HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Thiếu niên rung đùi đắc ý, ấp úng nói: “Ta là kẻ có tiền, ta tên là Giang Tiểu Bạch… thấy tên sao hả?”
Lãnh Thiên Minh nói: “Ngươi vẫn còn là một đứa nhóc…”
Thiếu niên lộ vẻ khó hiểu: “Có ý gì?”
Lãnh Thiên Minh mặc kệ hắn, thầm nghĩ mau chóng rời đi, liền đứng lên nói: “Ngươi không được đi theo chúng ta nữa, bằng không…”
“Cẩn thận”, Lãnh Thiên Minh còn chưa nói hết, thiếu niên kia đột nhiên duỗi tay đẩy hắn ra, một mũi tên lao đến, bắn vào khe đá phát ra một tiếng “keng”.

“Là ai?”, Trình Khai Sơn đang ngồi nghỉ lập tức đứng bật dậy, ngăn trước người Lãnh Thiên Minh.

“Thất hoàng tử, coi chừng thích khách, mau tìm nơi ẩn nấp bảo vệ bản thân”, Trình Khai Sơn hét lớn.

“Má nó, đám người này đúng là biết chọn thời điểm, sớm không tới, muộn không tới, chọn ngay lúc ta vừa gặp chuyện liền tới”, Lãnh Thiên Minh mắng.

Cách đó không xa, đằng sau dốc núi, có hơn mười tên thích khách áo đen xông ra, hơn nữa, trên người chúng được trang bị đầy đủ, thấy một kích không thành công, chúng lập tức lao đến.


“Mọi người chạy nhanh đi, tiến vào rừng”, Trình Khai Sơn hô to.

Đoàn người đành phải tiếp tục chạy thục mạng, nhưng lần này không thể so với vừa nãy.

Đuổi theo phía sau toàn là thích khách, một khi ra tay là thấy máu, thỉnh thoảng, có mũi tên nhọn bay xẹt qua, dọa Giang Tiểu Bạch hét ầm lên.

“Mẹ kiếp, ngươi câm miệng cho ta, ngại bọn chúng không tìm được ta à?”, Lãnh Thiên Minh mắng.

“Ngươi hung dữ với ta vậy làm gì? Vừa nãy ta đã cứu ngươi đấy, á…”
“Thất hoàng tử, cứ tiếp tục như vậy không phải cách, ngài mau trốn đi, ta đánh lạc hướng bọn họ”, nói xong, Trình Khai Sơn để ba người họ trốn vào bụi rậm, còn hắn ta thì một mình xông ra ngoài.

Không bao lâu sau, bên ngoài đã vang lên âm thanh đuổi giết.


“Nhanh, ở phía trước, mau đuổi theo…”
“Chúng ta chờ lâu như vậy, đây là cơ hội duy nhất, gọi người phía Đại Lương cùng truy đuổi, nếu Thất hoàng tử không chết, chúng ta ắt phải chết… Mau đuổi theo…”, một người hô to.

Nghe được câu này, Lãnh Thiên Minh choáng váng.

Lời nói ban nãy của thích khách đã chứng minh rất nhiều suy đoán của bản thân…
Trước hết, có thể chắc chắn rằng mấy người này là do Bắc Lương phái tới, nếu không sẽ không gọi mình là Thất hoàng tử, chẳng lẽ phụ hoàng muốn giết mình? Hay là nhị hoàng huynh của mình?
Vả lại, đám thích khách chắc chắn có người phối hợp ở Đại Lương, kẻ chi viện này là ai? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Phụ hoàng không thể nào cấu kết cùng Đại Lương đâu nhỉ…
Trong đầu Lãnh Thiên Minh lóe lên vô số khả năng, nhưng trong lòng vẫn chưa có đáp án.

“Này, hình như chúng đi rồi…”, Giang Tiểu Bạch vừa nói vừa nhìn về phía Lãnh Hàn: “Sao ngươi không nói gì? Ngươi không bị câm đấy chứ?”
Lãnh Hàn nhẫn nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Nếu ngươi không nói, không ai nghĩ ngươi câm đâu”.

Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Bất kể thế nào, ban nãy vẫn phải cảm ơn ngươi đã cứu ta, chúng ta tìm nơi nào an toàn để ẩn nấp trước đã, bây giờ ra ngoài quá nguy hiểm”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi