HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Một giây, hai giây, ba giây.

Bốn người đồng thời câm nín, tay của bé thư ký vẫn còn để trên nắm cửa không nhúc nhích.

Bọn họ đã thấy gì? Bọn họ thấy tổng giám đốc Hạ mà giây trước họ còn đang oán giận, giây sau đã xuất hiện trong phòng kho chật hẹp.

Tuy tổng giám đốc Hạ đưa lưng về phía họ, nhưng trong lòng rõ ràng đang ôm một ai đó.

Có điều người kia bị tổng giám đốc Hạ ôm chặt ở trong lòng, che chắn đến một sợi tóc cũng không thấy. Chỉ có thể dựa vào bàn tay đang túm lấy áo của tổng giám đốc Hạ một cách bất an mà phán đoán rằng đây là một chàng trai.

Đã vậy bọn họ còn nhìn thấy môi của tổng giám đốc Hạ bị ai đó cắn một cái, điều này ám chỉ mấy giây trước trong nhà kho này đã từng xảy ra chuyện gì.

Đầu óc bốn người ngoài cửa đều trống rỗng, vào giờ phút này cũng quên mất phải mở miệng như thế nào.

Hạ Châu rũ mắt xuống, một tay ôm người trong lòng, tay còn lại thì với sang bên cạnh lấy một túi đồ ăn vặt.

Bé thư ký sửng sốt một chút, sau đó run rẩy dùng hai tay nhận lấy túi đồ.

Hạ Châu mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, “Có thể đi được rồi.”

Bốn người ngoài kia như bừng tỉnh, hoảng loạn co giò đi về hướng trước đó, bé thư ký cầm túi đồ ăn còn lú đến đi ngược đường, cũng may là có đồng nghiệp bên cạnh kéo lại.

Mãi đến khi tiếng chân của bốn người hoàn toàn biến mất, Khâu Ngôn Chí mới lật đật đẩy Hạ Châu ra.

Hạ Châu sờ sờ môi, nói: “Khâu Ngôn Chí, em cắn anh đau quá.”

Khâu Ngôn Chí đỏ mặt tía tai, đôi mắt ướt sũng vì khẩn trương và tức giận, cậu đá một phát lên bắp chân của ai kia, bực bội nói: “Cách xa em một chút.”

Hạ Châu lại ôm lấy cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, cười nói: “Xin lỗi mà, sau này anh không như thế nữa.”

Chất giọng anh trầm lắng lại êm ái, làm lỗ tai cậu đều nóng lên.

Hạ Châu nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, trên môi nở một nụ cười nhẹ: “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

Khâu Ngôn Chí hất tay Hạ Châu ra rồi lại bị Hạ Châu mặt dày bắt lấy lần nữa, mỗi ngón tay đều mang theo lực độ dịu dàng nhưng lại không thể cưỡng lại được, nó luồn vào giữa mấy khe hở của các ngón tay cậu, cuối cùng mười ngón tay đan lấy nhau.

Không bao lâu sau, chuyện tổng giám đốc Hạ hôn say đắm một chàng trai bí ẩn trong phòng kho đã được truyền ra khắp công ty.

Khâu Ngôn Chí chỉ đi đến phòng nghỉ thôi cũng đều có thể nghe thấy hai cô gái đang bàn tán rôm rả.

“Bà biết gì chưa, có người đã tìm được ‘in tư’ về cậu người yêu nhỏ của tổng giám đốc Hạ rồi đấy!”

“Thật á?”

Khâu Ngôn Chí đột nhiên khẩn trương nhích về phía cô gái kia một chút, một bên cúi đầu pha cà phê, một bên tắt âm lượng của tai nghe, đồng thời dỏng tai lên nghe trộm. 

Cô gái kia hạ giọng xuống, nói một cách vô cùng thần bí: “… Nghe nói cậu kia không những là học sinh cấp ba mà còn là học sinh nghèo nữa, nhưng được cái mặt đẹp hết phần thiên hạ cho nên sếp tổng nhà mình vừa gặp đã đổ người ta ngay. Từ đó bắt đầu dang tay ra giúp đỡ cậu ấy, nói là hỗ trợ nhưng thực tế là bao nuôi… Đi đâu cũng dính lấy nhau, bình thường ở chung thì không nói, nhưng sếp tổng nhà mình dù đến công ty cũng không đành lòng xa cậu ấy, cho nên mới xảy ra chuyện lùm xùm trong nhà kho…”

Tay cầm ly cà phê của Khâu Ngôn Chí run lên nhè nhẹ.

Mấy người vẽ ra được tin đồn như này cũng thật là đáng gờm, cho dù trật lất không liên quan miếng nào vậy mà cũng có thứ tự trước sau rõ ràng, có nhân có quả, có đầu có đuôi. 

“Gì tào lao dữ vậy.” Một cô gái khác ghét bỏ nói.

Khâu Ngôn Chí âm thầm gật gật đầu: Đúng zậy, quá ư là tào lao!

“Cái tui nghe thì lại hoàn toàn khác, nghe đâu cậu kia thật ra là nhân viên công ty mình, không những vậy còn làm chung một tầng với bọn mình nữa.”

Nhịp tim của Khâu Ngôn Chí bỗng chốc đập nhanh như trống dồn, run rẩy cầm lấy ly cà phê uống một ngụm cho đỡ sợ.

“Sau đó thì?”

“Sau đó có người quan sát thời gian dài, suy đoán người kia đến từ nhóm phiên dịch tiếng Đức ——”

Trái tim Khâu Ngôn Chí siết chặt lại, khẩn trương đến lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.

Cô gái kia còn trêu ngươi bạn mình mà kéo dài hồi lâu mới nói ra đáp án:

“—— Chính là Dương Phong Trình!”

“Khụ khụ… Khụ khụ! Khụ……”

Khâu Ngôn Chí bị sặc cà phê, ho như muốn ch3t đi sống lại.

Lúc này cô gái kia mới phát hiện bên cạnh mình còn có người, có hơi giật mình một chút sau đó hỏi: “Anh không sao chứ?”

Khâu Ngôn Chí vội vàng xua tay: “Không sao, không sao khụ khụ…”

Cô gái thấy Khâu Ngôn Chí mang tai nghe nên yên lòng, tiếp tục nhỏ giọng nhiều chuyện với bạn mình. 

“Chuyện này hoàn toàn là sự thật và rất đáng tin cậy, bởi vì chính tai tui nghe thư ký Hứa nói lúc ấy Dương Phong Trình đã bị chấm rớt rồi, nhưng sếp tổng lại liếc mắt chọn ra cậu ta ngay từ nhóm ứng cử viên bị loại và phá lệ nhận vào công ty mình, hơn nữa… Trước giờ sếp tổng nhà mình có bao giờ tham gia tiệc chào đón nhân viên mới đâu chứ, chỉ trừ đúng một lần, đó là vì Dương Phong Trình đấy!”

Cô gái còn lại lắc đầu, “Bà mới tào lao ấy, trưa hôm qua tui tận mắt thấy Dương Phong Trình ở nhà ăn, cho nên không thể là cậu ta được, hơn nữa Dương Phong Trình bự con như vậy, chỉ thấp hơn sếp mình có mấy phân thôi, làm sao có thể bị sếp mình gói gọn trong lòng đến không ai nhìn thấy chứ?”

Cô gái đó bỗng nhiên nhìn sang Khâu Ngôn Chí bên cạnh, ra hiệu với bạn mình: “Nếu mà nói thì dáng người của bồ sếp chắc hẳn là tầm anh kia kìa.”

Trái tim Khâu Ngôn Chí đập dồn dập, sau đó bình tĩnh nhấn tai nghe một cái.

Giọng điệu của cậu tự nhiên: “Lô, Tiêu Lưu hả? Trưa nay cậu nhanh cái mông lên đấy, đừng để giống trưa hôm qua nghe, hại tôi đợi cậu ở nhà ăn cả buổi…”

Khâu Ngôn Chí một bên làm bộ nghe điện thoại, một bên tỏ vẻ tỉnh bơ cầm ly cà phê rời khỏi phòng nghỉ.

Khâu Ngôn Chí mới vừa về chỗ làm đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, gần như tất cả nhân viên phòng trợ lý đều chạy ra bên ngoài, Hạ Châu cũng từ văn phòng đi ra, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, lục tục đi vào thang máy.

Khâu Ngôn Chí thấy cảnh này thì có hơi sững người, hỏi Dương Phong Trình ở bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì mà rùm beng dữ vậy?”

“Chắc là xuống dưới đón người.”

Triệu Duệ nhíu mày, nói: “Là ai vậy? Ngay cả tổng giám đốc Hạ cũng tự mình xuống đón?”

Dương Phong Trình nói: “Là chủ tịch Khâu của tập đoàn Khâu thị, nếu là hai tháng trước thì chuyện này cũng rất là bình thường, dù sao khi ấy Khâu thị là nhà đầu tư của bọn mình, nhưng giờ công ty mình trúng thầu được nhiều dự án lớn, giá trị thị trường đã tăng lên rất nhiều, đáng nhẽ phải là Khâu thị kiêng dè mình mới đúng, không biết tại sao tổng giám đốc Hạ vẫn kính cẩn lễ phép với đối phương như vậy…”

“Ái chà, Khâu Ngôn Chí nè, chủ tịch công ty kia cũng họ Khâu giống cậu kìa…” 

Dương Phong Trình quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nhưng lại không thấy bóng dáng cậu đâu, hắn nhíu mày: “Khâu Ngôn Chí đi đâu rồi?”

Khâu Ngôn Chí vừa nghe thấy ba mình tới đây thì lập tức bỏ trốn.

Mới cách đây không lâu Khâu Kình Thương còn gọi điện hỏi cậu có muốn đến công ty nhà thực tập không.

Khâu Ngôn Chí còn nhớ rõ lúc đó cậu đang nằm ngửa trên sô pha xem TV, tay trái cầm hamburger tay phải cầm khoai tây chiên, nghe thấy Khâu Kình Thương đưa ra lời đề nghị này thì lập tức lắc đầu nói lười, mệt không muốn đi, chối bay chối biến, bảo là chờ tốt nghiệp xong rồi đi thực tập cũng chưa muộn.

Kết quả mới được mấy ngày.

Khâu Ngôn Chí đã tí ta tí tởn chạy đến công ty người ta làm một cậu phiên dịch nhỏ.

Nếu để ba cậu biết chuyện này, ông ấy sẽ nghĩ sao về cậu đây?

Lúc Hạ Châu đến lầu một thì Khâu Kình Thương đã bước vào cửa công ty.

Hạ Châu lịch sự chào hỏi: “Bác trai, sao bác lại đích thân đến đây vậy?”

Thư ký Hứa đứng đằng sau có hơi kinh ngạc một chút.

Tuy đã hợp tác lâu như vậy, nhưng từ trước đến giờ tổng giám đốc Hạ đều gọi Khâu Kình Thương là chủ tịch Khâu, hoặc là ngài Khâu, từ khi nào lại bắt đầu gọi người ta là bác trai thân thiết như vậy chứ?

Khâu Kình Thương nhìn anh một cái: “Tuy tôi đã có tuổi nhưng vẫn có thể ra ngoài đi dạo được.”

Lần này Khâu Kình Thương đến đây là để ký hợp đồng với Hạ Châu.

Hợp đồng này chính là bản hợp đồng bị Khâu Ngôn Chí lấy trộm lần trước. Hạ Châu vẫn còn nhớ khi đó Khâu Ngôn Chí lấy trộm xong còn buông lời gay gắt, cậu nói rằng sẽ làm Khâu Kình Thương chấm dứt mọi hợp tác với anh, đã vậy còn muốn thưa kiện anh. Nhưng cũng trong ngày hôm đó, Hạ Châu lại sinh ra ảo giác Khâu Ngôn Chí bị tai nạn giao thông, đầu óc không còn tỉnh táo, cho nên cũng quên béng mất chuyện này.

Đến lúc nhớ lại, Hạ Châu mới phát hiện —— Đừng nói là thưa kiện, Khâu Ngôn Chí thậm chí còn chưa từng nói với Khâu Kình Thương về chuyện bản hợp đồng kia.

Vì thế Hạ Châu nhanh chóng bỏ đi những sơ hở trong điều khoản, lập ra một bản hợp đồng càng chi tiết và càng công bằng hơn, đồng thời xin lỗi Khâu Kình Thương vì đã vô tình làm mất hợp đồng cũ. May là Khâu Kình Thương cũng không nói gì, vẫn vui vẻ ký hợp đồng lần nữa.

Ban đầu Hạ Châu tỏ vẻ muốn đích thân đến công ty hoặc là nhà của Khâu Kình Thương để ký hợp đồng, nào ngờ Khâu Kình Thương lại tự mình đến đây.

“Đi thôi, đến văn phòng của cậu bàn chuyện đi.” Khâu Kình Thương nói.

Lúc ở trong thang máy, Khâu Kình Thương bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hạ Châu, cậu với con trai tôi sao rồi? Còn giận nhau hay không?”

“Dạ hết rồi bác trai, tụi con đã làm lành với nhau lâu rồi.”

Bé thư ký phía sau vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp như cũ, nhưng thật ra đã khiếp sợ đến mức siết chặt nắm tay.

“Đinh.”

Thang máy rất nhanh đã đến lầu mười tám.

Khi Khâu Kình Thương ra khỏi thang máy thì bước chân có hơi dừng lại một chút, sau đó đi theo Hạ Châu đến văn phòng.

Khâu Kình Thương ngồi xuống ghế sô pha, ông nhìn Hạ Châu, thản nhiên nói: “Hạ Châu, hai ngày nay tôi có nghe được một vài tin đồn không được hay cho lắm.”

Hạ Châu hỏi: “Là tin đồn gì vậy bác?”

Khâu Kình Thương nói: “Về chuyện riêng của cậu.”

Bé thư ký vừa cẩn thận pha trà cho Khâu Kình Thương, vừa vểnh tai lên hóng hớt, lờ mờ cảm thấy sắp có một drama cực khủng.

Còn ở một bên khác, thư ký Hứa đang sắp xếp tài liệu cho Hạ Châu, động tác cũng hơi chậm lại một chút.

“Tôi nghe nói, có nhân viên nhìn thấy cậu hẹn hò với một học sinh cấp ba.”

Hạ Châu không thèm để ý mà cười cười: “Tin đồn này cũng không khỏi quá lố rồi.”

Khâu Kình Thương nhấp một ngụm trà, giọng điệu thong dong: “Đúng là nghe rất lố bịch.”

Khâu Kình Thương đứng lên, đi về phía trước hai bước, dừng lại trước tấm bình phòng, sau đó hỏi: “Đằng sau này là phòng nghỉ của cậu có đúng không?”

Hạ Châu gật gật đầu: “Nhưng con không thường dùng cho lắm, chỉ thỉnh thoảng mới chợp mắt trong đó.”

“Nói ra cũng hơi nực cười, nhưng trừ chuyện yêu đương với học sinh cấp ba ra thì tôi còn nghe thêm một tin đồn càng thất thiệt hơn nữa.”

Khâu Kình Thương lắc đầu, thở dài nói: “Có người nói cậu đang sống cùng với cậu nhóc đó, hơn nữa dù đến công ty rồi cũng muốn dẫn nó theo giấu trong căn phòng này.”

Hạ Châu mỉm cười bước đến trước mặt Khâu Kình Thương.

“Bác trai à, bác đừng quan tâm đến những lời đồn nhảm nhí ấy, con đối với con trai bác là hoàn toàn thật tâm.”

Hạ Châu nói xong liền đi ra sau tấm bình phòng, mở cửa phòng nghỉ và cười nói: “Đừng nói là học sinh cấp ba, phòng này của con quạnh quẽ đến ngay cả ruồi bọ còn không có.”

“Thật vậy sao?”

Khâu Kình Thương cười lạnh một tiếng.

Hạ Châu sửng sốt một chút, nhìn vào bên trong.

Trên chiếc giường đặt ở chính giữa phòng nghỉ có một cậu trai đang ngồi đưa lưng về phía họ.

Đối phương trùm một cái mũ thật lớn, trên người quấn một cái thảm lông che gần hết cả cơ thể. Chỉ có thể từ động tác của đối phương nhận ra người này đang chìm đắm —— Chơi game trên laptop.

Hạ Châu nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, anh cau mày, vẻ mặt có hơi bối rối: “Đây là…”

Khâu Kình Thương thật không ngờ đã bắt được tận tay rồi mà Hạ Châu vẫn còn sống ch3t không chịu nhận, nghĩ đến cảnh con trai mình bị tên này c4msừng mà không hề hay biết, Khâu Kình Thương vừa tức vừa đau lòng, giọng điệu càng lúc càng lạnh lẽo: “Làm sao? Chẳng nhẽ bản thân anh Hạ đây cũng không biết người ngồi trên giường mình là ai à?!”

Dường như cũng nghe thấy được câu nói kia, cậu trai đang hăng say chơi game ở trên giường đột nhiên khựng người lại, nhân vật trong game cũng đứng nguyên tại chỗ, sau đó thân thể của cậu ta đông cứng hệt như là một bức tượng điêu khắc. 

Sau đó đối phương cởi mũ trùm đầu và tai nghe chống ồn dày cộm xuống. 

Quay đầu lại một cách thật chậm chạp. 

“… Ba à.”

Cậu chớp mắt, dè dặt gọi một tiếng.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi