HOÀNH HÀNH NGANG NGƯỢC

Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (hoàn).
______________________________


Tiệc sinh nhật đang vui vẻ lại kết thúc bằng cuộc cãi vã, Âu Dương Thần cảm thấy rất không vui, nên lạnh nhạt với Nhan Yên vài ngày.


An Thúy bị bắt nghe anh ta phun nước đắng hai lần.


“Cút, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.” An Thúy bắt điện thoại nói trước, sau đó lãnh khốc vô tình mà ngắt điện thoại.


Bất quá vào ngày cuối cùng của học kỳ, lại có học sinh nhìn thấy Âu Dương Thần và Nhan Yên ngồi cùng chiếc xe tới trường, xem ra là lại hòa hảo. Dù sao thì cũng còn tính là mối tình đầu oanh oanh liệt liệt, sao có thể nói cắt đứt thì cắt đứt chứ?


Mà càng tới gần kỳ nghỉ, thì trạng thái của Chu Dĩ Lễ càng thêm không thích hợp, nửa đêm không ngủ được hút thuốc, bị Chu Dĩ Văn nửa đêm rời giường đi WC bắt gặp.


Thời điểm Chu Dĩ Văn thấy một màn này biểu tình có thể nói là tương đối xuất sắc, Chu Dĩ Văn ở trong trường học chính là cùng giáo bá xưng huynh gọi đệ, mấy chuyện hút thuốc uống rượu khẳng định là đã trộm làm ở sau lưng cha mẹ, hắn ở trong trường học cũng gặp qua loại người trong ngoài không đồng nhất người bên ngoài là học trò tốt nhưng sau lưng đánh người hút thuốc thứ gì cũng đã làm, nhưng mà có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới anh trai mình lại là người như thế này!


“Anh? Anh…… Anh thất tình?” Chu Dĩ Văn thận trọng lên tiếng: “Chị Diệp Cẩm đá anh?”


“Đi ra ngoài.”


“…… Được rồi.” Chu Dĩ Văn lập tức đóng cửa lại. Hắn nghĩ thầm nên giữ lại cho anh trai mình một chút mặt mũi, vì thế liền để anh một mình trong đêm khuya tịch mịch. Hắn tuyệt đối không thừa nhận ánh mắt Chu Dĩ Lễ nhìn qua vừa nãy làm hắn cảm thấy có chút so sợ.


Vào thời điểm nào đó thuốc lá là thứ tốt, khiến người ta sinh ra một chút cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, giống như là áp lực đều theo làn khói bay mất. Nhưng mà kia bất quá cũng chỉ là ảo giác ngắn ngủi mà thôi.


An Thúy cảm thấy Chu Dĩ Lễ mấy ngày gần đây mùi thuốc lá trên người không chỉ càng nồng hơn một ít, mà ở trên giường còn có chút hung, rõ ràng lúc trước đều phải dụ dỗ mới đi lên, lúc này cư nhiên vào cửa liền bắt đầu tự mình cởi, mồ hôi nóng hổi chảy đầm đìa, hòa với nước và sữa, anh nhìn chăm chú vào bộ dáng cô, vẫn là một bộ rất ẩn nhẫn khắc chế, chỉ là thứ ẩn nhẫn ở bên trong dường như đã khác trước đây.


Sau khi kết thúc học kỳ, bắt đầu kỳ nghỉ hè, An Thúy cũng dựa theo ước định không còn nhắn tin cho Chu Dĩ Lễ cưỡng bách anh làm bất cứ chuyện gì nữa, Chu Dĩ Lễ đương nhiên cũng không nhắn tin cho cô.


Cốt truyện đã chếch đi một khoảng lớn, bất luận là Nhan Yên có bẻ xả thế nào, thì nam chính cũng đã không có khả năng ở bên cô ta, chuyện này đã là ván đã đóng thuyền không có khả năng thay đổi, vì thế sau khi trường học cho nghỉ An Thúy liền thu thập đồ đạc, xuất ngoại đi chơi.


Những việc không thể làm ở bệnh viện tâm thần, thậm chí căn bản là không có tâm tình để thực hiện, thì có thể ở trong phó bản tận tình chơi, bởi vì bối cảnh rất giống với thế giới của cô, cho nên nó đã khiến cô sinh ra cảm giác giống như ở thế giới thực, vì thế cũng cảm nhận được cảm giác tự do đã mất từ lâu, vì thế trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, cô đã quên mất chính mình không phải là người trong thế giới trò chơi.


Cô muốn đi đâu thì đi đó, bên người không có bảo tiêu mặc thường phục đi theo toàn bộ hành trình, không có ám sát, cũng không có mấy đặc công hoặc là kẻ phạm tội ngụy trang thành đủ loại thân phận tiếp cận cô, không có lừa gạt và giấu giếm, không có người nhìn chằm chằm đầu cô không rời.


Cô tiến hành chuyến đi vòng quanh trái đất, lên trời xuống biển, ngẫu nhiên còn ở ven đường vẽ tranh chân dung cho người ta kiếm ít tiền, cảm giác cũng khá mới lạ. Đương nhiên trên đường ngẫu nhiên cũng sẽ thêm gia vị vào làm cho kỳ nghỉ thêm thoải mái hơn, ví dụ như Nhan Yên đã làm gì.


Thời điểm nghỉ hè, Nhan Yên báo danh rất nhiều lớp mà cô ta cảm thấy có khả năng sẽ hữu dụng, chuẩn bị làm phong phú bản thân, đỡ phải đã trọng sinh một lần mà còn gặp phải quẫn cảnh, còn phải quay trở lại dựa vào Âu Dương Thần. Cô ta đã tính toán tới ngày sau khi cùng Âu Dương Thần ly hôn sẽ làm như thế nào để còn có thể tiếp tục ở xã hội thượng lưu có tôn nghiêm có tiền sinh hoạt, nhưng Âu Dương Thần sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Anh ta là muốn cùng cô ta yêu đương, vì thế liền xảy ra mâu thuẫn, hẹn hò không có thời gian, ăn cơm không có thời gian, ngủ cùng nhau cũng không có thời gian, ngẫu nhiên có một lần thì đối phương cũng là một bộ vội vã giống như đang bố thí.


Nhan Yên xem Âu Dương Thần như người thiểu năng trí tuệ, trước đây khi Diệp Cẩm thích Âu Dương Thần, bất luận cô ta có thế nào, thì đôi mắt như màng lọc dày của anh ta đều sẽ chỉ để lại một mặt tốt đẹp của cô ta, không nhìn thấy mặt xấu của cô ta.


Gần đây Âu Dương Thần có gọi điện thoại cho An Thúy, “Không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều, thời điểm mới vừa quen cô ấy, thì cô ấy cũng là bộ dáng tích cực nỗ lực học tập, nhưng là chưa bao giờ chủ động đòi tiền tôi……”


“Con người luôn thay đổi.” An Thúy một bên chụp ảnh bầu trời, một bên nói với anh ta: “Con người luôn thay đổi, có lẽ còn sẽ biến thành bộ dáng anh ghét nhất.”


“Ha ha, sao có thể chứ?” Anh ta nói tràn ngập khí phách thiếu niên, giống như là đặc biệt tự tin bản thân t.


Ừm…… Thật sự là có thể, nhưng cũng chỉ là có thể, rốt cuộc thì đời này khả năng Âu Dương Thần cùng Nhan Yên đi đến bước kết hôn là rất thấp. Hai người sinh sống ở bên nhau, khó tránh khỏi ảnh hưởng với nhau, cùng nhau thay đổi, hiện tại Âu Dương Thần vẫn là một người trẻ tuổi trong lòng rất chán ghét chuyện cha mình xuất quỹ, không có cùng Nhan Yên kết hôn, sẽ biến thành bộ dáng gì thì không biết được, trong nguyên tác cũng không giải thích.


°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°


Chơi chơi, An Thúy cảm thấy chơi cũng chán rồi, thả lỏng quá mức, loại cảm giác cả ngày ăn không ngồi rồi cũng khá phiền, cho nên trở về.


Mà bên kia, Chu Dĩ Văn trộm quan sát, phát hiện anh trai hắn xem ra là thật sự cùng An Thúy cắt đứt, nhưng hai tháng này biểu hiện rất bình thường, mỗi ngày ra ngoài làm việc, có rảnh thì bồi bà nội tản bộ nói chuyện phiếm, bồi bà ấy cùng nhau xem phim gia đình luân lý cẩu huyết, thoạt nhìn so với bộ dáng sinh hoạt trước khi gặp được An Thúy không hề khác biệt, một chút cũng không giống bộ dáng thất tình. Nếu không phải hắn trộm lục thùng rác của anh, mới phát hiện ra tàn thuốc càng ngày càng nhiều.


Loại cảm giác này có chút khủng bố a, có câu nói nếu không bùng nổ thì sẽ chết trong im lặng, hắn cảm thấy với gia thế bối cảnh của An Thúy, thì anh trai hắn có bùng nổ thì cũng bùng nổ không được, vậy thì xong đời, muốn chết sao!!


Chu Dĩ Văn có thể trơ mắt nhìn lão ca nhà mình chết sao? Không thể a, vì thế hắn liền thừa dịp anh trai mình ngủ say lẻn vào phòng anh, trộm sờ soạng di động Chu Dĩ Lễ, vốn dĩ muốn tìm số điện thoại của An Thúy, kết quả là phát hiện trong hộp thư nháp của anh có rất nhiều tin nhắn chưa gửi đi.


Thật là quá muộn tao, thế này thì phải ăn mệt nhiều a, chính mình khó chịu đến chết mà đối phương lại cái gì cũng không biết, hắn hoài nghi anh trai hắn khẳng định còn trộm khóc, thật thảm a. chỉ có mấy đứa trẻ khóc mới có đường ăn a!


Chu Dĩ Văn ngượng ngùng nhìn, chuyện này nếu là xem của mấy người khác thì sẽ có cảm giác muốn trêu chọc người ta, nhưng mà nghĩ đến là người nhà, vậy thì có chút xấu hổ. Hắn dứt khoát gửi toàn bộ tin nhắn nháp đi, giúp anh trai hắn dứt khoát một lần. Sau khi làm xong việc này, hắn cảm thấy hẳn là cũng không cần hắn làm thêm chuyện gì, vì thế ẩn giấu công lao cùng danh vọng, lặng lẽ lui ra ngoài.


Chờ thời điểm Chu Dĩ Lễ lại vào đêm hôm khuya khoắt tỉnh lại muốn hút thuốc, phát hiện di động bị động qua, tất cả các tin nhắn trong hộp thư nháp đều đã gửi đi. Không thể rút về, vô pháp dở bỏ, vì thế anh chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ bừng, cầm di động nhìn những tin nhắn đã gửi đi, hơn nữa còn suy đoán khi đối phương nhìn thấy sẽ cảm thấy thế nào, mọi dây thần kinh trên não đều căng thẳng.


An Thúy mới vừa xuống máy bay mở di động, liền nhận được một đống mấy trăm tin nhắn, âm thanh tin nhắn nhắc nhở liên tiếp vang lên một giờ cũng không dừng lại.


An Thúy đột nhiên tò mò, vì thế lựa chọn không nhìn những tin nhắn đó, trực tiếp tắt điện thoại, sau đó sử dụng chức năng nhảy thời gian xem trước, xem trước khác với trực tiếp nhảy lên, tương đương với việc có thể lưu trữ rồi bắt đầu lại.


Cô nhảy tới 10 năm sau, kết quả phát hiện cô bị khóa ở trên một cái giường, trên người mặc quần áo, nhưng mà cả người đều rất không thích hợp, đặc biệt là phía dưới, giống như bị nhét món đồ chơi nhỏ nhỏ xấu xa nào đó…… Sau khi cửa phòng được mở ra, Chu Dĩ Lễ đã là người đàn ông thành thục đi vào, anh vẫn là một bộ dáng toàn thân đều không chút cẩu thả cấm dục khắc chế, chỉ là chỗ sâu trong đôi mắt có một chút kích động và nguy hiểm.


An Thúy: “……”


524: 【…… Thực hiển nhiên là hành vi chơi xong Chu Dĩ Lễ liền vứt đi của cô, đã hung hăng mà thương tổn anh ta, hơn nữa còn thay đổi một thanh niên tốt, lại còn kích phát ra kết cục đen tối! Đây là kết cục bắt nguồn từ việc cô ở thế giới này đùa bỡn Chu Dĩ Lễ a, quá xấu xa nha. 】


An Thúy: “……”


Yên lặng về tới lúc nhận được tin nhắn, hơn nữa còn một lần nữa mở di động lên. Nhưng cô cũng không xem những tin nhắn đó, mà là về nhà tắm rửa đi ngủ, đêm hôm khuya khoắt, có việc ngày mai lại nói.


Vì thế Chu Dĩ Lễ liền nhìn chằm chằm màn hình di động, từ trời tối đến hừng đông, lại không nhận được bất luận tin nhắn trả lời nào, anh rất khó chịu, vô cùng thống khổ, nhân sinh chưa bao giờ nhấm nháp qua tư vị như vậy, cả người cuộn tròn ở trên giường, nước mắt vô pháp khống chế mà từ tuyến lệ chảy ra.


Rõ ràng là đã sớm có phòng bị, rõ ràng là đã sớm biết kết cục rất có thể chính là như vậy, anh bất quá chỉ là một món đồ chơi mà đối phương nhất thời hứng thú coi trọng, nhưng vì cái gì mà vẫn cảm thấy khó chịu như vậy? Nhưng mà anh có thể làm sao bây giờ? Anh cái gì cũng không có, đối phương còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, từ trước tới nay, người giữ quyền chủ đạo chính là cô, anh căn bản là không có quyền lợi lựa chọn.


Cả người như vỡ vụn ra đau đớn toàn thân.


Lúc này, di động đột nhiên rung lên một chút.


Chu Dĩ Lễ dừng một chút, vội vàng lấy di động qua nhìn, An Thúy trả lời, nhưng mà cô không nói gì, chỉ gửi tới một địa chỉ.


An Thúy cũng không nói địa chỉ ở chỗ nào nào, bảo anh khi nào qua đó, nhưng mà Chu Dĩ Lễ căn bản là không rảnh lo mấy thứ đó, anh muốn gặp cô, nghĩ đến sắp điên mất rồi, cho nên anh lập tức vào phòng tắm rửa mặt, ảnh ngược trong gương chính là bộ dáng chật vật chưa từng hiện ta trước mặt người khác của anh.


Nghĩ đến việc sắp gặp được An Thúy, nên anh hảo hảo thu thập bản thân, lại biến trở về bộ dáng con nhà người ta kia, nhưng mà đôi mắt có chút quầng thâm, tiết lộ chuyện buổi tối anh ngủ không tốt.


Mà bên kia, sau khi An Thúy gửi xong tin nhắn lập tức nói với Diệp Anh Kiều cùng Trịnh nữ sĩ: “Hai người không phải bảo con mang Chu đồng học tới nhà sao? Chờ một chút nữa thôi, anh ấy sắp tới rồi.”


Hai người kinh hỉ một trận: “Thật sự?”


“Vậy thì rất tốt nha, hôm nay lão tử không đi làm.”


Người hoàn toàn không biết gì về chuyện sắp gặp nhạc phụ nhạc mẫu là Chu Dĩ Lễ còn đang ở trên đường.


Địa chỉ An Thúy gửi là khu biệt thự của người giàu có, tinh thần trạng thái Chu Dĩ Lễ không phải là rất tốt, cho nên không thể kịp thời phát hiện có gì không đúng, chờ khi anh được bảo mẫu mang vào, thời điểm nhìn thấy An Thúy, Diệp Anh Kiều cùng với Trịnh nữ sĩ , rồi sau đó An Thúy còn đứng dậy nói với anh: “Đây là ba ba em và đây là dì em.” thì anh mới đột nhiên bừng tỉnh, anh thế nhưng là đi vào trong nhà An Thúy???


Hơn nữa anh còn nghe được An Thúy giới thiệu anh thế nhưng là “Bạn trai”!


Hạnh phúc tới quá nhanh, tựa như gió lốc.


Còn chưa kịp vui sướng bao lâu vì chuyện này của An Thúy, thì Chu Dĩ Lễ đã lâm vào bên trong cảm giác khẩn trương vô thố sợ hãi khi đột nhiên thấy cha mẹ vợ, cố tình là An Thúy thật sự quá hư, một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có, chỉ ngồi ở một bên cắn hạt dưa, nhìn Diệp Anh Kiều và Trịnh nữ sĩ đang cùng nhau khảo sát Chu Dĩ Lễ đang giả trang trấn định.


Bởi vì anh tới quá sớm, còn một lúc nữa mới tới thời gian dùng cơm trưa, mà Diệp Anh Kiều cũng có một số việc cần phải xử lý, nên An Thúy mang Chu Dĩ Lễ đến phòng ngủ của cô. An Thúy nhìn đôi mắt hàm chứa khẩn trương chờ mong cùng sợ hãi của anh, nhón mũi chân khẽ hôn phía dưới đôi mắt anh, thấp giọng nói: “Có ánh sáng thì đôi mắt mới xinh đẹp.”


Cô không thích bộ dáng hắc hóa của Chu Dĩ Lễ, cô không thích hắc ám, đồ vật vặn vẹo, nếu có thể, thì cô cũng hoàn toàn không muốn đi chế tạo vật như vậy.


Khởi động chức năng nhảy thời gian, nhảy đến mười năm sau. An Thúy phát hiện chính mình cùng Chu Dĩ Lễ đang từ bên ngoài trở về, hai người đều mặc lễ phục tây trang, cũng không biết sao lại kích động như vậy, vừa vào cửa liền bắt đầu hôn, đang ở trên sô pha chuẩn bị tiến vào chủ đề chính, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, một củ cải nhỏ còn buồn ngủ, mái tóc mềm mại hơi rối, ôm con thỏ thú bông từ trên lầu thò đầu ra.


“Cha, mẹ……”


Ở phó bản này, dựa theo tất cả các hành vi lúc trước và dùng logic giải ra khả năng lớn nhất để tính kết quả, thì mười năm sau, cô đã kết hôn với Chu Dĩ Lễ , Chu Dĩ Lễ vô cùng yêu cô, sinh hoạt vợ chồng hòa thuận lại có tình thú, hơn nữa còn có một đứa con khỏe mạnh thông minh lại đáng yêu, cuộc sống vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.


An Thúy có chút sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm đứa bé kia một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Cô lập tức dời lực chú ý chuyển đến địa phương khác.


Cô còn khá tò mò kết cục của Nhan Yên, Âu Dương Thần còn có Chung Vân Oái.


Sau đó liền nhìn thấy Nhan Yên cùng Âu Dương Thần quả nhiên là đã sớm chia tay, hai người dây dây dưa dưa phân phân hợp hợp nhiều năm, trong lúc đó ngoại trừ Nhan Yên, Chung Vân Oái cũng cống hiến không ít lực lượng, cô ả toàn tâm toàn ý cạy góc tường, mà còn cạy thành công. Âu Dương Thần cùng Chung Vân Oái kết giao một đoạn thời gian, Chung Vân Oái đạt được mục đích của mình, tiến vào xã hội thượng lưu, không cần phải mất 20 năm phấn đấu.


Nhan Yên đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu thương tâm khổ sở, cô ta đã sớm phán tử hình cho Âu Dương Thần, vì thế cũng cho rằng bản tính anh ta không tốt, không phải người đàn ông chung tình. Chung Vân Oái đã muốn như vậy thì cho cô ả, cô ta muốn nhìn cô ả có biết hai chữ hối hận viết như thế nào hay không!


Nhưng Âu Dương Thần cuối cùng cũng không cùng Chung Vân Oái kết hôn, Âu Dương Thần lựa chọn một nữ nhân môn đăng hộ đối với anh ta. Tướng mạo của đối phương không thể nói là rất tốt, nhưng bằng cấp cùng EQ cao, là phụ nữ rất biết cách sống. Âu Dương Thần ngay từ đầu đối với cô ấy cũng chưa nói là có cảm tình sâu bao nhiêu, nhưng dưới sự yêu cầu cường ngạnh của cha mình đành phải tiến hành liên hôn thương nghiệp, kết quả thế nhưng không bao lâu đã bị thu thập đến dễ bảo, những tai tiếng trong trí nhớ của Nhan Yên cơ bản là không xuất hiện.


Nhan Yên dùng mấy năm thời gian từ chỗ Âu Dương Thần báo danh mẫy lớp học mà biết được chút ít để mở một quán cà phê, cùng với một vị phó tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn ở office building đối diện nói chuyện yêu đương, hai người cũng thành công đi vào nấm mồ hôn nhân, trải qua cuộc sống không xa xỉ giống như đời trước sống cùng Âu Dương Thần, nhưng so sánh với rất nhiều người thì cũng là vô cùng không tồi, cô ta cho rằng tiền cùng nhân phẩm trung hoà một chút, thì cô ta sẽ không kém hơn đời trước.


Chỉ là đời trước có đoạn hôn nhân với Âu Dương Thần kia, nên cô ta quản lão công rất nghiêm, còn thường xuyên đến công ty hắn ta “thị sát”, đề phòng sự tồn tại của bất kỳ tiểu hồ ly nào có thể thân cận dụ dỗ chồng mình.


Nhưng mà vài năm sau, cô ta vẫn phát hiện chồng mình ngoại tình với một nữ nhân viên ở công ty, tuổi không nhỏ, lớn lên cũng không xinh đẹp, không biết trang điểm, căn bản là không phải bộ dáng hồ ly tinh bình thường, hắn ta thậm chí còn vì ả ta mà ly hôn với cô ta……


___________
29/08/2021.
(゚ο゚人))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi