HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

"Tại sao chân lại trở thành thế này?"

Buổi tối, một bóng đen từ trên cửa sổ phòng Lăng Công Chúa nhảy vào.

Người nọ cực kỳ quen thuộc đối với bố trí trong phòng, sau khi đi vào rất nhanh đã đến bên giường cô.

Nhìn bàn chân cô được băng bó không hề khác bánh chưng là bao, anh liền mở miệng hỏi.

"Chính là hôm nay em đi tham quan khu S một hồi, không cẩn thận trẹo một chút!" Lăng Công Chúa nói xong dường như định rời giường.

Nhưng một giây sau, người nọ trực tiếp dùng hai tay ấn xuống đầu vai cô.

"Đều bị thương thành như vậy còn muốn đi đâu hả? Muốn lấy cái gì, em nói với anh một tiếng là được!"

Lời này lại khiến cho gương mặt nhỏ của cô gái trên giường đỏ lên.

"Làm sao vậy? Còn có đồ gì không thể bảo anh lấy sao?" Người nọ rất nhanh đã nhận ra dị thường chỗ cô, liền hỏi tiếp.

"Khụ khụ... Em muốn đi vệ sinh! Cái này dù sao cũng không thể để anh thay em đi đâu." Cô nói.

Bởi vì có chút thẹn thùng mà sau khi nói xong lời này cô liền cúi thấp đầu, tiếp tục định xuống giường.

Nào biết khi hai chân cô còn chưa chạm được đến mặt đất thì có người đã nhấc cô lên rồi!

"Ai nói không thể?" Dưới ánh đèn nóng sáng, người nọ đến gần bên tai cô, xấu xa nhướn mày với cô.

"Tiểu ca ca!"

Bị anh đùa như vậy, mặt nhỏ của cô nháy mắt liền đỏ một mảnh.

Mà người kia giống như không nhận ra được cô xấu hổ, tiếp tục ôm cô đi vào trong nhà vệ sinh.

"Đưa đến chỗ này là đi được rồi, có cần anh giúp em tháo quần hay không!"

Sau khi anh đặt cô lên bồn cầu, vẻ mặt liền cười xấu xa.

Mà cô gái ngồi trên bồn cầu, đôi mắt đẹp tức giận trừng mắt với anh vài lần: "Đáng ghét, mau đi ra!"

Nhân lúc anh vừa xoay người cô liền nhanh chóng "bang" một tiếng đóng cửa, đồng thời còn khóa trái lại.

"A, lúc này mới phòng bị có phải quá muộn rồi hay không!" Đối với cánh cửa đã đóng lại, người đàn ông vẫn còn không ngừng trêu đùa.

"Đi chết đi!" Không ngoài dự liệu, bên trong rất nhanh đã truyền đến âm thanh thét to đầy bất mãn của cô gái.

Sau một hồi, trong nhà vệ sinh liền truyền đến tiếng xả nước, ngay sau đó cửa cũng mở ra.

Cô gái khập khiễng định vòng qua anh đi về giường lại lần nữa bị Đàm Khuynh ôm vào trong lòng.

"Con bé ngốc, đến cả anh cũng phòng bị, đây thật không tốt!" Đàm Khuynh vừa nói vừa ôm cô đi đến giường lớn đằng kia.

"Em mới không phòng anh đâu! Trên đời này người em tin tưởng nhất chính là anh, tiểu ca ca của em!"

Nghe lời anh nói, cô dứt khoát vươn tay ôm lấy cổ anh, dựa vào lồng ngực anh nói như vậy.

Mà lời này cũng thành công khiến cho mỹ nam lộ ra nụ cười khuynh thành khó gặp....

"Được, ngày mai quay lại bắt cóc bán được giá tốt!"

Sau khi đặt cô lên giường, lại đắp chăn cho cô xong, anh liền nói một câu như vậy.

"Đáng ghét!"

Rất nhanh, trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng cười của hai người...

Chỉ là hai người đang cười nói vui vẻ trong phòng ngủ từ đầu đến cuối đều không biết lại có một người đang đứng tại cửa sổ phòng cô.

Mà trong lòng bàn tay người nọ còn đang năm chặt một lọ thuốc.

Bởi vì lo lắng vết bong gân này sẽ khiến cô ngủ không ngon, anh đặc biệt đi đến chỗ cha nuôi bên kia xin lọ thuốc này. Nhưng hơn nửa ngày khổ sở đứng bên ngoài đại trạch Lăng gia, Lăng Nhị Gia vẫn không chịu để anh vào. Rơi vào đường cùng, Duật Tiểu Gia cũng chỉ có thể đi vào theo lối cũ.

Ai biết, anh vừa đi đến cửa sổ thế nhưng lại nghe được tiếng nói cười bên trong.

Một giây kia, anh thảm hại đến tột cùng...

Bỗng nhiên, thành phố A có mưa.

Đây là trận mưa đầu tiên trong mùa đông này.

Mưa tới có chút nhanh, có chút lớn, khiến cho người đang ghé vào cửa sổ hoàn toàn không hề phòng bị.

Rất nhanh, quần áo của anh đã ướt đẫm.

Đến kiểu tóc hớt trên đầu cũng dính thành một khối.

Mưa mùa đông, lạnh đến nỗi khiến người ta phát run.

Nhưng loại mưa này so ra lại kém sự lạnh lẽo trong lòng anh.

Anh vốn đang do dự có nên đẩy cửa sổ tiến vào không, cuối cùng vẫn thu tay lại.

So với việc đi vào cắt ngang tiếng nói cười kia, không bằng yên lặng rời đi.

Nhưng anh khi định nhảy xuống cửa sổ lại nhìn lọ thuốc trong tay mình...

Cân nhắc một hồi, cuối cùng anh vẫn lưu lại lọ thuốc ở một góc trên cửa sổ.

Nếu cô có mở cửa sổ ra, hẳn sẽ nhìn thấy.

Sau đó cả người anh liền nhảy xuống, biến mất trong đêm mưa...

"Tiểu ca ca, bên ngoài giống như có tiếng động gì đó!"

Trong phòng, tiểu Công Chúa đang ôm đồ chơi lông nhung của mình trêu ghẹo Đàm Khuynh.

Nghe thấy ngoài cửa sổ dường như có tiếng động nào đó, cô liền nói như vậy.

"Có sao?" Đàm Khuynh nhíu nhíu mày, nhìn của sổ một chút.

"Hình như trời mưa rồi!" Lăng Công Chúa nói.

"Anh đi xem..." So với tiểu Công Chúa chỉ chú ý đên tiếng mưa rơi, Khuynh Tiểu Gia dường như nghe được nhiều hơn.

Nghe tiếng nước bên ngoài, anh đột nhiên bước đi tới bên đó.

Khi đẩy cửa sổ ra cũng là lúc gió lạnh từ bên ngoài dội vào, còn kèm theo rất nhiều giọt mưa.

"Ừ, trời mưa rồi!" Anh nói.

Nhưng tầm mắt của anh giường như đang tìm kiếm gì đó trong màn đêm tối đen phía trước.

Nếu anh không hề nghe nhầm thì khi nãy bên ngoài cửa sổ thật sự có tiếng động. Hơn nữa tuyệt đối không chỉ là tiếng mưa rơi thôi.

"Tiểu ca ca, lạnh quá! Nhanh đóng cửa sổ lại đi..." Bên trong bật máy sưởi, Lăng Công Chúa chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh. Lúc này gió lạnh như vậy vừa tiến vào, cô hẳn có chút phát run.

"Được..." Ngoài miệng trả lời như vậy, tầm mắt Đàm Khuynh vẫn soi xét kỹ lưỡng bên này cửa sổ một hồi.

Sau cùng, anh vẫn không phát hiện được động tĩnh gì, chỉ có thể bất đắc dĩ vươn tay định đóng cửa sổ lại.

Nhưng trong nháy mắt khi đóng cửa sổ lại kia, anh chú ý tới bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc lọ nhỏ.

Bên trong, có chất lỏng màu trong suốt.

Đàm Khuynh dừng động tác đóng cửa sổ, khẽ vươn tay cầm chai nhỏ trong tay.

Loại chai này nhìn thì có chút bình thường, nhưng trên thực tế chỉ có một nơi có thể sản xuất ra.

Mà nơi kia, cũng chỉ có Đàm Duật đến được.

Nói như vậy, vừa rồi anh đã thật sự đến sao?

Nghĩ đến điều này, đôi mắt Khuynh Tiểu Gia đột nhiên tối sầm lại.

"Tiểu ca ca, anh làm sao vậy?"

Lăng Công Chúa vẫn chờ Đàm Khuynh đóng cửa sổ quay lại chơi với cô nhưng anh vẫn đứng chỗ cửa sổ đằng kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Anna, khi nãy anh ta từng đến!" Trầm ngâm trong giây phút, Đàm Khuynh đóng lại cửa sổ, nói với Lăng Công Chúa như vậy.

Mà Lăng Công Chúa nghe được lời anh nói, cả người cứng đờ.

Bọn họ đều biết, từ "anh ta" trong miệng Đàm Khuynh lúc nãy là chỉ người nào.

Nhưng rất nhanh, cô liền mở miệng phủ định Đàm Khuynh: "Không có khả năng đâu, hẳn là tiếng mưa rơi thôi!"

Gần đây anh đều dùng vẻ mặt khinh thường đối với cô, tuy hôm nay vẫn dính lấy cô, còn đưa cô đi phòng y tế nhưng đây hẳn cũng không thể thay đổi được anh chán ghét tấm lòng của cô đi!

Lúc này, Lăng Công Chúa nói với bản thân như vậy.

Nếu không, cô thật sự sợ hãi tơ tưởng mà bản thân vốn đã quyết định cắt đứt, sẽ lần nữa bởi vì người kia đến mà lại sinh sôi.

"Cái này, hẳn là thuốc giảm đau anh ta mang đến cho em..." Nhìn vẻ mặt không tốt của cô, Đàm Khuynh cũng không nói nhiều, chỉ đưa cho cô chiếc lọ nhỏ trên tay mình vừa lấy được khi nãy.

"Đây..." Nhìn ký hiệu nho nhỏ trên cái lọ kia, tay cô khẽ run rẩy.

Một lúc lâu vẫn chưa nhận lấy.

Mà vào lúc này Đàm Khuynh lại chủ động nhét cái lọ nhỏ vào trong tay cô.

"Mặc kệ anh ta xuất phát từ ý đồ gì đưa cái này đến, thứ này có ích đối với em là được!"

Tuy anh cũng đoán không ra rốt cuộc trong lòng anh cả đang suy nghĩ cái gì, nhưng anh cảm thấy đồ vật anh ta đưa tới giao vào tay Lăng Công Chúa vẫn tốt hơn.

Sau một loạt động tác kia, viền mắt tiểu Công Chúa nằm trên giường bỗng đỏ lên.

"Tiểu ca ca, rốt cuộc em nên làm cái gì bây giờ?"

Cô cũng bắt đầu do dự, bắt đầu lo lắng rồi.

Con thỏ nhỏ vốn đã bị cô giết chết kia, sau khi bị anh liên tiếp đến gần dường như sống lại rồi.

Hiện tại, con thỏ nhỏ này lại càng nhảy nhót càng vui vẻ.

Cô thật sự không biết, cô nên làm thế nào mới tốt.

Mà lúc này, nước mắt đã từ vành mắt cô rơi xuống...

Chỉ là đáp án mà cô muốn, Đàm Khuynh chưa cho cô liền đã biến mất trong đêm mưa ngoài cửa sổ rồi...

- - đường phân cách - -

Hôm nay, Tiếu Bảo Bối bắt đầu đi lại trong tập đoàn Đế Phàm liền cảm thấy có chút là lạ.

Vẫn luôn cảm thấy giống như có người nào đó đang nhìn chằm chằm cô vậy.

Vì thế, mỗi lần cô đi được vài bước đều theo bản năng mà nhìn ra sau.

Chờ sau khi cô xoay người đều phát hiện hoặc là người phía sau đang làm việc không liên quan hoặc là đằng sau vốn không có ai.

Nhưng chờ khi cô tiếp tục đi, tầm mắt luôn rơi xuống lưng cô lại xuất hiện.

Cảm giác bất an này khiến cô trực tiếp chạy thẳng vào trong văn phòng của Kiều Trác Phàm, hơn nữa còn hành động vô cùng nhanh khóa trái cửa phòng lại.

Mà tiếng động lớn như vậy đương nhiên dẫn tới Kiều Trác Phàm đang ngồi chú ý.

"Làm sao vậy?" Kiều Trác Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy cô sau khi đóng cửa còn dựa lưng vào thì có chút nghi hoặc.

"Kiều Trác Phàm, em cảm giác có người đang theo dõi em!" Cô nhanh chóng ôm những tài liệu Kiều Trác Phàm để cô đi các nơi lấy, đi đến bên cạnh anh.

Không đợi Kiều Trác Phàm phản ứng lại, cô đã bỏ lại tài liệu mà chui vào trong lòng anh.

"Có người theo dõi em? Không có khả năng, tập đoàn Đế Phàm này cũng không phải là ai đều có thể tùy tùy tiện tiện đi vào! Có phải tối hôm qua em xem phim ma vẫn để lại ám ảnh không vậy?" Kiều Trác Phàm nói xong liền để cái đầu nhỏ đang dụi vào lòng anh vươn ra.

Tối qua, Tiếu Bảo Bối không biết như thế nào mà tâm huyết dâng trào khiến Kiều Trác Phàm cùng cô xem phim ma.

Kiều Trác Phàm nói không xem miễn dọa cô khóc, cô vẫn không đồng ý. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể cùng cô xem bộ phim kia.

Chẳng qua bộ phim mà theo Kiều Trác Phàm thì không có gì để sợ, cảnh phim cũng rất giả dối này lại khiến Tiếu Bảo Bối sợ tới mức kêu hu hu, cuối cùng còn phải ôm chặt anh cả đêm mới ngủ được.

Cho nên, hiện tại dáng vẻ Tiếu Bảo Bối bị dọa sợ đến mức này khiến anh bỗng nhiên liên tưởng đến bộ phim ma tối qua.

"Được rồi, đều đã nói với em những cái này đều là giả, không có gì xem hay, em vẫn không nghe! Nhìn em lúc này đã tự dọa bản thân thành cái dạng gì rồi hả?" Sau khi vỗ vỗ sau lưng cô, Kiều Trác Phàm lại dẫn cô đến phòng nghỉ, dỗ như này: "Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút. Nơi này về cơ bản không ai có thể vào!"

"Nhưng mà em..." Tiếu Bảo Bối cảm thấy ánh mắt vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác của bản thân. Cô vốn muốn nói chuyện này với Kiều Trác Phàm nhưng lời còn chưa dứt thì điện thoại của anh liền vang lên.

Sau đó, Kiều Trác Phàm làm động tác hôn gió với cô xong liền tiện thể cầm điện thoại rời đi.

Tiếu Bảo Bối bị lưu lại chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Hết chương 142.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi