HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

"A a a a a a a a a a --!!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, trên mặt Hanada Saharuna lộ ra biểu tình không ngoài ý muốn.

Cô lười biếng xoay người, chuẩn bị xem kẻ xui xẻo nào phát hiện ra thi thể, liền thấy người đàn bà mập mạp mặc váy màu tím đang chỉ vào mặt một đứa trẻ chửi ầm lên.

"??" Từ từ, cái vị người chết dự bị này, sao bà không làm theo kịch bản vậy? Hanada Saharuna đầy đầu chấm hỏi.

Cậu bé con bị bà béo chửi mắng nhìn qua chỉ mới 5, 6 tuổi. Trên tay cậu cầm một cốc kem, kem ở trên cốc đã không còn. Kem chạy đi đâu mất rồi? Dính trên váy của người đàn bà váy tím.

"Thằng nhãi ranh mất dạy này! Mày mù sao!" Bà béo chỉ vào cậu bé chửi ầm lên: "Mày có biết váy này của tao đắt lắm không?! Có bán mày đi cũng không mua nổi đâu!"

Giọng của bà béo rất lớn, bộ dạng hung dữ kia dọa cậu nhóc sợ hãi. Cậu oa lên một tiếng, tiếng khóc bén nhọn vang vọng khắp sảnh lớn khách sạn.

Hanada Saharuna hít một hơi thật sâu, cảm giác màng nhĩ của mình sắp bị xuyên thủng.

"Khóc cái gì mà khóc! Mày nghĩ rằng chỉ cần khóc là không cần bồi thường sao?! Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu! Thằng nhãi vô liêm sỉ!" Bà béo cực kỳ cáu kỉnh.

Người đi qua đường bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: "Rõ ràng là người phụ nữ kia đi đường vội vã mới đụng phải đứa bé kia, thế mà giờ lại đổ hết lỗi lên đầu nó. Đúng là vô lý......."

Tiếng những người qua đường truyền tới tai của bà béo, bà ta không những cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tức hộc máu: "Câm miệng! Các người nói bậy cái gì đó! Chính là thằng ranh này đâm vào tôi!"

"Oa a a a......" Cậu bé vẫn còn đang khóc, trên mặt người đàn bà béo lộ ra biểu tình dữ tợn, giơ bàn tay mập mạp lên muốn tát vào mặt đứa trẻ.

Lấy hình thể và lực độ của bà ta, một cái tát này mà giáng xuống, cậu bé kia có thể sẽ văng ra mấy mét.

Mắt thấy bàn tay sắp chạm vào mặt cậu bé thì đã bị một cánh tay ngăm đen ngăn cản.

"?!" Đột nhiên bị bắt lấy, bà béo hoảng sợ, giây tiếp theo phẫn nộ quay đầu: "Ai?!"

Khoảnh khắc nhìn thấy người đang cản mình lại, biểu tình dữ tợn của bà béo ngừng lại, giây tiếp theo bà ta đỏ mặt, đến cả thanh âm cũng thay đổi: "Ôi chao~"

"Phu nhân, tức giận như vậy không xứng với thân phận của bà." Thanh niên tóc vàng buông tay, nở nụ cười nói.

Edogawa Conan nhân cơ hội kéo cậu bé kia sang một bên.

Lúc này quản lý tiền sảnh mới khoan thai tới muộn, anh ta mồ hôi đầy đầu chạy tới: "Xin lỗi phu nhân, không có việc gì chứ?"

Quản lý vừa nói, người đàn bà béo lại bắt đầu nổi bão: "Cái thằng nhóc thối này bị mù, anh cũng bị mù sao?! Không thấy quần áo của tôi bẩn hết rồi à! Còn hỏi cái đầu anh!" Bà béo rống lên, "Cái gì mà khách sạn 5 sao, tôi thấy so với nhà nghỉ ven đường còn chẳng bằng! Nói cho anh nghe, mau gọi bố mẹ thằng ranh này tới, tôi muốn bọn họ bồi thường!"

Lúc này phụ huynh của đứa bé cũng đã đến, hai người tiếp lấy con mình từ tay Edogawa Conan, dẫn cậu bé tới trước mặt bà béo khom lưng xin lỗi. Họ tỏ vẻ có thể trả cho bà ta phí giặt sấy, nhưng bà béo vẫn không chịu buông tha, một hai phải bắt họ bồi thường cái váy hơn 1 triệu yên.

Ban đầu vốn là bà béo không nhìn đường đụng phải cậu bé trước, vốn dĩ không phải bên kia sai, đối phương nguyện ý trả tiền giặt sấy đã là tốt rồi. Nhưng bà béo chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, nhất định phải nháo lên ầm ĩ, thật sự khó coi vô cùng. Cuối cùng vẫn là quản lý tiền sảnh tỏ vẻ muốn xem lại camera, bà béo mới chột dạ lùi bước.

Nhưng quản lý tiền sảnh rất có kinh nghiệm, biết tiểu nhân thì thường không nghe đạo lý. Cho nên sau khi tiễn người một nhà kia đi, anh ta lặng lẽ lấy ra một xấp voucher đưa cho người đàn bà béo.

"Vừa rồi đồng nghiệp đã kể lại tình huống cho tôi nghe, khiến ngài không hài lòng chính là lỗi của chúng tôi." Quản lý tiền sảnh nói: "Đây là một ít coupon khuyến mãi đặc biệt của bể bơi tư nhân, spa và nhà hàng khách sạn chúng tôi, hy vọng có thể đền bù cho ngài, cũng xin ngài hãy tha thứ cho sự thất trách này."

Quản lý tiền sảnh kiến thức rộng rãi, anh ta vô cùng quen thuộc với loại người một thân toàn đồ giả nhưng hay vênh váo tự đắc này. Loại người như vậy thích nhất là giả bộ lắm tiền nhiều của, trên thực tế vừa tính toán chi li vừa ham những món lợi nhỏ. Rất dễ ứng phó, chỉ cần cho chút ngon ngọt là được.

Quả nhiên lông mày xoăn tít lại của bà béo buông lỏng vài phần.

Bà ta nặng nề hừ một tiếng, giật phắt lấy phiếu giảm giá trên tay quản lý tiền sảnh, miệng nói: "Đừng tưởng chút ơn huệ nhỏ này là có thể tống cổ tôi đi! Quần áo của tôi chính là bị thằng ranh con kia làm bẩn! Thật là, rõ ràng chỗ này đắt đỏ như vậy, tại sao vẫn còn gặp phải cái loại tố chất kém cỏi đó! Cái váy này của tôi đắt lắm đấy!"

"Lát sau chúng tôi sẽ phái người đến phòng ngài cầm cái váy này đi giặt. Đương nhiên là miễn phí ạ." Quản lý tiền sảnh nói.

"Hừ, tạm chấp nhận." Nói xong bà béo quay đầu nháy mắt với thanh niên tóc vàng: "Ai da, chàng trai, cậu tên gì? Có muốn cùng đi uống một ly không?"

"Được nha. Uống cái gì vậy?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên bên tai, bà béo quay đầu thì thấy một mỹ nữ áo sơ mi trắng quần jean xanh đang đứng ở phía sau.

Bà béo lập tức không vui: "Cô là ai?!" Con bé này hình như trông hơi quen mắt?

Hanada Saharuna cười tủm tỉm: "Người tốt bụng nhặt được đồ bà làm rơi." Nói rồi cô đặt tay lên vai bà béo, tay khác cầm cái pin cài áo hồ điệp quơ quơ trước mặt bà ta: "Phu nhân à bà nhanh quên thật đấy, tôi vừa mới lấy lại túi xách từ tay tên cướp cho bà mà? Thế mà đã quên rồi sao?"

Cô lộ ra biểu tình có chút tủi thân: "Lúc ấy phu nhân đi vội quá, ngay cả câu cảm ơn cũng không có. Nhưng mà dù sao tôi cũng không phải người tính toán chi li, cho nên sau khi phát hiện phu nhân làm rơi đồ liền vội vàng chạy tới...... Bà xem có phải mình làm rơi cái này không?"

Bà béo nhìn đá quý hồ điệp tỏa ra hào quang bốn phía trong tay Hanada Saharuna, đôi mắt lập tức phát sáng. Bà ta vội vã duỗi tay: "Đúng đúng đúng! Là của tôi! Mau trả lại đây!"

Hanada Saharuna tránh né làm bà ta vồ hụt, không đợi bà béo nổi bão, cô liền thay đổi sắc mặt.

"Quả nhiên là bà........" Cô thu lại nụ cười, khuôn mặt thân thiết trở nên hung ác trong nhảy mắt: "Tôi nói này bà dì, nhặt được đồ không nên nhặt còn chiếm làm của riêng, bà cũng to gan quá nhỉ?"

"Cô, cô nói bậy cái gì đó?!" Bà béo trong lòng rơi lộp bộp, ngoài mặt tuy không thừa nhận nhưng giọng điệu rõ ràng đã yếu đi nhiều.

Giây tiếp theo, bên hông bà ta bị một vật cứng dí vào, khuôn mặt bà béo lập tức trở nên trắng toát.

"Ồ ~ Là tôi nói bậy sao?~" Ngón tay đặt trên vai bà béo của Hanada Saharuna nhịp nhàng gõ.

Lực độ tuy rất nhẹ, nhưng mỗi cái đều như đập mạnh vào trong lòng bà béo, hai chân bà ta bắt đầu run lên.

Khóe mắt Hanada Saharuna quét đến đôi chân run lẩy bẩy của bà ta, cô cười: "Nhìn biểu hiện của bà, xem ra bà cũng biết mình đã nhặt được cái gì. Nào, chúng ta đổi địa điểm tâm sự."

"......" Amuro Tooru đứng phía sau nhìn Hanada Saharuna cầm một quả chuối đứng đó thuần thục buông lời hung ác, trong khoảnh khắc cảm thấy nghẹn lời.

"........ Anh Amuro, (cảnh sát) các anh đều được huấn luyện theo kiểu (uy hiếp đe dọa dân chúng) này sao?" Edogawa Conan đi đến bên người Amuro Tooru nhẹ giọng nói.

Amuro Tooru hiểu ý của Edogawa Conan, đối phương đang nhắc lại chuyện anh hù dọa cậu khi chưa bại lộ thân phận công an lần trước. Nhưng lúc đó anh đang làm "Bourbon" của Tổ chức Áo đen mà, "Bourbon" thì phải độc ác tàn nhẫn rồi, còn Hanada Saharuna........

"Đó là thiên phú dị bẩm của cô ấy, bọn anh không được huấn luyện kiểu này." Amuro Tooru quyết đoán phủ nhận.

Anh nhớ rất rõ ràng, quả chuối kia vốn được bày trên đĩa trái cây ở trong khu nghỉ ngơi. Vừa rồi Hanada Saharuna bẻ một quả, anh còn tưởng là cô lại muốn ăn, không ngờ lại dùng vào lúc này...... Giải thích đi, một cảnh sát như cô, vì cái gì lại uy hiếp người khác thuận tay như vậy? Hơn nữa cái biểu cảm kia, có khác gì giang hồ máu mặt không?

Amuro Tooru hít một hơi, chỉ hi vọng đối phương đừng để bị bà béo kia phát hiện ra, bằng không tuyệt đối sẽ bị khiếu nại.......... Có phải là do anh tốt nghiệp trường cảnh sát quá lâu rồi, cho nên hành động của mấy cảnh sát trẻ tuổi này anh càng nhìn càng không hiểu nổi nữa?

- ------------------------------------

Dưới sự uy hiếp từ chuối của Hanada Saharuna, đoàn người đi đến phòng của người đàn bà béo.

Vừa mới bước vào, Hanada Saharuna đã bị căn phòng vừa bẩn vừa bừa bộn làm cho nhíu mày.

Cô cất chuối đi, đẩy bà béo một cái: "Đồ bà nhặt được ở chỗ nào, mau lấy ra." Nói xong cô bổ sung thêm: "Thành thật một chút cho tôi, ở đây chính là 3 đấu 1, bà không nghĩ mình có thể thoát được đấy chứ?"

A? Tính cả mình sao?! Edogawa Conan đột nhiên ngẩng đầu, tràn ngập nghi vấn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hanada Saharuna. Thanh tra Hanada, em vẫn còn là trẻ con 7 tuổi mà!

Amuro Tooru dời tầm mắt.

Bà béo nhìn thoáng qua Hanada Saharuna, lại nhìn sang Amuro Tooru cao lớn phía sau cô.

Sau khi cân nhắc sức chiến đấu của mình một hồi, bà ta cắn môi: "Nếu tôi đưa đồ cho các người, các người sẽ thả tôi đi đúng không?"

"Vậy phải xem biểu hiện của bà." Hanada Saharuna nhếch khóe miệng, "Dù sao thì bà cũng đâu còn lựa chọn nào khác."

Bà béo cả người run rẩy, cuối cùng cũng cắn răng cầm túi xách màu bạc lên, lấy từ bên trong ra một cái túi tiền kiểu Nhật đưa cho Hanada Saharuna: "Đồ đều ở trong này......... Tôi đã đưa cho mấy người rồi! Các người không thể nuốt lời!"

Hanada Saharuna mở ra thì thấy bên trong là 3, 4 món trang sức đá quý hình hồ điệp.

Cô đưa cho Edogawa Conan: "Em nhìn xem có phải đồ của cửa hàng đó hay không."

Edogawa nhận lấy kiểm tra một lúc rồi gật đầu với Hanada Saharuna: "Thanh tra Hanada, đúng là nó."

Nghe thấy xưng hô của cậu, bà béo đột nhiên trừng lớn mắt, bắt đầu gào lên: "Các người thế mà lại là cảnh sát?!"

Sau khi phản ứng lại, sắc mặt bà ta biến thành biểu tình dữ tợn: "Các người dám gạt tôi?! Còn uy hiếp bằng súng! Cứ chờ đó, tôi sẽ khiếu nại các người! Chờ bị cách chức đi!"

Hanada Saharuna lấy quả chuối ra thong thả bóc, sau đó cắn một miếng cười nói: "Bà nói cái gì vậy? Tôi có biết gì đâu nha, lúc nghỉ phép tôi không cầm theo cái loại đồ vật này." Cô nhìn đôi mắt trợn tròn của bà béo rồi tiếp tục, "Nhưng mà bà định đi khiếu nại chúng tôi thật sao? Dù sao thì bà cũng đã trộm tang vật, còn giấu làm của riêng. Đây chính là phạm tội đấy. Bà mà bước chân vào Cục Cảnh sát, tôi có bị cách chức hay không thì không biết, nhưng bà chắc chắn sẽ bị tống vào tù. Khiếu nại thì khiếu nại đi, cùng lắm mọi người cùng chết."

Ngữ khí của cô cực kỳ tùy ý, nhưng tính uy hiếp trong đó lại vô cùng rõ ràng. Bà béo bị cô làm cho tức chết lại không có cách nào phản bác.

"Tôi sợ cô rồi được chưa! Chưa thấy cảnh sát nào vô liêm sỉ như vậy! Nếu các người đã lấy được đồ mình cần rồi, hiện tại có thể cút!" Bà ta tức hộc máu gào lên.

"Đừng nóng. Bà còn chưa nói cho chúng tôi bà nhặt được thứ này ở đâu mà." Hanada Saharuna nhìn biểu tình bà ta, cười nhạo bồi thêm một câu: "Tôi khuyên bà thành thật chút đi, một năm một mười khai hết ra cho chúng tôi biết. Bằng không tôi chỉ có thể lấy danh nghĩa "kẻ bị tình nghi" mà đem bà về đồn đấy."

"Dù sao thì thứ này cũng có dấu vân tay của bà mà." Hanada Saharuna nói, "Loại người hư vinh còn hám tài như bà, chắc chắn là bị đống đá quý này mê hoặc, không nhịn được sờ tới sờ lui nhỉ?"

Người đàn bà béo sắp bị cô làm cho phát khùng, nhưng lời đối phương nói hoàn toàn đúng. Sau khi bà ta nhặt được những thứ này lúc nào cũng liên tục chạm vào chúng.

Bị Hanada Saharuna liên tục bắt được nhược điểm, bà béo biết mình không đấu lại cô, khai ra toàn bộ: "Đây là mấy hôm trước tôi nhặt được ở tầng 26! Ngày đó khi đang dắt cún cưng ra ngoài đi dạo, đúng lúc tôi gặp được một cặp vợ chồng. Người phụ nữ kia rõ ràng bụng đã to như vậy còn ngu ngốc ra ngoài đi lung tung. Cục cưng của tôi chẳng qua chỉ không cẩn thận đụng phải cô ta một cái, thế mà cô ta lại ngã xuống. Gã chồng giống như bị điên đá cục cưng tôi, dọa cho nó sợ chết khiếp chạy đi mất! Tôi đuổi theo không kịp liền quay về. Lúc đó cặp vợ chồng đã đi rồi, tôi phát hiện trong góc có cái túi tiền này. Vừa mở ra thì thấy bên trong thế mà lại là trang sức khảm đá quý hồ điệp.

Bởi vì tôi hay đi mua sắm, trước đó cũng dạo quanh cửa hàng đá quý Butterfly mấy lần, cho nên liếc mắt đã nhận ra đây chính là chỗ đá quý bị mất trộm."

"Sau đó bà liền giấu tang vật đi." Amuro Tooru nói, "Giấu tang vật là phạm pháp."

Bà béo nghẹn lại một chút rồi giảo biện: "Tôi cũng không định giữ làm của riêng, chỉ là muốn mượn đeo mấy ngày thôi, sau đó nhất định sẽ giao lại cho cảnh sát!"

Hanada Saharuna cười nhạo một tiếng, nếu không phải bị bọn họ bắt được, bà ta chắc chắn sẽ không định giao ra.

"Cô ơi, cô nhặt được đồ đắt tiền như vậy, nhưng vì chỉ có một ít nên chắc hẳn cô còn muốn nhặt tiếp đúng chứ." Edogawa Conan đột nhiên nói, "Cô biết cái gì đó phải không?"

Bà béo đột nhiên thay đổi sắc mặt, bà ta chột dạ xoay đầu: "Tao thì có thể biết cái gì? Mày đừng nói bậy!"

Amuro Tooru nheo mắt: "Bà biết đồ đó là do ai làm rơi."

Ánh mắt bà béo lập lòe: "Tôi không biết!"

Hanada Saharuna nhướng mày: "Hừ, còn cãi cố à? Đừng nói với tôi bà định lấy cái này làm nhược điểm uy hiếp đối phương mang tiền đến cho bà nhé?.......... Thật hay giả vậy? Bà nghĩ thế thật à?"

Nhìn biểu tình chột dạ của bà ta, Hanada Saharuna giật giật khóe miệng: "Bà cô à, bà đúng là muốn tiền không cần mạng nhỉ?"

Đến bọn trộm còn dám khiêu khích? Sợ chính mình không được chết tử tế đúng không?

"....... Khoan đã, bà uy hiếp chúng rồi sao?" Hanada Saharuna đứng hình, radar của người đã xem hơn 500 tập Conan rung ầm ầm, trong nháy mắt cô hiểu ra hết thảy.

Dựa theo tin tức có được từ quầy lễ tân, án mạng rõ ràng đã được châm ngòi mở màn, theo lý mà nói bà béo này hẳn phải chết rồi mới đúng. Nhưng hiện giờ bà ta vẫn còn sống, rất có khả năng là do sự xuất hiện của bọn họ khiến bà ta thay đổi lộ trình giữa chừng, cho nên án mạng mới bị trì hoãn.

Nhưng dựa theo nguyên tắc trong thế giới Conan này, hung thủ chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Bà béo này đã uy hiếp đối phương, bọn chúng nhất định sẽ tìm cách diệt trừ bà ta!

"Bà uy hiếp ai?" Hanada Saharuna truy vấn, "Nói mau lên!"

Trong lúc bà béo còn đang do dự, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ba người Edogawa Conan lập tức cảnh giác, Hanada Saharuna hạ giọng: "Chắc chắn là bọn trộm tìm đến, bà cô à bà xong đời rồi! Giờ vẫn không chịu nói sao?!"

Bà béo bị cô hù dọa cũng luống cuống vội vàng nói: "Tôi cũng không biết cụ thể là ai! Lúc đó ở hành lang chỉ có 3 nhóm người. Một đôi cha con, một cặp vợ chồng với một cô lễ tân, tôi nghĩ chắc chẳn một trong ba có liên quan đến vụ trộm, cho nên mới bí mật gửi thư cho cả ba bọn họ......

Tôi, tôi chỉ muốn thử vận may thôi! Nếu bọn trộm ở trong đám người kia, chắc chắn sẽ chủ động đến tìm tôi. Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này kiếm chác chút thôi!"

Hanada Saharuna bị sự ngu ngốc cùng tham lam của bà ta làm cho tức cười: "Người ta tự trộm đá quý bằng bản lĩnh vì sao còn muốn chia cho bà, dựa vào đầu óc bà có vấn đề hay dựa vào việc bà không sợ chết?"

Edogawa Conan kéo góc áo Hanada Saharuna: "Thanh tra Hanada đừng nói nữa! Chúng ta trốn đi, xem người tới là ai."

Amuro Tooru nói với bà béo: "Sau khi bà mở cửa, cứ theo kế hoạch mà uy hiếp đối phương. Chúng tôi sẽ nấp đi bảo vệ bà."

Như vậy có thể tìm ra kẻ trộm là ai.

Bà béo sợ hãi lắc đầu: "Không được! Không được!" Bà ta cầm lấy cánh tay Amuro Tooru: "Không được đi! Các người là cảnh sát mà, các người phải bảo vệ tôi!"

Người đàn bà này rốt cuộc cũng ý thức được hành vi của mình ngu xuẩn nhường nào, bà ta sợ hãi, nhất quyết không chịu buông tay Amuro Tooru ra.

Dù cho Amuro Tooru và Edogawa Conan có an ủi thế nào, nói nhất định sẽ bảo vệ bà ta thật tốt thì bà ta cũng không chịu nghe, còn làm bộ nếu vẫn bắt bà ta đi mở cửa, bà ta sẽ chết cho bọn họ xem, làm hai người cực kỳ bất đắc dĩ.

Tiếng gõ ngoài cửa vẫn vang lên, không khí trong phòng càng thêm nôn nóng.

Hanada Saharuna bắt đầu không kiên nhẫn: "Còn muốn dây dưa đến bao giờ nữa?! Không phải do chính bà tự rước lấy hay sao? Cảnh sát không thể lúc nào cũng bảo vệ bà được! Cứ cho là lần này bọn chúng không xuống tay, thế nhưng lần sau thì thế nào? Lần sau nữa lại thế nào? Chỉ cần không bị bắt, sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm cơ hội giết chết bà!

Bây giờ bà phải ra xem kẻ trộm là ai, chúng tôi mới bắt được người đó, lúc đấy bà mới được an toàn! Hiểu chưa đồ ngu xuẩn!"

Bà béo bị dọa sợ, run rẩy nói: "Cô, cảnh sát các cô còn mắng chửi người ta sao?"

"Mắng thì mắng! Thế nào? Còn phải đợi bà cho phép sao? Mau cút ra mở cửa cho tôi!" Hanada Saharuna thấp giọng quát, "Đừng có mà làm bừa! Nếu dọa cho đối phương chạy mất thì bà chờ chết đi!"

"......" Thanh tra Hanada, chú ý lời nói đi, chị cứ mắng như vậy chắc chắn đối phương sẽ càng không phối hợp mất. Edogawa Conan giật giật khóe mắt.

Nhưng rất nhanh cậu đã bị vả mặt.

Có người đúng là ăn cứng không ăn mềm, sau khi bà béo bị Hanada Saharuna không lưu tình chửi cho một trận, thế mà lại ngoan ngoãn hơn thật. Bà ta buông Amuro Tooru ra, cẩn thận liếc Hanada Saharuna một cái:"Cô thật sự sẽ bảo vệ tôi?"

Đã vậy còn đặc biệt nhấn mạnh từ "cô", xem ra theo bà ta, Hanada Saharuna càng có cảm giác an toàn hơn.

Hanada Saharuna không kiên nhẫn xua xua tay: "Đi mau!"

Edogawa Conan tuy rằng cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn ỷ vào thân hình nhỏ bé của mình trốn dưới gầm giường.

Hanada Saharuna nhìn cửa kính mờ của toilet, ban ngày ban mặt cho dù đã kéo rèm thì vẫn nhìn được rõ ràng bên trong. Hơn nữa nếu trên trộm vào toilet thì cũng sẽ thấy cô.

Cô nhìn quanh phòng một vòng, có thể để người lớn chui vào chỉ còn lại tủ quần áo. Tủ làm bằng gỗ cao hai mét, chia làm hai nửa. Bên trái là không gian mở, có thể cho khách ở treo quần áo đã mặc hoặc phơi quần áo ướt; bên phải là ngăn tủ quần áo bình thường.

Rất rốt, trốn trong đó đi!

Ngay khi tay Hanada Saharuna suýt nữa chạm được vào cánh cửa tủ, một bàn tay màu lúa mạch đã đi trước cô một bước. Hiển nhiên có người cũng có cùng chủ ý với cô.

Hanada Saharuna không tiếng động quay đầu nhìn Amuro Tooru -- là tôi nhìn thấy trước, anh tìm chỗ khác đi!

Amuro Tooru cười tủm tỉm nhìn cô, cũng rất cứng đầu -- tới trước thì được trước.

Không để ý phía sau có hai người đang giằng co, người đàn bà béo vươn tay mở cửa phòng ra.

Nghe được tiếng cửa mở, Amuro Tooru đột nhiên mở tủ quần áo trốn vào. Hanada Saharuna trừng lớn mắt bắt lấy cánh tay đang muốn đóng cửa tủ lại của anh, mạnh mẽ chui lên.

"Cô chui vào đây làm gì?" Trong không gian tối tăm, Amuro Tooru thấp giọng nói.

"Bà ta đã mở cửa rồi, làm sao tôi kịp tìm chỗ khác? Hơn nữa chỗ này là tôi nhìn thấy trước!" Hanada Saharuna cũng hạ giọng trả lời, "Muốn đổi cũng là anh đổi!"

"Người cô nhỏ, đáng lẽ ngay từ đầu nên trốn ở cửa sổ." Amuro Tooru tỏ vẻ sức quan sát của đối phương quá kém, đến chỗ để trốn cũng không tìm được.

"Anh nhanh nhẹn như vậy, sao không bò lên trần nhà ấy!" Hanada Saharuna cười lạnh.

".......Cô đừng có mà lộn xộn nữa." Bên ngoài tủ quần áo truyền đến tiếng nói chuyện, Amuro Tooru từ bỏ việc cãi cọ với đối phương.

Tủ quần áo tuy không lớn, giấu một người lớn thì không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ có đến tận hai người, không gian lập tức trở nên chật hẹp. Bởi vì vừa rồi động tác quá vội vàng, chân của hai người bị đan vào nhau, mặt Hanada Saharuna sắp dán vào ngực Amuro Tooru.

Hanada Saharuna quay đầu, muốn qua khe hở tủ nhìn ra bên ngoài. Chóp mũi của cô cọ qua áo sơ mi của Amuro Tooru, vải dệt mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể, Hanada Saharuna vô thức rụt người lại.

Tuy rằng không chạm vào đối phương, nhưng mùi nước xả vải thơm dịu còn tỏa ra một chút hương nắng lại tràn ngập không gian chật hẹp.

Hanada Saharuna hơi nheo mắt lại.

Rõ ràng là một soái ca đẹp trai cool ngầu, chỉ cần nhìn ngoại hình thôi đã hoàn toàn là gu của cô. Vì cớ gì lại cố tình là một tên thám tử đầu heo suốt ngày treo chính nghĩa trước cửa miệng cơ chứ, thật là đau lòng quá đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi