HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

Đôi mặt của một người có 5.76 trăm triệu điểm ảnh, 500 vạn tế bào hình nón, 1 trăm triệu tế bào hình que. Nhưng những con số khổng lồ này cưới cùng quy tụ về "1".

Đôi mắt này sinh ra để tìm kiếm một người.

Giống như trong truyền thuyết, giống như một câu chuyện kỳ lạ, giống như là định mệnh.

Cũng giống như việc Chúa đã tạo ra Eva từ xương sườn của Adam.

Có vô số sự trùng hợp như một lẽ tất yếu, bảo tồn và đào thải, khiến cho loài nào đó tuyệt chủng rồi sinh ra giống mới như một quá trình tiến hóa lâu dài của tự nhiên. =

Trời đất sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để kiến tạo nên một kiệt tác hoàn hảo nhất.

Giống như một "vòng tròn" được chia ra thành hai nửa và nằm rải rác trong thế giới rộng lớn này ——

"Khúc Ngọc Thành."

"Thích Thủ Lân."

"Đây là nhè thiết kế chính của triển lãm lần này, Khúc Ngọc Thành." nhân viên của YARIS bước tới giới thiệu cả hai.

"Chúng ta ở YARIS đánh giá cao nhà thiết kế Khúc và cũng nghĩ rằng phong cách thiết kế của anh ấy rất phù hợp với chủ đề thiết kế lần này."

"Giám đốc Minh Trì, Thích Thủ Lân, Thích tổng." Thư thư Ngô nói ngắn gọn. Ba chữ "Thích Thủ Lân" là lời giới thiệu tốt nhất về hắn.

Khúc Ngọc Thành vươn tay ra trước. Làn da anh mỏng manh, trắng nõn, và bóng loáng giống như tên gọi của anh, giống như ngọc bích vậy.

Nhưng mà Thích Thủ Lân không có duỗi tay ra. Đây là một biểu hiện đầy thất lễ, theo lý mà nói căn bản không thể nào xuất hiện trên người Thích Thủ Lân. Thư ký Ngô nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn dường như đang thất thần, nhưng lại giống như không phải.

"Vậy thì chúng ta...... đi thẳng vào chủ đề nhé." Khúc Ngọc Thành hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ hay đau buồn gì vì đối phương không đáp lại lời chào của mình.

Vốn nghĩ là thời tiết hôm nay thật tệ. Nhưng vào thời điểm mà người đàn ông che ô này xoay người lại, Khúc Ngọc Thành liền cảm thấy rằng quá khứ, hiện tại hay thậm chí là tương lai không có ngày nào có thể tốt hơn ngày hôm nay được nữa.

Những hạt mưa nghiêng ngả khiến cho ô cửa kính mờ đi, là sự dịu dàng mà thượng để tạo nên cho cuộc gặp gỡ kỳ diệu này và cũng là nỗi sợ hãi "gần với nỗi nhớ"(1).

Gần với nỗi nhớ (近君情怯): có nghĩa là xa quê nhiều năm không liên lạc, một khi trở về, càng gần quê thì tâm trạng càng không bình tĩnh, vì sợ hãi về một điều gì đó không may xảy ra ở quê hương của bạn; được sử dụng để mô tả một người xa xứ có tâm trạng phức tạp khi trở về nhà.

Mỗi một giọt nước là một quả cầu ánh sáng khúc xạ, hàng nghìn hàng nghìn, chỉ để phản chiếu lên khuôn mặt của Thích Thủ Lân.

Rõ ràng là chỉ mới gặp nhau, nhưng như thể đã quen biết nhau từ lâu.

Khúc Ngọc Thành biết Thích Thủ Lân nhất định cũng có cảm giác như vậy.

"Thích tổng có vẻ không vui lắm." Sau khi giải thích trực tiếp xong, nhân viên đã nói với Khúc Ngọc Thành rằng Thích Thủ Lân đã rời đi ngay sau đó.

"Ngài có muôn cân nhắc chuẩn bị bổ sung thêm vài kế hoạch dự trù hay không?"

"Anh ấy không phải là không vui." Khúc Ngọc Thành nói một cách chắc chắn. "Anh ấy chỉ là cần thời gian để tiếp nhận nó."

Cuối cùng thì có ai có thể đoán được rằng "tâm hồn" (2) trong truyền thuyết sẽ xuất hiện trong một ngày mưa tầm tã như thế này cơ chứ?

Cái này bản QT ghi là "linh hồn chi phiên" (灵魂之番) mình dịch ra là "tâm hồn" á. Do mình cũng không thật sự hiểu nghĩa của từ này nên mình giữ theo bản dịch luôn. Nếu sai sót, mong mọi người góp ý từ này giúp mình nhé.

Nhưng pheromone của bọn họ thực sự đang nhảy nhót và kiểm chứng theo cái cách mà nhóm beta không thể nào nhận thấy được.

Nhưng alpha rất nhanh đã khống chế pheromone của mình, dùng nó dựng nên một bức tường sắt. Chỉ có mỗi pheromone của omega là đang cô đơn mà lang thang ở bên ngoài.

Nhưng mà những gì từ lâu đã khắc sâu trong gen của omega, đó là chỉ dịu dàng với người này. Định mệnh của hắn nhất định sẽ bao dung hắn, hiểu cho hắn. =
Anh không cần quá lo lắng, thật ra tôi cũng như vậy. Khúc Ngọc Thành truyền đạt một cách chú tâm.

Cửa ngăn trộm trước căn phòng nhỏ của Trì Diễm bị gõ lên một cách ầm ĩ.


Cậu theo bản năng mà nhìn vào mắt mèo, sau đó mới nhớ ra rằng bóng đèn ở cầu thang bị hỏng và không bật sáng được.

"Ai đó!" Trì Diễm hạ giọng, giả bộ hung dữ.

"Là tôi." So với động tác trên tay, giọng nói của Thích Thủ Lân từ khe cửa vang lên rất đỗi nhẹ nhàng.

Như thể một lữ khách kiệt sức sau một chặng đường dài.

Trì Diễm cảm thấy kỳ lạ, sao hắn lại đột nhiên đến tìm cậu chứ, nhưng mà trong lòng cậu rất vui vẻ.

Cửa mở ra.

Là một không gian nho nhỏ, giản dị nhưng tràn đầy sức sống bật mở ra cho một alpha đã chịu đựng vô tận hoang mang cả ngày hôm nay.

Và cả nụ cười trên khuôn mặt không mấy nổi bật này.

Thích Thủ Lân đỡ khung cửa, cúi đầu nhìn xuống Trì Diễm.

Rõ ràng là bến đỗ có mái che đang ở ngay trước mặt, nhưng chính hắn lại chần chừ không dám đến gần.

"Vào đi chứ." Trì Diễm cười nói. "Còn đứng ngây ra đó làm gì."

Vừa định xoay người dọn dẹp một chỗ ngồi cho Thích Thủ Lân, thì bị một cánh tay ôm lấy eo chặn ngang mà bế lên như bắt một con gà.

"Cửa! Đóng cửa lại đã!" Trì Diễm bất lực mà nắm lấy quần áo của cậu. Thích Thủ Lân móc chân một cái, đem cửa đóng lại.

Trì Diễm không biết Thích Thủ Lân đang phát điên cái gì nữa.

Đầu lưỡi của cậu đều bị Thích Thủ Lân mút đến tê rần, nước bọt tiết ra trong miệng cũng không theo kịp tốc độ cướp đoạt của Thích Thủ Lân.


Thích Thủ Lân thay đổi phong cách làm tình bình tĩnh và tỉ mỉ thường ngày. Hôm nay có thể nói hắn vô cùng vội vàng và thô bạo.

Trực tiếp ép Trì Diễm ra bằng miệng. Đã rất lâu rồi, Trì Diễm không tự an ủi. Tinh dịch nồng đậm tinh dịch ở trong khoang miệng Thích Thủ Lân lưu chuyển vài vòng, sau đó mới lưu luyến mà bị nuốt vào.

"Trì Diễm......" Thích Thủ Lân cưỡng hôn cậu lần nữa, Trì Diễm nếm được mùi vị tinh dịch của bản thân. "Cho tôi thêm chút nữa đi......"

Trì Diễm vừa mới xuất tinh, lại bị hôn đến mức choáng váng, không hiểu được ý nghĩa của câu "thêm chút nữa" là ý gì.

dương v*t của alpha đầy giận dữ mà đỉnh vào trong hậu huyệt của cậu. Nam beta nói chung không thể tự tiết ra dịch bôi trơn được, do đó Trì Diễm bị căng ra đến mức phát đau. Nhưng Thích Thủ Lân không nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu, đem người bế lên muốn ấn xuống.

"Chờ đã...... chờ một chút đã." Để tránh nguy cơ làm rách hậu môn của mình, Trì Diễm nhanh chóng lấy chai vaseline từ ngăn kéo mà cậu chỉ dùng vào mùa đông, lấy một lượng lớn mà tự mình khuếch trương. Cậu đã tự mình làm qua một hai lần, do đó không có gì mới lạ. Thích Thủ Lân chờ không được, cũng dùng những ngón tay của chính mình mà chen vào và đâm sâu theo cậu.

Hậu huyệt cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận dương v*t Thích Thủ Lân, người này có vẽ đã bình tĩnh hơn một chút, vừa hôn vừa làm Trì Diễm, cho đến khi Trì Diễm mềm nhũn thành một vũng nước xuân. =

Không chỉ có mỗi ngày hôm nay. Liên tiếp những ngày sau đó, mỗi đêm Thích Thủ Lân đều đến, đều phải cùng Trì Diễm làm tình. Trì Diễm mua dịch bôi trơn cùng với bao cao su, nhưng hắn liếc cũng không thèm liếc bao cao su lấy một cái. Mỗi lần đều phải bắn vào trong thân thể của Trì Diễm.

Sau đó còn ép buộc Trì Diễm đổ mồ hôi, làm cậu đến mức bật khóc, tốt nhất là miệng cũng không khép lại được, nước bọt cũng không kịp nuốt xuống...... Như vậy Thích Thủ Lân mới có thể hấp thụ chất dịch của cậu.

Như thể đó là một loại thần dược cứu vớt mạng sống.

Mỗi khi ngủ sau khi làm xong, Thích Thủ Lân đều ôm Trì Diễm thật chặt, đến mức như siết lấy người cậu. Cho nên có đôi khi đổi thành Trì Diễm chủ động ôm lấy hắn, để hắn vùi đầu vào trong lòng của chính mình.

Trì Diễm cảm thấy nhất định là hắn đã gặp phải chuyện gì đó, nếu thế thì mới luống cuống như vậy. Nhưng Thích Thủ Lân từ trước đến nay đều luôn quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ, cho nên cậu cũng không hỏi lấy.

Nếu muốn nói thì lúc nào đó nhất định sẽ nói ra, Trì Diễm nghĩ. Cho dù "túng dục" mấy ngày liền khiến cho thể lực của cậu có chút không theo kịp, nhưng cậu vẫn sẽ cố gắng hết sức tỉnh táo cho đến cuối cùng rồi ôm lấy Thích Thủ Lân, hôn Thích Thủ Lân.

Trấn an lấy cảm xúc nóng nảy của hắn.

Đêm hôm nay, Trì Diễm nhân cơ hội nhét chăn bông vào trong lòng của Thích Thủ Lân để thoát khỏi vòng tay của hắn.

Cậu không phải là muốn đi đâu cả, cậu chỉ là đang bí mật chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Thích Thủ Lân.

Nó đã gần xong rồi, cho nên cậu quyết định nhân dịp có người ở đây mà "làm thêm giờ".

Vẽ chân dung của Thích Thủ Lân chỉ là một bước nhỏ mà thôi. Trì Diễm sợ đánh thức hắn, nên không dám vặn đèn quá sáng. Nhưng mà chính là do như thế mà tỉ lệ ánh sáng và bóng tối trở nên rất tuyệt vời. Thích Thủ Lân vương một cánh tay với những đường nét cơ bắp rõ ràng, nửa khuôn mặt vẫn đang vùi trong chiếc chăn bông có mùi hương của Trì Diễm.

Nếu có thể trình bày bằng màu sắc thì đó phải là một bức tranh sơn dầu mang đậm không khí cổ điển.

Đáng tiếc Trì Diễm chỉ có một chiếc bút chì 2B trong tay. Trước kia từng cùng Trì Nghị Lương học qua một lớp hội họa trong một thời gian ngắn, trình độ cũng qua loa tạm ổn. Nhưng mà vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ một người.

Lúc này, Thích Thủ Lân cử động, nói mớ hai tiếng. Trì Diễm sợ hắn tỉnh, vội vàng nhón chân đi qua xoa xoa hắn hai cái, muốn dỗ hắn yên giấc rồi mới tiếp tục vẽ.

Trì Diễm vẽ rất chậm và nghiêm túc như một học sinh tiểu học đang học viết chữ bằng cách ghi từng nét bút. Cuối cùng cũng phác họa ra một hình dáng mà bản thân hài lòng.

"Em đi đâu?" Thật lâu sau, Thích Thủ Lân cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, hắn cũng tỉnh lại.

Trì Diễm vừa tắt đèn xong.

"Đi WC thôi."

Sau đó lại quay về giường.

Thích Thủ Lân xốc chăn lên quấn lấy Trì Diễm kéo vào, dùng tay và chân quấn chặt lấy cậu.

Như ngọc trai nuốt lấy cát vàng.

Trì Diễm cũng chấp nhận tư thế kỳ quặc này.

Ai bảo em thích anh như vậy chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi