HOÀNG QUYỀN


Type: Trần Huyền
Cuối tháng Chín năm Trương Hi thứ mười bảy, nổ ra tận chiến ở vách núi Bạch Đầu khiến thiên hạ bàng hoàng.

Ngụy Tri thống lĩnh hơn một vạn thiết kỵ Thuận Nghĩa, đi xuyên qua núi Bạch Đầu, vượt bãi lầy Bạch Linh, ban đêm tập kích chủ doanh Đại Liêu, lấy một địch mười, ngang tàng đấu với quân Đại Liêu đang run sợ, thiết kỵ trường đao nhỏ máu in bóng trăng, đi đến đâu chém rụng vô số thi thể đến đấy.
Đêm hôm ấy, giết mười một tướng địch, đả thương ba vạn quân địch, bắt hai vạn tù binh, là trận đại thắng đầu tiên từ khi khai chiến tới giờ.
Đây cũng là trận đại thắng hùng hồn nhất, gây ảnh hưởng then chốt nhất.

Do có trận thắng này, Thiên Tịnh thừa thắng xông lên, liên tục thu hồi đất đai đã mất.

Mà Đại Liêu tổn binh hao tướng, không thể không dỡ doanh lùi về Phổ Thành ở biên cảnh.

Cuộc chiến tranh giữa Thiên Tịnh và Đại Liêu kéo dài hơn một năm, bây giờ cơ bản đã phân rõ thắng bại.
Trong trận chiến ở vách núi Bạch Đầu, đã xuất hiện một tốp tướng lĩnh trẻ tuổi kiệt xuất.

Đám Thuần Vu Mãnh và Diêu Dương Vũ, sau khi tòng quân đã tẩy rửa sạch sẽ ô danhc ông tử chơi bời ở Đế Kinh, đến sau trận chiến này, các tưỡng lĩnh trẻ tuổi trong thiết kỵ Thuận Nghĩa lần lượt được điều đến các nơi đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng.
Dân chúng biết tin tiền phương đại thắng đều hân hoan cổ vũ, mấy ngày này liền đoàn người thắp hương lễ tạ nối nhau không dứt.

Cắm lên ba nén nhang hương thoang thoảng, ba mong những anh linh tử trận chốn sa trường sớm ngày yên nghỉ.
Niềm vui in vào trong mắt ấy, tiếng ca hát cất cao tràn đường ngập phố ấy.
Lại chẳng truyền vào cung khuyết huy hoàng, biên ải mênh mang.
Trong hoàng cung Thiên Tịnh, cung nhân qua lại khóe miệng ngậm cười, mà ngự thư ohongf của Thiên Tịnh đế lại then cài cửa đóng.

Thiên tử ngày một già cõi, lật giở một vài công văn lưu trữ từ năm ngoái, mà phong tấu chương nằm trên cùng, viết mọt dòng “Bình Liêu nhị sách”.

Nét chữ thanh tú sắc sảo.
Thiên Tịnh đế nhìn phong tấu chương kia một hồi, nhấc bút ghi dưới cuối rằng: “Đại Liêu sắp khuất phục, thời cơ chín muồi, bình Liêu nhị sach, đây quả đúng là kế sách hay đủ cả đức và lý của Ngụy khanh.

Vậy Nội các hãy đóng ấn đỏ, phê chuẩn cho các châu ở biên cảnh thi hành.”
Nội thị cung kính tiếp nhận, đặt trong hộp vàng, đưa sang Hạo Quân hiên thuộc Nội các.
Thiên Tịnh đế ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích, nghĩ đến bản tấu chương vừa rồi, ánh mắt dùng lại trên một phong quân báo trước mặt, lưu luyến nhiều lần.
Rất lâu sau, ông buông một tiếng thở dài.
“Thật đáng tiếc…”
Trong đại doanh Thiên Tịnh ở Bắc Cương, binh lính đang hân hoan vui vẻ thu dọn chuẩn bị xuất phát.

Chiến tranh đã kết thúc một phần, đại quân Thiên Tịnh sắp sửa lùi về Đức Châu và Vũ Châu ở hậu phương.
Trong chủ tướng của Giám quân lại chẳng có động tĩnh gì, binh lính đi qua đi lại đều năm một cái nhìn nghi hoặc về hướng đó.
Nghe nói Giám quân điện hạ thỉnh cầu với bệ hạ được tạm thời ở lại Bắc Cương để phòng bị dk có ý đồ xấu, bệ hạ đã đồng ý.
Không quay về thế giới phồn hoa chốn kinh thành, lại cứ muốn ở lại Bắc Cương, không biết vị điện hạ này nghĩ gì trong đầu nữa.
Trong chủ tướng không thắp đèn, màn trướng che kín mít, mọi cảnh vật bao phủ trong bóng râm xám xịt, không nhìn rõ đường nét.
Người ngooif trước án kỷ, lấy tay đỡ trán, ngồi lặng suốt một đêm dài, không hay thời gian trôi mất, không thấy đêm nay là đêm nào.
Có cơn gió lùa vào theo kẽ hở trên vách trướng, thổi bay một phông quân áo mỏng manh trên bàn, giống như phong quân báo trước án của Thiên Tịnh đế.
Chỉ vẻn vẹn vài chữ, viết trọn những hi sinh và bi thương khuất bóng phồn hoa.
“Trận chiến ở vách núi Bạch Đầu, ba trăm tử sĩ Thuận nghĩa xuyên qua vách núi tiến vào chủ doanh quân liêu, giết mười một tướng, hạ ba mưới sáu trạm canh, đã có cơ đại thắng.

Sau lại bị quân Liêu bao vây tấn công, hơn một trăm sáu tử sĩ đều chết trận cả, thi thể bị những nhát đao loạn phân thây, mờ nhạt không phân biệt rõ… Hiệu úy Hoa Quỳnh và thống binh Phó tướng Ngụy Tri tử trận.”
Mùa đông năm Đức Hóa thứ hai mươi của Đại Liêu, Phổ Thành.
Đay là thành thị giàu có nhất và cũng phồn hoa nhất ở biên cảnh Đại Liêu, cho nên sau khi rút quân, Đại Liêu bèn đóng đại quân bên ngoài thành.

Tuy rằng tan vỡ nhưng quân Liêu rút lui lại rất chỉnh tề có thứ tự, có điều nét mặt họ vẫn khó giấu được vẻ suy sụp chán nản.
Mới sáng sớm tinh mơ, trước cổng thành Phổ Thành đã tụ tập rất nhiều dân chúng chờ đến giờ vào thành.

Thời gian vẫn còn sớm, mọi người vừa chờ, vừa ghé tai nhau rủ rỉ.
“Nghe nói tiền phương đại bại!”
“Đúng thế, binh đã rút cả về đây rồi.”
“Nghe nói ban đầu vốn đã nắm chắc thắng lợi, nhưng đối phương lại nả ra một tay kiêu tướng, đang đêm tập kich đại doanh, lấy một địch mười, chỉ một vạn người mà giết sạch mười vạn quân bên phía chúng ta!”
“Đừng khoác lác! Làm gì có chuyện ấy, nhưng giết chêt một vạn người thì không sai đâu.

Tôi lại nghe nói, đó là thiết kỵ Hô Trác bộ của Thiên Tịnh nổi danh dũng mãnh, một thời gian trước Hô Trác bộ bị điện hạ của chúng ta dùng kế diệt tinh anh trong tộc, lần này họ tới để báo thù.”
“Chưa chi đã ngóc đầu dậy, lại còn ác liệt hơn cả ban đầu, Đại vương của Hô Trác bộ quả nhiên vô cùng lợi hại.”
“Nếu biết trước thì đã không đắc tội đám trâu bò thảo nguyên kia, nhưng tôi lại nghenois, khi ấy người thống lĩnh thiết kỵ Hô Trác là tướng lĩnh bên phía Thiên Tịnh.”
“Là ai mà tàn nhẫn như thế nhỉ? Điện hạ của chúng ta là một nhân vật anh minh cơ trí cỡ nào, thế mà cũng gãy trong tay người ta!”
“Ngỏm rồi! Nghe nói bị đánh cực kỳ thê tham, hơn một vạn quân vây quanh một đám người, dưới chân An vương điện hạ chồng chất hơn một trăm xác chết.

Những kẻ đó không hiểu sao không ai lùi bước, hi sinh đến người cuối cùng.

Mọi người bên phía chúng ta đều chùn tay, nghe nói Tướng quân kia cũng nằm trong số đó, không nỡ nhìn cảnh bộ hạ hi sinh vô ích, mới vuốt ve thi thể khóc nức lên, nói ‘Các huynh đệ chất xương thành núi, ta há có thể sống một mình!’ rồi cắt cổ tự sát ngay tại trận.

Này, ngươi không thấy sao? Đầu hắn đang treo trên cổng thành đó.”
Mọi người ngẩng đầu lên, đã thấy trên cổng thành Phổ Thành treo hai cái đầu lâu phất phơ trong gió, tóc đen che kín mặt mũi, máu me đầm đìa, không nhận ra gương mặt ban đầu, chỉ có thể cảm thấy người này còn rất trẻ.
Dân chúng nhìn ngắm một hòi với tâm tình phức tạp, lắc đầu, một lát sau có người hạ giọng lẩm bẩm: “Thật là đáng tiếc, suy cho cùng cũng là một anh hùng, lại rơi vào cảnh thân xác không toàn vẹn…”
“Câm mồm!” Lập tức có người quát bảo ngưng, “Đó là đầu sỏ quân địch!”
Đám đông im lặng, không ai phát hiện ra mấy nam tử ăn vận bình thường ẩn nấp gần đó, có người thân hình run rẩy, có người siết chặt nắm tay.
Xa hơn một chút, trong một cỗ xe ngựa, có người tựa vào vách xe, lẳng lặng lắng nghe câu chuyện phiếm này.
Bóng nắng bị màn xe chia cắt, chiếu lên người kia lộ ra gương mặt mơ hồ.

Y vén màn xe, ngẩng đầu nhìn lên đầu lâu treo trên cổng thành.
Y nhìn rất lâu rất chăm chú, dương như muốn từ khoảng cách xa nhường ấy, khắc sâu cái đầu lâu hoàn toàn không nhìn rõ mặt kia vào tận đáy lòng.
Rất lâu sau, y lắc đầu, buông màn xe xuống, miệng cười mà mắt không cười.
“Là nàng đó sao…”
Một câu hỏi như có như không quanh quẩn trong xe.
Không ai đáp lời, tự sau trận tuyết dày năm ấy, y đã chẳng cần người khác trả lời mọi câu hỏi của mình nữa.
“Nếu thật sự là nàng, thì cớ sao nàng lại nói ra câu ‘Các huynh đệ chất xương thành núi, ta há có thể sống một mình’, nàng làm sao cam lòng chịu cắt cổ tự sát? Nàng sẽ nói ‘Các huynh đệ cứ yên lòng mà chết, ta sẽ nhớ phải báo thù cho các ngươi’.

Nàng sẽ đổi đao cắt cổ thành đao co giãn, sau đó đợi người ta tới kiểm tra rồi cắt cổ họ.”
“Đây mới là nàng… Tri Vi.”

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vách xe ngựa, y nở một nụ cười man mác, có hơi lạnh, như một đoán hoa mạn đà la nỡ trên mặt nước.
“Phượng Tri Vi.”
“Ta còn chưa chết, nàng làm sao có thể cam tâm mà chết?”
Trước cổng thành, người dân tụ tập càng lúc càng đông, nhưng đằng xa đa thấy một đoàn người phi băng băng tới, dẫn đầu là một lá cờ có chữ “An” phơ phất.
Dân chúng nhao nháo tránh đường, đều biết An vương điện hạ đã tới.
Tuy tiền phương đại bại bị ép phải lui quân nhưng thánh sủng của vị điện hạ này dường như vẫn chưa suy giảm, vì Hoàng đế Đại Liêu thay Phó soái song không hề động đến Tấn Tư Vũ.

Đại quân trú đóng ở Phổ Thành nằm cận kề biên giới, xem ra vị Hoàng tử điện hạ này không cam chịu nỗi nhục đại bại ở núi Bạch Đầu, có lòng muốn khôi phục nguyên khí ở đây, chờ sang năm tái chiến.
Đội xe phi qua như tên bắn, cổng thành mở ra sớm hơn bình thường, dân chúng xung quanh đều quỳ xuống nghênh đón.
Có mấy người động tác hình như hơi chậm, hộ vệ mở đường ném một ánh mắt dữ dằn về phía họ, dân đứng bên cạnh nhưng nam tử ấy vội càng kéo tay bọn họ.

Mấy người kia quỳ xuống đánh “bịch”, đầu gối đập xuống đất vang lên một tiếng giòn tan.
“Thì ra là tên ngốc.” Trong ánh mắt hộ vệ lướt qua một tia khinh thường, chạy đi không thèm ngoái đầu lại.
Mấy nam tử ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đội xe dài dằng dặc, đầu tiên là liếc nhìn xe ngựa của An vương, rồi ánh mắt lại dừng trên hai cỗ xe đi cuối hàng.
Hai cỗ xe ấy thoạt nhìn cũng bình thường, có điều canh gác đặc biệt nghiêm mật, bốn góc sắt nhọn, cửa cài chốt, cửa sổ che rèm kín mít, chẳng thấy dù là một bóng người.
Mấy nam tử liếc nhau.
Ống tay áo của một người khẽ động.
Trên mặt đất lóe lên một cái bóng đen, kế đó có người kêu gào thảm thiết: “Á á á, rắn kìa!”
Đám đông lập tức nổi lên tiếng xôn xao, một nam tử bị xô xô đẩy đẩy ra khỏi con đường nhánh, lăn về phía bánh xe!
Đám đông đua nhau ồ lên!
Người ấy lan dưới bánh xe, có vẻ vô cùng bối rối mà vung vẩy tay chân, cánh tay đậy và đáy thùng xe vang lên những tiếng bình bịch.

Gã đưa tay với lên rìa thùng xe, muốn giữ thân thể mình lại.
Loáng thoáng thấy giữa khuỷu tay của nam tử kia, hình như có ô quang lập lòe.
Khi ô quang lóe lên, không hiểu vì sao lại vang lên một tiếng động kì lạ, một quầy bán y phục cũ ven đường bị chen vỡ, y phục rơi ngổn ngang đầy đất, chủ quầy gào thét lao lên thu nhặt hàng.

Bất chấp nguy cơ bị nghiền nát tay, ông ta vẫn với tay vào đáy thùng xe.
Nam tử lăn dưới đáy thùng xe lúc trước và ông chủ quầy này, cả hai đều chống tay vào đáy thùng xe.
Vang lên một tiếng trầm đục, rồi cả hai đều tránh ra.
Xe ngựa dừng lại, hộ vệ đằng trước vội vàng lao đến, nam tử mặt mũi lấm lem lăn ra từ đáy thùng xe, mắng chửi: “Con rùa nào (trang 276) Suýt nữa tao bị nghiền chết rồi!
Chủ quầy ôm những món đồ rơi rớt của mình, cười dàn hòa với hộ vệ của An vương phủ.

“Quân gia… Tiểu nhân cũng bị người ta đẩy ngã thôi mà, thứ tội thứ tội…”
Hộ vệ An vương phủ làm mặt lạnh, hung hăn đẩy hai người ra.

“Cút!”
Phía trước truyền đến hiệu lệnh rằng không được dây dưa, tiếp tục tiến tới trước.

Xe ngựa chạy qua, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nối gót đoàn xe vào thành, tản ra mỗi người một ngả.
Hán tử áo xanh lăn xuống đáy thùng xe phủi phủi bụi bám trên người, họp lại với mấy nam tử khác, mua vài cái bánh nướng trước một tòa tửu lâu, ngồi xổm dưới mái hiên mà gặm, trông y như những nam tử làn nghề khuân vác.
“Vừa rồi có chuyện gì thế?” Một người vận hắc y rộng hỏi.
“Bị người ta ngăn cản.” Hán tử áo xanh khẽ mở miệng, đôi mắt gã hình như hơi mờ, hoen đầy gỉ mắt, khiến người ta nhìn không rõ mắt gã có màu sắc gì.

Người này vừa nói chuyện vừa đưa tay lên muốn dụi mắt, nhưng sau khi tiếp xúc vói ánh mắt của người đối diện, gã lập tức dừng lại rồi mỉm cười ngượng ngùng.

“Thật sự là không quen…”
“Đối phương có lai lịch gì? Tại sao lại cản trở ngươi?”
“Lúc ấy khi ngăn cản đường đao muốn bổ gầm xe của ta, hắn chỉ nói ra đúng một câu, đừng, không nên đánh rắn động cỏ.” Hán tử áo xanh nói, “Ta thấy giọng điệu hắn thành khẩn, mà khi đó ta cũng hiểu ra là không thích hợp, thứ nằm trong xe hình như quá nặng, cho nên ta thu tay về.

Lai lịch của đối phương ta nhìn không ra, nhưng hình như không có ý thù địch.

Ngươi cũng biết mà, bây giờ mọi người đều không tin nàng ấy đã chết, người muốn tính đường cứu viện nàng ấy, đâu chỉ có chúng ta.”
Hắn y nhân “ừm” một tiếng, không nói gì nữa.

Bên cạnh hắn có một người mặc áo vải màu vàng hạng thô, ngồi xổm ở đó, hình như toàn thân mọc ra vô số con rận làm y không ngừng rũ y phuc.

Y thờ ơ trước đoạn đối thoại của hai người, bỗng dưng hái xuống một phiến lá của cây bên cạnh, nói: “Chỗ này cũng có.”
Thế rồi y gấp gấp cái lá, đặt bên môi bắt đầu thồi, tiếng sáo mong manh vùi trong tiếng chợ búa ồn ào.
Mấy người ngồi cạnh y chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nhìn y, mà y lại chỉ chuyên tâm thổi sáo, cứ thổi mãi thổi mãi không biết mệt mỏi.
Máy hán tử ngồi nghe, nghe được một lúc thì bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng được nổi, đang tính mở miệng ngăn cản thì người kia đã buông chiếc lá, nhẹ nhàng bảo: “Thổi sáo, tìm được cô.”
Người áo xanh mắt hoen đầy gỉ bỗng dưng ngoảnh đầu đi.
Năm tử kia mặc hắc y rộng với tay áo lớn, gương mặt vàng vọt bình thường, nhìn đăm đăm vào cái đầu lâu trên cổng thành, ánh mắt có phần đăm chiêu.

Hán tử áo xanh vung tay, dửng dưng nói: “Nhìn cái gì hả, đừng nhìn nữa!”’
Gã kiên quyết lắc đầu, hình như không muốn nói đngừ nhìn cái đầu lâu kia nữa thì thứ ấy sẽ không tồn tại.
Thiếu niên mặc áo vải màu vàng ôm đầu, chậm rãi gặm bánh nướng, nói: “Không phải.”
Hán tử áo xanh trái lại tỏ ra hứng thú, nhích lại gần hỏi: “Làm sao ngươi biết là không phải?”
Thiếu niên mặc áo vải vàng vung tay đẩy gã ra tít đằng xa.
“Ta không nói vậy…” Hắc y nhân ngắm cái đầu lâu kia có phần đăm chiêu, nói, “Các ngươi đã bao giờ nghĩ, nếu nàng ấy không chết, thì cớ gì Tấn Tư Vũ phải làm như vậy? Nếu nàng ấy không chế, tại sao thân phận vẫn chưa bị tiết lộ? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vừa hỏi ra câu này, hai người kia đều trầm ngâm.

Một lúc sau, hán tử áo xanh ngập ngừng đáp: “Ta… không biết…”
Thiêu niên áo vàng duỗi tay ra, cái bánh nứng trong lòng bàn tay đột ngột vỡ vụn.

Y ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng, rồi bất ngờ xoay người, úp mặt vào tường.

Hán tử áo xanh tỏ ra ngán ngẩm, đưa tay kéo y lại gần mình, ghé tai y quát khẽ: “Đây không phải Thiên Tịnh, không phai bên cạnh nàng ấy.

Đây là địch quốc Đại Liêu, nàng còn rơi vào hiểm cảnh, sinh tử không rõ! Ngươi mau mau bình thường trở lại cho ta, nói phải nói trôi chảy, làm phải làm bình thường! Không làm được cũng phải làm! Bằng không ngươi lại hại chết chúng ta, cũng tức là hại chết nàng!”
Gã giở giọng nghiêm khắc, hắc y nhân nghe thế thì há miệng, có vẻ không đành lòng, muốn ra mặt ngăn cản, nhưng bàn tay đưa ra một nửa lại ngừng, thở dài một hơi.
Thiếu niên áo vàng hình như lại không hề nổi giện, cũng không đẩy hán tử áo xanh ra, suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc ngẩng đầu lên, hỏi: “Ta bình thường thì có thể tìm ra nàng ấy ư? Ta không giống các ngươi thì sẽ hại chết nàng ấy ư?”
“Ây da, phải nói chuyện kiểu ấy chứ!” Hán tử áo xanh vội vã gật đầu thật lực, sợ mình chậm một chút là tên này lại giở chứng.
Y nói rất chậm chạp, mỗi câu đều ngừng nghỉ rất nhiều, giống như phải suy nghĩ cực nhọc lắm mới thốt ra được một câu lưu loát hoàn chỉnh đến thế.

Hai người ngồi đối diện lại tỏ ra vui mingfw, hắc y nhân nhịn hết nổi mà lẩm bẩm: “Biết đâu có thể tìm phúc trong họa…”

“Thế giới của y chỉ có nàng mà thôi, thiếu nàng, y sẽ không bao giờ có thể trở lại là yc ủa nagfy xửa nữa.” Hán tử áo xanh ngồi xổm, hừ một tiếng có vẻ ghen tị.
“Kể ra thì ta cũng có chỗ sai.” Hắc y nhân thở dài, “Ta không nên bỏ đi mất, bằng không các ngươi làm sao trúng kế được?”
“Đủ rồi!” Hán tư áo xanh phiền muộn nói, “Nghìn sai vạn sai đều là ta sai, lòng dạ quá yếu mềm không thể làm nên chuyện! Mẹ kiếp, lão già khốn nạn ở Đức Châu kia vậy mà lại có quan hệ với lương đạo Vũ Châu, Mai Đóa chạy trốn là lão ta bỏ thuốc vào số lương thảo mới.

Ai mà ngờ lương thực xưa nay vẫn bình thường tự dưng lại có vấn đề chứ, ta vốn cũng không định ăn lương thực mới, không ngờ còn có thằng nấu nồi cháo kia!”
“Chẳng ai sai cả,c hẳng qua là sai sót bất ngờ gây ra mối họa này, Tiểu Diêu vì chuyện này mà suýt nữa tự vẫn tạ tội, sao các ngươi vẫn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ, tội gì phải thế?” Hắn y nhân thản nhiên nói.

“Chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô ích, chỉ còn cách dốc sức bù đắp lại thôi.”
“Mẹ kiếp, tại sao nàng ấy phải đánh ngất ta, tại sao phải đánh ngất ta chứ…” Hán tử áo xanh vãn chưa nguôi giận, bóp chặt cái bánh nướng làm hạt vừng thi nhau rụng ra.
“Nàng ấy hứa sẽ bảo vệ ngươi và thảo nguyên của ngươi, dĩ nhiên không thể để ngươi dẫn thân vào nguy hiểm.” Hắc y nhân thở dài, “Đáng tiếc đêm đó những ám vệ đi theo bên cạnh nàng cũng chết sạch, có một số việc, thật sự chỉ khi tìm ra nàng ấy mới biết được…”
Ba người không nói gì nữa, phóng mắt nhìn theo phương hướng ngựa xe đi xa.
Nàng ở nơi nao?
Phổ Thành hôm ấy, có người ngồi trong xe ngựa, có người ngồi xổm dưới mái hiên.

Những con người đến từ trời Nam đất Bắc tụ họp bên nhau vì một người, không tiếc ăn gió nằm sương.

Mà cái con người khiến người ta pahri ăn gió nằm sương kia lại ngủ dưới một lớp chăn gấm vóc, trong nhà cao cửa rộng.
Căn viện ấy là “Phổ Viên” nằm phía Đông thành, xà vẽ mái trổ, tinh mỹ thanh nhã, là biệt thự của Lưu gia giàu có nhất Phổ Thành, dạo gần đây được dâng lên làm hành cung của An vương điện hạ.
Có một bóng người mảnh khảnh rảo bước qua nhà sâu lớp lớp cuốn rèm che, tay áo cuốn lên, làm bóng nắng trên rèm chập chờn lay động, nha hoàn tiểu tư đều khom người thõng tay, lùi ta tít đằng xa.
Bóng ngươi đi thẳng đến lớp hậu viện thứ ba, quành trái rẽ phải, vượt qua một lớp cửa chạm hoa rủ bí mật dừng lại trước một cánh cửa khác.
“Thế nào rồi?” Trước khi đẩy cửa ra, hắn hạ giọng hỏi nữ y quan ra đón.
Nữ y quan kia hạ giọng: “Có lẽ sắp tỉnh lại rồi, nhưng không biết sau khi tỉnh lại sẽ thành ra thế nào…” Thần sắc trên gương mặt nam tử càng trầm đi thây rõ, ngẩn ngơ một hồi rồi bảo: “Ngươi lui xuống xem xét người còn lại đi, trông nom cho tốt, đừng để xảy ra sai sót.”
Y bà kia lĩnh mệnh rời đi, còn nam tử nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Trong phòng đốt an tức hương, mùi thơm nồng nàn dịu mát.

Trên giường mềm có một nguời ngủ say, chắn kéo thẳng lên cằm, lộ ra một gương mặt thanh tú tuyệt mỹ nhỏ bằng bàn tay.
Gương mặt ấy da thịt mịn màng, hơi tái như đã lâu không thấy ánh mặt trời.

Hai gò má và hai bên tóc mai đều có những vệt xước li ti, trên trán in một vết sẹo đã khép miệng, chỉ còn là một hình trăng non màu trắng nhợt.

Vết sẹo này in trên vầng trán tinh tế của nàng, không gây cảm giác dữ tợn, trái lại còn thêm vài phần phong vị yêu kiều.
Những giữa mi tâm lại in một dấu ấn màu đỏ nhạt nhòa tựa một vệt máu tụ ẩn trong da thịt.
Nàng hít thở đều đều, dường như đang đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Nam tử nhìn ngắm nàng rất lâu, nhớ lại đêm đó trong ánh lửa khuấy động doanh trại, bỗng dưng có một nữ tử thân phận không rõ ràng lao ra, có lẽ là chiến sĩ của Thiên Tịnh.

Nàng mang thân phận nữ nhi đầu nhập quân doanh, vậy mà còn dũng mãnh hơn cả nam nhân, bị vạn người vây công mà thần sắc chẳng hề thay đổi, mệt đến thổ huyết vẫn mỉm cười.

Trong đôi mắt mềm mại mênh mang như nước thu là sự kiên cường khiến nam tử đều phải vì nó mà động tâm đoạn hồn.
Hắn cẩn thận suy nghĩ về thân phận của nàng, đêm ấy rất nhiều người đã chết để cứu nàng, có thể thấy thân phận của nàng không thấp, nhưng dẫu có dùng hết thủ đoạn vẫn không tài nào tìm ra thân phận thật sự của nàng.

Ngược lại nữ tử bị bắt cùng lúc với nàng, có người đã nhận ra là “Hắc Quả Phụ” Hoa Quỳnh gần đây vang danh khắp Đại Liêu.
Cứ xem tình nghĩa sinh tử nương tựa lẫn nhau giữa Hoa Quỳnh và nàng, có thể thấy giữa hai nữ tử này có quan hệ không tầm thường… Đôi mày nam tử cứng lại, trong lòng lướt qua một suy đoán mạnh dạn và mơ hồ, mà chính suy đoán ấy thôi thúc hắn chưa chém đầu ngay Hắc Quả Phụ tay đã nhuốm vô vàn máu tươi của binh sĩ Đại Liêu.

Đương nhiên, hắn sẽ không nguyện ý thừa nhận rằng, thật ra lúc ban đầu, chỉ vì thấy nàng trước khi ngất đi vẫn còn nắm tay Hoa Quỳnh chặt đến thế, nên hắn mới chợt động lòng, rồi giữ lại mạng sống của Hoa Quỳnh đó thôi.
Nàng là ai? Tâm tư nặng trĩu như mây đè ép cõi lòng, dung nhân nam tử biến ảo khôn lường.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu tới, mặt mày ôn hòa, nam tử mang khí chất văn nhã, trong ánh mắt lại chất chứa sự cảnh giác.
Người nằm trên giường khẽ cựa quậy, dường như sắp tỉnh lại.
Tấn Tư Vũ đứng bật dậy, mở ra một cánh cửa ngầm trên tường.

Ánh sáng rọi vào không gian u ám, chiếu lên vách tường loang lổ, hình cụ vấy máu, hàng rào sắt và đống rơm rạ mục nát.
Bên dưới nội thất hoa quý ấy vậy mà còn có một căn nhà lao.
Thiên Tịnh đưa tay ra túm lấy người nằm trên giường sắp tỉnh mà vẫn chưa tỉnh, xách theo thân thể gầy rộc của nàng, sải bước tiến vào nhà lao, mở cánh cửa trên hàng rào sát, ném nàng lên lớp rơm rạ mục nát.
Ở một góc khác của nhà lao, có cánh cửa mở ra, rồi vài bóng người lướt vào.

Tấn Tư Vũ liếc nhìn bọn họ, lặng im không nói.
Bị hắn hết lôi lại ném như thế, người kia cuối cùng cũng tỉnh.
Dưới ngọn đèn tù mù, nàng mở mắt ra.
Chớp mắt một cái đã mịt mờ hơi sương, đôi ngươi trải qua huyết chiến vẫn không mất đi nét mềm mại trong trẻo, khiến Tấn Tư Vũ nhìn mà cõi lòng lại run rẩy.
Rồi hắn hu ánh mắt ấy lại, thờ ơ ngắm gương mặt nàng.
Nữ tử tình lại từ cơn mê man, mà tựa như vẫn chưa phản ứng lại, chỉ nhổm dậy bò soàn soạt trên lớp rơm rạ.

Dường như cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, nàng chao đảo, đưa tay đỡ lấy đầu, rồi rên lên một tiếng.
Một lúc sau nàng ngẩng cao đầu, ánh đèn chiếu lên vết sẹo trên thái dương nàng, vệt màu đỏ nhạt trên vầng trán lại càng thêm đậm.
Nàng nhìn quanh bốn phía với vẻ mờ mịt, lại nhìn Tấn Tư Vũ đang đứng ngay trước mặt.
Tấn Tư Vũ đứng yên bất động, góc độ và phương vị mà hắn đứng cũng là góc chết trong tấn công, dễ dàng bảo vệ bản thân nhất.

Mà trong bóng tối không biết còn ẩn náu bao nhiêu cao thủ nữa, chỉ cần người trước mắt nổi khùng lên đả thương người, thì chờ đợi nàng nhất định là kết cục còn thê thảm hơn cả chái chết.
Nhưng nữ tử ấy vẫn không hề nhúc nhích mà chỉ ngây ngô ngồi đó với nét mặt mờ mịt, sau đó lại lười nhác gạt gạt mớ rơm rạ, quẳng hết những cọng rơm mục nát đi, chỉ để lại số rơm vẫn còn bóng bẩy tươi mới, sau đó hết sức thoải mái nằm bò xuống đất.
Vừa nằm úp sấp lại vừa lẩm bẩm, “Sao ban nãy mình cứ có cảm giác rơm rạ này mềm hơn bây giờ nhỉ…”
“…”
Tấn Tư Vũ ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng.

Hắn đã tưởng tượng ra vô số kiểu tình huống khi nữ tử này tỉnh lại, nào nổi điên giết người, nào giả ngây giả dại, nghĩ tới nghĩ lui, mà không sao nghĩ ra một tình hương như thế này.
Nữ tử kia hình như rất mệt, nằm sấp xuống rồi bèn không cựa quậy gì nữa, đôi mắt khép hờ.

Nhìn dáng vẻ này, chắc là lại chuẩn bị đi ngủ.
Tấn Tư Vũ đã đứng đó rất lâu mà không ai thèm để ý, bụng chứa vô vàn câu hỏi mà chẳng có ai để trút, đợi rất lâu cuối cùng tức nước vỡ bờ, tiến lên tung một cước đá văng nàng.
“Đứng dậy!”
“Bịch” một tiếng, thân thể ấy nhẹ nhàng bay theo cú đá từ đầu bên này đến đầu bên kia, đụng vào bức tường.


Nghe âm thanh ấy, Tấn Tư Vũ hơi nhíu mày.
Nữ tử ấy mềm oặt, trượt xuống khỏi bức tường, nằm dài trên đất không ngừng ho khan.

Tiếng ho hắng trống rỗng vang vọng trong gian nhà lao, khiến người ta nghe thấy mà piền muộn trong lòng.
Một lúc sau nàng cũng ho xong, chầm chầm đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thiên Tịnh, cuối cùng cũng mở miện hỏi: “Ngài là ai? Đây là đâu?”
Dù gì thì gì, cũng nói được một câu bình thường.

Tấn Tư Vũ lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ở đây không tới lượt ngươi hỏi ta, ngươi là ai?”
Nữ tử nheo mắt nhìn hắn, nét mặt không kiên cường mà cũng chẳng lạnh lùng, phong thái tắm máu lao vào doanh đêm ấy đã chẳng còn sót lại chút nào.

Nàng mang theo mấy phần mờ mịt, ngỡ ngàng hỏi: “A? Ta là ai?”
Ánh mắt của Tấn Tư Vũ quét qua vết sẹo trên trán nàng, hắn bắt đầu cười lạnh, “Giả vờ mất trí nhớ chứ gì? Ngay trước mặt bản vương?”
“Ngài là vương gia?” Nữ tử nghiêng đầu nhìn hắn, mặt mày thanh diễm vì động tác này mà thêm mấy phần thanh tú giảo hoạt, khiến Tấn Tư Vũ nhìn mà ánh mắt lóe sáng.
“Ta đắc tội với ngài chỗ nào chứ? Đây là địa lao vương phủ của ngài?” Nữ tử đảo mắt khắp nhìn khắp chung quanh, lẩm bẩm, “Ta đã phạm vào tội chết ư?”
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, hình như lại cảm thấy mệt mỏi, tiếp tục nằm úp sấp xuống, nói: “Xem ra tội ta không nhỏ, nhìn vào ánh mắt ngài thì thấy ngài rất muốn giết ta.

Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian qua qua lại lại làm gì, ta mệt chết đi được.

Dù ngài không định cho ta ăn cơm no, thì dẫu sao cũng phải cho ta ngủ một giấc say trước khi chầu trời chứ.”
“Ngươi có thể chọn, hoặc là say giấc nghìn thu, hoặc là – trả lời ta.” Tấn Tư Vũ nâng cằm nàng lên thật mạnh, ép nàng phải quay sáng hướng khác, nhìn rõ nhưng hình cụ u ám kia.
Ánh mắt của cô gái dừng ljai trên những hình cụ toàn là móc câu răng sác này, mỉm cười bất đác dĩ, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi đáp: “Phải, ta không mất trí nhớ, vừa rồi ta chỉ lưa gạt ngài thôi.

Tên ta là Vương Thược Dược, ưm… là kẻ thù của ngài.

Ta nữ cải nam trang tiếp cận ngài, muốn giết ngài báo thù, lỡ tay để ngài bắt được, chỉ như vậy thôi.”
“Giữa chúng ta có thù oán gì ư?”
“Ngài chèn ép các nghề, thao túng thị trường, ức hiếp người lương thiện, cướp đoạt dân nữ, tranh giành ruộng dân.” Nữ tử ấy vừa nói vừa ngẫm nghĩ, cất giọng cực kì nghiêm túc, “Ngài nhắm trúng đất xây nhà tổ của ta có phong thủy đẹp, muốn cướp đoạt để làm đất xây một tổ nhà ngài.

Ngài giết phụ thân ta, đẩy ông ấy xuống sông… ờ, ngài còn bức mẫu thân ta, hại bà ấy phải treo cổ trên một sợi dây thừng…”
“Đủ rồi!” Tấn Tư Vũ vừa giận dữ vừa buồn cười, chịu hết nổi phải bảo nàng ngừng cái mớ nói quàng nói xiên lại.
Nữ tử dừng lại, thở dài, lại ôm đầu nằm bất động.
“Rầm.”
Một đống hình cụ dữ tợn bị ném xuống mặt nàng.
“Ta chưa tra tấn ngươi, là vẫn còn cho ngươi một cơ hội.

Nếu ngươi không biết điều, cứ ăn nói bậy bạ thì đừng trách bản vương vô tình.” Tấn Tư Vũ nở một nụ cười lãnh khốc, “Nơi này có mười tám loại hình cụ, đeo bất cứ thứ hình cụ nào cũng có thể khiến ngươi vĩnh viễn ngủ trong khổ sở… Tự mình lựa chọn đi.”
Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng loại hình cụ một, hồi lâu mới nói: “Nếu một vị Vương gia đích thân đến thẩm vấn ta, điều đó chứng tỏ ta là trọng phạm, trọng phạm lẽ ra nên có đãi ngộ của trọng phạm, ví như lụa trắng, rượu đọc, hay Hạc Đỉnh Hồng chẳng hạn.”
“Ngươi muốn chết à?” Ánh mắt Tấn Tư Vũ lạnh đi.
“Ta chỉ không muốn chết sau khi đã chịu đủ loại tra tấn.” Nữ tử cười cười, “Ta không thể trả lời câu hỏi của ngài, ngài lại cứ khăng khăng muốn ta trả lời, không đáp được thì phải chịu hình, mà đáp sai cũng phải chịu hình luôn.

Nếu từ đầu đã biết kết cục đều như nhau cả, thì cớ gì phải chịu giày vò như thế?”
Tấn Tư Vũ im lặng, cảm thấy một nữ tử mềm cứng không ăn thua như thế thật sự có hơi phiền toái.
Hắn ại nhìn lướt qua vết sẹo trên trán nàng, trong ánh mắt chứa vài phần nghi hoặc.

Trước đó y bà đã từng bắt mạch cho nàng, nói rằng khi ấy vết thhuongw trên trán nàng quả thực không nhẹ, có thể đã đập hỏng đầu óc.

Huống chi y bà cũng từng nói, trong cơ thể nàng có độc, lại còn có bệnh, cứ quẩn quanh trong kinh mạch, lại khiến người ta không thể phân rõ rốt cuộc là vấn đề gì.
Hắn cũng từng bắt mạch cho nàng, nhưng không hiểu nổi mạch tượng cổ quái của nàng, lại phát hiện ra chân khí vốn có trong cơ thể nàng hình như đều tan đi mất.
Nói cách khác là, võ công nàng đã bị hủy.
Một nữ tử kiên cường chính trực võ công cao cường, sau khi tỉnh lại phát hiện võ công của mình đã không còn nữa, thì sẽ rất khó khống chế nổi cảm giác kích động và tuyệt vọng trong lòng.

Nhưng dường như nàng không hề để ý, giống như thật sự không nhớ ra mình từng có võ công.
“Điện hạ.” Cảm nhận được nỗi do dự của hắn, thủ lĩnh hộ vệ của hắn hiện thân từ trong bóng tối.

“Đã dùng hình, thì không có gì là không hỏi ra được…”
Ánh mắt của Tấn Tư Vũ lướt qua những hình cụ bày la liệt trên mặt đất, cái thì có thể thiêu cháy da thịt trên khắp cơ thể người, cái thì có thể tách đôi phần lưng, cái thì có thể chậm rãi xé bỏ từng mảng da đầu, cái thì có thể từ từ dỡ bỏ từng khớp xườn trên cơ thể…
Những hình cụ này trước kia không gợi cho hắn cảm giác gì, đếm hôm nay nhìn lại, bỗng cảm thấy chúng vô cùng dữ tợn.
Ánh mắt lướt qua hình cụ, rồi dừng lại trên thân thể gần như là gầy yếu nằm trên lớp rơm.

Dáng vẻ nàng khi co quắp lại, thoạt nhìn giống một thiếu niên nhỏ xíu, sống lưng mảnh mai, khớp xương nhô lên như một đôi cánh bướm mỏng, chỉ một ánh mắt đặt lên cũng khiến người ta cảm thấy dường như không thể gánh vác.
Những ngón tay bên dưới ống tay áo rộng hơi cuộn tròn, rồi buông ra, buông ra, lại cuộn tròn.
Sau mấy lần đấu tranh dưới ống tay áo, cuối cùng hắn chỉ vào một món hình cụ nhỏ nhất, là hình cụ đâm xuyên ngón tay, nói: “Cái này.”
Hộ vệ nhặt hình cụ đưa qua, nàng nhìn một hàng kim dài kia, cười khổ: “Ta rất mong lúc này ta có thể khai ra ngọn nguồn gốc tích tám đời tổ tông nhà mình.”
“Ta cũng mong là thế.” Tấn Tư Vũ dửng dưng nói, “Đừng chắc mẩm ngươi nhất định rơi vào tội chết.

Ngươi chẳng qua là một nữ tử, có lẽ ngươi bị ép theo đảng giặc, chỉ cần bản vương đồng ý thì giữ lại mạng ngươi không thành vấn đề.

Ta chỉ sợ ngươi không biết đúng sai, tự đâm đầu ddi tìm đường chết.”
“Ta nghĩ nếu nói mình bị ép uổng… thì có lẽ ngài sẽ không tin.” Cô gái cười khổ, thành thật vươn ngón tay ra, nằm sấp xuống không hề cựa quậy.
Ngón tay gác lên lớp rơm rạ, tuy nơi khớp xương mọc ra một lớp chai mỏng, nhưng ngón tay thon dài mỹ lệ, móng tay trong suốt, tinh xảo như một lóng hành ngọc.

Binh sĩ dụng hình trông thấy những ngón tay như thế, nghĩ đến chuyện phải dùng kim dài xuyên qua khớp ngón tay, phá hủy hình dạng đẹp đẽ thế này, cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Nữ tử kia cũng tỏ ra thương tiếc, đặt ngón tay trước mặt lật qua lật lại ngắm nghía, lẩm bẩm: “Xin lỗi, ta bạc đãi ngươi rồi, từ rày trở đi chúng ta sẽ vĩnh biệt vẻ đẹp hoàn mỹ…”
Tấn Tư Vũ quay sang hướng khác.
Ánh sáng ngọn đèn in những bóng đen đang tra tấn lên mặt tường loang lổ, những động tác ấy tinh tế mà lạnh lùng, mang theo lực đạo chậm chạp mà trầm lãnh.

Đã mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa, Tấn Tư Vũ cẩn thận hít, sắc mặt vẫn vô cảm.
Mặt không đổi sắc, nhưng trái tim đã hơi thót lại, chờ đợi âm thanh phát ra sau lưng.

Hắn không hề trông mong nữ tử bề ngoài nhu mì thật ra là cương nghị kia sẽ khóc lóc van xin tha thứ, rồi lại không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi điều gì.

Nhưng chẳng có bất cứ âm thanh nào cả, không gian tĩnh lặng đến thế, chỉ nghe một tiếng thở dài như có như không.
Tiếng thở dài mờ mịt xa xăm, tràn đầy sảng khoai giống như được giải thoát, dường như còn thấp thoáng một chút ý vị khác làm hắn không thể đoán ra.

Rồi hắn nghe hộ vệ báo cáo: “Điện hạ, nàng ta ngất đi rồi.”
Tấn Tư Vũ quay lại, nữ tử kia đã ngã gục trên lớp rơm, hai mắt nhắm nghiền, thái dương rịn ra một lớp mồ hôi trong suốt, phản chiếu màu sắc nhàn nhạt dưới ánh đèn.
Ánh mắt của Tấn Tư Vũ chầm chậm trượt xuống, nhưng đến bên mép ống tay áo của nàng thì dừng lại, rồi rời đi.
Trong bóng tối lại thêm một bóng người xuất hiện, vái chào Tấn Tư Vũ rồi nói: “Điện hạ, nữ tử này có vẻ kỳ quái, lẽ nào nàng ta đã thật sự bị nhát đao kia đập cho hóa ngốc rồi?”
Tấn Tư Vũ cười nói: “Còn phải tiếp tục theo dõi xem sao, hôm nay hỏi không ra thì ngày mai hỏi, ngày mai hỏi không ra thì ngày kia hỏi, rồi sẽ có một ngày tra ra chân tướng.”
“Tôi thấy điện hạ thật sự không cần hao phí tâm tư như vậy.” Người kia cười nói, “Suy cho cùng cũng chỉ là một ả đàn bà, võ công đã phế, tay cũng phế luôn rồi, còn có thể gây ra sóng gió gì được.

Tôi thấy cứ đưa đến hồng trướng trong đại doanh là được rồi.”
Hồng trướng, là cách gọi thay cho quân kỹ trong quân.
“Được.” Tấn Tư Vũ không nhiều lời, lập tức phân phó.
Người đưa ra đề nghị này trái lại cuống cuồng ngăn cản: “Điện hạ, hạ quan suy nghĩ rồi, nữ tử này cho đến giỡ vẫn chưa rõ thân phận, đưa đến cái chỗ phức tạp ấy lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao.

Hạ quan xin phiền điện hạ, giữ lại bên người cho kĩ mà thẩm vấn thì hơn.”
“Ngươi nói xem, thẩm vấn gì đây?” Tấn Tư Vũ nhướn mày, có vẻ hơi sốt ruột.


“Ả đã giết vô số binh sĩ Đại Liêu ta, có đem ra lăng trì nghìn vạn nhát cũng không đủ.

Ta thấy không cần phải hỏi nữa, lôi thẳng ra ngoài giết phứt đi cho xong.”
“Thân phận nữ tử này có nét gì đó rất kì lạ,” Người kia cười nói, “Nếu thật sự mất trí nhớ, thì ta lấy thuốc thang chữa trị, vẫn có thể nhớ ra được.

Nói không chừng ả là một nhân vật trọng yếu của Thiên Tịnh, nắm giữ quân tình, cứ thế mà giết thì thật đáng tiếc.”
Tấn Tư Vũ trầm ngâm giây lát, rồi miễn cưỡng bảo, “Vậy trước tiên cứ giam lại, đợi bao giờ thân phận rõ ràng rồi tính sau.”
Người kia mỉm cười cáo lui, Tấn Tư Vũ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, ánh mắt lập lòe – Đây là quân sư bệ hạ phái tới gần đây, nói là quân sư, thật ra cũng chính là Giám quân trá hình.

Trải qua trận thua này, thoạt nhìn bề ngoài hắn vẫn được vua yêu như trước, nhưng chỉ có hắn biết, sự tín nhiệm của bệ hạ đối với hắn đã thua xa ngày trước.
Nhớ lại trận chiến ở vách núi Bạch Đầu, đáy mắt hắn lướt qua một tia u ám.

Cái tên Ngụy Tri mới mười bảy tuổi mà người ta vẫn đồn kia lại to gan dám dẫn ba trăm sĩ tử xộc vào doanh giết tướng, hại cơ nghiệp cả đời hắn đã gần như bại trong gang tấc!
Nghe đâu trong trận hỗn chiến đêm đó, Ngụy Tri trứng phải tên lạc tử trận.

Hắn không thể tìm ra Ngụy Tri giữa đống thi thể - tất cả thi thể đều bị binh lính Đại Liêu chém thành thịt vụn, không nhìn rõ mặt.

Cuối cùng để trấn định lòng dân vãn hồi chút thể diện, hắn tìm bừa hai cái đầu lâu treo lên cổng thành, dù đã trải qua một trận thảm bại, nhưng chủ tướng đối phương bị giết, dù sao cũng giúp hắn duy trì binh quyền vào lúc này.
Tấn Tư Vũ lẳng lặng đứng đó, ngón tay giấu dưới ống tay áo rộng, siết chặt lại với nhau.

Do hắn dùng sức, khớp ngón tay vang lên nhưng tiếng răng rắc trong không gian tĩnh lặng.
Ngụy Tri!
Tốt nhất là ngươi chết thật đi!
Đầu đông ở đất Bắc trời đã có tuyết rơi.

Tiếng gió rít gào mãnh liệt mà lãnh lẽo, như tiếng các chiến sĩ gào thét trước lúc hy sinh.
Ánh lửa nhảy múa… Chiến mã hí vang… Ánh đao vừa lóe lên đã biến mât… Máu tươi bắn đầy trơi, chẳng che chẳng cản… Những bước chân lộn xộn, đám người bị vây khốn… Trên con ngựa ô, ống tay áo màu nguyệt bạch vung lên… Rồi tuyết bất ngờ rơi xuống… Phần mộ tịch mịch nằm sâu trong rừng…
Nàng rên lên một tiếng, mở bừng mắt.
Mồ hôi lạnh túa ra trên vầng trán được ai dùng khăn tỉ mỉ lau đi, có người vui vẻ reo lên: “Cô nương tỉnh lại rồi.”
Có tiếng chân rảo bước chạy về, mang đến mùi vị nam tử xa lạ và ôn nhã.
Nàng nằm trên chất liệu mềm mại, bốn bề thoang thoảng nùi hương thanh thoát, nghe đâu đây tiếng chuông rời rạc, vang lên lanh canh trong gió.
Không cần mở mắt, cũng biết đây không phải nhà lao tam tối trước kia.
Nàng vẫn chưa mở mắt, lặng lẽ sắp xếp lại một lần tất cả các đầu mối.
Đây là một gian tĩnh thất tương đối kín đáo trong một gia đình giàu có… Vì chẳng để lọt một luồng gió nào… Có người ngồi bên cạnh nàng… Trên người có mùi Long Diên hương sang trọng… Bốn bề đều có cao thủ, tiếng hít thở rất khẽ… Xa hơn một chút, có tiếng chuyển động lách cách cửa động cơ, ây dà… đây là đứa bá ngốc nghếch nhà ai, gài một cái cơ quan cũng không trót lọt, tám phần không phải đồ mới mà là hàng rất cũ, cũng chẳng biết đường tra thêm tí dầu cho trơn.
“Đã tỉnh rồi, sao còn chưa mở mắt ra?”
Một giọng nam ôn hòa, đương nhiên nàng tuyệt đối không cho rằng hắn thực sự ôn hòa.
Nàng mở mắt ra, liếc nhìn nam tử ngồi bên giường, nhìn ngó nửa ngày mới lờ mờ nhận ra hắn, thế là nàng cẩn thận thò đôi tay đã băng bó kín mít như quả bí đao ra, huơ huơ cho hắn xem.

“Ta đau, đâu đến độ không muốn trò chuyện.”
Tấn Tư Vũ giật mình, không ngờ câu nói đầu tiên sau khi nàng mở mắt ra lại là như thế.

Nhưng thấy trên trán nàng lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhơ sra vết thương trên đầu nàng vẫn chưa lành, ngoại thương khắp người còn thêm nội thương, lại thêm vết thương do dụng hình, cái bộ dạng xui xẻo từ đầu đến chân này khiến hắn bất giác mềm lòng, bèn nghiêng đầu, ra hiệu cho nha hoàn tiến lên lau mồ hôi.

“Hôm nay đổi sang chỗ khác phải không?” Nàng để mặc cho người ta hầu hạ, từ từ nhắm mắt, lười nhác nói, “Nhưng ta nói cho ngài biết, ta vẫn chưa nhớ ra chuyện gì cả, nếu ngài thẹn quá hóa giận muốn tống cổ ta vào ngục tối, thì xin hãy nhanh lên cho, bằng không đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ đau lắm đấy.”
Tấn Tư Vũ không chịu nổi mà phì cười, rồi vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc, thản nhiên nói: “Trông ngươi rất giống như đang khao khát bị dụng hình.”
“Ta chỉ không muốn sau khi hưởng thụ những ngày tháng đẹp đẽ lại phải đối mặt với hình cụ.” Nàng cau mày, mở to mắt nhìn hắn.

“Không định đưa ta đi à? Không định đưa ta đi thì ta phải ra yêu cầu, có đồ ăn không? Ta đói rồi.”
Tấn Tư Vũ lại ngẩn ngơ, một lúc sau mới vung tay lên, lệnh cho thị nữ dâng lên cháo nóng.

Quả nhiên nàng đánh chén rất ngon lành, giống nhhuw không hề có tâm sự, ăn xong một bát lại đòi thêm bát nữa.

Hắn nhìn nàng ăn, nói: “Đợi lát nữa sẽ đưa ngươi đến hồng trướng.”
Thị nữ giật mìn, cánh tay run lên, mà nàng lại không hề phát hiện, chỉ “ây da” một tiếng rồi bảo: “Đừng có trách ta, ta đã ăn xong đâu.” Thò đầu đến bên cạnh bát, thuận miệng hỏi: “Hồng trướng là cái gì?”
“Quân kỹ.” Tấn Tư Vũ đáp rất tùy tiện, ánh mắt lại nhìn nàng đăm đăm.
Động tác ăn cháo cuối cùng cũng dần chậm lại, nàng ngước mắt lên, nhìn hắn từ đầu đến chân, lại xoay người, tựa sát vào cái gương đồng đặt cạnh giường, ngắm nghía mình thật kỹ, rồi thở dài.
Tấn Tư Vũ thật sự không muốn lúc nào cũng phải hỏi ý nàng, làm thế khác nào một tên ngốc chẳng đoán ra chuyện gì.

Nhưng hắn quả thật không đoán ra trong cái đầu cổ quái của người này đnag nghĩ gì, nhẫn nhịn nửa ngày cuối cùng đành phải hỏi: “Ngươi thở dài làm gì? Có sợ không? Nếu biết sợ thì hãy nói ra những gì ngươi nên nói, biết đâu còn có xoay chuyển.”
Nàng ngước mắt lên ngắm nghía hắn, lại ngắm nghía bàn tay băng bó thành trái bí đao của mình, chậm rãi nói: “Vương Thược Dược cảm thấy, thật ra nàng cũng không xấu, tại sao có người lại không nhìn trúng mình nhỉ?”
“…”
Đám thị nữ cắn răng nhịn cười, nét mặt Tấn Tư Vũ vô cùng “đặc sắc”.

Hắn là Hoàng tử cao quý, cũng coi như đã từng gặp vô số nữ nhi, nhưng chưa bao giờ thấy một nữ tử nào như vậy.

Đã chính trực lại còn tùy tiện, tuy lớn mật mà vẫn cẩn thận, tuy ranh mãnh lại thẳng thắn, lúc nói thật thì y như đang nói dối, lúc nói dối lại chẳng khác nào nói thật.

Rất lười, rất mặt dày vô sỉ, song lại khiến người ta cảm nhận được khí chất lẫm liệt cao quý.
Quả thật là một nữ tử hết sức đặc biệt, phức tạp như một ống kính vạn hoa.
Đây là lần đầu tiên hắn bất lực đến nỗi không biết phải nói gì, bỗng thấy mặt nàng đổi sắc, đẩy cái bát ra, trở mình phủ phục xuống bên giường, ọe ọe mất cái rồi bắt đầu nôn.
Tấn Tư Vũ cuống quýt tránh né, thế mà vẫn chậm chân một bước, vạt vương bào màu tím sẫm đã dính đầy những thứ nhơ bẩn.

Nàng vẫn tiếp tục nôn, đỏ mặt tía tai gân xanh nổi lên, giống như không chỉ muốn nôn ra chỗ cháo mới ăn vào, mà còn muốn hung hăn nôn sạch lục phủ ngũ tạng của mình ra ngoài.
Đám thị nữ loạn cào cào, vội vàng thu dọn đống ô uế và giúp nàng vỗ lưng uống nước.

Tấn Tư Vũ đứng sang một bên, cũng cả thấy lòng mình rối tung, một lúc sau mới giận dữ quát lên: “Tay chân vụng về, bón có tí cháo mà cũng không biết!”
Nàng nằm bên mép giường, nôn đến chỉ còn một hơi thoi thóp mà vẫn không quên gắng gượng ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn lợn.

“… Ngài mắng mấy đứa bón cháo làm gì? Ta có bệnh, cần đại phu, là đại phu!”
Tấn Tư Vũ nổi giận, trợn mắt nhìn cô ả không biết điều này, nhưng nàng chẳng thèm nhìn đến, quay đầu tiếp tục nôn.

Tấn Tư Vũ bực bội đứng đó, đẩy thị nữ định tới thay y phục cho hắn, lạnh lùng sai bảo: “Mời đại phu!”
Những đại phu giỏi nhất trong thành nhanh chóng bị xách cổ tới, từng người vào bắt mạch, dâng lên đủ thứ phương thuốc.

Bản thân Tấn Tư Vũ đọc chúng cũng cảm thấy thất sự hoang đường, trong lòng hắn biết, đám đại phu này vô dụng – Kinh mạch trong thân thể nàng chảy ngược, thật sự không phải chuyện những đại phu bình thường có thể đối phó.
Cuối cùng nàng nôn sạch sẽ, mệt mỏi đến cùng cực, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, nằm dài ra giường.

Tấn Tư Vũ chăm chú nhìn nàng, một lúc sau tự tay lấy khăn, giúp nàng lau khóe môi, rồi bất ngờ nói: “Có một người, ngươi hãy đi gặp.”
“Ai?” Nàng từ chối, “Ta mệt.

Không muốn đi.”
“Không gặp, thì có lẽ không còn cơ hội nữa.” Khóe môi hắn in một vệt cười lạnh.
“Vì sao?” Nàng uể oải mở mắt ra.

“Ai mà quan trọng thế?”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng.
“Hoa Quỳnh.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi