HOÀNG HÔN ĐỨNG TỰA KHÓM TRÚC DÀI

Tề Mộ ngẩn ngơ: “Cậu chạy đi mua thuốc ấy hả?”

Trong lòng Doãn Tu Trúc tràn ngập hối hận: “Làm sao tớ có thể bỏ cậu ở lại được? Tớ đối xử với cậu như vậy… mà sẽ để cậu một mình nằm đấy sao?” Hắn không thể tưởng tượng được tâm trạng của Tề Mộ khi nhìn thấy trong căn phòng to lớn không còn một bóng người là như thế nào.

Ai biết Tề Mộ lại nói: “Cậu đi từ nhà ra ngoài mua thuốc á? Vậy xa đến thế nào đây? Cậu chạy tới chạy lui mất bao lâu.” Vị trí biệt thự Doãn gia nằm ở vùng rất hẻo lánh, xung quanh không có phương tiện đi lại, lái xe tới trong thành phố còn mất tận nửa tiếng, hắn đi như thế…

Doãn Tu Trúc: “…”

Tề Mộ đau lòng muốn chết: “Một mình cậu đi đi về về không phải là tốn 2 3 giờ đồng hồ à?” Căn bản không thể gọi được xe ở chung quanh đây, mặc dù đang là tháng 6, chạy xa đến vậy cũng mệt chết mất.

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người, kết quả là Tề Mộ vẫn quan tâm hắn. Nửa chữ hắn cũng không nói được mà chỉ biết ôm Tề Mộ, gắt gao siết chặt cậu trong lồng ngực mình —— Tại sao Tề Mộ có thể tốt đến thế, sao trên đời này lại có người tốt như Tề Mộ cơ chứ!

Trái tim của Tề Mộ rất khó chịu, làm thế nào cũng không nghĩ tới sự tình dĩ nhiên lại trời xui đất khiến như vậy.

Cậu tưởng rằng Doãn Tu Trúc chán ghét cậu nên không muốn gặp cậu, cho là hắn tức giận đến mức ngay cả lời xin lỗi cũng chẳng chấp nhận, nhưng trên thực tế lại không phải.

Hai người nói chuyện chốc lát liền hiểu hết tình huống đơn giản khi đó. Doãn Tu Trúc đi mua thuốc, lúc trở về thì Tề Mộ đã đi rồi, trong lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng, căn bản không dám chủ động liên lạc với Tề Mộ; mà lúc này Tề Mộ đang ở nhà trằn trọc, khó chịu muốn chết, đợi đến khi tỉnh táo lại bèn gọi điện cho Doãn Tu Trúc nhưng vô tri vô giác hắn đã bị Doãn Chính Công đưa tới Mỹ, điện thoại di động để quên ở nhà.

Sau đó Tề Mộ nản lòng mà đi tha hương, Doãn Tu Trúc đầu tiên là chứng kiến tận mắt cái chết của Vu Đại Vân, rồi biết được tin tức Tề Mộ rời khỏi nên đã triệt để tan vỡ, an dưỡng hơn nửa năm mới miễn cưỡng khôi phục. Tình huống lúc đó của hắn rất tồi tệ, Doãn Chính Công tình nghĩa lạnh nhạt, cũng sẽ không nuôi một đứa con trai phế vật, Doãn Tu Trúc quả nhiên đã phải cố gắng cả ngày lẫn đêm mới được như hiện tại.

Tề Mộ cực kỳ hối hận. Nếu như cậu đừng có hoảng hốt rời đi, nếu như cậu chờ Doãn Tu Trúc một chút, nếu như lúc đó cậu nói chuyện tử tế với hắn…

Không có nhiều nếu như đến vậy. Lúc đó nếu Tề Mộ đợi Doãn Tu Trúc thì bọn họ cũng chẳng thể trò chuyện được mà chỉ hỏng bét hơn thôi. Bởi vì khi ấy Tề Mộ không thể tưởng tượng nổi việc Doãn Tu Trúc sẽ thích cậu, mà Doãn Tu Trúc cũng sẽ không nhắc lại chuyện mình có tình cảm với cậu nữa. Hai bên không thể bình tĩnh thì sẽ chỉ gây ra nhiều tổn thương hơn.

Tề Mộ rất ân hận, nhưng cậu biết Doãn Tu Trúc cũng vậy. Chuyện đã qua rồi, nếu như cứ mãi đắm chìm trong đó, chẳng phải sẽ phụ lòng hiện tại sao.

Tề Mộ vỗ lưng hắn, xoa xoa cổ nói: “Đừng suy nghĩ nữa, lát tớ mua cho cậu 5 cái điện thoại di động, tay trái một cái tay phải một cái, chân trái một cái chân phải cũng không thể thiếu, cái cuối cùng treo trên cổ luôn!”

Bầu không khí khó chịu cũng bị một câu này của cậu quét sạch.

Doãn Tu Trúc hiểu được tấm lòng cậu, hắn buông cậu ra, nhìn cậu rồi nói: “Sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra nữa.” Dù có là chân trời góc biển, Tề Mộ ở chỗ nào thì hắn liền ở chỗ đấy.

Trong lòng Tề Mộ ngọt như mía lùi, bất quá cậu vẫn muốn hỏi vì lí do gì mà ngày đó Doãn Tu Trúc lại tức giận —— lẽ ra nếu hắn thích cậu thì khi nghe thấy cậu hồ ngôn loạn ngữ thì dáng vẻ sao lại phẫn nộ như thế được?

Cậu còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã vang lên, Tề Mộ đành phải nghe máy trước đã.

Là Ngụy Bình hi gọi, Tề Mộ trở về đã được ba ngày mà còn chưa gặp hắn lần nào.

Ngụy Bình Hi cuống cuồng gấp gáp: “Lão Tề à, cậu có rảnh không?”

Tề Mộ nhìn Doãn Tu Trúc, rất muốn nói—— không rảnh!

Ngụy Bình Hi nào có biết tình hình của cậu ở bên này, trực tiếp phán một câu: “Dù sao cậu cũng nhàn ơi là nhàn thì mau giúp tớ đi, phía tớ sắp tèo đến nơi rồi!” Hắn đi bộ đội về liền được cho nghỉ mười ngày nhưng lão Ngụy gia đâu dễ thương lượng như vậy, chỉ hận không thể trực tiếp kết hôn ngay tại quân bộ, mà bên nhà gái sao lại có thể chấp nhận được? Vốn dĩ người ta nghe được kết hôn năm 22 tuổi đã thấy không vui rồi.

Vẫn còn nhỏ, vừa qua tuổi hợp pháp đã chạy đi làm đám cưới! Mà tình huống của Ngụy Bình Hi tương đối đặc thù, sau khi hắn kết hôn xong có thể dẫn vợ đi cùng, nếu không thì chỉ có anh ở đầu sông em cuối sông. Đôi tình nhân nhỏ vốn đã yêu xa, thực sự không thể chờ được nữa, đã quyết định sẽ sống với nhau đến hết đời bèn dứt khoát chờ đủ tuổi liền kết hôn!

Tề Mộ suy nghĩ kỹ một chút, không vì đám cưới của lão Ngụy thì chẳng biết bao giờ cậu mới về nước. Nếu như không về nước thì cậu và Doãn Tu Trúc vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm nhau như vậy à?

Trái tim Tề Mộ như bị ai đó bóp chặt, thẳng thắn đáp: “Có chuyện gì cậu nói đi, thân là anh em tớ đây nhất định sẽ giúp cậu quyết không từ nan!”

Ngụy Bình Hi phì cười: “Cứ làm đi rồi tính, tới đón Tiểu Câu hộ tớ nhé. Nó vừa mới về nước, tài xế chỗ tớ bận muốn điên lên rồi, thực sự chẳng thể sắp xếp được ai cả.”

Tề Mộ lập tức lên tiếng: “Chuyện nhỏ, cứ giao cho tớ.” Nếu như cậu không đi được vẫn có thể tìm Đại Sơn mượn tài xế, thực sự không được nữa thì còn có Doãn Tu Trúc cơ mà.

Ngụy Bình Hi lại bảo: “Cũng không cần vội, phỏng chứng phải 1-2h chiều nó mới xuống sân bay, chốc nữa tớ sẽ gửi số hiệu chuyến bay tới cho cậu.”

Tề Mộ lên tiếng: “Ừ!”

Cậu cúp điện thoại, nói với Doãn Tu Trúc: “Hay chúng mình tới chỗ bác sĩ một chút đi, sau đó xế chiều tớ phải đi đón Tiểu Câu.” Bây giờ vẫn còn sớm, buổi sáng đi gặp bác sĩ, buổi chiều đón người cũng không thành vấn đề.

Doãn Tu Trúc nghe thấy tên của Ngụy Bình Câu, trái tim chợt lạnh nhưng hắn không biểu hiện ra: “Thật sự không cần, tớ khỏe lắm rồi, đi khám cũng chẳng bằng được nói chuyện với cậu.”

Tề Mộ nhìn hắn: “Thật sự không cần sao?”

Doãn Tu Trúc nở nụ cười: “Thật sự.”

Tề Mộ cũng cười theo, còn hôn lên khóe miệng hán: “Cậu đi đón Tiểu Câu với tớ nhé.”

Nụ cười trên môi Doãn Tu Trúc có chút cứng ngắc: “Không, tớ còn phải đến công ty xử lý chút chuyện nữa.”

“Thế à” Tề Mộ thất vọng đáp “Vậy cũng tốt, cậu đi làm việc trước đi.”

Doãn Tu Trúc gật đầu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng hắn lại không dám nói, lúc đó Tề Mộ thích Ngụy Bình Câu, hiện tại e rằng đã sớm không còn thích nữa.

Hiện tại người Tề Mộ thích chính là hắn.

Doãn Tu Trúc tin tưởng cậu. Tin tưởng cậu nhất định sẽ không lừa hắn.

Tề Mộ nhìn đồng hồ rồi nhịn không được bèn hỏi: “Hay là bây giờ cậu đến công ty đi ha?”

Trái tim Doãn Tu Trúc như bị đâm một nhát, ngón tay co quắp: “Nếu cậu có việc bận thì cứ làm, không cần phải để ý tới tớ.”

“Tớ bận gì đâu” Tề Mộ đáp “Ý của tớ là cậu có muốn đến công ty giải quyết cho xong việc không? Như thế buổi chiều chúng mình có thể cùng nhau tới đón Tiểu Câu…”

Doãn Tu Trúc một chút cũng chẳng muốn nhìn thấy Ngụy Bình Câu, càng không muốn nhìn thấy Tề Mộ và Ngụy Bình Câu đứng chung một chỗ.

Hắn lắc đầu nói: “Hội nghị đã ấn định vào buổi chiều, thay đổi thời gian thì không hay lắm.”

Tề Mộ chỉ có thể bảo: “Vậy cũng được.”

Doãn Tu Trúc sốc lại tinh thần, hỏi: “Buổi trưa cậu muốn ăn gì?”

Tề Mộ tính toán thời gian một chút rồi trả lời: “Chắc là Tiểu Câu vẫn chưa ăn nên tớ sẽ đi ăn cùng em ấy.”

Doãn Tu Trúc dừng lại, cười nói: “Cũng tốt.”

Tề Mộ lại nghĩ tới vấn đề trước đó định tiếp tục hỏi hắn, ai dè Doãn Tu Trúc chợt đứng lên: “Vậy tớ tới công ty trước đây.”

Lời ra đến miệng chỉ có thể nuốt trở về: “Ừa, vậy buổi tối gặp nhé.”

Doãn Tu Trúc cụp mắt, đáp: “Tối gặp.”

Doãn Tu Trúc đi khỏi, Tề Mộ cũng không nhàn rỗi nữa. Cậu đến khách sạn xách hành lý của mình về rồi qua trung tâm thương mại mua quà cho Doãn Tu Trúc, quanh đi quẩn lại thấy thời gian vẫn còn sớm liền tới siêu thị mua một đống đồ ăn, nghĩ buổi tối tiếp tục luyện tập tay nghề nấu nướng.

Vất vả hết một lượt, vừa vặn có thể đi đón Ngụy Bình Câu.

Chuyến bay ổn định, không bị delay, Ngụy đại tiểu thư ngồi mười mấy tiếng mà thần thái vẫn không thuyên giảm, giống hệt giáo viên chủ nhiệm.

Tề Mộ vẫy tay với cô, Ngụy Bình Câu gọi cậu: “Anh Mộ.” Mới đầu nghe còn tưởng đang chuẩn bị giáo huấn.

Tề Mộ cũng rất chi là buồn, có cô em kiên cường như vậy thì biết phải gả cho kiểu đàn ông thế nào đây.

Hai người hàn huyên vài câu, Tề Mộ hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

Ngụy Bình Câu: “Ăn rồi.”

Tề Mộ nói: “Trên máy bay chẳng có gì ngon cả, anh dẫn em đi ăn trước nhé.”

Ngụy Bình Câu đáp: “Xiên thịt dê nướng, ốc hấp, nửa suất tôm hùm, nửa ly rượu Burgundy…”

Tề Mộ đều bị nói đến đói bụng: “Ok ok ok, em ăn được uống được là tốt rồi.”

Ngụy Bình Câu nói chuyện đều đều, nhưng cũng không phải là không có tình người, cô hỏi Tề Mộ: “Anh Mộ chưa ăn cơm à?”

Bụng Tề Mộ đói đến sôi ùng ục, mà Ngụy Bình Câu ngồi lâu trên máy bay như vậy lại bắt cô đi ăn với cậu cũng rất mệt, cậu bèn đáp: “Anh không sao, em về nhà nhé?” Trước tiên đưa cô trở về rồi đến cọ Doãn Tu Trúc một bữa cơm xem sao.

Ai ngờ Ngụy Bình Câu lại bảo: “Trong nhà ồn lắm nên em ở khách sạn.”

Tề Mộ: “…”

Lúc này Ngụy Bình Hi gọi điện thoại tới, nói với Tề Mộ: “Đón được Tiểu Câu chưa?”

Tề Mộ trả lời: “Được, em ấy kêu muốn ở khách sạn đây nè?”

“Ôi tổ tông của tôi ơi!” Ngụy Bình Hi bó tay toàn tập, bèn nhờ vả Tề Mộ “Trước tiên cậu rước nó về nhà cậu hộ tớ có được không… Sắp xếp sơ qua một chút, chờ ngày mai tớ liền dọn dẹp sạch sẽ phòng của nó.”

Tề Mộ vô cùng hoang mang: “Tớ có ở nhà đâu.”

Ngụy Bình Hi sửng sốt: “Cậu cũng tới khách sạn à?”

Tề Mộ đáp: “Tớ ở nhà Doãn Tu Trúc.”

Lần này đến lượt chú rể tương lai Ngụy Bình Hi làm mặt ngáo: “Cậu ở nhà Doãn Tu Trúc á???”

Tề Mộ lên tiếng: “Ừa.”

“Đệt!” Ngụy Bình Hi vội vàng nói “Thế cậu khỏi cần trông chừng Tiểu Câu nữa, tùy tiện quẳng nó vào cái khách sạn nào cũng được!” Hai cái người này cãi nhau đến anh chết tôi sống làm lành rồi ư? Thân là trưởng fanclub CP này, lão Ngụy ở trong quân đội vì họ mà héo úa cả trái tim.

Tề Mộ chớp mắt, thầm nghĩ —— anh trai kiểu gì thế, có vợ là quên luôn em gái mình à?

Tề Mộ chỉ có thể lý giải rằng do lão Ngụy đang bận đến phát dồ phát dại, cậu nói với Ngụy Bình Câu: “Vậy anh đưa em tới Hoa Thần nhé?”

Ngụy Bình Câu không có vấn đề gì, nói: “Vâng.”

Tốt xấu gì cũng đã sắp xếp xong xuôi cho em gái Ngụy, Tề Mộ trở về nhà mà đầu mướt mồ hôi, vừa mới vào trong thì đại Kiều gọi điện thoại tới: “Đêm nay vẫn không về hả?”

Mấy ngày nay Tề Mộ cũng không muốn về nhà nữa!

Cậu nói với Kiều Cẩn: “Con giúp lão Ngụy một tay, câu ấy sắp bận đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Kiều Cẩn rất thông cảm: “Ừ, có việc gì thì cứ gọi cho ba con.”

Tề Mộ liên tục gật đầu, sau khi hai mẹ con nói chuyện vài câu, Tề Mộ lên tiếng: “Mẹ…”

Trong lòng Kiều Cẩn chợt căng thẳng, khi tên nhóc này gọi bà là mẹ thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Tề Mộ cân nhắc chốc lát: “Chờ lễ cưới của lão Ngụy kết thúc, con sẽ nói với mẹ cái này.”

Kiều Cẩn cảnh giác đáp: “Chuyện gì đấy?”

Tề Mộ bảo: “Lúc đó rồi nói.” Bây giờ không thể hé miệng nửa chữ, phải để cậu và Doãn Tu Trúc trở lại ổn định cái đã.

Kiều Cẩn tức giận lên tiếng: “Đừng có lấp lửng như thế, thích thì nói không thích thì thôi đi.” Dứt lời liền cúp điện thoại.

Tề Mộ thầm nghĩ —— sợ mẹ biết rồi lại quánh chết con.

Thôi… Trước tiên đừng nghĩ tới mấy thứ này nữa, Tề Mộ gọi cho Doãn Tu Trúc, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

Tề Mộ hỏi hắn: “Lúc nào cậu về?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Đang ở trên xe rồi.”

Tề Mộ nói: “Lão Ngụy lằng nhằng quá, Tiểu Câu không về nhà nên ở lại khách sạn.”

Doãn Tu Trúc ngẩn ra, thấp giọng trả lời: “Ừ.” Trong lòng hắn vô cùng bất an, nhưng cũng không dám biểu lộ một chút nào.

Tề Mộ bảo: “Buổi tối chúng mình cùng nhau ăn cơm đi, Tiểu Câu thật vất vả mới trở lại còn không về nhà được, chúng mình cũng không thể không quan tâm đến em ấy.”

Doãn Tu Trúc chẳng hề muốn đi, hắn dựa lưng vào ghế, nói rằng: “Cậu với cô ấy đi đi, tớ thấy hơi mệt.”

Thật ra Tề Mộ cũng thế, tối qua cả đêm cậu không ngủ, hôm nay lại vất vả cả ngày, đầu cũng sắp bốc khói rồi sao có thể không mệt được, nhưng mà cứ mặc kệ Ngụy Bình Câu như vậy cũng không hay lắm.

Cậu bèn năn nỉ Doãn Tu Trúc: “Chúng mình sẽ ăn thật nhanh, ăn xong rồi về nhà nha.”

Doãn Tu Trúc nghe giọng nói của cậu, trái tim lại như bị kim đâm: “Xin lỗi, tớ không muốn gặp cô ấy.”

Tề Mộ sững sờ, không hiểu: “Cậu không muốn gặp Tiểu Câu á?”

Hai chữ Tiểu Câu này còn tàn nhẫn hơn cả lưỡi dao tẩm độc, Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, đáp: “Các cậu ăn đi, không cần phải để ý đến tớ.”

“Tại sao?” Tề Mộ vội vàng hỏi “Tại sao không muốn gặp Ngụy Bình Câu?”

Doãn Tu Trúc cầm điện thoại, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không tài nào phát ra âm thanh.

Tề Mộ nhíu mày nói: “Cậu và em ấy có hiểu lầm gì à? Các cậu…”

Doãn Tu Trúc khàn giọng mở miệng: “Xin lỗi, tớ chẳng thể bình tĩnh đối mặt với người mà cậu đã từng thích được.”

Tề Mộ ngây dại.

Doãn Tu Trúc chịu đựng cơn đau ray rứt, lên tiếng: “Chúc hai người dùng cơm vui vẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi