HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

Thích Thủ Lân đã sắp xếp các buổi gặp theo tiêu chí "không cần thiết thì không gặp mặt", với mong muốn từ từ làm mờ đi sự tồn tại của Khúc Ngọc Thành.

Nhưng thứ mà hắn muốn bất chấp chống lại chính là "bản năng", là "bẩm sinh", hay thậm chí còn là "định mệnh". Khi mà hắn cố tình muốn khống chế bản thân, thì thật ra hắn đang đi theo quỹ đạo mà thượng đế đã an bài —— bởi vì quá để để ý đến sự tồn tại của người này, do đó hắn đã tự kìm nén bản thân mình.

Cố gắng kiềm chế không muốn nghĩ đến, không muốn nghe, không muốn nhìn.

Thế nhưng đôi mắt lại cứ hướng đến anh ta một cách tự nhiên. Khi anh ta nói chuyện, dường như cả trời đất chỉ còn lại vỏn vẹn giọng nói của anh ta, sau đó vẻ ngoại của anh ta cũng từ từ mà hiện lên rõ ràng.

Khúc Ngọc Thành thật yên lặng. Thậm chí anh còn chưa bao giờ chủ động yêu cầu gặp mặt Thích Thủ Lân. Sau đó trong một vài cuộc họp hội nghị, Khúc Ngọc Thành thậm chí còn cố ý ngồi cách xa Thích Thủ Lân.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

Chỉ khi hai bên trao đổi quan điểm, thì lúc này nhà thiết kế Khúc Ngọc Thành mới nhìn Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân cúi đầu nhìn xuống bản thảo đã sửa đổi, cố gắng hết sức tập trung vào hình ảnh và văn bản. Chỉ có khóe mắt là nhìn thoáng qua được hình ảnh của Khúc Ngọc Thành.

Nhưng chỉ chút hình ảnh nơi khóe mắt đó như là tất cả những gì mà hắn có thể nhìn thấy.

Mọi cử động của Khúc Ngọc Thành đề thu hút sự chú ý của hắn. Bàn tay đang lật sách, cánh môi đang đóng mở......

"Ý tôi muốn nói đến đây là hết rồi." Khúc Ngọc Thành hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười nhạt tới. Hai cái má lúm đồng tiền như một nét tô điểm tinh xảo trên gương mặt đẹp tựa như ngọc của anh.

Cơ mặt của Thích Thủ Lân phản ứng trước cả não bộ của hắn.

Không chút giả tạo đối đãi dè dặt, không tự kiềm nén được bản thân, không còn ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ.

Mà hắn nên biểu lộ sự chân thành và nhẹ nhàng nhất dành cho anh.

Như một lẽ tự nhiên của đất trời, bọn họ hẳn là nên yêu nhau.

Cũng giống như bình minh và hoàng hôn, trăng tròn và trăng khuyết.

Cảm giác này tệ quá. Thích Thủ Lân nuốt hai viên thuốc ức chế, cùng với một cốc nước lạnh thật lớn.

Hắn có thể cảm nhận được pheromone của bản thân đang dao động rất mạnh do cảm xúc của bản thân, để đề phòng trường hợp xấu nhất hắn vẫn dùng thuốc ức chế trước thì tốt hơn.

Nhưng mọi thứ không hề đơn giản như trong tưởng tượng.

Theo dòng thời gian dần trôi qua, hắn đã không thể dùng pheromone để làm tấm lá chắn mạnh mẽ chống lại Khúc Ngọc Thành như lần đầu gặp mặt được nữa.

Giờ đây, đến ngay cả vẻ mặt xa cách cũng đều không thể duy trì được nữa.

Hắn thậm chí còn không thể nói ra lời cảnh cáo với Khúc Ngọc Thành. Bởi vì người ta chưa hề làm bất cứ điều gì vượt quá mức cho phép cả, thậm chí còn tự kiềm chế pheromone của chính mình.

Chẳng lẽ chờ đợi và kiên nhẫn đối với cái gọi là "tâm hồn" cũng là sai hay sao?

Thích Thủ Lân gắt gao nhắm mắt lại.

Muốn nói cho Trì Diễm biết. Muốn cùng cậu đối mặt, không muốn giấu giếm cậu.

Khi Trì Diễm về phòng, tâm trạng của cậu dường như rất tốt. Trương Tùy Minh có thực hiện một vài kế hoạch để ra nước ngoài tham gia diễn đàn kỹ thuật Internet. Bản thân cậu có chút tiền tiết kiệm, đương nhiên đã chủ động đăng ký rồi.

Càng ngoài ý muốn chính là hôm nay vậy mà Thích Thủ Lân lại đứng ở ngoài cửa đợi cậu.

Trong không gian nhỏ nhỏ của căn phòng, Thích Thủ Lân mới có thể thở dốc. Sự vướng bận về thể xác và tinh thần đã làm cho hắn kiệt quệ.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

"Anh có muốn ăn mì hay không?" Trì Diễm đang tự mình nấu một bữa cơm chiều đơn giản.

"Không ăn, em ăn đi."

Thích Thủ Lân ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha mà nhìn dáng vẻ thoăn thoắt của Trì Diễm trong bếp. Sau đó mặt cậu nóng bừng mà bước đền bàn nhỏ ngồi xuống đối diện với hắn.

"Anh phải ăn no đủ bữa, cả ngày làm việc mệt mỏi như thế, nếu không ăn thì làm sao mà làm việc được?" Trì Diễm muốn đưa một đôi đũa cho hắn.

"Thật sự không cần đâu, em ăn đi."

Nhìn thấy bộ dáng uể oải của Thích Thủ Lân, Trì Diễm đành phải nghe lời hắn mà ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì. Vừa ăn vừa hỏi: "Gần đây anh sao thế, dường như luôn luôn về nhà với dáng vẻ mệt mỏi như thế này."

Thích Thủ Lân không trả lời ngay lập tức, dùng ánh mắt ý bảo cậu mau ăn đi.

Trì Diễm lập tức vùi đầu ăn. Sự phấn khích ngày hôm nay qua đi, cậu thực sự là rất đói bụng.

Đang ăn, thì nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Thích Thủ Lân truyền đến: "Trì Diễm, tôi gặp một người."

"Là một......omega."

Trên đời này, chỉ phân ra giới tính nam nữ và ba giới tình ABO. Việc gặp phải omega hay không thì cũng như việc gặp phải một con mèo đi trên đường vậy.

Trì Diễm cắn đứt sợi mì, ngẩng đầu nhìn Thích Thủ Lân.

"Chúng ta cứ như thế này, yên lặng mà khiêu vũ một lúc có được không em?" Thích Thủ Lân rõ ràng không muốn tiếp tục nói, nhưng đột nhiên lại khiến cậu nhớ đến buổi khiêu vũ với Chu Nguyên Lê trong bữa tiệc ngày tốt nghiệp.

Đầu óc của cậu có thể không thông minh lắm, nhưng dù sao cũng có thể ít nhiều mà cảm nhận được bầu không khí không mấy thích hợp này.

Đúng hơn là điều này quá dễ hiểu.

Thích Thủ Lân nhìn dáng vẻ có chút ngây ngốc của Trì Diễm, vội vàng giải thích: "Tôi không muốn ở bên cạnh anh ta. Tôi muốn tiếp tục ở bên cạnh em, cho nên mới cảm thấy không nên lại giấu giếm em nữa."

"Tôi hy vọng em có thể cùng tôi đối mặt...... nếu chỉ có một mình anh thì thật sự là......"

"Cảm thấy không nên "lại" giấu giếm em nữa." Trì Diễm cẩn thận nhắc lại những lời này.

Thì ra là thế.

Thì ra khoảng thời gian này mỗi ngày đều tìm đến cậu, chỉ là vì muốn giải tỏa ham muốn đối với người đó. Dù sao thì bản thân cậu cũng tiện hơn mà, đến cả bao cũng không cần dùng đến.

Trì Diễm máy móc mà nhai mì, nhai đến khi nó nát bét. Rõ ràng là mì trứng cà chua mà cậu rất thích, giờ đây lại nhạt như nước ốc.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)

"Trì Diễm......" Thích Thủ Lân khó khăn mà mở miệng. "Tôi xin em đó, tôi xin em nói một câu gì đó đi......"

Em khóc cũng được, giận cũng không sao. Thậm chí Thích Thủ Lân hy vọng Trì Diễm có thể xông đến tát hắn một cái, hay nắm cổ áo của hắn mà nói: "Anh ngủ với ông đây một thời gian lâu đến thế, vậy mà bây giờ vì một tên chó omega gì đó mà vén quần muốn rời đi?!"

Rít gào đi, khẳng định đi!

Nói cho Thích Thủ Lân tôi đây chính là người của em, đến ngay cả trời cao cũng đừng hòng động đến.

Đe dọa tôi không được rời bỏ em đi.

Nói cho tôi biết...... rằng em yêu tôi.

Chỉ có em nói ra, tôi mới biết được bản thân mình không phải là đơn phương mơ tưởng. Rằng thật ra tôi cũng được em yêu thương.

Giữa chúng ta sẽ không còn phân chia giàu nghèo nữa. Nói đúng hơn là tôi, là tôi đơn phương khao khát cầu xin một chút tình yêu của em, để tôi biết rằng mình không lựa chọn sai.

Thật lâu sau đó. Trì Diễm mới nuốt mì vào.

Chỉ nói ra một từ.

"Ồ."

Thích Thủ Lân từng cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc và đần độn của cậu rất đáng yêu, nhưng giờ phút này lại cảm thấy nó cực kỳ đáng giận.

"Ha ha......" Thích Thủ Lân giận đến mức bật cười. "Trì Diễm, em một chút, một chút cũng không để sao? Quan hệ của chúng ta không phải là......"

"Không phải là do anh ép tôi hay sao?" Trì Diễm nói ra sự thật. "Chính tại căn phòng này, chính tại cái ghế mà tôi đang ngồi đây."

Những ngày tháng lo lắng của cậu chưa bao giờ kết thúc.

Trước kia là sợ Thích Thủ Lân, sau này vẫn là sợ Thích Thủ Lân.

Trước kia sợ hắn là alpha, hiện tại vẫn sợ hắn là alpha.

Alpha và omega là sự kết hợp phù hợp nhất. Trì Diễm hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Điều này không phải là một lẽ tự nhiên hay sao? Alpha sáng đôi cùng omega. Còn beta đứng ở một bên nhìn.

Lúc ở trường từng chứng kiến biết bao kỳ phát tình đầy xấu hổ của alpha và omega, có đôi lúc Trì Diễm cũng tự hỏi 2 người ba và bố của mình làm thế nào đến được với nhau.

Trì Diễm chưa từng nhìn thấy kỳ phát tình của Thích Thủ Lân. Bây giờ nghĩ lại thì hắn sao có thể phát tình với một beta cơ chứ.

Vào kỳ phát tình, bọn họ hẳn là nên tìm alpha hoặc omega mới đúng.

Trì Diễm vẫn luôn chuẩn bị sẵn trong lòng —— ngày Thích Thủ Lân sẽ bỏ cậu mà đi.

Cuộc đời của cậu từ trước đến nay đều rất khó khăn, cho nên cậu đã từng dự tính hết thảy những trường hợp tồi tệ nhất.

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhưng cảm giác vẫn đau lắm.

Cơ thể của Thích Thủ Lân run lên một chút.

Thì ra Trì Diễm nhìn nhận mối quan hệ của bọn họ theo cách này.

Là niềm vui nhất thời, là nỗi xấu hổ, tủi nhục, và hổ thẹn.

Liệu cậu có từng nhớ đến...... những lúc cùng nhau thủ thỉ trên giường, lúc hắn vì cậu mà chọn quần áo, lúc hắn vì cậu mà tổ chức ngày hội hướng nghiệp......

Chẳng qua là một ít thủ đoạn hy sinh để lấy lòng "kim chủ" của cậu thôi sao?

Thích Thủ Lân từng bước từng bước đi đến cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Trì Diễm từ chỗ trống của giá để đồ.

Yết hầu của Trì Diễm nghẹn lại, cúi đầu không nhìn hắn. Do đó đã bỏ lỡ mưa bão và sương mù giăng đầy trong đôi mắt Bạch Sơn Hắc Thủy(2) kia.

(2) Chỗ này chắc ý chỉ hắc bạch phân minh đúng không nhỉ? Nhưng mà tui tra thì nó ra chỗ này là địa danh á.

Pheromone cay nồng và mát lạnh thuộc về Thích Thủ Lân, như trở thành hàng nghìn vòng tay ôm lấy Trì Diễm, cầu xin cậu giữ hắn lại.

Nhưng là Trì Diễm không cảm nhận được.

Cậu là một vũng nước đọng, là ngọn lửa đơn độc, là một hòn đá cứng.

*

Lời tác giả:

Tui đã nghĩ đến cảnh như thế này khi câu chuyện còn chưa hình thành.

Haizz, tôi thật sự muốn viết ra thể loại ngược luyến muốn điên này, nhưng lúc hạ bút thì cảm thấy cách trau chuốt rất tệ. Giống như toàn thể não hộ như bị bổ ra, bên trong trống rỗng. Không đủ cảm giác giằng xé với đau đớn cơ mà. 555555555

_____________________________

Escanor: Chào mọi người, tui comeback rồi đây, thiệt ra tui để dồn nhiều chương để up thế này một phần là do đi du lịch, một phần là do tui đau lòng á, trên cương vị editor và cả độc giả của bộ này, tui không chịu nổi khi đọc phải cái cảnh ngược xé lòng mề như thế này đâu. Hai bé nó còn chưa hạnh phúc được bao lâu mà. ಥ_ಥ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi