HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Ba người dè dặt tiến về phía trước, sau cùng dừng lại giữa một khu vực toàn đá tảng cao vút…
“Ban nãy ta nghe người đó gọi ngươi là Thất hoàng tử, chẳng lẽ ngươi là Thất hoàng tử đến từ Bắc Lương kia sao?”, Giang Tiểu Bạch hỏi.
“Sao ngươi biết ta đến từ Bắc Lương?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Giang Tiểu Bạch đáp: “Thất hoàng tử này đi sứ ở Đại Lương ta, ai cũng biết mà.

Đại Lương ta chỉ có hai hoàng tử, vậy thì Thất hoàng tử nhất định là đến từ Bắc Lương rồi”.
Lãnh Thiên Minh bật cười: “Đúng vậy, sao ta phát hiện ra ngươi chẳng sợ điều gì vậy nhỉ.

Rốt cuộc ngươi là ai?”
Giang Tiểu Bạch mỉm cười: “Ta là người trong giang hồ.

Hôm nay ba chúng ta may mắn gặp nhau, chi bằng kết bái đi, được không? Vị này trông có vẻ lớn nhất, làm đại ca, Thất hoàng tử là nhị ca, ta là tam đệ”.

Lãnh Hàn và Lãnh Thiên Minh cùng liếc nhìn Giang Tiểu Bạch, trông có vẻ kỳ thị…
“Hai ngươi làm gì thế! Ta nghiêm túc mà”, Giang Tiểu Bạch nói.
“Im đi”, Lãnh Hàn và Lãnh Thiên Minh đồng thanh đáp.
“Thất hoàng tử, rõ ràng những tên thích khách này nhắm vào chúng ta, chắc hẳn là đám thích khách mà Cổ Bách Vạn nhắc tới.

Thế nhưng, bây giờ nhìn lại, mức độ phức tạp của sự việc vượt xa tưởng tượng của chúng ta.

Không chỉ có Bắc Lương, đến cả Đại Lương cũng chen chân vào”, Lãnh Hàn nói.
Lãnh Thiên Minh thở dài: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ đến điều này, thực lòng không hiểu nổi kẻ nào muốn giết ta.

Chỉ e chúng ta đã rơi vào một âm mưu cực lớn mà bản thân không hề hay biết”.
Giang Tiểu Bạch lại chen ngang: “Ngươi yên tâm, hoàng đế Hiên Vũ của chúng ta sẽ không giết ngươi đâu, ông ấy tốt lắm, nhất định là đám người xấu kia giấu ông ấy, lén lút làm chuyện xấu xa”.
Lãnh Thiên Minh liếc nhìn hắn mà mỉm cười: “Nói như thể ngươi quen biết với hoàng đế Hiên Vũ vậy”.

“Ngươi… hừ!”, Giang Tiểu Bạch không cãi nổi Lãnh Thiên Minh, tức quá không nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, trời dần ngả về đêm.
“Thất hoàng tử…”, là giọng nói của Trình Khai Sơn.
Mấy người kia bước ra, chỉ thấy Trình Khai Sơn dẫn theo hàng trăm thân vệ chạy tới…
“Thất hoàng tử, sau khi dụ địch rời đi, ta không tìm thấy hai người, tình thế cấp bách, đành chạy về dịch quán, điều động nhân mã chạy tới hộ giá”, Trình Khai Sơn nói.
Vì thế đám đông chuẩn bị rời khỏi rừng cây, nào ngờ chưa đi được bao lâu, đám hắc y nhân kia lại xông ra, nhìn thấy đoàn người của họ cũng không hề sợ hãi.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? To gan, dám hành thích Thất hoàng tử, còn không mau khoanh tay chịu trói”, Trình Khai Sơn chỉ huy hàng trăm thân vệ dàn hàng bảo vệ nhóm người của Lãnh Thiên Minh.
Kẻ ở phía đối diện mỉm cười: “Thất hoàng tử, bọn ta cũng chỉ phụng mệnh mà hành sự, nếu muốn trách hãy trách số mệnh của ngươi không tốt, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở chỗ này”.
Trình Khai Sơn mắng: “Chỉ mới mấy tên thổ phỉ các ngươi mà muốn động tới Thất hoàng tử, không biết tự lượng sức”.
Người kia lại bật cười: “Thất hoàng tử sẽ không nghĩ rằng chỉ với vài người bọn ta mà dám tới giết ngươi đấy chứ?”, nói rồi vẫy vẫy tay với phía sau, kế đó là cả đội quân đông nghẹt bao vây khu rừng…
“Là quân cảnh vệ của Đại Lương”.

Lãnh Hàn nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn sang mà cũng đờ đẫn: Mẹ kiếp, quân cảnh vệ của Đại Lương dám cấu kết với thích khách Bắc Lương đến giết mình, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trong lúc này, đối phương đã bao vây họ, trông có về như định xe lý hết tất cả người của mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi