưa đủ để khiến tớ nói ra câu kia đâu.”

—— Chúng mình hẹn hò đi.

Doãn Tu Trúc nhớ lại câu ấy một lần nữa, cả người vẫn cứ nổi lên cảm giác run rẩy, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với lúc trước. Bởi vì từ trên trời rơi xuống đất nên mới thấy càng chân thật hơn.

“Đừng nên gạt tớ.” Doãn Tu Trúc dùng sức nắm tay cậu, rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào cậu “Tề Mộ, đừng nên gạt tớ.”

Hồn vía hắn cuối cùng cũng trở về, tập trung trong con ngươi đen nhánh, tỏa ra ánh sáng được ăn cả ngã về không.

Tề Mộ nhìn hắn không chớp mắt: “Tớ thích cậu, nếu như dám lừa dối cậu, vậy thì hãy để cho tớ…”

Doãn Tu Trúc kéo cậu lại, dùng sức hôn lên môi của cậu.

Tề Mộ bỗng dưng mở to mắt ra, suy nghĩ trong đầu chợt đình trệ.

Lúc hôn Tề Mộ bỗng nhiên Doãn Tu Trúc thấy rất bất an, hắn sợ mình bị đẩy ra, nhưng không hề có chuyện đó…

Thậm chí Tề Mộ còn tiến tới gần hắn hơn…

Bất chợt trong lòng hắn như có núi lửa phun trào, Doãn Tu Trúc không có kết cấu gì mà hôn người mình luôn khát khao đến tận xương tủy, khắc sâu vào linh hồn.

Nếu như đây là giấc mộng, nếu như đây là một trò đùa, vậy thì hắn tình nguyện mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Thời điểm hai người tách nhau ra, Tề Mộ suýt nữa thì tắc thở, cậu há miệng thở hổn hển, tưởng rằng bản thân sắp chết vì hôn môi.

Doãn Tu Trúc nhìn hai gò má ửng hồng của cậu, lại muốn hôn thêm một cái nữa.

Tề Mộ thở dốc hỏi: “Bữa sáng tớ làm hơi ít đúng không?”

Doãn Tu Trúc không phản ứng.

Tề Mộ nói: “Cứ có cảm giác cậu đang muốn ăn tớ.”

Doãn Tu Trúc sửng sốt, ánh mắt lộ ra nét cười đã lâu không thấy, hắn đứng dậy bảo cậu: “Cậu ăn no chưa?”

Tề Mộ: “…” No thế nào được, nhưng đã tự động dậy sớm nấu cơm mà làm không đủ ăn thì quá mất mặt.

Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Tớ đi nấu cho cậu bát mỳ.”

Tề Mộ nhỏ giọng đáp: “Thật ra tớ cũng không đói lắm đâu, chủ yếu là nhìn cậu.”

Doãn Tu Trúc cảm thấy hơi đói bụng. Ngày hôm qua hắn chẳng nuốt nổi thứ gì, trước vẻ mặt hốt hoảng của cậu cũng không có phản ứng chi, lúc này trở lại nhân gian mới cảm giác dạ dày trống rỗng.

Về phần sáng sớm đã ăn hai lát bánh mì… Ngay cả bé gái cũng cảm thấy chưa đủ.

Doãn Tu Trúc nói: “Tớ cũng muốn ăn thêm, cậu chờ một lát, lập tức xong ngay đây.”

Tề Mộ gật đầu liên tục: “Ừa!”

Doãn Tu Trúc tiến vào nhà bếp, Tề Mộ liền theo sau, Doãn Tu Trúc bèn bảo cậu: “Cậu ra ngoài đợi đi, lúc nấu ăn khói bụi bẩn thỉu lắm.”

Tề Mộ ngượng ngùng đến kì lạ: “Tớ đến học một chút mà.”

Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu không cần làm những thứ này.”

Tề Mộ không đồng ý: “Như vậy sao được, sau này cậu chắc chắn sẽ phải đi làm đúng giờ. Chẳng nhẽ lại dậy sớm nấu cơm à?”

Doãn Tu Trúc sững sờ.

Oai phong của Tề đại ca chẳng hề thua kém năm đó, suy nghĩ vô cùng chu toàn: “Dù sao tớ cũng chỉ ở nhà vẽ, dậy sớm nấu cơm không thành vấn đề, còn để cậu được ngủ thêm một lát”

Tay cầm dao của Doãn Tu Trúc khẽ run.

Tề Mộ lại nói: “Không chỉ bữa sáng, tớ còn phải học thêm cách làm cơm tối nữa, như vậy mỗi lần cậu về nhà là có thể ăn được rồi…”

“Tề Mộ” Âm thanh Doãn Tu Trúc đầy nghẹn ngào “Cậu mà nói thêm cái gì nữa thì tớ không thể thái cà chua được.”

Tề Mộ kinh ngạc, lại gần bảo: “Làm sao? Cà chua có vấn đề gì…” Cậu thấy tay Doãn Tu Trúc run rẩy không ngừng thì hiểu rõ…

Doãn Tu Trúc hít một hơi thật sâu, nỗ lực để bàn tay nắm vững cán dao: “Tớ luôn cảm giác mình đang nằm mơ.”

Tề Mộ không biết tại sao lại đau lòng: “Nào có giấc mộng gì nhàm chán như thế?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu đáp: “Từ trước đến nay chưa từng có giấc mơ nào đẹp đến vậy.”

Nói xong hắn quay đầu, trong con ngươi sẫm màu tràn ngập tình cảm quyến luyến, nồng cháy đến mức làm tan chảy cả sô cô la.

Tề Mộ biết hắn đang nói thật thì đau lòng tột cùng: “… Giấc mộng của cậu chẳng có tiền đồ gì sất!”

Doãn Tu Trúc từ chối cho ý kiến, hắn khẽ cười: “Cậu ra ngoài đi, để tớ nấu mỳ.” Nếu Tề Mộ còn ở đây thì hắn không thể tập trung nổi.

Tề Mộ rất sợ hắn thực sự sẽ cắt vào ngón tay mình, bèn nói: “Được rồi, tớ ở bên ngoài chờ cậu.”

Doãn Tu Trúc gật đầu, lúc Tề Mộ sắp rời khỏi lại lên tiếng: “Đại kiều bảo rằng vào trong phòng bếp không thể để miệng rỗng đi ra, sau này sẽ không có cơm ăn.”

Ý cười trên khóe miệng Doãn Tu Trúc sâu hơn, hắn buông dao xuống, đáp: “Chờ chút.”

Bên cạnh chính là tủ lạnh, mở ra liền thấy có một ngăn nhỏ, bên trong chứa đầy sô cô la. Rất lâu trước đây, lúc Tề Mộ cả ngày đều ở Doãn gia cũng thường xuyên đi vào nhà bếp xem Doãn Tu Trúc nấu cơm, mà mỗi lần như thế, cậu đều dùng lí do không được để miệng rỗng mà đòi lấy sô cô la.

Doãn Tu Trúc sợ hắn ăn nhiều rồi bị sâu răng nhưng lại mê tín, vẫn sợ việc “không có cơm ăn” ứng nghiệm, cho nên đã thoả hiệp rất nhiều lần, bẻ cho cậu một mẩu sô cô la bé xíu.

Tề Mộ giương mắt nhìn Doãn Tu Trúc lấy sô cô la ra, chỉ cảm thấy cuống họng đều ngứa.

Doãn Tu Trúc đưa cho cậu một miếng.

Tề Mộ nói: “Lắm thế?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Cậu có thể ăn nhiều chút.”

Tề Mộ cười cong khóe mắt “Vỏ còn chưa bóc.”

Doãn Tu Trúc bị dáng vẻ kia của cậu làm cho lồng ngực tê dại, Tề Mộ lên tiếng: “Trước đây cậu đều trực tiếp đút vào miệng tớ.”

Doãn Tu Trúc đương nhiên là nhớ, những ký ức ấy đã trở thành cội nguồn sinh mệnh của hắn trong suốt 4 năm qua.

Hắn chậm rãi bóc vỏ, đem viên sô cô la hình trứng bỏ vào trong miệng cậu.

Tề Mộ ăn một miếng, mặt mày hớn hở nói: “Ăn ngon thật á!”

Doãn Tu Trúc miệng khô lưỡi khô, phải nhịn lắm mới không cúi xuống hôn cậu.

Ai biết Tề Mộ ăn xong sô cô lại lại mổ lên miệng hắn một cái: “Được rồi, tớ ra ngoài đây.”

Không ra nổi vì Doãn Tu Trúc đã kéo cổ tay cậu, đẩy cậu dựa vào tủ lạnh mà quang minh chính đại hôn.

Mãi đến tận khi nước trong nồi sôi ùng ục, trào ra cả bên ngoài…

Tề Mộ nói: “Sô cô la của tớ đều bị cậu ăn hết rồi.” Dứt lời cậu lại cảm thấy câu này của mình quá gợi liên tưởng bèn chẳng dám ở phòng bếp nữa, bỏ của chạy lấy người.

Cậu vừa đi mất hút, Doãn Tu Trúc liền dứt khoát nấu mỳ trứng cà chua.

Ít khi làm việc nhà nhưng lại nấu ra thành phẩm rất đẹp, cà chua và trứng gà vừa chín tới, sợi mì được luộc trong suốt trắng nõn, đựng bên trong một chiếc bát sứ, khiến người khác phải thèm nhỏ dãi.

Tề Mộ thở dài lên tiếng: “Cậu siêu quá đi! Cái gì cũng có thể làm tốt.”

Doãn Tu Trúc đáp: “Nhìn đẹp mắt nhưng chưa chắc ăn đã ngon.” Rất lâu rồi hắn không nấu cơm, e rằng mùi vị không ổn cho lắm.

Sau khi Tề Mộ ăn một miếng bèn vô cùng chân chó nói: “Ăn ngon cực!” Không có so sánh sẽ không có tổn thương, đối với quả trứng rán cháy đen của cậu thì đây đúng là món ngon nhất trần đời!

Giải quyết bữa sáng xong, Tề Mộ lại nhắc đến chuyện đi gặp bác sĩ.

Doãn Tu Trúc bình tĩnh hơn trước, đã có thể thản nhiên đối mặt, hắn nói: “Không cần đâu, tớ không sao hết.”

Tề Mộ chẳng yên tâm: “Bộ dạng của cậu tối qua dọa tớ sợ lắm á.”

Trong lòng Doãn Tu Trúc mềm nhũn, nói rằng: “Xin lỗi.”

Tề Mộ cau mày: “Đừng có xin lỗi miết như thế, cậu có làm gì sai đâu.”

Doãn Tu Trúc hít sâu một hơi, đáp: “Hiện tại tớ thấy rất khỏe, đi gặp bác sĩ cũng không có ích gì, hơn nữa những thứ thuốc kia cũng chẳng thể uống thường xuyên.”

Tề Mộ sốt sắng lên tiếng: “Tớ lo lắm, muốn biết về tình trạng thân thể của cậu”

Doãn Tu Trúc dừng lại trả lời: “Thật ra cũng không có gì chỉ là bị trầm cảm nhẹ, bây giờ về cơ bản cũng khỏi rồi.”

Trong lòng Tề Mộ chợt thấy căng thẳng… Bệnh trầm cảm sao? Đây đâu phải loại bệnh có thể nói một cách hời hợt như vậy? Cậu của Tề Mộ cũng là vì căn bệnh này mà tự sát khi còn rất trẻ.

“Là do tớ à?” Giọng nói Tề Mộ khô khốc.

Doãn Tu Trúc không đẩy hết trách nhiệm lên người cậu, chỉ giải thích: “Sau khi thi đại học xong đã xảy ra rất nhiều chuyện…”

Hắn kể hết sự tình năm đó cho Tề Mộ nghe.

Cách một ngày sau lần bọn họ phát sinh quan hệ, Doãn Chính Công liền đưa Doãn Tu Trúc sang Mỹ bởi vì Vu Đại Vân vẫn luôn khăng khăng đòi gặp Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc ngơ ngác đi tới Mỹ, nhìn thấy một Vu Đại Vân trước đây chưa từng có.

Bà không phát điên cũng không coi thường hắn, mà đối xử với hắn bằng sự dịu dàng hiếm thấy.

Trạng thái tinh thần của Doãn Tu Trúc lúc đó rất tệ, bất thình lình gặp một Vu Đại Vân như vậy hiển nhiên sẽ cảm nhận được một tia ấm áp lạ lẫm.

Hắn tiếp tục ở cạnh Vu Đại Vân, Vu Đại Vân lại như một người mẹ chân chính mà trò chuyện với hắn, hỏi han tình hình học tập của hắn và mối quan hệ với bạn bè.

Doãn Tu Trúc kể cho bà nghe về Tề Mộ, nói tới mức trái tim như muốn nổ tung, tan vỡ đến bật khóc.

Vu Đại Vân ôm hắn, an ủi hắn, nói cho hắn biết: “Nếu như biết mình sai thì hãy nói xin lỗi với bạn ấy, chắc chắn đối phương sẽ bỏ qua cho con.”

Lúc đó Doãn Tu Trúc cảm thấy cực kì xúc động, muốn về nước ngay lập tức để xin lỗi Tề Mộ, cho dù ra sao cũng vẫn cầu xin cậu tha thứ cho mình.

Nhưng Vu Đại Vân chết rồi.

Vào buổi tối hôm đó, trong một tuần bà giả vờ làm một người mẹ tốt, đến khi tất cả đều buông lỏng cảnh giác, ai cũng cho rằng bà đã khỏi bệnh thì bà lại cắt cổ tay tự sát.

Máu tươi nhuộm đỏ chiếc giường, lúc Doãn Tu Trúc đi vào phòng liền nhìn thấy người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt như ma.

Bà để cho hắn một bức thư, nội dung bên trong chứa đầy ác ý, từ đầu đến cuối đều vô cùng dữ tợn.

Bà bị Doãn Chính Công lừa gạt, bị Doãn Chính quyền cường bạo. Bà trở thành công cụ để Doãn Chính Công bôi nhọ Doãn Chính Quyền, cả đời của bà đều do hai anh em nhà họ Doãn phá hủy. Bà căm thù họ đến chết, đồng thời cũng hận cả Doãn Tu Trúc.

Câu nói cuối cùng bà để lại cho Doãn Tu Trúc chính là: “… Sẽ không bao giờ tha thứ, kẻ làm điều ác sẽ không bao giờ được tha thứ.”

Điều này đã đập tan phòng tuyến tâm lý mà Doãn Tu Trúc phải vất vả lắm mới xây dựng được. Hắn cứng rắn chống lại Doãn Chính Công, xóa đi nghi ngờ của y, lúc tâm tư lẫn sức lực vô cùng mệt mỏi thì hay tin Tề Mộ xuất ngoại.

Điều này triệt để giẫm nát cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

Sẽ không được tha thứ.

Kẻ làm điều ác không xứng đáng được tha thứ.

Tề Mộ không cần hắn nữa rồi.

Tuyệt vọng trong lòng bùng nổ, đầu Doãn Tu Trúc đau như búa bổ, đánh mất hi vọng sống của mình.

Quãng thời gian ấy cuộc sống của hắn như chìm trong địa ngục, Doãn Tu Trúc chỉ nhớ lại một đoạn hồi ức thôi mà cảm thấy trái tim đau đớn như bị ăn mòn.

Tề Mộ nghe đến việc Vu Đại Vân tự sát đã thương tâm muốn chết, cậu nhìn sắc mặt Doãn Tu Trúc không tốt, lập tức nói: “Đừng vội, không cần kể ra hết đâu.” Điều này đối với Doãn Tu Trúc mà nói là sự thống khổ cực hạn.

Doãn Tu Trúc cụp mắt đáp: “Tớ nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ để ý đến tớ nữa.” Từng điều không may ập đến cũng chẳng thể đánh gục Doãn Tu Trúc, nhưng khi biết Tề Mộ tới Paris thì hắn đã hoàn toàn tan vỡ.

Tề Mộ hối hận cực kì: “Lúc ấy tớ tưởng cậu giận tớ, không muốn nhìn thấy tớ.”

Viền mắt Doãn Tu Trúc đỏ ửng: “Làm sao có thể thế được?”

Tề Mộ có chút khó chịu nói: “Buổi sáng hôm đó… Cậu không ở trong nhà. Sau đó tớ gọi điện cậu cũng không bắt máy, gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời.”

Doãn Tu Trúc giật mình.

Tề Mộ sợ hắn thấy không thoải mái, lại bảo: “Hóa ra cậu đã đi nước ngoài, phỏng chừng… Phỏng chừng lúc tớ gọi điện thoại cậu đang ở trên máy bay rồi.”

Sắc mặt Doãn Tu Trúc trắng bệch nói: “Khi tớ đi không mang theo bất cứ thứ gì hết.” Ngay cả quần áo cũng chưa thay, điện thoại di động càng không biết đã đánh rơi ở chỗ nào.

Tề Mộ ngẩn người.

Trong mắt Doãn Tu Trúc đầy tơ máu: “Buổi sáng hôm ấy tớ đi ra ngoài mua thuốc.”

Tối đó hắn đã làm hỏng hết cả, Tề Mộ bị thương còn đang phát sốt. Lòng hắn nóng như lửa đốt, cũng không dám đi nhờ người khác mà chỉ có thể tự mình chạy hơn một giờ mua thuốc về, đến lúc quay lại người trên lầu đã đi mất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi