HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



Hạ Lan Chi để Tô Nặc thay hắn mang tiểu Hoàng Thượng đi nghỉ ngơi, còn hắn thì vội chạy tới tiền viện, đem việc của quan viên nọ chuyển hết lên người mình.
Vị quan viên nọ nhìn đại nhân đang bận rộn không ngừng, nhịn không được quan tâm nói: "Thừa Tướng đại nhân, việc trấn an dân chạy nạn cứ để hạ quan làm là được rồi.

Ngài đã vất vả tiếp đãi khách nhân nhiều ngày, hay là đi nghỉ một lát đi?"
"Không cần," Hạ Lan Chi phẩy phẩy tay, "Dưới chân hoàng thành đã xuất hiện một lượng lớn dân chạy nạn, ta nếu không tự mình làm lấy, cái danh Thừa Tướng cũng chỉ là cho có."

Hạ Lan Chi vừa dứt lời, liền lập tức phân phó cho hạ nhân trong phủ tận lực tìm thêm thật nhiều chén bát, lại lệnh cho đầu bếp nấu thêm nhiều đồ ăn cùng cháo, nhất định phải nấu đủ số lượng.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, Hạ Lan Chi liền cho người chạy ra mở cánh cửa đại môn sơn đỏ.
Cửa vừa mở ra, dân chạy nạn chen chúc bên ngoài liền như hồng thủy điên cuồng chạy vào bên trong.
Hạ Lan Chi nhìn dân chúng quần áo rách rưới nối đuôi nhau gấp không chờ nổi tiến lên lấy cháo cùng thức ăn, có người đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, quần áo rách bươm làm lộ ra xương sườn khiến người nhìn thấy đều sợ hãi.
"Mau ăn, mau ăn!" Trong góc sân có một vị phụ thân hai mắt đỏ ngầu gầy đến trơ xương đang thúc giục nhi tử mau mau uống cháo, "Muội muội ngươi đã chết đói, hài tử a, ngươi nhất định phải ăn cho no."
Tiểu hài tử không kịp trả lời mà ừng ực ừng ực nuốt cháo, chỉ có thể gật gật đầu đáp lại lời nói của cha.
"Con ngoan......" Đôi môi người cha run rẩy, vươn tay xoa xoa đầu tóc rối của nhi tử.
Trên cánh tay vươn ra có một chỗ thịt đã bị cắt xuống, vết thương đã kết vảy, xương trắng lạnh lẽo lộ ra ngoài, làm Hạ Lan Chi vừa nhìn liền cảm thấy thịt đau.
"Cha, người cũng ăn đi." Tiểu hài tử dùng tay tùy tiện lau miệng, "Cha cắt thịt cho ta ăn, cha mới là người nên ăn no."
"Cha không đói......!Cha không đói." Người cha che bụng đã đau đến run rẩy, không ngừng lặp lại, "Cha không đói, con ăn đi, ăn đi."
"Huhuhu ——"
Khi mọi người đang vùi đầu ăn, bên trong lại phát ra những âm thanh nức nở cao thấp khác nhau.


Hạ Lan Chi nghe tiếng quay lại nhìn, là các bá tánh đã bị đói lâu ngày, nay được nếm lại hương vị đồ ăn liền nhịn không được bật khóc.

Bọn họ một bên không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, một bên nghẹn ngào rơi nước mắt.
Nước mắt trong suốt lăn xuống những khuôn mặt dính đầy bụi bẩn, tụ thành dòng nước mắt đen nhánh, từng giọt rơi lả chả trên sàn nhà phủ Thừa Tướng bóng loáng xa xỉ.
Hạ Lan Chi nhìn những người dân chạy nạn trước mắt, trong lòng chua xót, hốc mắt cũng đã nổi đỏ.
Hắn đi tới không ngừng trấn an mọi người đang ăn ngấu nghiến, "Từ từ ăn, từ từ ăn.

Thức ăn vẫn còn đủ, có thể ăn no.
Mọi người đang ăn không có ai rảnh nói chuyện, nên cũng chẳng có người đáp lời Hạ Lan Chi.

Cứ như thế, hắn cũng không thấy phiền mà liên tục lặp lại một câu, "Từ từ ăn, từ từ ăn......"

Nói nói, nước mắt liền tràn mi chảy xuống.

Hạ Lan Chi dùng tay áo che đi dáng vẻ rơi lệ chật vật của mình.

Sau khi tận mắt chứng kiến thảm trạng đói khát kêu rên của bá tánh, hắn liền hận không thể lôi nguyên thân ra đánh một trận cho hả cơn phẫn nộ trong lòng.
Nguyên thân ban phát chính sách sưu cao thuế nặng, khiến vô số bá tánh vô tội phải rời xa quê hương, sống sờ sờ nhìn thân nhân bị đói khát tra tấn mà chết, không biết đã có bao nhiêu gia đình cũng vì vậy mà chia năm xẻ bảy.
Hạ Lan Chi ở trong lòng âm thầm thề, chỉ cần hắn còn ở trên triều một ngày, nhất định sẽ không để quốc gia lại xuất hiện tình cảnh như thế một lần nào nữa!
Hạ Lan Thừa Tướng trong lòng mang thiên hạ bá tánh, con đường này hắn ấn định rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi