HOÀNH HÀNH NGANG NGƯỢC

Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (16).
______________________________


Đó là một loại cảm giác khó có thể miêu tả thành lời, nhìn thấy một người, liền phát ra cảm giác vui sướng từ nội tâm, đồng thời cũng có chua xót.


Cảm giác trái tim ê ẩm trướng trướng, không chỉ là một câu đơn giản ở trên internet hay trên trang giấy. Đó là cảm xúc mà trước kia chưa bao giờ thể nghiệm qua, cho dù là thời điểm đối mặt với Nhan Yên, cũng chưa từng từng mãnh liệt như vậy.


Chu Dĩ Lễ lại một lần ở giữa đêm khuya mở mắt ra, anh từ trên giường ngồi dậy, che lại trán bình tĩnh ngồi một hồi lâu, mở đèn, mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra bức tranh kia, trên bức tranh An Thúy xinh đẹp như vậy, đôi mắt lười biếng lại coi khinh như mèo, ngạo mạn lại hồn nhiên, cao cao tại thượng mê hoặc nhân tâm.


Anh dựa vào đầu giường, nhìn chăm chú vào hình ảnh cô trên giấy, si ngốc mà nhìn.


Anh còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào đôi môi no đủ gợi cảm kia, xúc cảm đôi tay cô đụng vào du tẩu ở trên người anh tựa hồ như đang đốt cháy tất cả các dây thần kinh, hơi chút tưởng tượng, liền sẽ lụy vào, dòng điện cũng rậm rạp mà lại lần nữa chạy khắp người, da thịt cô trắng như sữa tinh tế như lụa, thời điểm tay anh mơn trớn cũng không dám dùng sức, đường cong là loại đẹp nhất trên thế giới này, nhất cử nhất động đều ưu nhã quyến rũ……


Tuy rằng anh rõ ràng biết cô là đang đùa bỡn anh, trên cơ bản là có thể xác định sau khi ước định kết thúc liền sẽ bị vứt bỏ, cho nên anh cực lực khắc chế cùng nhẫn nại, nhưng dưới sự cường thế của đối phương, trở nên bất kham, không thể phòng thủ cũng không phải chuyện khó thể lý giải.


Trong lòng anh đột nhiên rất khó chịu, vì thế anh lại từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá và một cái bật lửa.


Anh từ nhỏ đến lớn đều là học sinh gương mẫu, thuốc lá và rượu chưa bao giờ chạm vào, thời điểm lần đầu tiên hút thuốc sặc đến không ngừng ho khan, cũng may là năng lực học tập rất mạnh, hiện tại đã hoàn toàn không tự mình làm sặc.


Trong phòng ngủ rất mau có sương khói lượn lờ, anh hút liên tiếp ba điếu mới dừng lại, xuống giường mở cửa sổ để sương khói tan đi, mẩu thuốc lá cùng tàn thuốc bọc vào khăn giấy ném vào thùng rác, bức tranh quý trọng bỏ lại vào ngăn kéo, thuốc lá và bật lửa cũng vỏ vào, khóa lại.


Hừng đông hôm sau, trong không khí đã không còn một tia tàn lưu, chỉ có không khí tươi mát hương chanh. Chu Dĩ Lễ mặc sơ mi vào, gài hết cúc áo, đeo kính, trong gương lại là một người như con nhà người ta, ai cũng không biết anh đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, tránh ở trong phòng ngủ trộm hút thuốc.


Trong lòng anh có tâm sự, thường xuyên cảm thấy thống khổ khó chịu, nhưng bởi vì anh vốn dĩ là người tương đối trầm mặc ít lời, cho nên người nhà cũng không nhận thấy được anh không thích hợp, mà anh cũng sẽ không kể bí mật này đối với bất luận kẻ nào.


Sau khi ra cửa gặp Nhan Yên, Nhan Yên tuy rằng cùng Âu Dương Thần ở bên ngoài trường học có chung cư nhỏ, nhưng thường xuyên vẫn sẽ về nhà ngủ, bởi vậy gặp được cũng rất bình thường.


Nhan Yên nhìn thấy Chu Dĩ Lễ, trong mắt lại xuất hiện biểu tình muốn nói lại thôi, cô ta mặc dù đã cùng Âu Dương Thần một lần nữa ở bên nhau, nhưng mà lúc này chỉ là muốn tiền của anh ta, trong lòng như cũ vẫn canh cánh trong lòng chuyện tương lai anh ta sẽ xuất quỹ hơn nữa còn tương đối chán ghét, mỗi lần nhìn thấy Chu Dĩ Lễ trong lòng liền nhịn không được có chút ngo ngoe rục rịch.


Nhưng mà Chu Dĩ Lễ chỉ nhíu nhíu mày, cũng không để ý tới cô ta, tự mình cưỡi lên xe đạp đến trường học.


Nhan Yên nhìn bóng dáng anh, trong lòng có cảm giác không cam lòng một chút.


Cô ta đứng ở cửa nhà đợi trong chốc lát, mới chờ được Âu Dương Thần, trong lòng có chút không thoải mái, “Sao lại lâu như vậy? Không phải là đã hẹn giờ tới đón rồi sao? Ngày hôm qua có phải là trộm sau lưng em đi ra ngoài lêu lổng hay không?”


Ở trong mắt cô ta Âu Dương Thần dù sao tương lai cũng sẽ biến tra, hiện tại tự nhiên cũng không cần giống như đời trước đối tốt với anh ta như vậy, dành cả thanh xuân cho hắn, hơn nữa trong lòng cô ta còn chưa tiếp nhận, thời điểm không cao hứng, cũng chẳng cho anh ta sắc mặt tốt gì.


Âu Dương Thần ngáp một cái, đại thiếu gia sắp bị Nhan Yên bức thành bạn trai tốt 24 chứ hiếu, rõ ràng chính mình buổi sáng không có tiết học, còn phải sáng sớm rời giường tới đón bạn gái đi học, buổi tối cũng là có hoạt động gì đều mang người ta theo, tất cả mọi người trong vòng đều nói đại thiếu gia anh bị cây cỏ dại này quản gắt gao.


Thời điểm mới vừa hòa hảo nhu tình mật ý lại khai trai, đúng là rất cao hứng, Âu Dương Thần cũng không cảm thấy có cái gì, ngậm đánh ngậm mắng đều cho là tình thú, nhưng mà lúc này cũng không biết có phải là bởi vì tức giận khi rời giường hay không, khi Âu Dương Thần nghe lời này của Nhan Yên, trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng cũng không muốn cãi nhau với cô ta, chỉ là vốn dĩ muốn cùng cô ta thân thiết một chút, giờ lại một chút cũng không có hứng thú.


Sau khi Nhan Yên lên xe liền nói với anh ta khi trường học cho nghỉ muốn báo danh lớp học gì đó, nên hủy bỏ chuyện xuất ngoại đi chơi đã sớm định ra với hắn.


Nhan Yên cảm thấy đời trước mình chính là quá mức xem Âu Dương Thần như là chỗ dựa nên mới có thể sau khi trọng sinh một lần cũng không làm ra thay đổi quá lớn gì, lúc này đây cô ta muốn từ giờ trở đi phải nỗ lực, nhà cô ta không có tiền, nhưng mà Âu Dương Thần có tiền, anh ta về sau sẽ là tra nam, không đáng tin cậy, cô ta phải dùng tiền của anh ta làm phong phú bản thân, kinh doanh buôn bán, chờ về sau có tiền, thì không cần phải nhẫn nại tên tra nam ghê tởm này, có thể cùng anh ta nhất đao lưỡng đoạn, chính mình sống cuộc sống của mình.


……


Thời điểm Chu Dĩ Lễ đi vào phòng nghỉ của An Thúy, An Thúy đang thưởng thức bức phác hoạ mà cô vừa mới hoàn thành, kỹ năng vẽ tranh của cô càng ngày càng tăng, mấy tác phẩm chân dung phác hoạ rất tốt, đã tương đương với cấp bậc chuyên nghiệp, bức tranh vẽ ra giống ảnh chụp như đúc, có thể lấy giả đánh tráo, ngay cả giáo sư nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, không ngờ tới một người tiêu tiền đổi lấy bằng tốt nghiệp như cô, cư nhiên còn có thiên phú.


An Thúy cũng không biết chính mình có thiên phú nghệ thuật hay không, nhưng cô cảm thấy việc nắm bắt hoàn toàn đường cong của một người và vẽ chúng trên giấy, còn rất đơn giản. Ngay từ đầu là vì trêu chọc Chu Dĩ Lễ, sau đó bởi vì vẽ không tốt, cho nên mới vẽ đi vẽ lại như bị chứng cưỡng bách, lúc này từ nhân vật phác hoạ trên giấy có thể nói cô có thể làm thầy luôn được rồi.


Nói cách khác, An Thúy đã không cần người mẫu Chu Dĩ Lễ này.


Chu Dĩ Lễ đã sớm ý thức được chuyện này, cả buổi sáng hôm nay ngay cả một tin cũng không nhận được từ An Thúy, làm trái tim anh vẫn luôn trầm xuống, nhưng vẫn là tự mình đi phòng nghỉ.


°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°


An Thúy nhìn thấy anh tới cũng không ngoài ý muốn, đang quay đầu muốn nói với anh chuyện gì, bỗng nhiên cái mũi dường như ngửi được mùi gì, đột nhiên bắt lấy cổ áo Chu Dĩ Lễ kéo anh qua, cái mũi tiến đến cổ anh ngửi vài cái.


“Anh hút thuốc?”


Chu Dĩ Lễ cảm nhận được làn da ở cổ một mảnh run rẩy, yết hầu anh gian nan động động, bình tĩnh nói: “Không có.”


An Thúy ôm mặt anh nhìn nhìn, “Vậy thì kiểm tra một chút.”


Bốn cánh môi dán vào nhay, đầu lưỡi ướt át quấn lấy, An Thúy ôm đầu anh, còn anh thì gắt gao ôm eo An Thúy, hô hấp lập tức thô nặng, tựa như một tia lửa rơi vào chảo dầu, muốn nó bốc cháy lên thì quá đơn giản.


Khung ảnh lồng kính bị đẩy ngã trên mặt đất, cúc áo gài đến chỉnh chỉnh tề tề bị xé toạt, kính đen cũng bị ném tới trên bàn, mồ hôi giao hòa, chiếc giường lắc lư, tại khuôn viên vườn trường xinh đẹp này, bức màn kéo chặt, trong phòng tối tăm thiếu ánh sáng, giống một tòa hoa viên bí mật, cất giấu tình yêu mãnh liệt mà không biết phải làm sao của người trẻ tuổi.


Chu Dĩ Lễ gắt gao ôm An Thúy, lại cảm thấy giống như mình đang cầm một nắm cát, nắm có chặt đến đấu, thì nó cũng trôi đi từ khe hở ngón tay.


Anh có đôi khi sẽ cảm thấy hối hận, vì cái gì sẽ để cô thực hiện được? Vì cái gì mà thời điểm cô đưa ra loại yêu cầu quá mức này, ý đồ vô cùng rõ ràng, muốn nghiên cứu kết cấu nửa người dưới một chút, lại không thể nghĩa chính nghiêm từ cường ngạnh cự tuyệt cô, anh chỉ là bị cô nhìn cũng đã khó có thể khống chế mà hưng phấn lên, huống chi là trực tiếp chạm vào?


Sẽ chết! Khoảnh khắc tay cô chạm vào anh, trong đầu anh cũng chỉ còn lại ý niệm này.


Sau đó thật sự là xong đời rồi.


“Thoải mái như vậy sao?”


“Muốn hôn không?”


“Phát dục cũng thật tốt nha……”


“Mượn tôi chơi một chút không?”


“Loại thời điểm này mà anh lại dùng biểu tình liều mạng nhẫn nại khắc chế lại sắp hỏng mất này cũng quá khiến người ta muốn làm chuyện xấu đấy.”


“Chu Dĩ Lễ, muốn hay không?”


…… Đáng giận!


Chu Dĩ Lễ ôm cô, mặt chôn ở cổ cô, hốc mắt đỏ lên, “Sao cô có thể hư như vậy……”


Đùa bỡn anh như vậy, nhiễu loạn cuộc sống vốn dĩ rất yên bình của anh, lại không tính toán phụ trách.


An Thúy cảm rất sảng khoái, kỹ thuật của tiểu xử nam tiến bộ thật là nhanh, ước chừng là bởi vì tiêu chuẩn hàng to xài tốt của nam chính. Đương nhiên chủ yếu là bởi vì quá trình này rất kích thích đã ghiền, khi quá trình ủ rượu đạt đến giới hạn, những thứ thu được sau một thời gian dài nhẫn nại vẫn luôn tương đối mỹ vị.


“Anh trộm hút thuốc. Không được hút nữa.” Duỗi tay xoa xoa.


“……”


Tôi cứ hút. Ai bảo em khiến tôi khó chịu như vậy.


……


Trước cuối kỳ, An Thúy nhận được thư mời sinh nhật của Âu Dương Thần, bởi vì vừa vặn là thứ bảy, cho nên còn chuẩn bị tiệc trên một một hòn đảo. Đại thiếu gia tự mình chạy tới mời cô, trời biết nhóm người này vì cái gì không thể hiểu được mà cứ một bộ rất thân quen với cô, có tụ hội gì cũng phải mời cô cho bằng được, bất quá có đi hay không còn phải xem tâm tình của cô. Lần này dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng liền đi xem diễn.


Cô mang theo Chu Dĩ Lễ đến.


Chuyện Chu Dĩ Lễ luôn ra vào phòng nghỉ An Thúy, sớm đã có tai tiếng truyền ra, Diệp Anh Kiều cũng nghe nói, bảo cô có rảnh thì dẫn anh về nhà ăn một bữa cơm, toàn trườn đều cho rằng An Thúy cùng Chu Dĩ Lễ đang yêu đương, nhưng mà hai đương sự lại không thừa nhận gì.


Bữa tiệc sinh nhật này xác thật là liên tục có trò hay, Chung Vân Oái cũng xuất hiện ở đây, với thận phận bạn gái của một tên bằng hữu nào đó của Âu Dương Thần, lộ tuyến cô ta đi chính là đắp núi, trước quen một người bạn trai, sau mượn dùng nhân mạch cùng tài nguyên của tên bạn trai đó leo lên một người bạn trai khác cao hơn, rồi sau đó ném tên bạn trai hiện tại, cứ như vậy mà làm, từ chuyện này có thể thấy được thủ đoạn của cô ta, không hổ là nữ phụ ác độc nhất phó bản này.


Trong mắt đại đa số nữ phụ ác độc, hảo hảo học tập không bằng kết giao một người bạn trai có tiền, có thể phấn đấu ít hơn hai mươi năm, thậm chí khi đụng phải đại vận cũng không cần phấn đấu, hơn nữa còn đúng lý hợp tình mà cho rằng nhân sinh khổ đoản thế giới tốt đẹp, nắm chặt thời gian hưởng thụ không tốt sao?


Ý tưởng lúc này của Nhan Yên kỳ thật cùng cô ta cũng không sai biệt lắm, chỉ là cô ta còn chưa phát giác, bởi vì đời trước cùng Âu Dương Thần kết hôn, cho nên cũng đương nhiên mà coi anh ta như là của mình.


Chung Vân Oái ở phía đối diện nhìn thấy Chu Dĩ Lễ đi cùng cô, lập tức ý thức được nếu mình đoạt từ tay An Thúy hơn nữa còn đấu với cô thì mình sẽ mất cả chì lẫn chài, cho nên nhanh chóng quyết định vứt bỏ tình yêu, lựa chọn bánh mì, bởi vậy cũng không tới tìm phiền toái cho An Thúy, chú tâm tìm bất hạnh cho Nhan Yên.


Nhan Yên không ngờ là Chung Vân Oái cư nhiên sẽ nhìn chằm chằm chính mình không bỏ, trộm khiêu khích mở miệng nhục nhã, cố tình còn giả trang bạch liên, rõ ràng là An Thúy bà Chu Dĩ Lễ ở chỗ kia! Cô ta muốn kêu Âu Dương Thần đuổi Chung Vân Oái đi, nhưng mà Chung Vân Oái lại là bạn gái của bằng hữu Âu Dương Thần, người ta cái gì cũng chưa làm, ý tốt lại đây ăn sinh nhật của ngươi, ngươi lại đuổi người ta đi là khái niệm gì? Hơn nữa đám người Vân Triệt hiện tại đều rất chán ghét Nhan Yên, nên liền mở miệng che chở cho Chung Vân Oái, dưới loại tình huống này, Âu Dương Thần tự nhiên sẽ không đuổi người ta đi, khiến Nhan Yên xém chút là tức chết, vào ban đêm liền cãi một trận với Âu Dương Thần.


***


Tác giả có lời muốn nói: Cái đó, có tiểu thiên sứ bất bình vì Hạng Ca, haizz, kỳ thật đều là do ta, bởi vì A Giang là tác giả không thể làm tốt cả tuyến tình cảm cùng cốt truyện ( nếu có thì đó tuyệt đối là đã vượt xa sự phát huy của người bình thường), trong cốt truyện chủ tuyến nam chính thông thường đều là phông nền, sau đó ta lại là không có ý tưởng viết, muội muội dễ thương Hạng Ca là được viết ra khi linh quang của ta chợt lóe ở phó bản kia, còn Chu Dĩ Lễ chính là Âu hoàng, xuất hiện ở phó bản mà tuyến tình là chủ yếu. Cho nên, không bằng chúng ta nhìn xem phó bản tiếp theo Âu hoàng sẽ là ai?? (o^^o)


___________
29/08/2021.
(゜o゜;

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi