HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



"Lập tức hủy bỏ yến tiệc, ta sẽ tạ lỗi với những đại thần khác sau, mau tiễn bọn họ rời đi.

Nhanh nhanh mở cửa cứu tế!"
Quan viên nhận lệnh hơi do dự một chút, "Vậy đại nhân.....!Sinh thần ngài không làm?"
"Ngươi nghĩ sinh thần ta quan trọng hay là bá tánh quan trọng?" Hạ Lan Chi tức giận quát lớn nói, "Còn ngây ra đó làm gì, đi làm ngay đi!"
"Vâng! Hạ quan tuân lệnh đại nhân!"
Hạ Lan Chi nhíu mày nhìn thân ảnh vị thần tử kia chạy vội đi dần khuất khỏi tầm mắt, nghĩ kỹ lại, vẫn có chút không yên tâm với trình độ làm việc của cấp dưới, tự mình chủ trì cục diện có lẽ sẽ ổn hơn.

Sau khi quyết định xong, Hạ Lan Chi liền nhanh chóng sải bước đến tiền viện.

Đi được ba bước lại đột nhiên nhớ tới tiểu Hoàng Thượng bị mình bỏ quên phía sau nãy giờ, vì thế lại xoay người quay trở về.
"Hoàng Thượng," Hạ Lan Chi ôm quyền nói, "Dân chạy nạn rất nhanh sẽ tiến vào Tướng phủ.

Thần lo lắng long thể bệ hạ, để tránh cho bệ hạ bị kinh hách, thần kính mong Hoàng Thượng hồi cung."
Triệu Dận nâng cằm lạnh giọng hỏi: "Nếu trẫm không muốn về thì sao?"
Hạ Lan Chi lần nữa cúi người hành lễ trả lời, "Đã vậy thì thần hy vọng bệ hạ có thể vào sương phòng trong Tướng phủ.

Bởi vì sau khi lượng lớn dân chạy nạn ùa vào phủ, khó tránh khỏi sẽ có thích khách thừa cơ lẫn vào bên trong.

Vì an nguy của bệ hạ, thần mong rằng người sẽ vào phòng trong nghỉ ngơi."
Triệu Dận trầm tư một lúc, hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Hoàng Thượng, mời đi theo thần......" Hạ Lan Chi nhớ tới trình độ nhớ đường của mình, lời nói tạm dừng một lát sau đó tiếp tục, "......Mời đi theo hộ vệ của thần đến bên này."
Nếu để cho tiểu Hoàng Thượng đi theo tên mù đường như hắn, đừng nói tới rời đi trấn an dân chạy nạn, nói không chừng bọn họ sẽ đi lòng vòng trong phủ cả ngày.

Tiểu Hoàng Thượng đánh giá Tô Nặc đang đứng chờ bên cạnh Hạ Lan Chi một chút, nhướng mày hỏi: "Đi theo ngươi?"
Tô Nặc cung kính quỳ xuống hành lễ nói: "Thỉnh bệ đi cùng tiểu nhân.

Tiểu nhân Tô Nặc tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Triệu Dận nhìn chằm chằm Tô Nặc một lúc lâu, lại liếc mắt nhìn người đứng cạnh Hạ Lan Chi, "Trẫm biết rồi.

Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng." Tô Nặc đứng lên làm ra tư thế mời, "Bệ hạ, mời đi bên này."
Triệu Dận bất động thanh sắc mà cử động ngón tay một chút, ra hiệu cho ám vệ trốn trong góc đi theo y, sau đó cất bước theo Tô Nặc.
Y không dám chắc Hạ Lan Chi sẽ không nảy ra ý nghĩ nhân cơ hội này giam lỏng y, cho nên vì an toàn của bản thân, y cần ám vệ thời thời khắc khắc đều đi theo mình.
Đối với Hạ Lan Chi đột nhiên trở nên trung thành và tận tâm, nhất định phải đề phòng.
Đặc biệt là tên gia hỏa Tô Nặc này.
Triệu Dận nhìn bóng lưng Tô Nặc, âm thầm suy đoán, có khả năng chính bản thân Tô Nặc cũng không biết, ánh mắt ngưỡng mộ của hắn thường lộ ra nhìn về phía Hạ Lan Chi, sâu trong đáy mắt là một mảnh dịu dàng thắm thiết.
Ha, thật làm người nhìn không nổi.
Triệu Dận cũng không biết vì sao, vừa nhìn Tô Nặc liền có cảm giác không thích người này.


Rõ ràng lần trước nhìn thấy hộ vệ này, nội tâm y cũng không có cảm xúc mâu thuẫn lớn như vậy.
Xem ra sự chán ghét của y đối với đoạn tụ, so trong tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.
"Hoàng Thượng, đã đến nơi rồi, thỉnh người vào nghỉ ngơi một lát." Tô Nặc đưa Triệu Dận tới chỗ nghĩ tạm, sau đó liền hành lễ nói, "Thỉnh bệ hạ cho phép tiểu nhân cáo lui."
"Tô hộ vệ," Triệu Dận gọi lại Tô Nặc đang rời đi, nhịn không được hỏi ra vấn đề đã nghẹn một lúc lâu, "Ngươi đối với Hạ Lan Thừa Tướng là mang ý niệm gì?"
Trong mắt Tô Nặc như có ánh sao rung động, lại toát ra vẻ kiên định, "Thừa Tướng đại nhân là tiểu nhân dùng cả sinh mệnh thề sẽ bảo hộ người cả đời."
"Trẫm minh bạch, ngươi lui ra đi."
Tô Nặc nghe lời lui ra, trong phòng chỉ còn lại tiểu Hoàng Thượng cùng ám vệ đang ẩn mình trốn trên nhóc nhà.
"Dùng sinh mệnh thề a......" Triệu Dận như có điều suy tư lẩm bẩm nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ xem sau này Triệu Dận bị vả mặt, ha ha ha ha ha ha ha ha!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi