HOÀNG QUYỀN


Type: HK
Hách Liên Tranh gầm lên một tiếng làm Mai Đóa giật mình, lập tức ngậm miệng lại, ngẩng gương mặt nước mắt đầm đìa, hoảng sợ nhìn gã.
Hách Liên Tranh không nhìn nàng ta nữa, phiền muộn đi qua đi lại dưới đất.

Mai Đóa hạ giọng khóc nức nở, dưới lớp áo da rách nát, mơ hồ thấy đôi chân loang lổ vết máu, khiến hộ vệ xung quanh đều tỏ ra thương cảm.
‘Đại vương…” Lần này Bát Bưu hộ vệ có bốn người đi theo, Đại Bằng thử cầu xin giúp, Tâm Chuẩn cũng cho rằng, Đại vương trung nghĩa đôn hậu của họ không thể nào vứt bỏ một Mai Đóa như thế - đây là ân nhân cứu mạng của gã, chăm nom gã lớn lên, bây giờ lại rơi vào thảm trạng này.
Thế là Tam Chuẩn tiến lên, tự ý nâng nàng ta dậy.

Hách Liên Tranh quay lưng về phía bọn họ, chẳng nói chẳng rằng.
Mai Đóa nín khóc, liếc nhìn bóng lưng của Hách Liên Tranh, thấy gã không động đậy, khóe môi nở một nụ cười, được Tam Chuẩn và bà thím dìu lên xe.
Hách Liên Tranh vẫn không hề nhúc nhích, đám hộ vệ đều thở phào nhẹ nhõm, tươi cười đi đánh xe.
Đợi Mai Đóa chui vào trong xe ngồi yên ổn, Hách Liên Tranh liền leo lên ngựa, nói với Đại Bằng có kĩ thuật đánh xe tốt nhất trong Bát Bưu: “Ngươi đi đánh cỗ xe của Mai Đóa.”
Đại Bằng vâng dạ, leo lên càng xe.

Hách Liên Tranh đóng cửa xe lại - đây là xe chở lương thảo, không có cửa sổ, chỉ có cửa ra vào là có thể mở ra.

Để tránh lật xe nửa đường khiến lương thảo đổ xuống , trên cửa đều gắn chốt sắt.
Hách Liên Tranh đóng cửa lại, cài chốt sắt, sau đó vung tay quất mạnh một roi lên mông con ngựa kéo xe!
Con ngựa giật mình, hí dài rồi tung vó chạy, trong xe vọng ra tiếng thét kinh hãi của Mai Đóa.

Trên càng xe, Đại Bằng cầm dây cương trợn mắt há mồm.

Hách Liên Tranh gầm lớn: “Đánh xe cho cẩn thận, đưa Mai di trở về vương đình!”
Đại Bằng luống cuống tay chân, vội vàng điều khiển dây cương, vận dụng hết kĩ năng của mình để vỗ về con ngựa đang kinh hãi, bình ổn cỗ xe.

Tiếng khóc to của Mai Đóa vang lên từ trong xe, mơ hồ còn nghe ra tiếng đập cửa xe ‘rầm rầm”, thanh âm nặng nề như đập vào lòng người.

Hách Liên Tranh quay phắt đi, xoay lưng về phía cỗ xe đang chạy xa dần, hai tay siết chặt, đôi mắt nhắm nghiền.
“Đại vương!” Đám hộ vệ thảo nguyên thẳng như ruột ngựa đồng loạt hô lớn không đồng tình.
Đại vương sao lại thiên vị như thế, nhẫn tâm như thế! Đây có còn là Đại vương nhân nghĩa trí dũng, ân oán phân minh trong lòng bọn họ hay không?
“Phái hai mươi người, đuổi theo làm hộ vệ.” Nhưng Hách Liên Tranh như đã mất đi tất cả sức lực, chẳng nghe ra sự bất mãn của mọi người, mệt mỏi vẫy tay, kéo lê bàn chân leo lên ngựa.
Đám hộ vệ nhìn Đại vương nhà mình bằng ánh mắt xa lạ, đợi mãi vẫn không ai động đậy.

Tam Chuẩn hung hãn giậm chân, vung tay quất roi một tên hộ vệ.
“Bảo các ngươi đuổi theo, còn không mau đuổi!”
Hai mươi hộ vệ leo lên ngựa, đuổi theo cỗ xe kia.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, tiếng cười nói rôm rả lúc trước đều đã bay lên chín tầng mây.

Tam Chuẩn buồn bã đánh xe, không ngó ngàng đến ai hết.

Hách Liên Tranh ngồi thẳng người trên ngựa, lặng im thin thít.
Gã không phải kẻ ngốc, cũng cảm nhận được sự thất vọng của hộ vệ quanh mình.

Xưa nay bọn họ vẫn kính gã như thần, hôm nay sự tuyệt tình dường như hoàn toàn vô lý của gã khiến vị thần kia rơi xuống khỏi mây xanh.
Muốn xây dựng hình tượng có lẽ cần sự bồi dưỡng mất rất nhiều ngày tháng, nhưng thường thường sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Hán tử thảo nguyên không hiểu bấy nhiêu cố kị khó xử, không hiểu lấy đại cục làm trọng, bọn họ chỉ biết có ơn phải đền đáp, thấy người gặp nạn nhất định phải cứu giúp.
Đây là lần đầu tiên Hách Liên Tranh cảm nhận được xung quanh mình ngập tràn địch ý và bất mãn, bấy giờ mới biết tư vị này khó chịu đến nhường nào.
Gã ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài.

Phương xa mây bay ngoằn ngèo như hàng vạn con ngựa phi băng băng, trong phút ngẩn ngơ gã tưởng như thấy thiết kỵ Thuận Nghĩa vung trường đao thúc khoái mã, đạp máu bôn ba.

Mà đứng trên vạn người, có một thiếu niên hắc y nhuyễn giáp, cưỡi ngựa chạy đầu tiên, nở một nụ cười ung dung mà cương liệt giữa đất trời.
Tri Vi.
Ta không thể đưa dù là một chút nguy hiểm đến bên nàng, dù đó chỉ là một khả năng nhỏ bé, đều không được.
Dẫu vì vậy mà bị nghìn người chỉ trích.
Ta cũng cam lòng!
“Con đường mòn trên núi Bạch Đầu đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Ở vị trí bí mật sau một ngọn đồi, Phượng Tri Vi vạch ra kế hoạch cuối cùng với đám thuộc hạ.

“Đoạn cuối cùng là một vách núi, may mà không quá dốc, nhưng muốn leo xuống mà không gây ra tiếng động là chuyện rất khó khăn.

Cho nên, chúng ta chỉ chọn ra những người tinh nhuệ nhất đi đánh úp, do ta dẫn đầu, từ phía sau đâm thẳng vào chủ trướng của Tấn Tư Vũ.

Những người còn lại do Thuần Vu và Dương Vũ chỉ huy, mang theo chiến mã, móng ngựa bọc cỏ, miệng ngậm rọ sắt, chờ ở bãi lầy Bạch Linh nằm ngoài chủ doanh năm dặm, lấy pháo hoa màu đỏ làm tín hiệu.

Bên này vừa phá chủ trướng, bên kia lập tức tấn công dữ dội.”
“Tôi đi theo ngài!” Diêu Dương Vũ lập tức cự tuyệt.
“Không được.” Phượng Tri Vi đáp còn dứt khoát hơn.

“Võ công của ngươi không đạt chuẩn.”
Mấy cậu ấm vươn cổ lườm Phượng Tri Vi, nàng không thèm liếc bọn họ lấy một cái.
“Chúng tôi sẽ cực kỳ cẩn thận mà!” Diêu Dương Vũ van nài, nhìn về hướng núi Bạch Đầu, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
“Các ngươi đi theo ta chỉ tổ chịu liên lụy.” Phượng Tri Vi không hề khách khí.

“Ngươi tưởng ta cho các ngươi đánh thẳng vào đại doanh là nhẹ nhàng lắm sao? Đại doanh có mười vạn binh mã!”
“Vậy vì sao ngài mang theo cô ấy?” Dư Lương không phục, hất hàm về phía Hoa Quỳnh.
Hoa Quỳnh rút xoẹt song đao bên thắt lưng, dứ dứ trước mặt Dư Lương.

“Vì sao hả? Rút đao ra nói chuyện!”
Dư Lương chỉ còn biết trơ mắt cứng họng, đều là dân nửa đường đi học võ công, người ta học giỏi hơn hắn thì biết làm sao được.
“Hắc Quả Phụ!”
“Thư sinh ẻo lả!”
Bên kia nhốn nháo như chọi gà, bên này Phượng Tri Vi làm như không nghe thấy.
“Tông tiên sinh sẽ đi theo đội của các ngươi.” Phượng Tri Vi nói, ‘Ta đã điều tra địa hình rồi, đằng sau vách núi kia có một cái hang trông không có gì bắt mắt, lỡ đâu chuyến này không thuận lợi còn có thể rút lui theo hang ấy, thật ra không có gì nguy hiểm.

Trái lại bên các ngươi lấy một địch mười đánh thẳng vào đại doanh, khó khăn hơn chúng ta rất nhiều.

Các ngươi yên tâm, Cố huynh luôn đi theo ta.”
Diêu Dương Vũ còn định nói thêm câu gì thì Phượng Tri Vi đã đứng dậy, không cho nghi ngờ.

Bỗng nghe “bịch” một tiếng, trên trời lao xuống một bóng người.
Người kia chật vật ngã xuống, miệng ngậm đầy bùn.

Đằng xa, Cố thiếu gia phủi tay, bảo: “Nghe lén.” Rồi ung dung thong thả bước đi.
Người rơi xuống đất gian nan ngẩng đầu lên, đây là Hiệu úy Vệ Ngọc do Ninh Dịch phái tới.

Phượng Tri Vi mở hội nghị quân tình tuyệt mật, hiển nhiên không cho hắn tham gia.
“Tướng quân…” Vệ Ngọc bò dậy, nhìn vào đôi mắt nửa cười nửa không của Phượng Tri Vi, khẽ rung mình, lại hấp tấp nói: “Kế hoạch của ngài rất mạo hiểm…”
“Ngươi chuẩn bị đi báo cho Sở vương biết sao?” Phượng Tri Vi ngắt lời hắn.
Vệ ngọc thế mà lại gật đầu, thành khẩn nhìn nàng, “Tướng quân, trước khi tôi đến đây, điện hạ đã đích thân dặn dò rằng không cần biết ngài nghĩ gì, cũng buộc phải nghe theo những lời ngài ấy nhờ Diêu Hiệu úy nhắn lại, cón muốn tôi có được tin tức gì cũng phải báo lại cho ngài ấy biết.

Đây là vương mệnh, tôi…không thể làm trái.”
“Vậy ngươi đi báo đi.” Câu trả lời của Phượng Tri Vi cũng vượt ngoài dự kiến, nàng vỗ tay, Cố thiếu gia liền dắt lại một con lừa què.
Lừa rất xấu, rất già, rất suy yếu, khoé mắt đầy gỉ, ánh mắt lờ đờ ngắc ngoải.
Phượng Tri Vi nhìn Cố thiếu gia đầy ngưỡng mộ, nàng chỉ bảo y tìm một con lừa, thật khó cho y tìm đâu ra một con lừa già yếu đến kinh người như thế.
Vệ Ngọc nhìn lưng con lừa gầy như bị đao gọt kia, ngồi xuống chắc là cứa rách mông chứ chẳng đùa, sắc mặt còn đắng hơn hoàng liên.
Trăm dặm đường xa, dùng con lừa này quay về báo tin ấy hả? Bao giờ đến nơi thì chiến sự nhất định đã kết thúc.
“Đi thôi.” Phượng Tri Vi thân thiết đỡ hắn ngồi lên lưng lừa, vỗ mông lừa, con lừa già lắc lư bò ra như một con ốc sên.

“Nhớ thay ta vấn an điện hạ, con lừa này cũng khỏi cần trả lại cho ta, cứ nói là ta tặng cho ngài ấy bồi bổ thân thể.

Hoa tươi tôn dáng người xinh, có con lừa quý để dành hiền vương; hiếu tâm của Ngụy Tri , xin điện hạ nhất định phải nhận lấy.”
Vệ Ngọc mặt mày nhăn nhó cưỡi lừa đi “báo tin”, Phượng Tri Vi ngửa đầu xem sắc trời, nói” “Hách Liên Tranh sắp đưa lương tới rồi, đợi lát nữa ăn no rồi xuất phát, thị phi thành bại, chỉ quyết định vào canh hai đêm nay.”
Gió đem thu thổi qua ngọn cỏ, phát ra tiếng rì rào, thổi cho lửa trại chập chờn muốn tắt.
Tiếng khóc trong xe ngựa từ đầu đến cuối chưa bao giờ ngừng.
Đại Bằng thở dài, gỡ cái đùi dê nướng ra từ đống lửa, đi đến bên xe, nhẹ nhàng nói: “Mai Đóa cô nương, cô ăn chút gì đi.”
Trả lời hắn chỉ là một tiếng khóc thê lương cao vút.
“Cô nương, ăn chút gì đi, dù gì cô cũng phải gắng gượng đến khi Đại vương trở về chứ.” Đại Bằng ngồi xổm trước cửa xe, tha thiết khuyên bảo.
“Ta làm sao chờ được đến ngày ngài ấy trở về?” Một lúc sau, giọng nói xen lẫn với tiếng nức nở của Mai Đóa truyền ra từ sâu bên trong.
Cuối cùng nàng cũng chịu trả lời, Đại Bằng mừng thầm trong lòng, nói: “Cô kiên trì một chút, Đại vương chẳng bao lâu nữa sẽ trở về, thời gian chẳng qua chỉ khoảng nửa ngày đường…”
Mai Đóa đột ngột im lặng, hồi lâu mới khẽ thì thào: “Ta không muốn quay về vương đình.”
Đại Bằng khó xử vặn tay, Mai Đóa nói: “Chúng ta dừng lại chờ ngài ấy ngay tại đây có được không?”
Đại Bằng ngơ ngác, do dự nói: “Chuyện này…”
Mai Đóa thấy hắn đã động lòng, lập tức bồi thêm: “Chúng ta đang trên đường trở về vương đình mà, ngươi có thể nói là gặp chuyện phải trì hoãn.

Đại vương chỉ không muốn ta đi theo ngài ấy mà thôi, nhưng đâu có nói ta không thể chờ ngài giữa đường, ta…ta không dám quay về vương đình.”
Nàng ta lại bật khóc, thanh âm đau xót.

Đại Bằng ngửi thấy mùi thuốc và mùi hôi thối thoang thoảng bay ra từ trong xe, cõi lòng chua xót.
Mấy người hộ vệ đi tới, thi nhau khuyên bảo, Đại Bằng cuối cùng cũng gật đầu.
Tiếng khóc của Mai Đóa thấp dần, Đại Bằng thở dài, xuống xe, thấy cách đó không xa có một ngọn núi đá thấp, bèn ra lệnh cho các hộ vệ đánh xe ngựa vào trong núi.
Tâm trạng của Mai Đóa hình như cũng khá hơn một chút, còn xuống xe ngồi dựa gần đống lửa lại đích thân nướng thịt dê đưa tận tay cho các hộ vệ Họ thây gương mặt nàng ta tiều tụy, đáy lòng đều chua xót, bèn ăn thịt nàng ta nướng hết sức ngon lành.
Nhưng Đại Bằng vẫn không lại gần đống lửa, cũng không ngồi gần Mai Đóa, làm tròn bổn phận canh gác trên cao, chợt nghe tiếng Mai Đóa gọi hắn từ đằng sau.

Đại Bằng vừa quay đầu lại , mơ hồ thấy những hộ vệ gác bên đống lửa đều đã ngủ thiếp đi, trong lòng giật nảy, rồi hắn nhận ra sau lưng mình có ai đẩy mạnh một cái, nặng nề ngã xuống khỏi núi đá.
Một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua từ sau lưng hắn, lười nhác giẫm lên lưng hắn, cười nói với Mai Đóa đứng bên cạnh đống lửa: “Cũng may cô thông minh, biết dừng lại ở chỗ này.

Đi thêm một đoạn nữa là đất hộ quân vương đình thường xuyên lui tới, ta cũng không dám tùy ý xuống tay.”
Mai Đóa nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên một tia thù hằn, lạnh lùng xoay mặt đi không thèm để mắt đến hắn.
“Đừng như thế mà.” Khắc Liệt mỉm cười xoa xoa lên mặt nàng ta.

“Đáng ra cô nên vui vẻ một chút, chẳng bao lâu nữa, , Đại vương của cô sẽ trở về bên cô.”
Mai Đóa quay mặt đi, buông lời căm ghét: “Đừng chạm vào ta!” Lại ngó Đại Bằng bị hắn xách theo, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nhất định muốn ta thám thính xem Đại vương đi đâu để làm gì? Không phải ngươi tính hại ngài ấy chứ?”
“Đưng hỏi nhiều như thế.” Khắc Liệt cười nói, “Tóm lại cô phải nghe ta thì mới có thể quay về bên Đại vương nhà cô.

Nhưng Hách Liên Tranh đúng là nhẫn tâm, trông cô như thế này, cầu xin gã như vậy mà gã vẫn không cho cô đi theo.

Ta bám theo gã, cũng suýt nữa bị mật thám bên phí Ngụy Tri ra đón phát hiện, may mà bên cô cuối cùng cũng để lại một chỗ trống cho ta.”
“Vừa rồi ta hỏi những hộ vệ kia.” Mai Đóa nói, “Bọn họ không biết Đại vương muốn đi đâu, mỗi lần chở quân lương gần đến nơi lại có người khác tới đón, nhưng ta nghĩ chắc Đại Bằng phải biết.”
“Vậy à.” Trong ánh mắt Khắc Liệt lộ ra thần thái phấn khởi bùng bừng.

“Ta có vài tin vui đây, chắc hẳn vị An vương điện hạ kia của Đại Liêu nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú…”
Khi trời sắp tối, có tiếng xe ngựa chạy tới gần khe nhỏ sau lưng núi Bạch Đầu.
“Hô Trác bộ đưa đồ tới.” Trong mắt Phượng Tri Vi lóe lên vẻ vui mừng, rảo bước ra đón, kế đó lại nghe tiếng một người cười bảo: “Hách Liên Tranh may mắn không làm nhục mệnh, đưa đồ đến đúng giờ.”
“Sao ngài lại đích thân đến đây?” Phượng Tri Vi vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, Hách Liên Tranh sải bước tới gần, đích thân chỉ huy các hộ vệ dỡ vật dụng trên xe xuống , “Ngoại trừ lương thực phía Vũ Châu đưa tới, còn mang theo một mớ thịt dê thịt bò và phô mai do các tộc dân tự ủ, còn có loan đao do thợ rèn Hô Trác chế tạo.

Các huynh đệ ăn quen đồ ăn thảo nguyên, quen dùng vũ khí của mình, thế là thuận tay nhất.”
“Hiếm khi thấy ngài cẩn thận như thế.” Phượng Tri Vi nhếch miệng cười, “Lương thực bên này vẫn ổn, nhưng còn thừa không nhiều lắm.

Về phần thịt dê thịt bò và phô mai, lập tức phát xuống cho mọi người ăn no căng bụng thì thôi!”
Đám Diêu Dương Vũ còm chưa có cảm giác gì thì đám kỵ binh Hô Trác đã reo hò ầm ĩ.

Chinh chiến bên ngoài, gặm toàn lương khô, mì và bánh của Trung Nguyên, đêm nay có thể ăn những món quen thuộc, mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Hách Liên Tranh ngó sang Phượng Tri Vi, nhìn nàng từ đầu xuống chân từ trái sang phải, một lúc sau mới nhíu mày hỏi: “Hình như gầy đi thì phải?”
Liếc nhìn đám Diêu Dương Vũ, Phượng Tri Vi sợ Hách Liên đại vương không nhịn, buột miệng nói ra câu gì không thích hợp, bèn vội vàng nói: “Còn chưa đi lo việc cơm nước, chuẩn bị cho sớm?”
Diêu Dương Vũ liếc nhìn Hách Liên Tranh, bật “à” lên, dẫn theo các huynh đệ ra khỏi trướng, vừa đi vừa lầm bẩm: “Tướng quân thật có duyên với nam nhân…”
Hách Liên Tranh loáng thoáng nghe thấy, phì cười.

Phượng Tri Vi hậm hực nói: “Tiểu tử khốn kiếp, coi trời bằng vung.”
Giọng nàng tuy oán trách nhưng ánh mắt lại hàm chứa ý cười tỏa ra tia sáng rạng rỡ dưới hoàng hôn ảm đạm.

Hách Liên Tranh nhìn vào đôi mắt mờ mịt hơi sương mà lại trong sáng lấp lánh của nàng, những lời chất chứa trong lòng bỗng dưng đều nghẹn lại bên miệng.

Trên đường đi gã đã nghĩ kĩ một vài câu muốn hỏi, muốn biểu lộ một chút nghi hoặc, nhưng đến lúc này đột nhiên không có hứng hỏi ra- Hỏi cái gì chứ? Người mang một đôi mắt như thế, tuyệt đối không thể làm ra một việc ác độc nhường ấy.
Có lẽ nàng tâm kế thâm trầm, có lẽ nàng không từ thủ đoạn nhưng cái ác của nàng vĩnh viễn đều có nguyên nhân và nguyên tắc của nó.
Hách Liên Tranh khẽ bật cười, cảm thấy dường như tảng đá lớn đè nặng trong lòng mình vừa biến mất, toàn thân đều nhẹ nhõm, chợt nghe cô gái nhạy cảm bên cạnh hỏi: “Hình như huynh muốn hỏi câu gì?”
“Không, không có gì.” Hách Liên Tranh lắc đầu, nhìn Phượng Tri Vi thành khẩn nói: , “Ta chỉ cảm thấy, ở bên cạnh nàng, rất vui.”
“Đồ ngốc.” Phượng Tri Vi khẽ cười.
Bước vào từ bên ngoài, Cố thiếu gia thấy Hách Liên Tranh, đột ngột liếc tới, chắn trước mặt gã, cách một tầng mạng che cũng có thể nhìn ra đôi mắt lấp lánh.
Hách Liên Tranh vỗ đầu, cười nói: “Muốn hỏi thăm Tri Hiểu nhà ngươi chứ gì? Ừm…”
Gã do dự giây lát, trong một thoáng do dự, Cố thiếu gia đã lập tức lại gần mấy bước, ngay cả Phượng Tri Vi cũng quay đầu sang.
“Cũng không có gì.” Hách Liên Tranh vội vàng cười xòa, “Trước đó vài ngày đã bắt đầu phát sốt tiêu chảy, buồn bực không yên.

Y quan vương đình khám qua, nói không sao cả, nhưng cho đến khi ta đi hình như nó vẫn chưa hết sốt.”
Cố thiếu gia lập tức ngoái lại nhìn Tông Thần, Tông Thần nhíu mày, hỏi: “Có sôt cao không? Đã khám tưa lưỡi chưa? Có ho hắng gì không?”
Hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Hách Liên Tranh đáp từng câu một.


Tông Thần nhíu mày, Phượng Tri Vi liền hỏi: “Lẽ nào nó bị lên sởi?”
Tông Thần im lặng không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Không xem triệu chúng trực tiếp thì không thể xác định được.”
Hắn nói ra câu này khiến mọi người tỏ ra thận trọng hơn một chút.

Cố thiếu gia không hiểu nghĩa từ “lên sởi” cho lắm, ngoái đầu nhìn Phượng Tri Vi.

Nàng bảo: “Không sao đâu, hay là ta mời Tông tiên sinh quay về xem bệnh.”
“Không được, với tình hình hiện tại, phải dựa vào sức Tông tiên sinh rất nhiều, tuyệt đối không thể rời quân.” Hách Liên Tranh lập tức gạt đi, ngay cả Cố thiếu gia cũng lắc đầu.
Phượng Tri Vi liếc nhìn sang Cố Nam Y, y lắc đầu rất kiên quyết nhưng đôi mắt lại ngóng về phía vương đình.

Rõ ràng y đã nghe ra nguy hiểm trong đó, nhưng vẫn vì an toàn của nàng mà không chịu để Tông Thần ra đi.
Người kahsc không hiểu rõ, nhưng Phượng Tri Vi lại vô cùng thấu hiểu địa vị cuả Tri Hiểu trong lòng y.

Đứa bé được y chủ động ôm vào lòng và tự tay nuôi nấng lần đầu tiên trong đời, là chìa khóa của linh hồn y, cánh của mở ra tâm linh y.

Y yêu mến và trân trọng nó, giống như trân trùng sinh mệnh của bản thân.
“Hách Liên, Tri Hiểu sinh ra ở phương nam, thể chất không được cứng cáp như trẻ con ở thảo nguyên của huynh.

Về mặt này vu y thảo nguyên của huynh cũng không có kinh nghiệm như Hán y.

Lỡ đâu đây là bệnh đậu mùa thì không thể khinh suát được.

Ta thấy hay là để cho Tông tiên sinh quay về một chuyến, đai mau về sớm là được.”
Hách Liên Tranh lặng thinh, không tiện phải đối thêm nữa bèn nhíu đôi mày rậm.

Cố thiếu gia vẫn còn lắc đầu thì Phượng Tri Vi đã cương quyết đẩy Tông Thần ra ngoài.

Hách Liên Tranh thở dài, dắt con ngựa Liêu của mình ra , nói: “Đành phải phiền tiên sinh vất vả một chút, đi mau về sớm.”
Tông Thần để lại một bao thuốc, “Đây là Vạn Linh hoàn do ta điều chế ra, có hiệu quả với hầu hết các loại độc dược, mọi người giữ lấy.”
Ba người đều đồng ý, nhìn Tông Thần hấp tấp ra đi.

Phượng Tri Vi nắm ta Cố thiếu gia đang kiễng mũi chân nhìn theo bóng Tông Thần xa dần, vỗ về an ủi: “Không sao đâu, đừng nói chưa chắc đã là bệnh đậu mùa, cho dù phải, có Tông tiên sinh rat ay, huynh còn sợ gì chứ?”
Cố thiếu gia trầm tư một lát rồi cũng vỗ tay nàng, nói: “Có cô ở đây, có mọi người ở đây, ta chẳng sợ gì hết.”
Phượng Tri Vi ngây người, nhẹ nhàng cười lên, cầm tay y: “Yên tâm, đều ở đây hết.”
Diêu Dương Vũ rời trướng, tiện thể đi xem đội cấp dưỡng.

Trong nồi lớn đun thịt bò rừng nóng hôi hổi, thứ mùi này người Trung Nguyên ngửi được đều cảm thấy tanh hôi xộc vào mũi, mà hán tử thảo nguyên lại thi nhau chen chúc bên cạnh nồi, nước miếng nhỏ ròng ròng khen thơm quá thơm quá.
Diêu Dương Vũ ngửi được thứ mùi này, nhíu mày, chợt nhớ Ngụy tướng quân từng chạy ra sau vườn núi bóp cổ ép mình nuốt phô mai.

Mấy thứ đồ ăn thảo nguyên mùi vị nồng nặc hết sức này, chắc hẳn Tướng quân cũng không quen?
“Sao vẫn nấu lương thực tồn kho? Không phải có lương mới tới ư?” Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ cơm ngả vàng trong nồi.

“Mấy hôm trước trời đổ mưa to, có một số gạo tấm bị ngấm nước, xông lên mùi lạ.”
Người cấp dưỡng cười đáp, “Tướng quân dặn rằng không được lãng phí, lương cũ thì phải ăn trước.”
“Vậy ngươi hãy nấu nồi nhỏ cháo gạo mới.” Diêu Dương Vũ do dự giây lát, lại lật lật mấy thứ được đưa tới, vui vẻ nói: “Hóa ra còn có rau xanh trứng gà! Mau mau lấy cho ta mấy thứ không dập không nát, cẩn thận xào nấu vài món đưa vào trong trướng của Tướng quân, nếu bị hỏi thì ngươi cứ bảo là ta gọi.”
“Dạ.” Người cấp dưỡng tay chân nhanh nhẹn vội vã đi làm, “Đúng là Diêu Hiệu úy rất quan tâm Tướng quân, kể ra thì Tướng quân quả thật rất vất vả…”
Diêu Dương Vũ cười ha hả, thòm thèm dí mũi vào rau xanh ngửi ngửi, rồi mới lưu luyến rời đi, chen chúc với đám lính trước nồi thịt dê chờ đến bữa cơm chiều.
Buổi tối, đồ ăn được đưa vào chủ trướng, Phượng Tri Vi thấy vậy bèn nhíu mày, nhưng chỉ nhìn sang Cố thiếu gia, không nói gì cả.
Tiểu Ngốc cũng thật đáng thương, y còn ghét ăn thịt dê hơn cả nàng, lần nào cũng phải nhắm mắt nhắm mũi mà nuốt.

Chuyến này lên Bắc Cương đánh trận, hồ đào cũng không thể cung cấp, mỗi lần Phượng Tri Vi nhìn đến mấy túi hồ đào trống trơn đeo bên thắt lưng y đều cảm thấy trong lòng chua xót.
Con gái không được ôm, hồ đào cũng chẳng có mà ăn, nếu không cho người ta ăn một miếng rau xanh thì Phượng Tri Vi có mặt dày đến đâu cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Huynh đi ăn thịt dê đi.” Phượng Tri Vi đẩy Hách Liên Tranh.

“Chúng ta ở lại đây húp cháo.”
“Đừng có mơ.” Hách Liên Tranh bon chen ngồi bên cạnh nàng, giành bát cháo húp một ngụm.

“Đừng nghĩ đến chuyện trốn vào một xó ăn mảnh.”
Phượng tri Vi cười cười, gắp rau cho Cố tiểu ngốc đang vùi đầu vào trong bát, lại nói: “Ăn xong thì về đi thôi, bên vương đình không thể thiếu huynh một ngày.”
Hách Liên Tranh không đoái hoài đến nàng, gắp rau xanh vào trong bát nàng.
Phượng Tri Vi che bát lại.
Hách Liên Tranh vẫn không buông đũa, ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt sáng rực bức người.
“Tông tiên sinh đã đi rồi, ta không thể đi nữa.” Gã nói, “Dù có bò cũng phải bò theo.”
“Huyng mang thân phận cao quý…” Phượng Tri Vi định bụng khuyên bảo, Hách Liên Tranh lại vùi đầu ăn cơm, không đoái hoài đến nàng.
Biết người này mà đã bướng lên thì tám con trâu cũng không kéo nổi, Phượng Tri Vi thở dài.

Ba người qua quýt ăn xong bữa cơm, mấy món ăn đơn giản nháy mắt đã hết veo.

Cố thiếu gia ăn đặc biệt nhiều, y đã nhớ nhung rau xanh ở Trung Nguyên từ rất lâu rồi.
Thuần Vu Mãnh mặc giáp chỉnh tề tiến vào, nói: “Tướng quân, chúng tôi đi trước một bước.”
“Gặp nhau dưới vách núi Bạch Đầu.” Phượng Tri Vi cười.
“Gặp nhau dưới vách núi Bạch Đầu.” Đáy mắt Thuần Vu Mãnh lóe lên tia sáng hưng phấn, hắn bước ra ngoài, tiếng hiệu lệnh trầm thấp hùng hồn cất lên, chín nghìn kỵ binh phi thẳng đến bãi lầy Bạch Linh.
“Chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi.” Phượng Tri Vi bước vào hậu trướng thay một bộ hắc y bó người rồi trở ra, ngạc nhiên phát hiện không chỉ có Hách Liên Tranh thay đồ, mà ngay cả Cố thiếu gia cũng thay một bộ y phục dạ hành màu đen bó người.
Phượng Tri Vi biết thứ y phục bó người, chất liệu lại không xịn lắm như thế, đối với một người như Cố thiếu gia, mặc vào sẽ khó chịu y như bị tra tấn, vội vàng nói: “Cố huynh đừng lo, với võ công của huynh thì chẳng lo bị người ta phát hiện…”
“An toàn của cô là quan trọng nhất.” Cố thiếu gia đáp đều đều, thân hình nhoáng cái đã bay vút ra ngoài.
Ba trăm quân đánh đêm được chọn lựa kĩ càng do Hoa Quỳnh thống lĩnh, đã đứng sẵn sàng ngoài trướng chờ Phượng Tri Vi.
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bóng đêm u ám, trên thảo nguyên có một làn sương mờ vịt vờn quanh.

Khi Tông Thần ra đi, đã dự đoán rằng đêm nay sẽ có sương, chính là thời cơ hành động tốt nhất.
Vén lùm cỏ rối tung đằng trước, xuất hiện một con đường mòn dẫn thẳng vào sâu trong núi.
Mọi người sáng bừng hai mắt, chờ Phượng Tri Vi động viên trước quân.

Nhưng Phượng Tri Vi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ vung tay chém xuống một cái, bổ về phía núi Bạch Đầu!
Động tác của nàng mạnh mẽ hùng hồn, trong bóng đêm ống tay áo màu đen vụt qua, như một tia chớp đánh xuống!
Ai nấy đều bị sự cương quyết và lẫm liệt trong động tác câm lặng này kích thích, khiến máu nóng và sóng mắt đều sôi lên.
Tuyết quang loé sáng, Hoa Quỳnh vung song đao, lao lên trước nhất.
Hơn ba trăm người bày trận trường xà, vũ khí toàn bộ sơn thành màu đen, hắc y bó sát giày mỏng đế mềm, quanh eo quấn sợi thừng dài, hơi khom lưng uốn gối, rảo bước rất nhanh trên con đường mòn đi giữa cây cỏ.

Từng bóng đen một nhanh chóng lướt trên cỏ, y phục cọ vào những ngọn cỏ cao phát ra tiếng soàn soạt, hoà lẫn vào tiếng gió gáo thét đằng xa.
Đến bên vách nhí Bạch Đầu, Phượng Tri Vi đưa tay ra hiệu, tất cả mọi người đều dừng lại.
Nằm bò trên vách núi quan sát bên dưới, đại doanh của Tấn Tư Vũ trải dài suốt mười dặm, ánh đèn tù mù, binh lính tuần tra canh gác ban đêm qua lại không ngớt, đông đúc vô cùng.

Tất cả lều trướng đều giống nhau y hệt, chẳng nhìn ra chủ trướng ở nơi nào.
Phượng Tri Vi nhắm mắt lại, bản đồ địa hình bên dưới vách núi từ từ trải ra trong đầu nàng.

Một lúc sau, nàng mở mắt ra, chỉ về một phương hướng.
Bên cạnh nàng, Hách Liên Tranh gật đầu đồng ý, vẫy tay ra hiệu, mọi người buộc thừng nối đuôi nhau tuột xuống.
Phượng Tri Vi và Cố Nam Y dẫn đầu, nhanh chóng leo một mạch xuống vách núi.
Một đội binh lính tuần tra tiến lại, Phượng Tri Vi lẳng lặng lăn ra đằng sau lều trướng.

Khi bọn họ đi qua mà hoàn toàn không phát giác, nàng tung người ra nhự một tia chớp.
Tên lính chỉ cảm thấy quầng sáng của cái đèn lồng trong tay chao đảo, còn chưa kịp xoay người, đã thấy cổ họng mình lạnh toát.
Hắn mềm nhũn người, ngã vào cánh tay Phượng Tri Vi.

Nàng siết cổ hắn, kéo hắn ra đằng sau lều trướng, nhẹ nhàng thả thi thể của hắn xuống, nhanh chóng lột y phục mặc lên người mình, lại buộc một sợi vải đỏ mảnh mai lên cánh tay.
Nàng làm vậy là để lát nữa nhận ra người phe mình trong lúc hỗn loạn.
Người bên cạnh cũng thả xuống hai thi thể, Hách Liên Tranh và Cố Nam Y bắt chước theo nàng, thay y phục.

Ba người lẳng lặng đưa tay ra hiệu, chia nhau lao ra ngoài.
Một đội binh lính tuần tra thấy một ngừoi xách đèn chạy tới, gương mặt nấp sau ngọn đèn mơ hồ không rõ, đang tính mở miệng hỏi khẩu lệnh, chợt thấy trước mắt loé lên tinh quang.
Sau ánh sáng, là bóng tối vĩnh hằng.
Còn hai binh lính đang trốn ca trực, nấp sau một vách núi đá chia nhau ăn lương khô đã lén cất giấu, bỗng thấy có người đi tới, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt bọn họ.

Trong lúc bối rối, họ vội vàng giấu lương khô, nhưng tay vừa mới vòng ra sau lưng, đã thấy đầu mình rơi trên mặt đất.
Cái đầu rơi trên mặt đất, còn ngơ ngác nhìn lương khô vẫn chưa rơi xuống mà cắm trên mũi kiếm giơ ngang của một người.
Ba người như ma quỷ trong bóng tối, lẳng lặng xử lý rất nhiều trạm gác ngầm tuần tra xung quang chủ trướng và trướng của các tướng lĩnh quan trọng.
Thế rồi Phượng Tri Vi giơ tay, lại gần vách núi, làm một động tác.
Vang lên một tiếng “soạt” nhỏ, Hoa Quỳnh hạ xuống bên cạnh nàng, kế đó ba trăm người chờ đợi đã lâu liên tục nhảy xuống.
Họ tiếp đất hết sức nhẹ nhàng, có một vài người tiếp đất không chuẩn, không rơi trúng thảm cỏ, Cố thiếu gia đều kịp thời đánh ra một chưởng, đẩy bọn họ về phía thảm cỏ.
Phượng Tri Vi chỉ tay về phía mấy căn lều trướng, mọi người lĩnh mệnh tản ra.
Trong màn đêm, ba trăm tử thần dạ hành thu gặt sinh mệnh lẩn vào giữa các lều trướng.

Tiếng mũi đao cọ vào máu thịt nặng nề, bị chôn vùi trong tiếng côn trùng gáy chít chít buổi đêm.
Ba người Phượng Tri Vi đã áp sát doanh trướng của Tấn Tư Vũ.
Tuy thoạt nhìn nó giống y hệt những lều trướng khác, nhưng chỉ cần có gan đến gần sẽ phát hiện doanh trướng này không giống bình thường.

Canh gác nghiêm ngặt nhất, vị trí tốt nhất, tất cả các lều trướng khác dường như đều bảo vệ xung quang nó.
Tấn Tư Vũ còn chưa ngủ, trong trướng đèn đuốc sáng trưng, nhưng hình như không còn ai khác, cái bóng của hắn in dài trên vách trướng.
Ánh đèn sáng rực như thế, khiến người ta không tài nào tiếp cận.

Ba người Phượng Tri Vi gần như dán sát xuống mặt đất mà bò tới, với võ công của họ, cũng phải mất tròn một khắc mới giải quyết xong tất cả các trạm gác ngầm.
Nằm bò ra thảm cỏ, cơ bắp toàn thân căng thẳng cao độ, Phượng Tri Vi nhanh chóng cựa quậy ngón tay để bàn bạc với Hách Liên Tranh nên dùng cách thức nào chui vào doanh trướng của Tấn Tư Vũ là thích hợp nhất, thì bất ngờ nghe tiếng bước chân dồn dập.
Thân thể ba người đều căng như dây đàn, nép mình xuống càng thấp.
Hách Liên Tranh ra hiệu cho Phượng Tri Vi: “Có cần rút lui không?”
Phượng Tri Vi lắc đầu, ra ý hãy đợi xem.
Vừa mới lắc đầu, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm.
Nàng giật mình, cảm giác đầu tiên chính là nghĩ phải chăng mình đã quá căng thẳng, sau đó lại nhận ra có gì đó không ổn.
Đầu hơi váng vất, thân xác hơi rã rời, sức lực trong cơ thể đột ngột tuôn ra như nước suối.

Nàng thậm chí còn cảm thấy mình đã suy yếu đến độ thiếu chút nữa là trôi lềnh bềnh.
Gay go hơn là, do thứ cảm giác kì lạ này, luồng nhiệt đã ngủ yên lâu ngày trong cơ thể cũng “đùng” một tiếng vọt ra khỏi đan điền, thiêu đốt dọc hệ thống kinh mạch của nàng như một con hoả long.

Tựa hồ trong nháy mắt, mồ hôi nàng toát ra đã thấm ướt bùn đất bên dưới.
Trong nháy mắt, Phượng Tri Vi làm ba động tác.
Thứ nhất là nhìn đám người Hoa Quỳnh ám sát xung quanh.

Những bóng đen bay nhảy vun vút kia chứng tỏ bọn họ không chịu ảnh hưởng gì.
Thứ hai là liếc nhìn Hách Liên Tranh và Cố Nam Y bên cạnh.

Hai người tạm thời không có gì lạ thường, nhưng Phượng Tri Vi khẳng định, nếu những người ăn thức ăn bên ngoài vẫn khoẻ mạnh, vậy thì vấn đề nằm ở rau xanh cháo gạo đêm nay, chưa chắc đã có độc, nhưng nhất định là có vấn đề.

Ba người đều ăn, không ai trốn thoát được, hơn nữa Cố Nam Y còn ăn rất nhiều, chẳng qua do nàng có bệnh cũ nên phát tác nhanh nhất đó thôi.
Động tác thứ ba, nàng đột ngột ra tay, giơ ngang bàn tay chém thật mạnh lên gáy hai người bên cạnh!
Cái vỗ này dốc toàn bộ sức lực của nàng, hai người kia dù có nghi ngờ cả thiên hạ cũng không phòng bị nàng lấy một phân.

Họ không kịp rên một tiếng đã bị nàng đập cho hôn mê bất tỉnh.
Phượng Tri Vi đánh ngất hai người, vùng vẫy chống người đứng dậy, nhìn thẳng vào kẻ đang hộc tốc chạy tới.
Kẻ kia ăn mặc theo kiểu tướng lĩnh, có lẽ vì nóng vội nên hoàn toàn không để ý quân phòng thủ xung quanh chủ trướng đã biến mất sạch.

Sau lưng hắn còn một người đi theo, dáng dấp hơi thảm hại, mà thân pháp lại có nét đặc thù.
Từ xa nhìn thấy thân pháp kia, trong lòng Phượng Tri Vi chợt nổ đùng một tiếng, lập tức giả làm tiếng dế gáy.
Đây là âm hiệu rút lui mà nàng đặt ra.
Bóng đen chợt loé, Hoa Quỳnh và Bát Bưu hộ vệ của Hách Liên Tranh phi tới bên cạnh nàng.

Phượng Tri Vi vừa nhìn hai người kia lao vào trướng của Tấn Tư Vũ, vừa ra hiệu cho Bát Bưu đưa Hách Liên Tranh và Cố Nam Y đi.
Ám hiệu bằng tay của nàng là: “Có biến! Mau rút lui!”
Bát Bưu vẫn còn ngây ra như phỗng thì Hoa Quỳnh đã nhanh chóng phản ứng lại, lập tức giả một tiếng dế gáy.

Những bóng đen đang luồn lách khắp nơi thoáng khựng lại, rồi lập tức tụ lại bên cạnh Hoa Quỳnh, leo lên vách núi một lần nữa.
Loáng thoáng nghe tiếng Tấn Tư Vũ hỏi trong chủ trướng: “Sao bây giờ mới....”
Người mới tới liền đáp: “Xảy ra một sự cố nhỏ, bị cuốn vào, mau....”
Giọng nói mơ hồ, sau đó Tấn Tư Vũ nhanh chóng vén rèm bước ra, đang định nói gì thì phía trước cửa doanh lại nổi lên một trận xôn xao, trong ánh lửa lại có người lao vào.

Lần này lại có người ngăn cản, người bị chặn đằng xa nhảy lên chồm chồm, hình như đang la hét gì đó nhưng cách quá xa nên không tài nào nghe rõ.
Lại có binh lính vội vàng lao đến, cấp báo có nhiều tướng lĩnh bị giết trong trướng.

Phượng Tri Vi thừa cơ Tấn Tư Vũ ngây ra ở cửa trướng, đẩy mạnh Tam Chuẩn, quát khẽ: “Kế hoạch có biến, mau đưa Đại vương và Cố đại nhân đi!”
Nhị Hổ và Tam Chuẩn vội vàng cõng hai người lên, chạy đến dưới chân vách núi, rồi leo lên sợi dây thừng được người khác thả xuống.
Nhưng Hoa Quỳnh không chịu đi, vung song đao nhìn Phượng Tri Vi.

Nàng miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt thong dong, cười nói: “Vừa rồi ta bỗng dưng nảy ra một chủ ý rất hay, cô có thấy người đứng trước cửa doanh kia không, đó cũng là quân cờ do ta sắp xếp, cô hãy nhìn xem!”
Hoa Quỳnh nhìn Phượng Tri Vi với vẻ mù mờ không hiểu, không biết trong đầu nàng đang suy tính điều gì.

Phượng Tri Vi toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ lấy trường đao chống đỡ đôi chân lung lay sắp đổ của mình, cắn răng cười nói: “Đi mau, đừng phá rối chuyện của ta!”
Thế rồi nàng vung tay, ngón tay kéo mạnh, “đùng” một tiếng phóng ra đạn pháo tín hiệu.
Cùng lúc phóng pháo tín hiệu, Phượng Tri Vi dồn hết sức lực vào một cú đá, đá Hoa Quỳnh bay đến tận vách núi.

Quầng sáng khổng lồ tuy gây chấn động khiến đám đông đổ xô ra ngoài nhưng ai nấy đều bị luồng sáng chói loá kia ép phải nhắm mắt lại.

Thấy Phượng Tri Vi đột ngột phóng tín hiệu, Hoa Quỳnh hoảng sợ, bản năng mách bảo cô leo lên vách núi.
Tấn Tư Vũ và Khắc Liệt lao ra khỏi chủ trướng, hai người đều tái xanh mặt mũi.

Khi ánh sáng tan đi, Tấn Tư Vũ hung ác quay đầu, liếc mắt thấy trên vách đá vẫn còn Tam Chuẩn và Nhị Hổ chưa leo lên đến đỉnh.

Do cõng theo người, hành động bị chậm lại, nên hai người mới chỉ leo được một nửa quãng đường.

Tấn Tư Vũ cười nhạt, vung tay lên, trong bàn tay đã thêm một cây cung cong.

Hắn nâng cung kéo dây, nhắm thẳng vào lưng Hách Liên Tranh đang lơ lửng giữa không trung.
Mắt hắn nhắm rất chuẩn, dù trên vách núi còn rất nhiều người chưa bò lên đến nơi, nhưng rất rõ ràng, người được cõng theo quá nửa là nhân vật quan trọng.

Hắn không hề nghĩ ngợi, đã nhắm thẳng về phía Hách Liên Tranh.
Phượng Tri Vi lập tức vung tay, ném ra cây pháo hoa dự bị.

Nàng không ném Tấn Tư Vũ mà lại ném vào cây đuốc đặt trước cửa trướng, “đùng” một tiếng bắn lên vô vàn tia lửa, Tấn Tư Vũ và Khắc Liệt đều bị tiếng động và ánh sáng kia ép phải lùi lại một bước, mũi tên rơi vào hư không.
Bấy giờ đại doanh Đại Liêu đã loạn, Tấn Tư Vũ vội vàng chỉnh đốn vỗ về chỉ huy ứng biến, tạm thời không còn tâm trí đâu mà tiếp tục tấn công vách núi.

Khắc Liệt đi theo bên cạnh Tấn Tư Vũ, nhác thấy Phượng Tri Vi, đôi mắt sáng lên, đang định nói nốt với Tấn Tư Vũ những lời hắn chưa kịp nói, lại muốn đoạt đao của một binh sĩ để chuẩn bị đi chặt dây thừng thả trên vách núi, bỗng bên cạnh có người quát một tiếng đanh gọn: “Khắc Liệt!”
Khắc Liệt ngoái đầu lại, một người toàn thân đẫm máu bổ nhào tới, ôm lấy cổ hắn há miệng ra cắn.
Khắc Liệt quát to: “Lại là ngươi!”
Dưới ánh lửa là cảnh hỗn loạn, mọi người đều kinh hãi, chỉ có Phượng Tri Vi là vẫn tỉnh táo.

Nhân lúc Khắc Liệt và Tấn Tư Vũ không rảnh chú ý đến mình, nàng trở mình lùi ra đằng sau vách núi, vén cây cỏ mọc lung tung, tìm được cái hang bí ẩn mà ban đầu nàng đã nhắc đến, cắm đầu chui vào đó.
Nhìn ra bên ngoài theo khe hở trong hang, nàng mới phát hiện ra người nhân lúc hỗn loạn xông vào đại doanh ấy hoá ra là Đại Bằng- một trong số Bát Bưu dưới ta Hách Liên Tranh, quần áo xộc xệch, toàn thân thấm đẫm máu tươi, vẻ mặt thấp thoáng nét điên cuồng, bám chặt lấy Khắc Liệt không buông.

Cũng không hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, và vì sao hắn có vẻ không đội trời chung với Khắc Liệt như thế.
Khắc Liệt thầm kêu xui xẻo rồi, hắn dùng pháp thuật nhiếp tâm của sư môn để cạy miệng Đại Bằng, biết được tông tin Hách Liên Tranh sắp sửa đi đến đâu, lại mơ hồ đoán ra họ muốn làm gì, lập tức chạy tới đây báo tin cho Tấn Tư Vũ.

Ai ngờ Đại Bằng ý chí kiên nghị, sau khi bị hạ pháp thuật còn tự mình tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn vì thế mà mơ màng không rõ, chỉ nhớ mình đã phản bội Đại vương.

Trong cơn hối hận cực cùng, hắn rất căm thù Khắc Liệt, đuổi theo một mạch đến tận đây.

Hắn vốn là kẻ võ công cao cường nhất trong số thuộc hạ của Hách Liên Tranh, sau khi phát hiện khí lực lại càng dâng trào, dọc đường đến đây Khắc Liệt luôn bị hắn ngáng chân, cho nên mới đến đại doanh hơi muộn, bằng không Phượng Tri Vi đã sớm bị diệt hết toàn quân.
Bấy giờ đại doanh hỗn loạn, Đại Bằng xông thẳng một mạch vào trong.

Hắn nhận ra chủ nhân đang treo lơ lửng trên vách núi, thấy Khắc Liệt thù mới hận cũ lại dâng trào, mới nhào lên ôm chặt, há miệng ra cắn thẳng vào cổ họng Khắc Liệt!
Khắc Liệt bất ngờ không kịp phòng bị, thoáng nghiêng đầu, cổ họng đã bị răng nhọn của Đại Bằng cắn rách một lỗ thủng, máu tươi trào ra.

Hắn nóng giận điên người, túm lấy thanh đao liên tục đâm loạn xạ vào Đại Bằng.

Đại Bằng gáo thét, máu thịt nát bấy như bùn song sống chết vẫn không chịu buông tay, chỉ một mực rướn miệng sang, ra sức cắn xé tơi bời.
Hai người ngã lăn ra đất, giãy giụa cắn xé lẫn nhau như dã thú, lăn khắp mặt đất tạo ra nhuwgx vệt máu loang lổ, thảm thiết đến độ ngay cả Tấn Tư Vũ cũng ngây ra như phỗng.
“Đại ca!”
Trên vách núi truyền xuống một tiếng thét xé ruột xé gan, Tam Chuẩn và Nhị Hổ quay phắt đầu lại, buông tay ra định nhảy xuống, nhưng động tác mới đến nửa chừng đã khựng lại, ngón tay cắm vào vách đá bật hết móng tay!
“Bắn cho ta!” Tấn Tư Vũ chỉ vào vách núi lạnh lùng ra lệnh.
Phượng Tri Vi ngẩng đầu lên, thấy Tam Chuẩn và Nhị Hổ đã đến sát sạt mép núi, chỉ còn cách người tiếp ứng một quãng dài bằng cánh tay, lập tức vung tay lên xé toạc mặt nạ, xõa tóc r ache kín mặt, chạy ra khỏi hang động mình đang ẩn náu.
Nói là chạy, chi bằng nói là nàng lăn.

Sức lực nàng đã tiêu hao sạch sẽ, mà ngocnj lửa nóng trong cơ thể vẫn rừng rực thiêu đốt.

Nàng lăn một cái thẳng về phía chân Tấn Tư Vũ, hắn chỉ thấy có bóng đen nhoáng lên, sau đó tóe ra ánh đao như tuyết!
Trong cơn kinh hãi, Tấn Tư Vũ phóng người nhảy lên, song Phượng Tri Vi dường như đã đóan chuẩn động tác của hắn, sau nhát chém ngang lập tức dựng thẳng thanh đao, mũi đạo độc ác nhắm thẳng vào hạ bộ Tấn Tư Vũ đang tung người nhảy trên đỉnh đầu mình!
Tấn Tư Vũ lại giật mình, vội vàng khép chân lộn nhào một vòng ra đằng sau giữa không trung, chật vật rơi xuống đất, múa kiếm vù vù chuẩn bị ứng phó với chiêu số độc ác tiếp theo của Phượng Tri Vi, nhưng lại thấy nàng miễn cưỡng nằm bò xuống mặt đất, uể oải vẫy vẫy tay, làm một động tác “ngươi có thể nghỉ ngơi rồi” với hắn.
Tấn Tư Vũ tái xanh mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tam Chuẩn và Nhị Hổ leo lên vách đá mất rồi, sau đó nhanh chóng mất hút trong màn đêm cũng với những người tiếp ứng.
Hắn giạn dữ hừ một tiếng, sải bước tiến lên, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang vụt lóe, chém thẳng vào hậu tâm của Phượng Tri Vi!
Phượng Tri Vi vẫn không hề nhúc nhích, nàng đã không còn chút sức lực nào.

Nằm nhoài ra đất, nàng nghe tiếng hàng vạn con ngựa phi băng băng như nổi trống, cũng không biết đó là tiếng tim mình đang đập, hay là tiếng kỵ binh của Diêu Dương Vũ chẳng mấy chốc sẽ tới nơi.
Đêm nay tuy xảy ra chuyện bất trắc, nhưng kế hoạch cũng không tính là thất bại, chỉ tiếc mình lại không sống nổi.
Những tâm sự nặng nề nàng bắt đầu gánh vác từ ngày mẫu thân qua đời, chẳng mấy chốc sẽ tan thành mây khói theo cái chết của bản thân.

Bây giờ Phượng Tri Vi lại chẳng hề cảm thấy tiếc hận, mà trái lại còn lờ mờ thấy mình được giải thoát- chết đi cũng rất tốt, không cần đối mặt với bấy nhiêu cảnh khó xử và nỗi đau khổ thiêu đốt cõi lòng thêm nữa.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt, giữa ánh đao sáng như tuyết nàng thấy một đại điện đường hoàng, trên ngai báu dát vàng rồng bay phượng múa, có một nam tử hoa diễm mà thanh nhã chầm chậm ngồi xuống…
Hoặc là trên núi tuyết trắng xóa, thiếu niên vận màu áo xanh thiên thủy dắt ta một bé gái đáng yêu đang bi bô tập nói, mỉm cười bình thản với bốn bể mênh mang.
Hoặc là có nam tử anh tư phóng khoáng rực rỡ, một ngựa rong ruổi, phi qua vạn dặm thảo nguyên…
“Keng!”
Tiếng kim loại va nhau chói lói vang lên bên tai, hoa lửa tóe lên trước mắt, chói đến nỗi Phượng tri Vi không thể không nheo mắt lại.
Có người ngã lăn ra bên cạnh nàng, thở hồng hộc.

Phượng Tri Vi quay đầu lại thì thấy người ấy là Hoa Quỳnh mặt mũi lấm lem bùn đất.
Nàng nhìn Hoa Quỳnh đăm đăm, không hỏi cô vì sao lại quay về.

Trên mặt đất lầy lội, Hoa Quỳnh lại nở một nụ cười không hề sợ hãi với nàng, sang sảng nói: “Ha ha, làm anh hung sao lại không mang theo tôi?”
Phượng Tri Vi nhìn cô đăm đăm, hai cô gái mặt mũi lấm lem bùn đất và máu tươi nằm trên đất nhìn nhau mỉm cười, trên đỉnh đầu nghìn đao dệt võng, vạn kiếm chỉ tim, họ dường như đều chẳng phát hiện.
Lúc này còn có một số thuộc hạ vẫn chưa kịp leo lên trên, thấy Phượng Tri Vi và Hoa Quỳnh thất thủ, ai nấy đều tự chém đứt dây thừng của mình, quy lại vội vàng lao tới.
Phượng Tri Vi cắn răng chống khuỷu tay bò lên, Hoa Quỳnh dìu nàng, hai người nương tựa lẫn nhau, lấy đao chống xuống đất, mỉm cười lạnh lẽo với quân địch bao vây xung quanh đông gấp mình hàng vạn lần.
Kế đó, ngang tàng vung đao.
Máu tươi văng tung tóe, đi một bước lại giết một người.

Phượng Tri Vi thừa biết lúc này kỵ binh vẫn chưa tới một khi Hách Liên Tranh và Cố Nam Y bị đuổi kịp thì có lẽ những người ấy chẳng thể bảo vệ được tính mạng của bọn họ.

Nàng chưa bao giờ thích liều mạng, nhưng vào thời khắc này cũng không thể không liều.
Nàng không còn sức lực, dùng hư chiêu dụ người ta tiếp cận, sau đó để cho Hoa Quỳnh vung đao giải quyết.

Hai người phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc thi thể đã chồng chất dưới chân.

Những vệt máu tươi, những mẩu thịt nát bắn văng lên mặt, cũng chẳng có thời gian và sức lực để lau đi.
Mà bên ngoài, mà thi thể của chiến sĩ Hô Trác cũng đã chất chồng.
Giống như các nàng tựa lưng vào nhau, dẫu hao hết khí lực vẫn không ngừng vung đao, chỉ để phối hợp với các huynh đệ liều chết tiếp cận, các tinh anh của Hô Trác cũng lao thẳng vào vòng vây của quân Đại Liêu, dẫu uổng công nhưng tuyệt đối không buông bỏ, hết lần này tới lần khác, không tiếc lấy máu thịt rải đường, chỉ để gần các nàng thêm một phân nữa.
Sinh tử nương tựa lẫn nhau, không có lùi bước.
Những thân xác lao vào tên đao, những cái chết không sợ mũi sắt lạnh lùng ấy.
Những người chiến đấu thảm liệt và hi sinh bi tráng ấy.
“Tỷ tỷ tốt…” Giữa trận ác chiến Phượng Tri Vi khẽ nghiêng đầu, ghé tai Hoa Quỳnh thở hồng hộc nói, “Thuần Vu Mãnh và Diêu Dương Vũ sắp đến đây rồi, hãy kiên trì một chút….Đằng sau có một hang động, đợi lát nữa tỷ hãy nhân lúc hỗn loạn…mà trốn đi…Còn có cơ xoay chuyển…”
“Muốn đi thì cùng nhau đi, muốn đợi thì cùng nhau…đợi” Hoa Quỳnh vung đao đánh bay một thanh trường thương đâm tới cánh tay mềm oặt, một thanh trường đao khác lại chui vào ngực như một con rắn độc.

Phượng Tri Vi vung kiếm lên như chớp, ra sức che chắn, trường đao văng ra, nàng phun ra một ngụm máu tươi, lại cười tít mắt nói: “Độ chính xác quá…kém!”
Hoa Quỳnh lập tức vung đao chém rụng cánh taycủa tên lính đứng ngây ra nhìn nụ cười của Phượng Tri Vi, trong màn máu phun trào, cô vừa mệt mỏi ho ra máu, vừa cười sang sảng nói: “Như ta mới gọi là…chính xác!”
Tấn Tư Vũ đứng xa xa bên ngoài đám đông, nhìn chằm chằm hai nữ tử ấy.

Trước đó hắn không hạ lệnh bắn tên lần nữa, là do lòng vẫn ôm đầy lửa hận, rắp tâm muốn từ từ tiêu hao sinh lực hai người đến chết.

Không ngờ đối phương lại dũng liệt đến thế, ngoan cố liều mạng, nam nhi cũng chẳng sánh bằng!
Từ bao giờ, Thiên Thịnh đã sản sinh ra những nữ tử như vậy!
Hắn đứng xa xa bên ngoài vòng vây, trong ánh lửa chập chờn, tâm tình hắn dường như cũng rung động.

Rung động vì những chiến sĩ Hô Trác người trước hy sinh người sau tiếp bước, dũng mãnh không sợ chết, rung động vì nét cười vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng giữa một trời mưa máu, rung động vì đôi mắt không hề sợ hãi mà vẫn man mác ưu thương của nữ tử rực rỡ kiên cường kia.
Hắn bất ngờ sải bước chạy tới, trở ta rút đao.
“Xoẹt!”
Sống đao đập mạnh lên trán Phượng Tri Vi.
Cơn đau nhói lên trong đầu, trước mắt tối sầm, Phượng Tri Vi nhìn lướt qua Hoa Quỳnh bên cạnh một lần cuối, nghe tiếng kỵ binh cuối cùng cũng đạp vỡ cửa doanh phía xa.
Trước khi chìm vào bóng tối, nàng tự nhủ với chính mình.
Ta phải tiếp tục sống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi