HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

"Bíp bíp bíp, Kiều Trác Phàm Tiếu Bảo Bối đáng yêu nhà anh về rồi này!" Sau một ngày ở trong đại trạch nhà họ Tiếu uống trà nói chuyện với cha Tiếu, trong lòng Tiếu Bảo Bối dường như bị thứ gì đó kích thích rồi. Cô cảm thấy, cô nên về nhà nhìn Kiều Trác Phàm một chút...

Vì thế, cô nhân lúc cha ngủ trưa còn chưa dậy liền để lại tấm giấy trong phòng khách, về nhà.

Chẳng qua, Tiếu Bảo Bối vừa về lại phát hiện trong nhà yên tĩnh dị thường.

Chẳng lẽ, Kiều Trác Phàm vốn không về nhà mà lại chạy đi cùng Phạm Manh Manh?

Ý nghĩ này khiến Tiếu Bảo Bối có chút khó chịu.

Nhưng nghĩ đến hai chữ "Tin tưởng" mà cha nói với cô hôm nay, Tiếu Bảo Bối vẫn lần nữa bước đi hướng đến phòng ngủ đằng kia.

Từ trên tầng xuống dưới tầng, tìm một vòng lớn, cô vẫn không tìm được bóng dáng của Kiều Trác Phàm.

Cô buồn bực, Kiều Trác Phàm thật sự đã chạy cùng Phạm Manh Manh ư?

Ngay tại lúc tâm tư nhỏ của Tiếu Bảo Bối bắt đầu sông tràn thành họa (ý nói lan tràn xuất hiện), cửa lớn bị đẩy ra.

Kiều Trác Phàm với bộ tây trang vẫn y như buổi sáng xuất hiện tại cửa chính.

Nhưng trong tay anh còn cầm rất nhiều hộp.

Những thứ này hẳn là đựng thức ăn đi.

"Cục cưng, em về rồi?"

Lúc trước khi bước vào nhà, vẻ mặt Kiều Trác Phàm không có chút biểu tình.

Anh như vậy với lần trước ở trong phòng họp khi cô liếc trộm anh kia, giống hệt nhau.

Nhưng Kiều Trác Phàm như vậy, Tiếu Bảo Bối không thích.

Không chút biểu tình, cũng không nói lời dư thừa cùng với Kiều Trác Phàm mà cô quen biết giống như hai người vậy.

Nhưng từ sau khi vào cửa nhìn thấy đôi giày nhỏ ở cửa của cô, trên mặt Kiều Trác Phàm rất nhanh liền hiện lên sự lo lắng.

Mà vào lúc này Tiếu Bảo Bối cũng chạy tới trước mặt, dáng vẻ bắt chéo tay giống như sắp nghiêm hình tra tấn đối với anh vậy: "Kiều Trác Phàm, anh vừa đi đâu vậy?"

"Anh ra ngoài mua chút đồ!" Kiều Trác Phàm cũng không vì thái độ không vui của cô mà tức giận, ngược lại còn trực tiếp tiến lên kéo cô vào trong lòng mình, hôn xuống vài cái.

"Mua cái gì vậy?" Dường như Tiếu Bảo Bối ngửi thấy được mùi đồ ăn. 

"Đồ ăn!" Anh nói xong liền buông lỏng eo Tiếu Bảo Bối, đặt hai hộp đồ ăn trong tay ở trên bàn.

"Đồ ăn? Em nhìn xem có cái gì ăn ngon không!" Tiếu Bảo Bối vẫn luôn là con hàng ăn, vừa nghe thấy có ăn liền tiến lên từ đằng sau.

Kiều Trác Phàm rất hào phóng, sau khi mở mấy hộp ra liền đưa đũa cho cô: "Nếm thử đi, có mấy món là cái em thích ăn đấy!"

"Oa..."

Cầm lấy đôi đũa, Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu ăn từng miếng.

"Ừ, hương vị rất được!" Cái món cá nấu dưa chua này gần đây hợp khẩu vị cô nhất.

Hôm nay về nhà, cô còn đặc biệt nhờ cha làm cho cô một chút.

Một con cá lớn đều bị một mình cô ăn.

Cô vốn tưởng rằng buổi chưa ăn no căng như vậy, có lẽ bữa tối sẽ có vấn đề rồi. Không nghĩ tới Kiều Trác Phàm lại mua cá nấu dưa chua, ngửi thấy hương vị này cái bụng của cô lại bắt đầu kêu ùng ục rồi.

"Em thích thì tốt rồi!" Kiều Trác Phàm vẫn ngồi bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười nhìn cô ăn.

"Đúng rồi, cả ngày hôm nay anh đã làm gì thế?"

Sau khi Tiếu Bảo Bối ăn vài miếng liền đột nhiên hỏi. Thực ra, cô vẫn có chút lo lắng anh sẽ đi tìm Phạm Manh Manh.

"Cũng không làm gì, chính là xem mấy tài liệu, lên kế hoạch trước mấy việc phải làm tuần sau một lúc! Không nghĩ tới đã đến giờ này..."

"Ý của anh là, đến bây giờ anh còn chưa ăn cơm trưa?" Tiếu Bảo Bối nghe anh nói cũng lập tức ý thức được điều gì.

"Ừ, cũng không có người ở nhà cùng anh, anh cũng không cảm thấy đói. Không nghĩ tới nhoáng một cái thời gian đã đến giờ này rồi!" Giọng điệu của Kiều Trác Phàm giống như không có việc gì.

Nhưng Tiếu Bảo Bối nghe anh nói, chóp mũi không hiểu sao có chút cay cay.

Cô nói muốn rời đi, anh vừa đưa thẻ vừa dặn dò để Nhạc Dương chăm sóc cô cho tốt. Nhưng một mình anh ở nhà lại bận rộn với công việc đến cơm cũng chưa ăn được...

"Làm sao vậy? Mặt nhỏ sao lại thối rồi! Sẽ không phải là hôm nay gặp được chuyện gì không vui bên ngoài chứ?"

Kiều Trác Phàm đợi lâu không nghe thấy giọng nói của cô, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Tiếu Bảo Bối đang nhìn chằm chằm anh...

"Được rồi, có chuyện gì không vui đều nói cho anh đi! Lát nữa anh sẽ để A Vĩ đưa em đi giải quyết đám người khiến em khó chịu!" Kiều Trác Phàm trực tiếp đến gần cô, ôm cô vào trong lòng.

"Kiều Trác Phàm, tại sao anh chưa ăn cơm chứ..." Tiếu Bảo Bối được anh ôm vào trong lòng ngược lại không hề giãy dụa.

Chỉ là tay nhỏ của cô có chút không an phận ôm chặt eo anh.

Nhưng chút sức lực ấy đối với Kiều Trác Phàm mà nói vốn không tính là gì, nhiều lắm cũng chỉ là so với gãi ngứa không kém lắm thôi.

Tiếu Bảo Bối thích chơi đùa, anh sẽ để cô chơi đủ.

"Em không ở nhà, anh cũng không thấy đói lắm!" Thực ra về phương diện đồ ăn, Kiều Trác Phàm không có đòi hỏi bao nhiêu.

Chỉ khi Tiếu Bảo Bối bên cạnh anh, khi đến giờ cơm liền kêu đói thì anh mới cảm giác được sự đói bụng.

"Vậy cũng không thể khiến bản thân đói bụng chứ!" Dạ dày của anh vốn không tốt.

Theo Thẩm Niệm Cẩm nói, đây là di chứng để lại sau khi năm đó Kiều Trác Phàm tương tư đơn phương.

Từ sau đó, dạ dày anh thỉnh thoảng sẽ đau lên.

Hơn nửa ngày mà anh vẫn chưa ăn cơm như vậy, Tiếu Bảo Bối thật đúng là có chút lo lắng bệnh đau dạ dày của anh lại xuất hiện.

"Được, anh đồng ý với em về sau sẽ không đói bụng!" Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, mặc kệ hiện giờ cô muốn cái gì, Kiều Trác Phàm cảm thấy bản thân đều sẽ đáp ứng cô vô điều kiện.

Có đôi khi đến chính anh cũng có chút sầu não, vì cái gì mà anh lại thích Tiếu Bảo Bối như vậy?

Thứ nhất gia thế Tiếu Bảo Bối không hiển hách, thứ hai cũng không phải quá khuynh quốc khuynh thành, nhiều lắm chính là dáng vẻ có chút bắt mắt trong đám người thôi.

Nhưng con người bé nhỏ này lại khiến anh quan tâm.

Nếu nghĩ không rõ, Kiều Trác Phàm cũng dứt khoát không nghĩ tiếp nữa.

Chỉ cần để Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh anh vĩnh viễn, vậy là đủ rồi.

Tiếu Bảo Bối có được sự đáp ứng của anh vẫn có chút không thỏa mãn.

"Không được, chỉ đồng ý thôi chưa đủ, chúng ta ngoéo tay đi!"

Cô vươn ngón tay nhỏ của mình ra, minh họa ra.

Mà Kiều Trác Phàm nhìn động tác này, có chút bất đắc dĩ mà cau mày.

Được rồi, cái động tác như vậy thật sự có chút trẻ con.

Nếu như bình thường, khẳng định Kiều Trác Phàm có đánh chết cũng không làm.

Nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong kia của Tiếu Bảo Bối, rốt cuộc anh vẫn vươn ngón tay của mình ra, cùng cô...ngoéo một cái!

"Sau khi đánh dấu như này, anh đã không thể đổi ý được rồi! Nếu để em lại phát hiện anh chưa ăn cơm, xem em trừng phạt anh như thế nào..." 

Sau khi ngón tay Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm ngoắc với nhau, cô lại uy hiếp tiếp.

Chẳng qua câu kết thúc ra oai mạnh mẽ kia thực ra cũng không có thể hiện thực tế gì lắm.

"Anh sợ em rồi?"

"Sợ em thì liền nhanh chóng ăn cơm đi! Nếu không thì đồ ăn cũng sắp nguội rồi!" Tiếu Bảo Bối nhanh chóng nhét đôi đũa vào trong tay anh.

Sau đó cô liền sờ thấy lòng bàn tay anh hình như có chút lạnh, nghĩ định lên tầng tìm cho anh một chiếc áo khoác dày. Nhưng cái mông nhỏ của cô vừa mới rời khỏi ghế sô pha đã bị Kiều Trác Phàm kéo về.

"Em phải ở lại cùng anh!" Chống lại ánh mắt khó hiểu của Tiếu Bảo Bối, anh nói.

"Em chỉ cảm thấy anh mặc như vậy dường như có hơi mỏng, định lên tầng lấy cho anh một cái áo khoác!" Tiếu Bảo Bối nói xong lại nhớ tới: "Anh cũng thật là. Tại sao ra ngoài cũng không mặc nhiều thêm một chút, nếu bị lạnh đến hỏng rồi thì sao?"

Chiều hôm nay thời tiết đã thay đổi!

Nhiệt độ cũng vụt vụt vụt hạ xuống!

Lúc nãy khi cô từ nhà họ Tiếu trở về cũng tự biết mà trở vào tủ quần áo của mình lấy thêm một chiếc áo khoác.

Nhưng Kiều Trác Phàm cái người vẫn ngốc trong nhà này chẳng lẽ không biết muốn ra ngoài phải mặc thêm một chiếc áo nữa sao?

Nhưng Kiều Trác Phàm lại nói với cô: "Không phải hôm nay đã đồng ý em muốn mặc nó cả ngày sao? Anh đây không phải lo lắng em không nhìn thấy bộ quần áo này sẽ tức giận ư?"

Anh nói xong còn véo má gương mặt nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt đích thực bất đắc dĩ.

Mà Tiếu Bảo Bối mới nhớ ra, tối hôm qua cô đã nói như vậy với anh.

"Kiều Trác Phàm, ngày mai mặc bộ này có được hay không?"

"Đẹp thì đẹp, nhưng bộ quần áo này chung quy anh cảm giác có chút không được tự nhiên!" Kiều Trác Phàm không thích phong cách Anh quốc cho nên đối với hai cái đường viên ca rô kiểu Anh phía trên này có chút kháng cự.

"Em mặc kệ, ngày mai nếu anh không mặc nó cả ngày, em sẽ không để ý đến anh nữa!" Cô lúc đó vì cả ngày có thể nhìn thấy anh mặc bộ quần áo bản thân chọn lựa tốt mà uy hiếp Kiều Trác Phàm như vậy.

"Được được được, anh mặc là được! Đừng nhăn mặt, đến lúc đó nứt ra liền không đẹp rồi..." Cuối cùng Kiều Trác Phàm thỏa hiệp rồi.

Chẳng qua sáng hôm nay, Tiếu Bảo Bối đã vứt hết những lời mình nói tối qua ra sau đầu rồi. Thậm chí sau khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm mặc quần áo cô chọn gặp Phạm Manh Manh mà bắt đầu sinh ra buồn bực.

Nhưng đến giờ phút này cô mới hiểu được, Kiều Trác Phàm đối với lời nói của cô đều nhớ rõ đến nhất thanh nhị sở (ý nói nhớ đến từng câu từng chữ). Dù cho trời lạnh, vì không muốn khiến cô tức giận liền chỉ có thể gắng mà mặc một bộ này thôi...

Vốn chóp mũi Tiếu Bảo Bppos đã chua xót, giờ khắc này rốt cuộc cũng ngăn không được nước mắt của bản thân lách tách rớt ra ngoài.

"Hu hu..."

"Đây là làm sao vậy?" Anh nhìn cô rơi lệ mà đau lòng không dứt.

"Kiều Trác Phàm, thật xin lỗi! Là em không tốt, em tức giận không đúng..." Bằng không thì hiện giờ bọn họ hẳn đã hẹn nhau bên ngoài mới đúng.

"Được rồi, không có việc gì!" Anh tự mình cầm khăn giấy dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

"Đứa ngốc, chỉ vì chút chuyện như vậy mà khóc thành thế này!" Giúp cô lau nước mắt, anh lại rót cho cô một cốc nước ấm.

Nhìn người bình thường ở Đế Phàm vốn đều được người khác hầu hạ hiện giờ lại tự mình bưng trà dâng nước, Tiếu Bảo Bối nhịn không được nói thầm một câu như này: "Kiều Trác Phàm, anh quá cưng chiều em rồi!"

Cha cũng từng nói qua với cô như vậy, khi đó cô nghe không hiểu, cũng không nghe vào.

Mà lúc này tận mắt nhìn thấy Kiều Trác Phàm làm như việc này cho cô, cô cũng thực sự ý thức được thì ra cưng chiều mà Kiều Trác Phàm dành cho cô đã hoàn toàn vượt xa tất cả...

"Cục cưng, đây chưa tính là cái gì! Chỉ cần em vẫn luôn đứng bên cạnh anh, anh sẽ đưa toàn bộ thế giới của anh cho em..." Kiều Trác Phàm nghe cô lẩm bẩm như vậy, bất đắc dĩ cười nói.

Nếu tình yêu là một loại bệnh, vậy Kiều Trác Phàm anh hiện giờ đã bệnh nguy kịch rồi...

Mà từ đầu anh cũng chưa từng nghĩ sẽ chữa trị, đơn giản vì đối tượng chính là cô gái tên Tiếu Bảo Bối kia...

- - đường phân cách - -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi