HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

Hanada Saharuna đưa Edogawa Conan đến cửa khách sạn.

"Ok, từ giờ hai chúng ta đường ai nấy đi." Hanada Saharuna nói với cậu: "Mặc kệ nhóc muốn làm gì, tóm lại đều không liên quan gì đến chị."

Edogawa Conan ngẩng đầu: "Thanh tra Hanada hình như đã biết em muốn làm gì rồi."

Bằng không thì cô cũng sẽ không nói như vậy, chắc hẳn là đã đoán được cậu muốn đi điều tra vụ trộm.

Hanada Saharuna lập tức lộ ra biểu tình cảnh giác, cô giơ tay lên tạo thành kí hiệu "dừng": "Chị không có, chị không biết, em ngàn vạn lần đừng có nói ra! Chị đây còn muốn thảnh thơi bơi lội, đi spa với ăn tối nữa!"

Edogawa Conan câm nín: "Như vậy cũng được sao thanh tra Hanada? Em biết chị không phải kiểu người có thể mặc kệ tội ác, rõ ràng người bị tình nghi đã ở ngay trước mắt rồi, chị thật sự có thể lờ đi vậy sao?"

"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Không cần tâng bốc! Cũng đừng nghĩ dưạ vào mồm mép mà có thể khiến chị tăng ca!" Hanada Saharuna che lỗ tai lại.

Sao main trong anime nào của Nhật cũng là cái dạng này vậy!

"......." Edogawa Conan cảm thấy bất đắc dĩ, cậu còn đang muốn nói gì đó đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới: "Anh Amuro?!"

Nghe được cái tên, Hanada Saharuna quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy thanh niên da ngăm tóc vàng mới gặp cách đây không lâu đang đi về phía mình, đối phương hiển nhiên cũng đã thấy bọn họ.

"Conan, cô...... Sao hai người lại ở đây?" Amuro Tooru nhíu mày, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý định của đối phương: "Hai người tới điều tra vụ trộm đá quý?"

Nói tới đây anh liếc Hanada Saharuna một cái, vẫn còn chưa quên bài luận "không tăng ca" xuất sắc của đối phương. Hơn nữa cô đã gọi điện báo án, rõ ràng là muốn để cho cảnh sát khác đến xử lý, hoàn toàn không có khả năng muốn từ bỏ ngày nghỉ của mình để đi điều tra.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"

"Thật ra là......." Edogawa Conan đang muốn giải thích đã bị Hanada Saharuna đánh gãy.

"A! Từ từ!" Hanada Saharuna vội vàng lùi về phía sau hai bước: "Các người muốn nói thế nào thì nói, nhưng làm ơn là nói sau khi tôi rời đi. Tôi không muốn nghe bất kì cái tình báo dư thừa nào đâu!"

Edogawa Conan và Amuro Tooru vẻ mặt cạn lời nhìn cô, cũng tận lực tránh né công tác thật đấy......

Đúng lúc này một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hanada Saharuna lấy điện thoại từ trong túi xách ra: "Alo, tôi đây ạ, có chuyện gì vậy thanh tra Megure?"

Bên kia đầu dây đúng là Megure Juzo, ngồi bên người ông là đội trưởng Đội 3 của Phòng Điều tra Tội phạm. Trước mắt hai người là màn hình theo dõi, trên đó hiển thị bóng dáng ba người Hanada Saharuna, Edogawa Conan và Amuro Tooru.

Thấy Hanada Saharuna nhận điện thoại, Megure Juzo vội vàng nói: "Hanada, có phải cô đang đứng ở cửa khách sạn trung tâm Beika không?"

Hanada Saharuna khiếp sợ: "Thanh tra Megure sao ngài lại biết?! Ngài gắn máy theo dõi trên người tôi sao? Ngài đây là phạm luật đó!"

Megure Juzo tức cười: "Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy! Sự tình đang rất khẩn cấp, đừng có ba hoa nữa, nghiêm túc lại cho tôi!"

Thật là, đội trưởng Đội 3 còn đang ngồi ngay bên cạnh ông đây! Để người ta nhìn thấy cái đức hạnh này cấp dưới mình, mất mặt chết đi được! Trước đó ông vừa còn đắc ý khen ngợi cô trước mặt người ta xong!

Megure Juzo có chút xấu hổ đỏ lỗ tai.

Hanada Saharuna vội vàng chỉnh đốn thái độ: "Thanh tra Megure, ngài nói đi ạ!"

"Không phải cô vừa gọi cho Đội 3 cung cấp manh mối về vụ trộm đá quý của cửa hàng Butterfly sao?" Thanh tra Megure nói: "Đồng sự của Đội 3 đã canh giữ bên ngoài khách sạn...... Đừng quay đầu nhìn! Giả vờ tự nhiên đi, không thể để bọn trộm phát hiện!"

"Bị bọn trộm phát hiện là có ý gì?" Hanada Saharuna hỏi.

Lời của cô lập tức hấp dẫn sự chú ý của Amuro Tooru và Edogawa Conan, Amuro Tooru lộ ra biểu tình nghiêm túc nhìn về phía cô.

Edogawa Conan thì trực tiếp hơn, ỷ vào việc mình là trẻ con, cậu kéo kéo tay áo của Hanada Saharuna, ý bảo cô ngồi xổm xuống để cậu cùng nghe nội dung trong điện thoại.

"....." Thằng nhóc Kudo Shinichi này đúng là gặp được vụ án thì quên hết tất cả. Còn nhớ mình đang là trẻ con 7 tuổi không vậy hả?

Thanh tra Megure bên này tiếp tục giải thích: "Hanada, trước đó cô đã nói bọn trộm chọn ở trong khách sạn Beika chính là để quan sát tình huống của trung tâm thương mại cùng hành động của cảnh sát đúng không? Cho nên đồng sự ở Đội 3 rất cẩn thận, không ngay lập tức tiến vào khách sạn bắt người.

Cũng may là vì thế bọn họ mới phát hiện ra cửa sổ một phòng của khách sạn có ánh phản quang, hoài nghi có người dùng kính viễn vọng để theo dõi bên ngoài khách sạn."

"Nếu đã phát hiện được vị trí thì có thể để cho đồng sự cải trang vào để bắt người mà?" Hanada Saharuna khó hiểu: "Khách sạn có nhiều người như vậy, kẻ trộm không thể có khả năng nhận biết từng người một, hoàn toàn có thể trà trộn vào."

"Vấn đề chính là ở chỗ này. Bên ngoài khách sạn đều là cửa kính, cái ánh sáng hình chữ thập kia chỉ là lóe lên trong nháy mắt. Đội 3 không thấy rõ được cụ thể là phòng nào, chỉ có thể đoán là từ ở những tầng giữa đổ lên trên." Megure Juzo nhăn mày: "Vì chưa thể xác nhận chính xác số phòng, cho nên chúng ta không thể tiến hành truy bắt."

"Vậy sao không dùng thân phận cảnh sát, rồi lặng lẽ hỏi lễ tân số phòng của người phụ nữ váy tím?" Hanada Saharuna kiến nghị.

"Chúng tôi đương nhiên cũng đã nghĩ tới biện pháp này." Megure Juzo nói: "Nhưng trước đó trong khi đang điều tra vụ trộm, Đội 3 đã phát hiện vụ án này khả năng là có nội gián, kết hợp với manh mối cô cung cấp, chúng tôi nghi ngờ nội gián này là người của khách sạn. Nếu chúng ta tùy tiện tiếp xúc với người ở đó, chắc chắn sẽ khiến bọn trộm cảnh giác!"

"Cho nên, ý của ngài là......?" Trong lòng Hanada Saharuna dấy lên dự cảm bất thường.

"Thằng bé Conan không phải đang ở cạnh cô sao? Còn có nhân viên của quán cafe Poirot nữa. Cô hãy khuyên bọn họ phối hợp một chút, cải trang thành người một nhà vào tìm vị trí của bọn trộm đi!" Thanh tra Megure nhịp nhàng nói: "Hanada, cô có thể phá án trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chứng minh năng lực quan sát và trinh thám của cô rất mạnh.

Conan rất thông minh, nhân viên quán cafe đó cũng là đệ tử của Mori, tôi tin bọn họ sẽ trợ giúp cô không ít. Quan trọng nhất chính là, ngoại hình của ba người sẽ không dễ khiến cho bọn trộm chú ý. Tóm lại là như vậy đấy, một khi tìm được vị trí của chúng, hãy liên lạc với chúng tôi qua điện thoại! Hanada, cố gắng lên!"

Trước khi Hanada Saharuna kịp nói lời cự tuyệt, thanh tra Megure đã tắt máy.

Cô dại ra nhìn màn hình điện thoại, không thể tin được ngay cả khi mình bước chân đến cửa khách sạn rồi, kế hoạch nghỉ phép còn có thể vỡ tan tành!

Edogawa Conan đồng tình nhìn Hanada Saharuna đang hồn xiêu phách lạc, cậu vỗ vỗ bả vai cô: "Thanh tra Hanada, cái bể bơi tư nhân kia mở đến tháng 8 lận, bây giờ mới tháng 5 mà, chị còn rất nhiều cơ hội để đến chơi."

Cho nên, bây giờ hãy làm việc đi! Edogawa Conan yên lặng nói.

Nghe được lời của Edogawa Conan, Amuro Tooru rốt cuộc cũng minh bạch tại sao Hanada Saharuna lại xuất hiện ở đây, anh cười nhạo một tiếng: "Tiếc quá nhỉ ~"

Trong giọng nói mang theo một tia vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Hanada Saharuna không vui, cô buồn bực gãi gãi đầu rồi từ từ đứng dậy.

"Được rồi, được rồi, thế giới tốt đẹp như ý của anh đây đúng không?" Hanada Saharuna tức giận nhìn Amuro Tooru, "Tăng ca thì tăng ca!"

Amuro Tooru nhướng mày, giây tiếp theo Edogawa Conan đã bị cô xách lên nhét vào lòng anh.

"Oái!" Edogawa Conan chưa kịp chuẩn bị tinh thần hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ Amuro Tooru.

Amuro Tooru cũng bị dọa một hồi, anh bế Edogawa Conan nhìn sang Hanada Saharuna: "Cô làm cái gì vậy?"

"Dù sao thì anh cũng đã đến đây rồi, chắc hẳn cũng là vì vụ trộm nhỉ? Nội dung trên điện thoại nãy anh cũng nghe rồi đấy, vậy thì làm phiền quý ngài chính nghĩa đây phối hợp chút, tạm thời đóng vai người bố tiện nghi đi ha." Hanada Saharuna quăng túi xách về phía sau, hất cằm nói: "Chị đây thỏa mãn nguyện vọng của hai người, mang các người đi bắt kẻ xấu."

"......" Amuro Tooru.

"......" Edogawa Conan.

Thanh tra Hanada, cô kiêu ngạo thật đấy.

- ------------------------------------

Trong sảnh lớn khách sạn, ba người hướng về phía quầy lễ tân.

"Thanh tra Hanada, chị định lấy thông tin ở quầy lễ tân như thế nào?" Edogawa Conan hỏi.

"Đương nhiên là dùng lý do nhặt được đồ đắt tiền rồi." Hanada Saharuna vừa nói vừa cởi đồng hồ trên tay xuống, "Thanh tra Megure nói nơi phát ra ánh sáng là ở những tầng từ giữa trở lên, bể bơi tư nhân hôm nay chị muốn đến chính là ở khu vườn trên tầng 18.

Chúng ta hoàn toàn có thể nói là nhặt được đồ của người khác, nhờ lễ tân khách sạn tìm người giúp....... Đừng gọi chị là thanh tra nữa, bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ? Gọi chị mau lên! Thằng nhóc này thật là, nghiêm túc chút đi chứ?!"

Muốn diễn kịch thì phải nhập vai mới được!

"......." Tại sao lại nghiêm khắc với cái vấn đề này quá vậy? Edogawa Conan bị nghẹn một lát, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái thám tử. Cậu sờ cằm nói: "Thanh.... khụ khụ, chị Hanada là muốn trực tiếp tiếp xúc với bà cô váy tím kia sao?"

Sau đó ánh mắt cậu trở nên sắc bén: "Bởi vì chị cảm thấy bà ta nhất định sẽ đi tìm đồ đã bị mất?"

Hanada Saharuna gật gật đầu: "Đúng vậy, người phụ nữ kia là kiểu người có lòng hư vinh rất mạnh, hơn nữa còn vô cùng để ý vật ngoài thân. Bà ta không giống kẻ trộm mà giống như người nhặt được tang vật hơn. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của bà ta, chị nghi ngờ bà ta nhặt được không chỉ là một cái pin cài áo. Chắc em cũng để ý đúng không? Trên người bà ta......"

"Túi xách LX giả." Hanada Saharuna

"Dây chuyền ngọc trai giả." Amuro Tooru

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Hanada Saharuna nhìn về phía Amuro Tooru: "Ha? Xem ra quý ngài Amuro Tooru đây rất có hiểu biết với đá quý nhỉ, nói vậy chắc hẳn lúc đó mắt vẫn luôn dán vào ngực người ta đúng không?"

"Sao có thể, tôi chỉ là tình cờ đọc qua thôi. Lúc làm thám tử nhận được không ít vụ liên quan đến đá quý, nếu đến hàng thật hàng giả còn không phân biệt được thì e rằng khó mà đảm đương nổi." Amuro Tooru cười tủm tỉm: "Trái lại quý cô Hanada đây rõ ràng nhận ra được nhiều tin tức như vậy, thế mà vẫn có thể bình chân như vại coi như không thấy. Thật là bội phục tố chất tâm lý của cô, nói vậy chắc ngày thường cũng siêng lười biếng lắm nhỉ?"

Đôi mắt màu đen và đôi mắt tìm xám lại trực tiếp đối đầu nhau, tia lửa vô hình lóe lên giữa hai người làm Edogawa Conan khẽ giật giật khóe miệng.

Vì để tránh cho họ lại cãi nhau, cậu vội vàng ngắt lời: "Chị Hanada và anh Amuro nói đều đúng, trên người bà cô kia cái gì cũng đều là hàng giả, đủ để biết bà ta là người hư vinh hám tài. Vậy chúng ta liền làm theo cách của chị Hanada đi?"

"Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ em còn định trông cậy vào anh ta sao?" Hanada Saharuna cười nhạo

Chỉ bằng tên thám tử óc chó này?

"!" Edogawa Conan vừa rồi ở trong xe nghe đánh giá của Hanada Saharuna về Amuro Tooru, nháy mắt lý giải được suy nghĩ của cô bây giờ, lập tức trở nên luống cuống.

Cậu cuống quít nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Nếu để người cùng giới hỏi sẽ hạ được tâm cảnh giác của lễ tân xuống. Chắc chắn phải là chị Hanada đến hỏi rồi!"

Hanada Saharuna đắc ý hất cằm, nhìn đi, ngay cả Kudo Shinichi cũng đồng ý cách làm của cô.

Cô đã nói rồi mà, Amuro Tooru chắc chắn cũng là một gã thám tử đầu heo! Không, có lẽ so với anh ta Mori Kogoro còn thông minh hơn. Dù sao thì chỉ cần đụng đến đến điểm mấu chốt và người nhà, ông ấy sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén.

Amuro Tooru không rõ nguyên do, nhưng anh cũng không phản bác. Theo anh thì ai hỏi cũng như nhau, chỉ cần có thể nhanh chóng tìm ra bọn trộm là được.

Lúc này ba người đã đến phía trước quầy lễ tân, Hanada Saharuna trực tiếp đặt đồng hồ của mình lên bàn: "Xin chào, chúng tôi nhặt được cái đồng hồ này ở trước cửa thang máy. Khi chúng tôi đi vào thì đúng lúc lướt qua một vị phu nhân mặc váy tím đeo vòng cổ ngọc trai, tôi nghĩ chắc hẳn là của bà ấy làm rơi. Có thể phiền cô liên hệ với bà ấy đến sảnh lớn khách sạn nhận lại được không?"

Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười nói: "Cô có thể gửi đồ bị mất ở đây ạ, nếu có người làm rơi thì nhất định sẽ tới tìm lại." Nói rồi duỗi tay định cầm lấy cái đồng hồ kia, "Để tôi giúp cô đăng ký nhé?"

Hanada Saharuna vội rụt tay lại, cô lắc đầu: "Thế thì không được, cái đồng hồ này ít nhất cũng phải hơn 13 triệu. Dựa theo luật pháp Nhật Bản, khi nhặt được đồ đắt tiền thì tôi có tư cách dựa theo giá cả của nó để đòi hậu tạ tương xứng. Nếu chủ nhân cái đồng hồ muốn lấy lại đồ của mình, ít hay nhiều cũng phải trả chút giá đúng không?"

Hanada Saharuna để ý biểu tình của lễ tân, cô cười cười: "Sao cô lại có biểu cảm như vậy? Chị gái à, chị rõ ràng một chút đi. Lấy tiền hậu tạ là quốc gia cho phép, huống hồ tôi vốn dĩ có thể lấy luôn cái đồng hồ này làm của riêng, nhưng tôi vẫn nguyện ý liên hệ với người đánh mất để trả lại, cô phải ca ngợi phẩm chất của tôi mới đúng."

Nói thì nói vậy, nhưng những người chủ động trả lại đồ cho người bị mất đều là người có đạo đức tốt, cho nên cũng sẽ không đòi tiền người ta. Hanada Saharuna hoàn toàn không cảm thấy mất mặt còn có thể tự khen mình đến vô tư như vậy, ở cái đất nước Nhật Bản coi trọng danh dự và cực kỳ để ý ánh mắt của người khác này đúng là vô cùng hiếm thấy.

Edogawa Conan ngẩng đầu nhìn Hanada Saharuna lông mày còn không nhíu lấy một chút, không nhịn được cảm thán, thanh tra Hanada mạnh mẽ thật đấy. Không bàn đến cái khác, riêng việc chỉ cần đạt được mục đích mà không thèm để ý cái nhìn của người khác thì năng lực nghiệp vụ của cô đã tính là không tồi....... Chắc anh Amuro cũng nghĩ như vậy nhỉ?

Edogawa Conan trộm liếc Amuro Tooru một cái, đối phương quả nhiên cũng đang nhìn Hanada Saharuna.

"....... Được rồi, nhanh gọi cho người bị mất đồ kia giúp tôi đi. Bà ấy ăn mặc "giàu có" như vậy, hơn nữa thái độ còn vênh váo tự đắc, chắc là rất hay bắt bẻ lễ tân đúng không? Có khi bà ta còn từng gây khó dễ cho nhân viên các cô nữa, các cô không thể không có một chút ấn tượng nào." Hanada Saharuna dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Người đàn bà kia, rõ ràng cô đã lấy lại túi xách cho bà ta, bà ta không những không cảm ơn còn trực tiếp giật lại, làm cô vô cùng khó chịu.

Thái độ của cái dạng người không biết phép lịch sự này đối với nhân viên ngành dịch vụ chắc chắn càng không ra gì.

Các lễ tân nhìn thoáng qua nhau, xem biểu tình hiển nhiên là đã bị nói trúng.

Một cô gái có khuôn mặt khá trẻ tuổi dùng tay chạm vào người đang nói chuyện với Hanada Saharuna: "Người cô ấy nói chắc hẳn là vị ở tầng 24 kia. Chị Keiko, chị mau gọi cho người ta đi? Nếu bà ta không tìm thấy đồ đắt tiền như vậy, chắc chắn lại xuống đây làm ầm ĩ lên cho mà xem.....Đến lúc đó chúng ta sẽ bị quản lý mắng mất."

"Lại?" Edogawa Conan ghé vào trước quầy tò mò hỏi: "Bà cô kia từng làm vậy rồi ạ?"

"Đó là chuyện riêng của khách hàng......" Lễ tân đang nói chuyện với Hanada Saharuna còn chưa nói xong, đã bị cô gái bên cạnh ngắt lời.

"Còn không phải sao! Mấy hôm trước bà ta không thấy chó của mình đi đâu mất, liền chạy xuống lễ tân nháo nhào cả lên. Trước đó bọn tôi đã nhắc bà ta nếu mang thú cưng vào thì phải buộc dây lại cho chúng, tránh việc dọa sợ đến những người khác. Bà ta không những không nghe, nói chó mình nuôi là chủng loại cao quý, sẽ không cắn bừa, còn cố ý thả nó xuống để nó đuổi cắn con của người khác! Đứa trẻ đó bị dọa đến té ngã, bà ta liền đứng đó cười ha ha ha! Đúng là làm người ta phải sôi máu!"

Xem ra cô gái lễ tân này đã tích tụ rất nhiều oán khí, bây giờ nhớ đến hành vi của vị khách kia thì vô cùng tức giận: "Đúng là chủ nào thì tớ nấy, con chó kia chuyên môn bắt nạt trẻ con với khách hàng trẻ tuổi. Buổi tối ngày hôm đó cũng có một cặp vợ chồng vào ở, người vợ đang mang thai, bụng rất lớn. Bà ta không những không bế chó của mình lên, còn xúi giục nó chạy đến đụng phải người vợ. Người vợ bị hoảng sợ, anh chồng liền vô cùng tức giận đá con chó một cái, nó bị dọa liền chạy đi mất. Sau đó bà ta liền làm ầm lên, chờ đến khi quản lý của chúng tôi chạy đến nơi, bà ta đột nhiên lật lọng nói không có việc gì, để chúng tôi bận rộn không công!"

"Hai ngày sau thì bà ta tìm được chó của mình...... Tôi nghi ngờ bà ta cố tình làm vậy chính là để gây khó dễ cho bọn tôi. Trước đó bà ta còn cầm túi xách của mình đi khoe khoang, tự mình làm bẩn thì đổ tội cho chị Keiko, còn muốn chị ấy bồi thường bằng giá gốc. Ai mà chẳng biết cái túi kia là hàng giả......."

"Được rồi! Miko, đừng nói nữa! Không được nghị luận sau lưng khách hàng như vậy!" Người lễ tân được gọi là Keiko ngắt lời cô gái trẻ tuổi, cô xấu hổ nhìn mấy người Hanada Saharuna, "Vậy để tôi liên hệ với vị khách kia giúp mọi người. Ba vị có thể đến khu nghỉ ngơi trong sảnh ngồi đợi một lát, đồ uống ở đó đều miễn phí hết ạ."

Cô ấy nhìn qua Edogawa Conan rồi tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa chỗ bán nước cũng có kem giá ưu đãi dành cho trẻ em, hai người có thể mang theo con mình đến đó ăn thử."

"Được, vậy làm phiền các cô." Hanada Saharuna cười cười, nhưng không ai biết sau khuôn mặt của cô lại là biểu tình chua xót.

Trời ơi nghe đi! Mặc kệ chó của mình đụng ngã con người khác, va chạm với thai phụ, còn bôi nhọ lễ tân,..... Kiêu ngạo, đanh đá, không có đạo đức, đây chẳng phải là thỏa mãn điều kiện của người chết rồi sao?! Lý do bị sát hại nhìn cái là biết, quả thật đúng là điềm báo cho án mạng, còn là kịch bản lấy ba chọn một kinh điển!

Hanada Saharuna cảm thấy sắp hỏng mất, tuy cô biết nơi nào Edogawa Conan xuất hiện thì chắc chắn nơi đó sẽ xảy ra án mạng. Nhưng mà hào quang Tử Thần của Edogawa Conan có phải quá mạnh rồi không?

Đầu tiên là đụng phải vụ cướp giật, từ một vụ cướp nho nhỏ dẫn đến một vụ trộm đá quý to to, vậy đã tính là 2 vụ rồi. Cô vốn cho rằng đấy là đã quá lắm rồi, không ngờ giờ bước vào khách sạn còn có khả năng phát sinh luôn án mạng. Đây chính là chuỗi vụ án liên hoàn rồi còn gì nữa?

Uy lực của Edogawa Conan sao càng ngày càng mạnh vậy?! Rõ ràng mấy cái buff tăng thêm hung án là Mori Kogoro, Mori Ran với Hattori Heiji đều không ở đây, chỉ có cậu ta một thân một mình sao còn hung tàn đến thế!?

Lúc này Hanada Saharuna còn không biết, người bị cô cho là thám tử óc chó bên cạnh mình cũng không thua kém bất kì nhân vật nào. Chẳng những có kịch bản riêng, còn lên làm main luôn. Một khi anh và Edogawa Conan tạo thành một tổ hợp, nhất định sẽ tạo thành một hồi tinh phong huyết vũ.

- ------------------------------------

Khu nghỉ ngơi trong sảnh lớn khách sạn.

"Ặc...... Chậm quá đi." Hanada Saharuna ngồi trên ghế sofa chán chường ăn kem trẻ em.

Amuro Tooru nhìn thoáng qua hộp kem trước mặt cô, lại quay sang nhìn cô một cái.

Chú ý tới ánh mắt đối diện, Hanada Saharuna không thoải mái trừng trở về: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

"....... Đó là kem trẻ em." Amuro Tooru nói.

"Thế thì sao? Trên bảng giá ghi trẻ em miễn phí, người lớn giảm 50%. Tôi tự mình bỏ tiền ra mua! Cũng chẳng lợi dụng Conan để ăn kem miễn phí!" Hanada Saharuna bất mãn nói.

"Tôi không bảo cô không được ăn, mà là vì cô ăn quá nhiều, tận 5 hộp rồi......." Amuro Tooru đỡ trán.

Vừa rồi lúc bọn họ đi đến khu nghỉ ngơi, đúng lúc nhìn thấy ba cặp vợ chồng cũng mang con lại đây. Mấy người Amuro Tooru ngồi xuống, ba gia đình kia ngồi ở xung quanh bọn họ.

Hanada Saharuna vừa đặt mông xuống liền đưa tiền cho Edogawa Conan sai cậu đi mua kem cho mình. Mấy người lớn cũng cho con mình ăn kem miễn phí, nhưng vì để tránh đau bụng, bọn trẻ chỉ được ăn một cái.

Ban đầu thì không sao, nhưng đến lúc lũ trẻ ăn hết rồi, Hanada Saharuna vẫn còn đang tiếp tục ăn. Bọn trẻ nhìn mà thèm thuồng, một đám chảy nước miếng ngồi đó ngắm Hanada Saharuna.

Hanada Saharuna không những không thấy xấu hổ, ngược lại còn vô cùng thích chí. Cô múc kem, cố ý quơ quơ trước mặt bọn trẻ con, sau đó mới đút vào miệng mình, xong xuôi còn lộ ra biểu tình đắc ý, để bọn nhỏ càng thèm hơn.

Trong ánh mắt ước ao của lũ trẻ, sự chỉ trích âm thầm của người lớn, Hanada Saharuna cứ như vậy ăn hết 5 hộp kem.

Cô không cảm thấy mất mặt, nhưng Amuro Tooru và Edogawa Conan lại là người bình thường, hai người thật sự không nhìn nổi nữa.

"Chị Hanada...... Ăn quá nhiều kem sẽ bị đau bụng." Edogawa Conan nói

Cho nên dừng được rồi, đừng ăn nữa mà!

Đối mặt với Edogawa Conan, Hanada Saharuna vẫn còn tương đối dễ nói chuyện: "Được rồi, đây là hộp cuối cùng." Nói xong cô thở dài một hơi: "Cũng tại bà cô kia quá chậm chạp, lúc bực bội chị đều muốn ăn cái gì đấy."

Amuro Tooru đột nhiên nhớ ra ngày đó ở quán cafe, đối phương liền tù tì ăn hết 3 phần sandwich, một phần mì Ý sốt cà chua, cuối cùng còn gói một phần đem về.

Anh nhướng mày, sắp xếp thời khóa biểu cho cả 5 người tình, tùy ý đùa giỡn bọn họ, cái gì khiến cho cô bực bội? Rõ ràng trông cô rất thích thú mà.

Edogawa Conan gật gật đầu: "Đúng là lâu thật, dựa  theo tính cách của bà cô kia, nếu được báo là mất đồ đắt tiền thì đáng lẽ phải chạy tới từ lâu rồi mới đúng."

Hanada Saharuna lộ ra mắt cá chết: "Đúng vậy, cho nên chị đây có một dự cảm không ổn."

Edogawa Conan không hiểu tại sao: "Đây là có ý gì......."

"A a a a a a a a a a --!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi