HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Khâu Kình Thương: “…”

Hạ Châu: “…”

Tình hình rất chi là tình hình.

Nói thật, Khâu Ngôn Chí cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nãy giờ cậu vẫn luôn mang tai nghe, hơn nữa phòng này cách âm còn rất tốt, cho nên cậu căn bản không biết Hạ Châu và Khâu Kình Thương đã xảy ra tranh chấp gì ở bên ngoài.

Cậu chỉ nghe được câu cuối cùng mà Khâu Kình Thương gằn giọng hỏi Hạ Châu lúc cánh cửa này mở ra thôi.

Nhưng vì không nghe được cuộc đối thoại trước đó, cho nên Khâu Ngôn Chí cũng không đoán ra được những lời này có ý gì. 

Cậu chỉ biết ba cậu đã phát hiện cậu thực tập ở chỗ này.

Hơn nữa tâm trạng bây giờ của ông ấy còn vô cùng xấu.

Khâu Ngôn Chí là một tên thức thời, cậu yên lặng đặt laptop sang một bên rồi nhảy xuống giường.

Khâu Kình Thương rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại không còn lưu loát: “… Sao con lại ở đây?”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt của Khâu Kình Thương, nhỏ giọng nói: “… Con tới đây thực tập.”

Thực tập?

Mới tuần trước nó còn từ chối ông mà bây giờ lại lon ton chạy đến công ty Hạ Châu để thực tập?

Khâu Kình Thương cảm thấy cái thằng trời đánh này nhất định là muốn chọc ông tức ch3t.

Khâu Ngôn Chí có chút không rõ nguyên do hỏi Hạ Châu: “… Nãy hai người ở bên ngoài nói gì vậy?”

Cho dù Khâu Kình Thương biết cậu thực tập ở công ty Hạ Châu thì cũng đâu cần phải tức giận đến vậy.

Hạ Châu do dự một chút, nói với Khâu Ngôn Chí: “Bác trai nghe được chút tin đồn và tai tiếng về anh.”

Khâu Ngôn Chí ngớ ra một hồi mới kịp phản ứng lại, sau đó cười ha hả nói: “Úi giời, ba à, cái này có gì mà tức giận chứ, người kia là con đó, là con á trời! Là con và Hạ Châu bị người ngoài bắt gặp!”

Khâu Kình Thương: “…”

Khâu Kình Thương dùng ánh mắt dữ tợn xẻo Khâu Ngôn Chí một cái: “Làm sao? Nhân vật chính là con nên còn rất hãnh diện à?”

Khâu Ngôn Chí lập tức thu lại nụ cười, đàng hoàng nói: “… Dạ không.”

Lúc này điện thoại của Hạ Châu chợt vang lên, Hạ Châu nhìn thoáng qua Khâu Kình Thương, sau đó chuẩn bị tắt máy.

Khâu Kình Thương nói: “Không cần phải để ý đến cha con tôi, cậu đi nghe điện thoại đi.”

Hạ Châu nói một tiếng xin lỗi, xong rồi xoay người ra ngoài tấm bình phong nghe điện thoại.

“Con làm gì ở công ty Hạ Châu và đã làm được mấy ngày rồi?” Khâu Kình Thương hỏi.

Khâu Ngôn Chí ngoan ngoãn trả lời: “Con làm phiên dịch tiếng Đức, mới đến vào sáng hôm qua.”

Khâu Kình Thương: “… Sáng hôm qua mới đến mà chiều đã gây ra lùm xùm rồi?”

Khâu Ngôn Chí ngượng nghịu cúi thấp đầu.

Khâu Kình Thương thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương của mình, có chút thương tâm nói: “Thật ra ba đã sắp xếp một công việc càng thích hợp với con hơn, nhưng nếu con không muốn đi làm mà chỉ muốn hẹn hò yêu đương thế này thì ba cũng đành chịu, vậy con cứ đần mặt thối ở đây đi.”

Khâu Ngôn Chí biện minh nói: “Thật ra con thực tập ở đây tốt lắm, chuyên ngành của con cũng là cái này mà, bảo con đến công ty ba chẳng phải là bắt con học quản trị kinh doanh gì gì sao? Con không có hứng thú với cái đó… Vả lại, lỡ con đến công ty nhà mình thực tập, mọi người đều biết con và đối xử đặc biệt với con thì sao, chỉ có thực tập ở môi trường xa lạ không thân không thích như thế này thì con mới có thể trải nghiệm được thực tế, mới có thể nghiêm túc làm việc được…”

Khâu Kình Thương: “Cho nên nghiêm túc làm việc mà con nói chính là trốn làm chạy đến văn phòng Hạ Châu chơi game hả?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khâu Ngôn Chí gần như muốn dúi đầu vào đất.

Khâu Kình Thương có chút hận sắt không thành thép mà nhìn Khâu Ngôn Chí: “Con thích cậu ta đến vậy sao?”

Hạ Châu đã kết thúc cuộc gọi, anh đang định trở vào thì kết quả mới đi hai bước đã nghe thấy Khâu Kình Thương hỏi câu này.

Bước chân của Hạ Châu chợt dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Khâu Ngôn Chí thật sự không hiểu, việc cậu đến công ty Hạ Châu thực tập chỉ là một chuyện vặt vãnh mà thôi, tại sao Khâu Kình Thương lại có thể đưa ra kết luận rằng cậu thích Hạ Châu chứ.

Mà cũng phải thôi, trong mắt Khâu Kình Thương bây giờ cậu và Hạ Châu chính là một đôi tình nhân đã đính hôn, vì vậy Khâu Ngôn Chí cũng không có ý định tranh cãi thêm, nên cúi đầu nói.

“Vâng, con thích anh ấy đến vậy đấy.”

Khâu Ngôn Chí nói xong thì hơi ngước đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Hạ Châu đứng gần đó. 

Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy rất xấu hổ.

Cậu không ngờ Hạ Châu đã trở về và còn đứng đó nghe toàn bộ nữa. 

Đôi mắt đen như mực của Hạ Châu nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến hai má cậu đều phát nóng, làm cậu có hơi mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi.

Khâu Kình Thương và Hạ Châu vào phòng họp ký hợp đồng.

Khâu Ngôn Chí ngồi ở trước bàn làm việc của Hạ Châu, bóc một viên kẹo ra ăn. Ăn xong rồi, lại ngồi chỗ đó nhàm chán mà gấp hạc bằng giấy gói kẹo, cậu muốn dùng giấy bọc kẹo màu sắc rực rỡ này để gấp một con hạc thật là xịn sò, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không gấp được nên hồn, cuối cùng lại chuyển sang gấp một hình trái tim, kết quả cũng chả tốt hơn là bao.

Khâu Ngôn Chí thở dài, chuẩn bị bỏ cuộc thì lại thấy Hạ Châu đẩy cửa đi vào.

Hạ Châu đi đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Khâu Ngôn Chí buồn bực nói: “Em muốn gấp hạc giấy nhưng em quên cách gấp rồi.”

Hạ Châu duỗi tay qua, cầm lấy giấy gói kẹo trước mặt cậu sau đó chăm chú gấp hạc.

Năm ngón tay thon dài và cân đối của anh không ngừng chuyển động giữa giấy bọc kẹo màu sắc rực rỡ, trông rất là bắt mắt, chẳng mấy chốc một con hạc giấy xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí nhìn con hạc giấy đã xếp xong, thốt lên một câu kinh ngạc: “Hạ Châu! Anh khéo tay thật đó, thật giống…”

… Giống Tiểu Rác Rưởi.

Khâu Ngôn Chí phanh xe lại kịp thời.

“Khéo tay giống gì?” Hạ Châu hỏi.

Khâu Ngôn Chí nói: “… Giống con gái í, anh học hồi nào á?”

Hạ Châu mỉm cười đưa hạc giấy cho Khâu Ngôn Chí: “Không nhớ nữa, anh gấp theo cảm giác thôi.” 

Cũng đúng, chỉ là xếp hạc giấy thôi, trò chơi này làm sao có thể tạo ký ức cho từng kỹ năng của NPC chứ. 

Khâu Ngôn Chí lại bóc một viên kẹo khác ném vào trong miệng.

Lúc này Khâu Ngôn Chí mới phát hiện nãy giờ Hạ Châu vẫn luôn nhìn chòng chọc cậu, cậu chớp chớp mắt, từ trong lọ kẹo lấy thêm một viên nữa đưa cho Hạ Châu: “Anh muốn ăn hả?”

Hạ Châu lắc lắc đầu.

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu đột nhiên hỏi cậu, “Những gì mà hôm nay em nói với ba có phải là thật không?”

Tuy Hạ Châu không nói rõ là câu nào nhưng Khâu Ngôn Chí biết anh đang ám chỉ gì.

Hạ Châu cứ vậy mà nhìn Khâu Ngôn Chí chằm chằm, mắt cũng không chớp, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống sao trên trời lại hệt như ánh lửa.

Vì thế Khâu Ngôn Chí ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: “Ừa, là thật.”

Hạ Châu bỗng nhiên bật cười, đôi mắt xinh đẹp tựa vì sao và ánh lửa phản chiếu lên mặt hồ vào ban đêm, gợn sóng lăn tăn, tràn đầy một mảnh sao trời.

Anh lại hỏi: “Khâu Ngôn Chí, em thích anh sao?”

“… Thích ạ.” Khâu Ngôn Chí nói.

Hạ Châu nghiêng người tới hôn cậu.

Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, choàng tay lên cổ Hạ Châu.

Cậu cũng không tính là nói dối.

Hạ Châu quả thật là NPC mà cậu thích nhất trong dàn đối tượng công lược kia.

Nhờ phúc của bé thư ký kia và thư ký Hứa trong văn phòng mới nãy, chưa đến nửa ngày toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết Khâu Ngôn Chí là con trai duy nhất của Khâu Kình Thương người đứng đầu tập đoàn Khâu thị, là đối tượng kết hôn của Hạ Châu, và cũng chính là nhân vật chính trong nhà kho trưa hôm qua.

Đừng nói da mặt, Khâu Ngôn Chí cảm thấy quần l0t của mình đều bị lột s4ch sẽ.

Đặc biệt là Triệu Duệ, hắn cười một cách thô bỉ và tiến lại gần cậu nói: “Ngôn Ngôn, sau này tôi nên gọi cậu là Khâu thiếu gia hay là ‘Hạ phu nhân’ đây?”

Khâu Ngôn Chí đẩy mặt hắn ra chỗ khác: “Triệu Duệ, ông đếch giúp mi check lỗi bản dịch nữa.”

Dương Phong Trình đứng một bên xem cuộc vui, còn sợ vui chưa đủ mà ở bên ngoài thổi lửa, ngoài mặt thì đá xéo Triệu Duệ nhưng thực tế là trêu chọc Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn này, cậu nói vậy cậu ta sợ mới lạ á, cậu nên lấy anh yêu của mình ra dọa cho cậu ta nghỉ việc mới đúng.”

“Vậy à? Nếu công ty muốn ‘lọc máu’ thì chẳng phải cậu nên ở trong nhóm tiên phong sao?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng Dương Phong Trình.

“Mắc mớ gì…” Dương Phong Trình quay đầu, sắc mặt lập tức tái mét: “Tổng… Tổng giám đốc Hạ…”

Hạ Châu đứng thẳng lưng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Đều tụ tập ở đây làm gì? Không đi làm việc sao?”

“Tôi, tôi đi ngay đây, đi ngay đây…”

Dương Phong Trình nói xong cũng lập tức chim cút về chỗ mình.

Từ sau khi quan hệ của họ bị bại lộ, Hạ Châu cũng không hề có ý định che giấu, anh trực tiếp kéo một cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh Khâu Ngôn Chí, cười hỏi: “Sao vậy? Em giận à?”

Khâu Ngôn Chí liếc anh một cái: “Tổng giám đốc Hạ, biết là anh trăm công ngàn việc nhưng anh có thể bớt chút thì giờ để mắt đến miệng của hai cô cấp dưới của mình được không?”

Hạ Châu duỗi tay sờ sờ tóc cậu, nói: “Anh cũng đâu có quyền cấm người khác tự do ngôn luận được.”

Khâu Ngôn Chí hất bay tay anh, sau đó lạnh lùng nhìn anh một cái.

“… Khụ khụ, nhưng anh có quyền bảo cấp dưới của mình giữ mồm giữ miệng.” Hạ Châu nói.

Sau đó anh duỗi tay ra, đặt hai viên kẹo vào lòng bàn tay Khâu Ngôn Chí. 

“Là vị mới ra.”

Khâu Ngôn Chí lập tức cười híp mắt.

Thật là dễ dụ. 

Nếu đã hứa với Khâu Ngôn Chí quản miệng của cấp dưới thì Hạ Châu nhất định sẽ không nuốt lời.

Lúc Hạ Châu đến phòng thư ký, liếc mắt một cái đã thấy bé thư ký kia vội vàng nhét cái gì đó vào hộc bàn.

“Lấy ra đây.”

Bé thư ký cẩn thận đưa một tập tài liệu màu vàng trong hộc bàn cho Hạ Châu.

Hạ Châu không nhận nó: “Tôi thấy bịch snack màu xanh kia rồi.”

Bé thư ký bất đắc dĩ nộp nó cho Hạ Châu.

Hạ Châu lại nói: “Còn một bịch lớn đằng sau nữa. Công ty có quy định, không được mang đồ ăn vặt vào văn phòng.”

Khoảnh khắc bé thư ký giao nộp bịch thứ hai cho Hạ Châu, chỉ cảm thấy lòng mình đau như cắt.

Nhân lúc tâm trạng của thế lực tà ác hôm nay đang vui, bé cắn chặt răng lấy hết can đảm vùng lên phản kháng lại thế lực tà ác: “Tổng, tổng giám đốc Hạ… Mấy lọ kẹo anh để trong phòng mình cũng là đồ ăn vặt mà!”

Hạ Châu điềm nhiên nhận lấy hai bịch kia: “Đó không phải là đồ ăn vặt.”

“Thế đó là gì ạ?”

Hạ Châu: “Là thức ăn chăn nuôi.”

Trợ lý: “…”

Không cho mang đồ ăn vặt vào thì thôi, tiêu chuẩn kép thì tiêu chuẩn kép, ai mượn anh show tình cảm trước mặt em hả tổng giám đốc Hạ?!!!

Hạ Châu quét một vòng phòng thư ký, thu hoạch được hai bịch snack làm chiến lợi phẩm, sau đó anh để nó lên bàn thư ký trưởng.

“Tôi để nó ở đây, lát nữa tan tầm thì trả lại cho cô ấy.”

“Em biết rồi, tổng giám đốc Hạ.”

Thư ký trưởng lễ phép đứng dậy nhận lấy hai bịch snack kia, sau đó một thanh chocolate bất ngờ trượt từ cổ tay áo của cô xuống. 

Thư ký trưởng: “…”

Hạ Châu: “…”

Thư ký trưởng quả không hổ là thư ký trưởng, đều đã như vậy rồi mà còn rất bình tĩnh cất thanh chocolate sang một bên: “Ngại quá tổng giám đốc Hạ, em cứ tưởng anh để kẹo trong phòng mình thì quy định kia đã bị huỷ bỏ rồi.”

Để mấy lọ kẹo trong văn phòng quả thật khiến Hạ Châu đuối lý, nhưng anh cũng không thể dùng cách lúc nãy để gạt thư ký trưởng được, anh trầm ngâm một lúc, nói: “… Sau này cất kỹ một chút đừng để tôi nhìn thấy.”

Những lời này vừa nói ra, lập tức làm nội quy không cho mang đồ ăn vặt vào văn phòng trở thành đồ trang trí.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi