HOÀNG QUYỀN


Type: Nhã
Lá cờ có chữ “Ninh” đi vòng vèo vào doanh, nam tử dưới cờ ăn vận gọn nhẹ, ngẩng cao đầu nhìn làn bụi cuốn lên ở cổng Bắc đại doanh, mỉm cười, nói với vẻ tán thưởng:”Đội kỵ binh này thật cường hãn!”
Thuần Vu Hồng tiến lên nghênh đón vuốt râu gật đầu,”Điện hạ đúng là trí giả, chỉ dựa vào bụi bay đã nhìn ra đội kỵ binh này vô cùng cường hãn.

Nhãn lực nhường này, chúng tôi tuyệt đối không theo kịp.”
Tướng lĩnh xung quanh lập tức nhao nhao lên tân bốc, ai ai cũng biết Sở vương có thế lực lớn, bây giờ không nịnh thì còn đợi đến bao giờ?
“Là kỵ binh dưới trướng ai thế?” Dù được tung hô ca ngợi đến thế nào, Ninh Dịch vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt.”Chỉ dựa vào bản lĩnh luyện binh này, bản vương đã có thể thỉnh công cho hắn.”
“Đây là thiết kỵ Thuận Nghĩa của Hô Trác, đội quân liên tiếp lập chiến công lúc này.” Thuần Vu Hồng đáp, “Do Nguỵ đại nhân mất tích nay đã trở về thống lĩnh.”
Ý cười trên mặt Ninh Dịch đột nhiên tắt lịm.
Những người ở đây đều từng trải đời, thấy vị điện hạ xưa nay vui buồn chẳng lộ ra ngoài giờ lại bỗng dưng biến sắc, tức khắc đều nghiêm nghị không dám hé răng.
Tiếng động xung quanh chợt im phăng phắc, Thuần Vu Hồng vẫn chưa nhận ra, thao thao bất tuyệt kể về công huân hiển hách của đội kỵ binh này, nói nửa ngày mới phát hiện Ninh Dịch chẳng ừ hử gì, chỉ xuất thần nhìn theo hướng làn bụi biến mất, nhất thời cảm thấy xấu hổ, bật cười ha hả rồi ngậm miệng.
Ninh Dịch nhận ra ngay, khẽ cười nói:”Nghe ngươi kể về sự tích kháng Liêu của thiết kỵ Thuận Nghĩa và Nguỵ đại nhân, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Công này phải trình lên trên, chủ doanh các người điều hành hợp lý, cũng phải báo lên xin bệ hạ khen thưởng mới được.”
Lời vừa nói ra ai nấy đều trở nên tươi tỉnh, thầm nghĩ người ta nói Sở vương điện hạ thông minh lợi hại giỏi về thủ đoạn, quả nhiên không sai.

Dạo gần đây chủ doanh rõ ràng không xuất chiến mà ngài ấy vẫn tìm được cách nói khiến ai ai cũng vừa lòng, thảo nào đã trở thành Hoàng tử quyền thế hùng mạnh đương triều.
Trong lòng Thuần Vu Hồng lại suy nghĩ sâu xa hơn, ông ta là môn hạ của Sở vươn, giờ lại làm Chủ soái, đáng ra chức Giám quân này không nên để Sở vương điện hạ làm mới đúng.

Ban đầu lời đồn cũng nói Giám quân đến đây sẽ là Thất hoàng tử, không hiểu vì sao lại đổi thành Sở vương.

Chủ soái và Giám quân nằm trong một phe, đây là đại kỵ của bậc quân vương, có trời mới biết điện hạ đã hao phí bao nhiêu tâm tư để thúc đẩy việc này.
Từ ngày Tân Tử Nghiễn rời kinh đến doanh trại Vũ Châu giữ chức quân sư, có thể nhìn ra để được đến đây làm Giám quân, điện hạ đã không ngần ngại tung ra quân cờ ngầm quan trọng nhất của mình - Trên triều đình, Tân Tử Nghiễn vẫn xuất hiện trong vỏ bọc kẻ đối đầu Sở vương, vì thế rất được bệ hạ coi trọng, đặt ông vào hàng ngũ những nhân vật trọng yếu để khống chế Sở vương.

Cũng chính vì vậy, Tân Tử Nghiễn là vây cánh ngầm quan trọng nhất của điện hạ trong triều, rất thuận tiện để chủ trì phần lớn sự vụ trong kinh.

Bây giờ bệ hạ muốn tránh tình huống Chủ soái và Giám quân đều thuộc một bè cánh nên đã đặc phái Tân Tử Nghiễn đi “giám thị” điện hạ, tuy vẫn rơi vào bẫy của điện hạ như trước nhưng với điện hạ mà nói, mất đi Tân Tử Nghiễn toạ trấn ở Đế Kinh, chủ lực trong nhà toạn bộ dồn lên Bắc Cương xa xôi, một khi xảy ra chuyện gì thì ngay cả đường lui cũng không có, hậu quả này còn đáng sợ hơn.
Đế Kinh phong vân biến ảo, vậy mà y lại không toạ trấn ở Đế Kinh, ngay cả Tân Tử Nghiễn cũng không ngần ngại tung ra, nhất định phải đến Bắc Cương làm Giám quân, rốt cuộc vì sao?
Thuần Vu Hồng đầu óc loạn cào cào, luôn cảm thấy với điện hạ anh minh cơ trí mà nói thì đây là một nước cờ ngu xuẩn, hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của vây cánh Sở vương.

Ông suy đoán trong đó hẳn là có thâm ý gì? Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đây hình như đều là cục diện bất lợi với Sở vương.
Đang ngẫm nghĩ phải chăng nên tìm một cơ hội để khéo léo thăm dò, bỗng có người lao tới như điên, hô lớn:”Đại soái, đại soái, không ổn rồi…”
“Quân doanh trọng địa, la hét ồn ào cái gì chứ!” Thuần Vu Hồng sa sầm mặt mũi, đang định quát gọi người đẩy gã Tham tướng không biết chừng mực kia đi đánh đòn thì Ninh Dịch đã đột ngột đưa tay ra ngăn hờ.
Y nhìn phương hướng mà Tham tướng kia chạy tới - chính là phương hướng Phượng Tri Vi dẫn theo thiết kỵ Hô Trác đi mất hút.

“Có chuyện gì thế?”
Tham tướng kia vừa ngẩng đầu thấy y, sắc mặt lập tức biến đổi.

Ninh Dịch nhìn vẻ mặt hắn, đôi mắt từ từ nheo lại.
Bấy giờ đã có người khiêng thi thể của Chu Thế Dung tới, mặt Thuần Vu Hồng tức khắc đổi sắc.
Tham tướng kia kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, vừa nói vừa lấm lét nhìn Ninh Dịch.

Thuần Vu Hồng kéo hắn sang một bên, giậm chân khẽ mắng:”Thằng ngu này! Sao ngươi không nhắc nhở Nguỵ Tri hả, đây là người của Sở vương điện hạ…”
“Tôi nói rồi mà.” Tham tướng kia trông rất khổ sở,”Ai dè tôi vừa nói xong…”
Hắn quay đầu ngó Ninh Dịch, không dám nói tiếp nữa.
Thuần Vu Hồng cũng choáng váng, ngoái lại nhìn Ninh Dịch.
Từ đầu đến cuối Ninh Dịch vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa, hình như không nghe thấy những lời họ nói, chỉ chăm chú nhìn Chu Thế Dung bị một đao xuyên tim.

Người này là môn hạ của y, chức quan quân nhu trong quân doanh chinh Bắc béo bở này là do y gợi ý chô bộ Binh thu xếp.
Nhưng hôm nay, khi y đến nơi này, kẻ ấy đã chết.
Là chết cho y xem phải không?
Nhìn một đao xuyên qua tim kia, xuống tay rất tàn nhẫn, có thể tưởng tượng được nàng đã hạ mệnh lệnh này không hề do dự.
Khi nàng vung đao, đã tưởng tượng người này thành y chăng?
Nàng giết người xong lập tức rời doanh, cũng chưa chắc là vì sợ y truy cứu xử tội mà là hoàn toàn không muốn chạm mặt y sao?
Ninh Dịch nhìn đăm đăm vào lỗ hổng cực lớn nằm ngay ngực Chu Thế Dung, rất lâu sau, mới chậm rãi đưa tay, xoa lên vị trí tương tự trước ngực mình.
Nơi ấy, dường như cũng bất thình lình xuất hiện một lỗ hỗng, để làn gió hung hãn thét gào của thảo nguyên lùa qua.
Dường như là đau đớn, dường như là trống rỗng, lại dường như chỉ là một giấc mộng.
Vụ án Chu Thế Dung bị giết, cuối cùng vẫn không truy cứu tội lỗi của Nguỵ Tri.

Nói theo cách của Ninh Dịch, Nguỵ Tướng quân công cao hơn tội, huống chí Chu Thế Dung làm trái quân lệnh, vốn đã đáng chết, nên chỉ cần tuyên Nguỵ Tướng quân đến tiếp chỉ, khiển trách qua loa là được rồi.
Nhưng cuối cùng Phượng Tri Vi thậm chí còn chưa tiếp lệnh khen thưởng phong Nguỵ Tri làm Phó tướng mà Ninh Dịch mang tới, thì Thuần Vu Hồng đã không tìm thấy nàng đâu cả.

Nàng nói mình đã dẫn theo các kỵ binh tiến vào phần phía Nam của rặng núi Cách Đạt Mộc, tìm thấy ở đó một con đường nhỏ, chỉ cần mở rộng ra một chút là có thể đánh thẳng vào mặt sau của chủ doanh Đại Liêu.

Quân tình khẩn cấp không cho phép dây dưa, chờ mọi việc xong xuôi lại đến lĩnh chỉ vân vân.
Ninh Dịch nhìn Diêu Dương Vũ được Phượng Tri Vi phái về, truyền đạt đâu ra đấy ý tứ của Nguỵ Tương quân, bất đắc dĩ mỉm cười, lặng thinh không nói, gác ý chỉ viết tên Nguỵ Tri sang một bên.
“Điện hạ không có gì dạy bảo, ti chức xin cáo lui.” Diêu Dương Vũ chào kiểu quân đội, động tác lưu loát, rồi vội vã quay về để đuổi theo đội ngũ.
“Dương Vũ.”
Diêu Dương Vũ đứng lại trước cửa trướng.
Trong trướng bay lên những hạt bụi li ti, giữa quần sáng sắc mặt Ninh Dịch trở nên mơ hồ.

Diêu Dương Vũ chỉ thất y dùng đầu ngón tay nâng cán bút nhẹ nhàng xoay chuyển, hình như có việc gì khó khăn do dự khó quyết.
Diêu Dương Vũ chờ đợi một hồi, lòng còn canh cánh đội ngũ đã xuất phát, có phần nôn nóng muốn mở miệng.
Ninh Dịch dường như đã hạ quyết tâm.
“Nguỵ Tướng quân...vẫn khoẻ chứ?”
Thở phào nhẹ nhõm, Diêu Dương Vũ còn tưởng phải là một câu hỏi khó trả lời đến chừng nào mới khiến điện hạ lúng túng như thế.

Nghe xong câu này, hắn mỉm cười nhẹ nhõm, đáp:”Tướng quân rất khoẻ.”
“Khoẻ là khoẻ thế nào?” Ninh Dịch lại do dự giây lát mới mở miệng, trong lòng thầm mắng hồi trước tiểu tử này lảm nhảm rõ lắm, sao vừa mới tòng quân theo Phượng Tri Vi đã thành ra tiếc chữ như vàng rồi?
“A? Tức là rất khoẻ ấy.” Diêu Dương Vũ trợn trừng mắt không hiểu điện hạ rốt cuộc muốn hỏi gì.

“Ý ta muốn hỏi!” Ninh Dịch rốt cuộc cũng nổi nóng gác mạnh cây bút trong tay xuống.”Tinh thần ra sao? Ăn uống thế nào? Gày hay là béo? Đã từng bi thương chưa? Bây giờ đang ở đâu?”
“À, à”.

Diêu Dương Vũ chợt bừng tỉnh, rồi lại nhíu mày, cảm thấy những lời này của điện hạ tuy cũng phù hợp với sự quan tâm của kẻ bề trên với người bên dưới nhưng trong ấn tượng của hắn, điện hạ hình như đâu có lằng nhằng đến vậy?
Đối diện với ánh mắt Nin Dịch quét qua, dù vẫn giữ nguyên dáng vẻ không vui không giận ra mặt như trước, song ánh mắt này luôn khiến người ra cảm thấy ớn lạnh.
Diêu Dương Vũ vội vàng đáp:” Tinh thần vô cùng tốt, có điều ăn không nhiều lắm, tôi luôn cảm thấy Tướng quân hình như không thích đồ ăn ở thảo nguyên nhưng lại chưa bao giờ thấy Tướng quân biểu lộ ra ngoài.

Chỉ có một lần, lương thực tiếp viện còn chưa tới, quan quân nhu phát trước cho một cái bánh nướng kẹp bơ ăn lót dạ, Tướng quân cầm nửa cái bánh ăn ngon lành trước mặt mọi người, sau đó vừa quay lại đã mất tâm mất tích.

Tôi không yên tâm, mới đi theo xem sao, kết quả là…” Hắn ngập ngừng giây lát, ngậm miệng lại.
“Kết quả thế nào?” Ninh Dịch lại muốn lườm hắn, kẻ này đi theo Phương Tri Vi lâu ngày, sao cả tính tình quái gở nói nửa câu giữ lại nữa câu của nàng cũng bắt chước mười phân vẹn mười cơ chứ?
“Kết quả tôi bắt gặp Tướng quân nấp sau gò cao muốn nôn, lại ra sức kẹp cổ mình lại không cho nôn, ngột ngạt đến nỗi...tôi nhìn mà cũng thấy khó chịu…” Diêu Dương Vũ cắn môi, vành mắt đã hơi ửng đỏ.
Ninh Dịch trầm tư, đưa tay lên chậm rãi đỡ trán.
Nàng...thật ra vẫn luôn là một người đối xử rất rộng rãi với bản thân, nàng biết việc đời khó xử đến chừng nào, cho nên những thứ không thích ăn, nàng cũng không muốn miễng cưỡng bản thân.

Nhưng bây giờ ngay cả một việc cỏn con như thế, nàng cũng học được cách ép uổng chính mình.
Hay có thể nói, là ai buộc nàng phải ép uổng bản thân?
Y chống khuỷu tay xuống bàn, lặng lẽ nghe tiếng gió thổi, lờ mờ nhớ lại việc lúc trước mà cõi lòng trống vắng, tóc đen rủ xuống, che hờ dung nhan như nước chảy.
Diêu Dương Vũ bình tĩnh lại, không dám để tiếng ngựa đá nóng nảy trong lòng mình kích động đến bầu không khí tĩnh mịch ưu sầu lúc này.
Hồi lâu mới nghe một tiếng thở dài khẽ đến gần như không thể nghe thấy.
“Sau đó thì sao…”
“Sau đó Cổ đại nhân đi tới.” Diêu Dương Vũ nghi lại một hơi rồi mới hạ giọng trả lời,”Cổ đại nhân vỗ lưng Tướng quân, sau đó...sau đó tôi bỏ đi.”
Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy cảnh tượng Cố Nam Y ôm Tướng quân vào lòng rồi vỗ lưng Tướng quân mà hắn thấy không thích hợp để kể cho điện hạ nghe.
Không nói, y cũng đã đoán ra.

Ninh Dịch trầm ngâm, ánh mắt chìm trong bóng tối lấp lánh yếu ớt, dứt khoát không nói một câu nào.
Giây phút tịch liêu này khiến trái tim người ta dường như cũng bắt đầu trở nên trống rỗng.

Cõi lòng Diêu Dương Vũ bị không khí quỷ dị này ép cho nôn nóng, muốn dùng ngôn ngữ để khoả lấp sự trống trải trong thời khắc này, vội vàng vui vẻ cất cao giọng:”Chuyện Tướng quân không thích ứng với đồ ăn thảo nguyên cũng chỉ do tôi đoán ra thôi, tinh thần.

Tướng quân rất tốt, không gầy đi, cũng không đen hơn, ngủ muốn hơn chúng tôi, dậy sớm hơn chúng tôi.

Mấy hôm trước kỵ binh Đại Liêu chặn đường chúng tôi, hôm ấy Tướng quân còn đích thân ra trận, sau đó…”
Hắn lại ngừng.
Ninh Dịch ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cũng không có gì cả…”Diêu Dương Vũ lắp bắp, thầm hận mình mồm miệng nhanh nhảu quá,”...Tiểu Hoàng bị người ta đâm xuống ngựa, lại bị đè dưới thân ngựa.

Tướng quân đi cứu hắn trúng phải một mũi ám tiễn…”
Giọng hắn càng lúc càng thấp, người đối diện rõ ràng chưa nói câu nào nhưng hắn cảm nhận được bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo mà căng thẳng, giống như một sợi dây thừng ngấm đầy nước giếng, lạnh buốt, trói lấy người ta, lạnh lẽo thấu xương lại còn không hít thở nổi.
Diêu Dương Vũ dẩu dẩu môi, thầm nghĩ hôm nay mình đúng là luống cuống, có lẽ việc Tướng quân bị thương đã giày vò mọi người, đến điên lên rồi, ví như Cổ đại nhân còn tự trừng phạt mình úp mặt vào tường bà ngày, ai đi qua cũng không thèm để ý, làm Tướng quân phải nhỏ nhẹ đi xin lỗi, đúng là nghĩ sao cũng thấy quỷ dị mà.
“Ngươi chuyển một câu của ta cho Tướng quân nhà ngươi.” Trước khi Diêu Dương Vũ sắp bị sự trầm ngâm này ép cho bỏ chạy, Ninh Dịch cuối cùng cũng mở miệng,”...Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể đâm chết.

Cứ yên tâm, có một số việc không nên hấp tấp nóng vội.

Tấn Tư Vũ ngoài mặt ôn nhuận, bên trong nham hiểm, nếu muốn giết soái, nhất định phải có kế sách vẹn toàn rồi hẵng động thủ, tuyệt đối không được hành động khinh suất, hãy nhớ kỹ.”
Diêu Dương Vũ ngẩn tò te, nghe giọng điệu nghiêm túc của Ninh Dịch, bèn gật đầu vâng dạ.

Ninh Dịch vẫn chưa cho phép hắn đi, lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:”Doanh kỵ binh của các người, Hồ Trác bộ là những chiến sĩ không thạo quân sự, cầm quân đa số lại là người trẻ tuổi, dễ mang thói xấu tham công nóng vội.

Thế này đi, cho Vệ Ngọc đi theo các người.”
Diêu Dương Vũ lại ngẩn tò te, hắn biết người tên Vệ Ngọc này, đó là Hiệu uý của đại doanh Vũ Châu, cha hắn là quản gia của Sở vương phủ, là nô tài sinh ra trong Sở vương phủ chính tông.

Phái một người như thế đến thiết kỵ Thuận Nghĩa, còn nói rõ là muốn đền làm Giám quân, liệu có thể chấp nhận cho tai mắt của người khác ở lại trong quân?
Nhưng Ninh Dịch đã phất tay, lệnh cho hắn lui ra ngoài.
Diêu Dương Vũ không còn cách nào khác, khi đi đến cửa trướng, hắn ngoái lại nhìn, thấy Ninh Dịch vẫn giữ nguyên tư thế chống khuỷu tay xuống bàn, ngón tay vô ý nhẹ nhàng vẽ gì đó lên mặt bàn, hàng mi dài rủ xuống, giữa vầng trán mơ hồ lộ ra nét mệt mỏi.
Ánh trăng chiếu vào từ lớp rèm bị vén lên, xa xa có tiếng chiến sĩ mài đao rời rạc.

Người ấy lặng im trong bóng tối, gối một vầng trăng tịch liêu, nghe tiếng đao lạnh toát vang lên trên biên ải.
Có người ở trong doanh trướng gối một vầng trăng tịch liêu, có người ở trên gò cao gội gió trời vùng biên ải tái ngoại.
Phượng Tri Vi và Hoa Quỳnh vai sánh vai nằm trên một sườn núi cao bên ngoài doanh trại, duỗi người nhìn lên bầu trời đầy sao.
Hoa Quỳnh đã sớm cai sữa cho đứa bé, để nó lại vương đình Hô Trác gửi gắm cho Hách Liên Tranh, còn mình thì tới Bắc Cương, cùng Phượng Tri Vi đánh khắp các chiến trường.

Cô xuất thân từ một hộ nông ở Hoàng Hải, từ nhỏ đã quen việc đồng áng, rèn luyện được một thân thể nhẹ nhàng khoẻ mạnh, ngộ tính cũng tốt.

Tông Thần đích thân chỉ dạy cô võ công và cưỡi ngựa, cô tiến bộ rất nhanh, lại thêm ra tay quyết đoán tàn độc, bây giờ cũng là một viên kiêu tướng rất có tiếng tăm bên cạnh Phượng Tri Vi, nghe nói bên phía Đại Liêu đã đặt cho cô một biệt danh là “Hắc Quả Phụ”.
Nguyên nhân họ gọi là “Hắc Quả Phụ”, thật ra không phải vì đoán được thân phận nữ nhi của cô, mà đó là tên một loại độc trùng của Đại Liêu, có một đôi càng trước sắc bén như song đao, so với Hoa Quỳnh thích sử dụng song đao, tuy khác nhau nhưng lại có điểm tương đồng kỳ diệu.
Phượng Tri Vi cũng cảm thấy, Hoa Quỳnh đứng dưới ánh trăng cắn tóc đen vung song đao xông pha vào trận địa của địch thật sự rất giống một con Hắc Quả Phụ hung mãnh.
“Cô không vui à?” Câu hỏi của Hoa Quỳnh không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Phượng Tri Vi cắn rễ cỏ, cười cười, vừa định mở miệng thi Hoa Quỳnh đã cưới lời:”Được rồi, nhất định cô sẽ chuẩn bị giải thích là Sở vương phái tai mắt tới khiến cô không thoải mái.

Nhưng Tri Vi à, với quan hệ giữa hai ta, nếu cô còn dùng lý do này để trả lời lấy lệ thì cô thật thiếu nghĩa khí.”
Phượng Tri Vi mỉm cười,”Tôi bảo này, cô càng ngày càng lợi hại, tôi còn chưa nói gì hết mà cô đã chặn họng tôi rồi...Được rồi không phải vì Vệ Ngọc, hắn có đáng là gì? Ninh Dịch rốt cuộc muốn làm gì tôi không biết, nhưng y nên hiểu rằng, đặt một người ở chỗ tôi cũng chẳng có ích lợi gì đâu.”
“Cô này…”Hoa Quỳnh thở dài thườn thượt,”Ngày thường cô bình tĩnh cơ trí là thế, nhưng cứ đụng chuyện gì liên quan đến Ninh Dịch thì cô chẳng có lấy môt nửa sự trấn tĩnh ngày thường.”
Phượng Tri Vi lặng thinh không đáp, nghĩ đến câu nói được Diêu Vương Vũ chuyển lời:”Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể đâm chết.” Dương Vũ cứ đinh ninh là nhắc đến Tấn Tư Vũ chuyển lời:”Kẻ thù lớn trước mắt, sớm muộn gì cũng có thể đâm chết.” Dương Vũ cứ đinh ninh là nhắc đến Tấn.

Tư Vũ, song thật ra chỉ có Ninh Dịch và nàng hiểu rõ câu này nói đến ai.
Y thản nhiên chờ nàng đến giết y, trái lại ép nàng lòng rối như tơ vò.
“Cô còn tính trốn tránh ngài ấy đến bao giờ?”
“Không cần trốn.” Phượng Tri Vi bình thản nói,”Mùa đông sắp tới rồi, hoặc là nổ ra một trận quyết chiến lớn, hoặc là phải chuẩn bị lui binh.

Bắc Cương khí hậu giá buốt, bên phía Đại Liêu chịu lạnh đã quen không ảnh hưởng gì, nhưng biên quân và phủ quân được điều động phía chúng ta, rất nhiều người là quân luân chuyển từ phương Nam tới, binh lính sẽ không chịu đựng nổi.


Dù có kéo dài qua mùa đông thì đến mùa xuân đường sá lầy lội lại càng không tiện hành quân.

Cô xem xem, nếu Đại Liêu không rút quân, Ninh Dịch ắt hẳn đã chuẩn bị quyết chiến.”
“Vậy cô…”
“Ta muốn chiếm công đầu.” Phượng Tri Vi ngồi dậy, nhìn núi Bạch Đầu trước mắt.

Chính tại đây, không lâu về trước Hách Liên Tranh đã phái người đưa tin cho nàng, nói một người dân du mục biết nơi này có một con đường nhỏ bí mật, đi xuyên qua đó, xuống dưới sườn núi chính là đại doanh của Tấn Tư Vũ.
“Cô xem.” Nàng xoè ngón tay tính toán binh lực Thiên Thịnh cho Hoa Quỳnh.”Ở chủ doanh của Ninh Dịch có mười doanh bộ binh, bốn doang cung nỏ, một doanh khiên chắn, hai doanh hậu cần.

Bên phía Vũ Châu cũng có binh lực tương đương chừng đó, dưới trướng có vô vàn tướng lĩnh, từ ngày Thu Thượng Kỳ thất bại còn chưa lập được chiến công mới.

Đám đệ tử thân tín mà Sở vương cài cắm vào các doanh cũng chưa lập được tí công trạng nào, hai bên đều cần gấp một trận quyết chiến để lập công.

Mà kỵ binh Hồ Trác của chúng ta, suy cho cùng chỉ tính là quân ngoại vi, trong thời gian này chúng ta ra sức thể hiện, đã khiến các tướng lĩnh vô cùng bất mãn.

Cho nên một khi trận quyết chiến nổ ra, doanh kỵ binh của Hô Trác chắc chắn sẽ bị sắp xếp bên mạn sườn tấn công luân phiên, tuyệt đối sẽ không phát huy tác dụng mũi nhọn.

Đây cũng là nguyên nhân ta vẫn luôn sống tách bên ngoài chủ doanh, một minh dã chiến.

Trong chủ doanh, không có đất dụng võ cho chúng ta.”
“Nhưng một khi bắt đầu quyết chiến, cô ắt phải phục tùng hiệu lệnh của chủ doanh.”
“Cho nên,” Phượng Tri Vi cắn môi dưới,”Ta muốn bọn họ không thắn được trong trận quyết chiến này, ta muốn công đầu chỉ rơi vào tay thiết kỵ Thuận Nghĩa.

Bây giờ trong thiết kỵ Thuận Nghĩa có rất nhiều con cháu các môn phiệt ở Đế Kinh, chỉ cần lập được công lớn trong trận chiến này, tương lai bọn họ chắc chắn sẽ chi phối quân đội hoặc quan trường Thiên Thịnh, đó là một cơ hội hiếm thấy.”
Hoa Quỳnh im lặng, một lúc sau mới lẩm bẩm:”Mạo hiểm lắm đấy…”
“Từ nghìn xưa, công nghiệp vẫn cầu trong nguy hiểm.” Phượng Tri Vi cười nhạt.
Hoa Quỳnh cân nhắc một hồi rồi cười sang sảng:”Lúc nào tôi cũng theo cô.”
“Cô vẫn đừng nên đi thì hơn.” Phượng Tri Vi nói,”Con cô còn nhỏ, ngày đó Hách Liên Tranh gửi thư bảo, nó biết cười rồi…”
Nhắc tới đứa con, sóng mắt ngời sáng của Hoa Quỳnh cũng nhuốm sắc thái mềm mại của người mẹ.

Cô mỉm cười nói:”Hôm trước tôi đã may cho nó một bọc tã trăm màu, gửi về theo người đưa thư cho Đại vương, không biết nó đã mặc vào hay chưa.

Tôi còn làm cho Tri Hiểu một cái nữa, nghe nói nó lớn rất nhanh, khỏi cần lo nó nhỏ.”
“Ấy, đừng nhắc đến Tri Hiểu.” Phượng Tri Vi vội vàng bịt miệng cô lại, sợ hãi nhìn quanh quất, sợ Cố thiếu gia sẽ đột ngột nhảy ra.

“Nam Y không nghe lọt hai chữ này đâu.

Cô đừng thấy huynh ấy ngậm hột thị mà lầm, thật ra trong lòng huynh ấy suy nghĩ nhiều lắm.

Ngày ấy tôi tìm được trong tay nải của huynh ấy bình sữa trước kia Tri Hiểu từng dùng, vậy mà huynh ấy luôn mang theo bên cạnh.”
Hoa Quỳnh cười khúc khích nói:”Được rồi, tượng ngọc ngày càng giống một con người, biết nhớ nhung cũng là chuyện tốt.”
“Ơ, con người ta ai mà chẳng biết nhớ nhung.” Phượng Tri Vi liếc xéo cô.” Cô có biết không đấy?”
“Tối ấy à?” Hoa Quỳnh giả ngu, vuốt vuốt tóc mai, khịt khịt mũi.”Biết chứ, tôi rất nhớ Hoa Trường Thiên nhà tôi.”
Phượng Tri Vi bật cười quỷ dị.
“Cô cười cái gì?” Hoa Quỳnh ngạc nhiên nhìn nàng.
Phượng Tri Vi mím môi, lặng thinh không nói, cẩn thận tỉ mỉ tìm thứ gì trong áo, một lúc sau rút ra một phong thư, đặt lên ngực, giả vờ giả vịt thở dài nói:”Ai kia thật là đáng thương ghê, ngày nhớ đêm mong, trằn trọc thao thức, hao hết tâm tư tìm khắp Trung Nguyên, lại gặp phải cô gái vô tình nhất thiên hạ, một câu cũng không thèm nhắc tới, bây giờ còn nghĩ đến một nam tử khác!”
Hoa Quỳnh sáng bừng hai mắt, với tay ra giật lá thư.

“Đưa tôi xem nào!”
Phượng Tri Vi nhìn sắc mặt không hề che đậy của cô, cũng cảm thấy lòng mình hiếm khi nhen lên niềm vui tươi sáng thế này, bỗng nổi lòng muốn trêu chọc, giấu lá thư ra sau lưng, cười hì hì nói, “A? Để làm gì chứ? Có liên quan gì đến cô đâu? Đi đi, đừng có quấy rầy bản tướng quân suy ngẫm quân tình.”
“Quân tình cái đầu cô ấy.” Hoa Quỳnh nhào tới muốn véo mặt nàng.

“Cô gái hư đốn này, thư của tôi lại dám giấu tiệt không đưa cho tôi, xem tôi có xé xác cô ra không này!”
“Liên quan gì đến cô liên quan gì đến cô, cái đồ xuân tình ban phát loạn xạ nhà cô.” Phượng Tri Vi cầm lá thư định chuồn, Hoa Quỳnh “oa” một tiếng túm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng ngã xuống.

Hai người lăn thành một khối trên thảm cỏ, tiếng cười vang vọng đến mây xanh, chấn động vầng trăng thượng huyền sáng thêm một chút, thò đầu ra khỏi tầng mây lặng lẽ nhìn trộm nữ tử tuyệt thế này hiếm khi vứt bỏ trùng trùng tâm sự mà tìm về vui vẻ thuần khiết.

“Cô là đồ...đàn bà chanh chua…” Nháo loạn nửa ngày, Phượng Tri Vi cũng thấm mệt, thở hổn hển ngồi phịch xuống sườn núi cao, vung vẩy lá thư với Hoa Quỳnh.”...Đáng ra tôi...không nên nói cho cô biết...Cho cô sốt ruột chết luôn…”
Hoa Quỳnh lườm nàng, đưa tay giật lấy lá thư, cười tít mắt leo xuống sườn núi đọc.

Phượng Tri Vi ngồi dậy, trợn mắt nhìn cô - cô gái này, đọc thư còn phải trốn vào một góc mới chịu.
Nàng thư thả nằm xuống, hai tay ôm đầu, nở một nụ cười khẽ nhìn lên vầng trăng cong cong như một đôi mắt cười, cảm thấy đêm nay trăng sáng khác thường, gió cũng trong lành mát mẻ khác thường, trong gió thoang thoảng hương hoa Long đảm và Cách tang, khiến người ta muốn cất tiếng ca dưới ánh trăng này.
Nàng nghĩ mình đoán được phong thư sẽ viết gì - Thiếu niên thông minh lanh lợi kia từng đinh ninh quyến luyến không phải tình yêu, từng quên suy xét đến tình cảm đằng sau bởi cuộc hôn nhân quá hợp lý.

Nhưng một khi cô rời xa hắn, hắn mới chợt hiểu ra, có một loại viên mãn lúc còn hiện hữu người ta không nhận ra nó quý giá nhường nào, khi mất đi rồi mới giật mình cảm thấy trống vắng.
Có thể tìm kiếm gần một năm, cuối cùng bằng đủ mọi cách, qua tay nhiều người tìm đến nơi Hoa Quỳnh ở.

Dễ dàng tưởng tượng ra Yên Hoài Thạch đã trải qua bao nhiêu trắc trở, mà sự trắc trở ấy đã chứng minh tất cả tâm ý của hắn ta.
Dưới sườn núi vang lên tiếng bước chân tất tả, Hoa Quỳnh vội vã chạy lên, gương mặt thanh tú hơi ửng đỏ, lá thư mỏng manh múa lượn giữa những ngón tay cô như một cánh bướm tung tăng.
Cô chạy đến trước mặt Phượng Tri Vi, đứng lại, lồng ngực phập phồng nhìn nàng, muốn nói gì đó mà hình như nhất thời nói chẳng nên câu, đột ngột quay đầu, lại tất tả chạy xuống.
Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngồi dậy, muốn cười, rồi lại không thể cười ra tiếng.
Cảm giác vui mừng tràn trề trong ngực đến chừng nào, mới khiến người ta không thể nói rõ ra thành lời, tim gan chỉ muốn nổ tung, nổ lên đến trời cao.
Phượng Tri Vi cười, thật lòng cảm thấy vui sướng thay cho cô gái ấy, mà chẳng phát hiện ra nơi đáy mắt mình, không biết từ bao giờ đã phủ lên một tầng ưu thương nhàn nhạt.
Tiếng bước chân tất tả lại vang lên, Hoa Quỳnh tiếp tục chạy lên.


Lần này Phượng Tri Vi thật sự không nhịn nổi nữa, đang định chế giễu thì Hoa Quỳnh bỗng dưng cẩn thận nhét lá thư vào ngực áo, hai tay chống nạnh, nhìn lên vòm trời Bắc Cương mờ mịt, hô to:
“A! Tôi vui quá đi mất!”
“Tôi vui quá đi mất vui quá đi mất vui quá đi mất vui quá đi mất…”.

Những ngọn núi xa xung quanh ù ù truyền đi tiếng hò reo vui sướng ấy, rồi lại vọng về từ phương xa vô cùng vô tận, không ngừng xao động trong tai mọi người.
Nước mắt của Phượng Tri Vi chảy tràn khoé mi.
Đêm hôm ấy ngọn gió ở Bắc Cương gột rửa, trên gò cao hai người kề đầu sát vào nhau, lắng nghe bài hát trong đêm.
Hoa Quỳnh đặt lá thư lên ngực, nhắm mắt định ngủ, bỗng dưng khịt khịt mũi, hỏi:”Phượng Tri Vi, cô đã nhịn tắm bao nhiêu ngày rồi?”
Phượng Tri Vi không hề nhúc nhích, uể oải đáp:”Cũng giống cô thôi mà.”
Hai người ngồi dậy, ngắm nghía lẫn nhau.

Họ vốn không có điều kiện tắm rửa, lại thêm một trận nháo loạn vừa rồi, tóc tai vương đầy bụi bặm.

Không nói còn đỡ, vừa nói đã nhận ra người mình bẩn đến không tài nào chịu nổi, nếu còn nhịn tắm nhất định sẽ chết.
“Vừa rồi tôi chạy một vòng dưới đó, thấy đằng xa kia có một con sông.” Hoa Quỳnh chỉ về phía Tây.
“Vậy thì tốt, ta đi tắm rửa thôi!” Phượng Tri Vi lập tức đứng dậy, nói vọng vào không khí, “Cố huynh, ta đi tắm rửa, ở ngay gần đây thôi, đừng lo lắng.”
Hoa Quỳnh bật cười khúc khích:”Cô vẫn nên lo lắng liệu mình có bị thấy hết không, huynh ấy nhất định sẽ đi theo đó.”
“Nam nữ phi lễ chớ nhìn.” Phượng Tri Vi nghiêm nghị nói, “Điều này huynh ấy hiểu mà.”
“Thôi đi, Tri Hiểu toàn do huynh ấy tự tay tấm rửa, Tri Hiểu không phải là nữ sao?”
Phượng Tri Vi cười ngượng ngùng, kéo tay Hoa Quỳnh:”Cô lắm chuyện quá, đi thôi!”
Con sông không lớn, đối diện có một rừng cây nhỏ, chỉ có vài gốc cây thưa thớt.

Nước sông mát rượi, dưới ánh trăng loang loáng hào quang, hai người vừa nhìn đã lập tức cảm thấy người mình càng thêm ngứa ngáy.

Hoa Quỳnh bắt đầu cởi y phục, Phượng Tri Vi thì cuống quýt vẫy tay ra hiệu về phía sau.
Cố thiếu gia bám theo hai người ngoan ngoãn xoay người nhìn sang chỗ khác.
Y ngồi ở bờ sông, quay lưng về phía sông, đối diện với một tảng đá lớn, trên tảng đá vắt y phục của hai người.

Phượng Tri Vi yên tâm tháo mặt nạ cởi quần áo, lội ra giữa lòng sông.
Chinh chiến Bắc Cương nên đã lâu không tắm rửa, hiếm khi gặp cơ hội này, Phượng Tri Vi định bụng gội đầu luôn một thể.

Nàng xoã mái tóc dài, đứng giữa lòng sông, từ tốn chải mái tóc đã hơi bết lại.
Ánh trăng rót xuống như sữa, chiếu lên giữa dòng sông nhỏ, rắc ánh vàng trên thân thể nữ nhi lả lướt giữa sông, lại hắt lên tảng đá trắng ven bờ.
Cố thiếu gia ngồi trước tảng đá trắng ấy, chuyên tâm canh giữ y phục của hai cô gái.
Dưới ánh trăng tảng đá trắng trong veo như gương, phản chiếu cảnh vật ở giữa sông, mà y vừa hay lại ngồi trước tấm gương ấy.
Tảng đá trắng như một tấm màn sân khấu, chiếu ra những đường cong mảnh mai tinh tế của người con gái.

Mái tóc dài như thác, xoã trên bờ vai nhỏ xinh, đôi chân thon dài như trúc ngọc, những đường cong trên thân thể miên man như một cây đàn tỳ bà đặt ngược, chạy tới vòng eo là thu hẹp vào, chạy tiếp lên trên, lại vừa hay nhô ra…
Cổ Y Nam đột nhiên nhìn sang nơi khác, trong nháy mắt ánh trăng mỏng manh xuyên thấu, rọi sáng vành tai ửng đỏ.
Lần đầu tiên đỏ mặt trong đời, chỉ vì dáng dấp người kia phản chiếu trên mặt đá trắng.
Ngón tay y túm chặt lấy thảm cỏ dưới đất có phần lúng túng, trái tim ngủ yên mươi mấy năm trời của Cố Y Nam đến đêm nay lúc này đây, chợt bắt đầu đập thình thịch.

Giống như từ đâu đó xổng ra một con ngựa chạy băng băng, tung bốn vó, trong khoảnh khắc đã đạp lên vạn dặm non sông.
Đốm lửa nhảy múa, tiếng nước chảy xiết, không nghe thấy âm thanh bốn phía, không nhìn rõ đất trời bao la.

Cố Nam Y đè tay lên lồng ngực nhảy loạn, đinh ninh lúc này mình đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, chỉ còn đường chết.
Y mơ màng trong dục vọng vừa mới khơi lên, ra sức khống chế ý thức như con ngựa chạy băng băng, bởi vậy mà không chú ý tới, nơi y quay lưng lại, trong rừng cây nhỏ cách một con sông, lờ mờ vang lên những âm thanh rất khẽ.
Nơi ấy, đằng sau một đống đá hoang tàn, có bóng người đang ẩn nấp.

Trong bóng đêm, đôi mắt hẹp dài long lanh ấy chập chờn u ám như ánh lửa ma trơi.
Kẻ đó nhìn chằm chằm hai cô gái đang tắm giữa sông, ánh mắt tập trung vào thân thể Phượng Tri Vi.
Đêm trăng giữa dòng sông nhỏ, tiếng nước át đi tất cả.

Phượng Tri Vi chuyên tâm chải mái tóc rối bù thắt nút của mình, nửa gương mặt nàng tắm trong ánh trăng, lộ ra dung nhan sáng rỡ như tuyết, thanh diễm như tuyệt thế giai nhân.
Kẻ nấp trong rừng cây ngó Phượng Tri Vi chằm chằm, ánh mắt loé lên một tia sáng kỳ lạ, rồi lại dời mắt đến tấm mặt nạ da người đặt ven bờ sông, lấy hòn đá chặn lên.
Một nụ cười mỏng manh dần dần nở, giống một sợi dây thép, kéo qua màn đêm tĩnh mịch này, lộ ra mũi nhọn sáng như tuyết.
Một lúc sau, Phượng Tri Vi và Hoa Quỳnh tắm rửa xong xuôi, bước lên bờ.

Cố Nam Y trước sau vẫn cứng đờ, quay lưng về phía họ, không hề ngoái lại.
Bóng đen kia đợi mãi cho đến khi ba người rời đi, mới tan biến dưới ánh trăng như một làn khói nhẹ.
Vầng mặt trời trên thảo nguyên mọc lên, toả ra hào quang vạn trượng.

Dưới ánh nắng, đội xe dài đằng đẵng ngoằn ngoèo bò đi.
Đây là đội xe vận chuyển lương thảo cho thiết kỵ Thuận Nghĩa của Phượng Tri Vi.

Lương thảo của Hô Trác Bô xưa nay vẫn lấy từ Vũ Châu ở lân cận.

Thiết kỵ Thuận Nghĩa vốn có thể xin cấp lương từ chủ doanh, nhưng Phượng Tri Vi chiến đấu khắp Bắc Cương, lui tới không cố định cho nên vẫn để Vũ Châu cấp lương cho Hô Trác, rồi Hách Liên Tranh và nàng giao hẹn địa điểm lấy lương.

Tộc nhân Hô Trác quen thuộc với địa hình, cũng tránh bị Đại Liên thừa cơ xen ngang.
Đội vận lương lần này khác những lần trước, ra sức bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh - bởi Thuận Nghĩa vương cũng đi trong đội ngũ.
Tuy Phượng Tri Vi không nói cho Hách Liên Tranh biết kế hoạch tác chiến của mình, nhưng từ hành động của nàng, gã vẫn đoán ra nàng muốn dấn thân vào nguy hiểm nên không yên lòng, giao hết sự vụ của Hô Trác cho Mẫu Đơn Đại phi rồi đích thân áp tải số lương thảo này đến bàn bạc với Phượng Tri Vi.
Nếu muốn mạo hiểm, thì hãy cùng nhau mạo hiểm.
Dù sao thảo nguyên cũng có Mẫu Đơn Đại phi, còn có “Phật sống Tri Hiểu”.
Hách Liên Tranh ngồi trên lưng ngựa, nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa mình có thể gặp Phượng Tri VI, khoé môi rạng rỡ ý cười.
Đằng trước bỗng dưng ứ lại một đoạn, sau đó nổi lên tiếng xôn xao.
Hách Liên Tranh ngồi thẳng dậy.
“Đại vương!”
Một chiến sĩ chạy tới, ánh mắt kinh hoàng, “Phía trước...Phía trước…”
Hách Liên Tranh nhíu mày, không đợi hắn nói xong đã thúc ngựa chạy tới.
Ngựa gã cưỡi chính là con ngựa Liêu tuyệt phẩm của Tấn Tư Vũ, Phượng Tri Vi đem tặng nó cho gã.

Giữa Tấn Tư Vũ và Hách Liên Tranh có mối thù giết cha gián tiếp, Hách Liên Tranh tiêu tốn rất nhiều thời gian để huấn luyện con ngựa này, cưỡi nó cho hả giận.
Giữa đám đông phía trước, thấp thoáng thấy một người đàn bà đầu tóc rối tung, xiêm y rách rưới.
Hách Liên Tranh hốt hoảng trong lòng, phản ứng đầu tiên là suýt nữa hiểu lầm kỵ binh gặp chuyện bất trắc, phái người đến báo tin, nhưng nhìn kĩ thì không phải.

Lại nhìn kĩ hơn, gã bỗng ngây người.
“Mai ...Mai…” Gã hiếm khi trở nên lắp bắp như thế này.
Người ngồi trên mặt đất ngẩng đầu lên, trên gương mặt xanh tím sưng vù chỉ có đôi mắt là vẫn giữ nguyên nhan sắc xưa.
Nàng ta nhác thấy Hách Liên Tranh, đầu tiên là ngơ ngác một hồi, trì trệ nheo đôi mắt bầm tím ngắm nghía gã nửa ngày.

Cho đến khi nhận ra gã, nước mắt thoáng chốc đã lặng lẽ chảy ra khỏi khoé mi.
Nàng ta khóc đến run rẩy cả người, khóc đến hai mắt trắng dã, nước mắt chảy xuống theo gương mặt sưng vù, gột rửa tro bụi bám trên mặt như một dòng kênh, mà từ đầu đến cuối vẫn không thể khóc lên thành tiếng.

Không phải là nỗi đau rất sâu nặng rất khó nói thì chẳng ai có thể khóc thành như thế.
Mọi người đều tỏ ra ái ngại.
Bọn họ đều nhận ra Mai Đoá, nữ tử cao quý xinh tươi ấy bao năm qua sống như một Công chúa trong vương đình.

Chẳng ai có thể liên hệ nàng của hiện tại thê thảm vô ngần với nàng của thuở xưa.
“Mai Đoá! Sao dì lại ra nông nổi này!” Hách Liên Tranh trở mình xuống ngựa, vòng tay ra ôm lấy nàng ta.

“Sao dì lại…”
Giọng gã bỗng dưng khựng lại, chậm rãi nhìn đến váy áo của Mai Đoá - Trong lớp áo da rách nát, lộ ra tầng áo lót xộc xệch.

Mà trên lớp áo lót này, đâu đâu cũng thấy những vệt máu cũ loang lỗ dậy lên một mùi khó ngửi, khiến người ta buồn nôn.
Sắc mặt Hách Liên Tranh biến đổi.
“A Trát!”
Mai Đoá run rẩy một lúc lâu, vào khoảnh khắc gã cứng đơ người, cuối cùng cũng thốt lên câu nói đầu tiên.
“A Trát…” Nàng ta vừa mở miệng đã bắt đầu kêu khóc, giọng đã lạc cả đi, nghe như tiếng cú đêm khiến người ta sợ hãi.

“Con muốn giết dì thì cứ giết đi, tại sao phải đối xử với dì như thế, tại sao…”
Nàng ta vùng vẫy bò dậy, bổ nhào về phía Hách Liên Tranh, mười ngón tay nhọn hoắt túm lấy cánh tay gã, móng tay bấu chặt vào da thịt gã.

Nàng ta ra sức cụng đầu vào gã, la lên như điên như cuồng:”Sao con không giết dì giết dì giết dì cho xong…”
Hách Liên Tranh vẫn không hề nhúc nhích, hai cánh tay bị cào cấu đến đầm đìa máu, có một dòng máu tươi li ti chảy xuống, rỏ lên thảm cỏ.

Hộ vệ xông lên muốn kéo nàng ra đi, Hách Liên Tranh liếc mắt dữ tợn, không ai dám động đậy nữa.
“Mai di..dì làm sao thế?” Hách Liên Tranh nhẹ nhàng vỗ lên người Mai Đoá, không dám nhìn vào da thịt xanh tím lộ ra sau lớp áo da rách nát của nàng ta.
“Con hỏi ta à? Sao con không hỏi lại chính con đi?” Mai Đoá đột ngột ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.

“Con tuyển chọn gắt gao thế nào mà cuối cùng lại chọn cho ta một lão già biến thái! Con an bài hộ vệ đưa dâu, rồi để cho chúng luân phiên cưỡng dâm ra nửa đường! Lão già khốn nạn kia hận ta không còn tấm thân nguyên vẹn, đánh ta, chửi ta, nhốt ta trong phòng tối, không cho ta ăn uống gì, còn lấy gậy gộc đánh ta...đánh ta tơi tả! Trát Đáp Lan! Trát Đáp Lan! Sao ngươi không giết ta đi? Hai mươi năm trước, tại sao ta phải cứu ngươi chứ?”
Nàng ta há cái miệng đầy răng trắng loá, cắn một miếng lên cánh tay Hách Liên Tranh.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi mà cắn, máu tươi gần như lập tức phuan ra.

Hách Liên Tranh vẫn không hề nhúc nhích, phất tay đuổi những thị vệ xông lên.
Một lúc sau, Mai Đoá mềm nhũn người, bám dính lên cánh tay gã, nhưng hàm răng vẫn chưa chịu nhả ra.
Hách Liên Tranh nửa ôm nửa đỡ nàng ta, ngửa đầu nhìn trời, không ai nhìn rõ sắc mặt của gã.

Một lúc lâu sau, gã nói:”Trong đội ngũ có nữ nhân, gọi một người đến đây.”
Do Phượng Tri Vi và Hoa Quỳnh đều là nữ nhi, cho nên đội vận lương lần nào cũng kiếm cớ mang theo một hai bà thím để thuận tiện cho Phượng Tri Vi, bà thím này gần như bị hộ vệ lôi xềnh xệch tới.
Lúc này Hách Liên Tranh đã ôm Mai Đoá vào trong xe, còn mình thì ngồi trên càng xe, để cho hộ vệ băng bó vết thương trên cánh tay.

Thấy bà thím đã tới, gã cất giọng lạnh lùng:”Vào đó kiểm tra thân thể Mai di rồi quay ra nói cho ta biết.

Hãy nhớ lấy, ngươi thấy những gì, từ giờ trở đi chôn sâu trong bụng cho ta.”
Bà thím sợ hãi đến run rẩy, vội vàng vâng dạ rồi chui vào trong xe, một lúc sau quay ra, trên mặt lộ ra nét thương hại, ghé tai Hách Liên Tranh thì thào vài câu.
Hách Liên Tranh lặng thinh, phất tay ra hiệu cho bà lui xuống, lẳng lặng ngồi trên càng xe ngắm bầu trời hồi lâu, xoay người chui vào thùng xe.
Mai Đoá đã thay bộ y phục mới, nằm đó, nét mặt điên cuồng đã an tĩnh trở lại.

Thấy Hách Liên Tranh, nàng ta còn nở một nụ cười.
Sau đó nàng ta giang rộng hai tay, nhẹ nhàng nói với Hách Liên Tranh:”A Trát...A Trát… Vừa rồi ta còn tưởng mình chết rồi cơ...Tự dưng gặp được con, ta muốn điên lên rồi...Ta không cắn đau con chứ? Để ta xem...ta xem nào…”
Hách Liên Tranh nhìn khí sắc tiều tuỵ của nàng ta, đôi mắt đỏ lên, suýt nữa là rơi lệ, đưa cánh tay đã băng bó của mình sang, miễn cưỡng cười nói:”Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”
Mai Đoá vuốt ve vết thương băng bó bằng vải trắng của gã, nước mắt lại rơi xuống như mưa.
Một lúc sau, nàng ta khẽ nói:”A Trát...không phải con, không phải con đúng không? Con được ta nuôi lớn từ nhỏ, con không có trái tim ác độc hơn cả giống sài lang đó!”
Hách Liên Tranh lặng thinh không đáp, một lúc sau mới khó khăn mở miệng:”Mai di...Đây có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm…”
“Hiểu lầm à!” Mai Đoá lập tức nổi cơn kích động, vung vẫy ngồi dậy muốn vén lớp áo da.

“Hiểu lầm kiểu gì mà trở thành như thế…”
“Đừng mà!” Hách Liên Tranh cuống quýt giữ nàng ta lại:”Đừng mà! Mai Đoá di, dì đừng kích động...Chúng ta hãy từ từ nói chuyện…”
Mai Đoá nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng, hồi lâu mới lạnh lùng nói:”Thuận Nghĩa đại vương các hạ, nếu ngài không tin lời ta nói thì hãy đích thân phái người đưa ta quay lại trại ngựa Đức Châu đi! Cũng dễ cho người của ngài tận mắt nhìn xem, rốt cuộc là ai đang nói dối!”
“Mai Đoá di...Đừng nói ra những lời này, con nào có nghi ngờ dì.” Hách Liên Tranh nhẹ nhàng nói, “Nhưng con cũng biết, Tri Vi không phải là người như thế, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.

Thế này đi, con còn chút việc, trước hết con sẽ phái người đưa dì về vương đình, có chuyện gì thì đợi con về hẵng nói sau, được không?”
“Ngươi để ta một mình trở về vương đình?” Mai Đoá bỗng dưng trợn mắt.

“Ngươi để ta một mình đối mặt với Vương phi giảo hoạt như kền kền, hung ác nhưu sài lang của ngươi sao? Ngươi muốn đẩy ta vào hố lửa một lần nữa sao?”
Hách Liên Tranh há hốc miệng không thể bảo là Phượng Tri Vi đã không còn ở vương đình, đành phải nói:”Thôi thì không về vương đình nữa, con sẽ gửi gắm dì cho tộc trưởng Thanh Điểu, để ông ấy chăm sóc dì…”
“Thôi được rồi, Đại vương!” Mai Đoá bật cười nhạt, “Người của ngươi bây giờ đều đã trở thành chó săn cho Đại phi nhà ngươi rồi! Ngươi chống mắt mà xem, hôm nay ngươi đưa ta về, ngày mai ta sẽ bị đuổi trở lại Đức Châu!”
“Vậy dì muốn thế nào?” Hách Liên Tranh nhíu mày.
“Ta đi theo con!” Mai Đoá cất giọng kiên quyết, “Con đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó, A Trát...Ta đã thành ra thế này rồi, con bảo ta còn dám tin tưởng ai nữa? Nếu con không chịu đưa ta theo, ta sẽ lập tức lăn xuống xe, chết dưới bánh xe của con!”
Nói đoạn, nàng ta lập tức nhổm người dậy, vùng vẫy đẩy chăn nệm ra, lăn xuống xe.
Hách Liên Tranh ngăn nàng ta lại, nhưng vẫn kiên quyết nói:”Mai Đoá di, dù là chuyện gì, dù là lỗi của ai, đều phải chờ con trở về hẵng nói.

Bây giờ con không thể mang dì theo, chuyến đi này của con...rất quan trọng.”
Gã không nói thêm gì nữa, nhanh chóng xách Mai Đoá xuống xe, quát lên:”Để lại hai mươi người, hộ tống Mai Đoá trở về Thanh Điểu bộ!” Nói rồi không ngoái đầu lạ, thúc ngựa đi tiếp.
Mới đi vài bước, chợt nghe phía sau nổi lên tiếng kinh hô.
Gã quay đầu lại, thấy Mai Đoá giãy ra khỏi đám hộ vệ, đuổi theo đội xe.

Vừa rồi khi xuống xe nàng ta vẫn chưa xỏ hài, giờ đang chạy trên đất cát bằng đôi chân trần, lòng bàn tay chân lập tức bị cứa rách, trên mặt đất loang lổ một chuỗi vết máu.

Nhưng nàng ta dường như không hề cảm nhận được, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà đột ngột tung người nhảy lên, túm được vào mép cỗ xe đi sau cùng, rồi cứ thế ôm thật chặt, treo mình lơ lửng bên thành xe.
Hách Liên Tranh chợt biến sắc, gào to:”Dừng xe! Dừng xe lại”
Cỗ xe lập tức dừng lại, Hách Liên Tranh cưỡi khoái mã phi tới gần.

Mai Đoá túm chặt lấy càng xe buồn bã ngẩng đầu, nói:”A Trát...Con không cần ta nữa..thì thi thể của ta sẽ đi theo con…”
Hách Liên Tranh ngây ra dưới ánh nắng.
“A Trát, con sợ gì chứ? Ta có thể làm gì con và Đại phi của con khi đã thành ra thế này rồi?” Mai Đoá mỉm cười buồn bã.

“Ta biết con bao che cho nàng ấy, ta đã ra nông nổi này con vẫn còn bao che.

Nhưng nếu con đã tin tưởng nàng ấy vô điều kiện thì hãy đưa ta theo, để thử hỏi nàng ấy, thử hỏi Đại phi băng thanh ngọc khiết nhà con, xem ta có vu oan cho nàng ấy không?”
Hách Liên Tran im lặng, sắc mặt kiên định cuối cùng thoáng lộ ra một tai dao động.
Mai Đoá bám víu vào càng xe, ngẩng mặt lên nhìn Hách Liên Tranh, ánh lệ trong vắt, nhẹ nhàng nói:”A Trát, A Trát của ta...Con lúc nào cũng kiên định như thế, năm ấy con mới hai tuổi...Ta ôm con ngồi trong đống cỏ khô, con tuyệt nhiên không hề khóc lóc, còn nói với ta, Mai Đoá tỷ tỷ, chúng ta đừng sợ, không cần phải sợ...Con còn nhỏ xíu, nhưng ta ôm con bỗng dưng cũng hết run rẩy.

Con còn không sợ thi ta sợ gì chứ? Thúc thúc con đâm trường thương vào đống cỏ khô, đâm rách bàn tay con, thế mà con vẫn không thèm nhúc nhích, ta còn sợ gì nữa? Chẳng qua là hồ băng...Làm sao chết được...A Trát con xem...Hiện giờ ta đã ra nông nổi này mà vẫn chưa chết...A Trát của ta...Trên đời này, ta chẳng còn gì cả, sống,,,vì còn, mà chết, cũng vì con…”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi