HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Bởi vì, cô gái khi nãy còn nằm trên giường với anh thế nhưng lại chạy trốn!

Hơn nữa, khi nãy cô còn để trần đi vào!

Nghĩ kỹ lại, trong phòng tắm cũng chỉ treo áo choàng tắm anh thường xuyên dùng, mà hiện giờ chiếc áo kia cũng cùng cô biến mất không dấu vết!

Nói cách khác, cô mặc áo của anh chạy?

Hơn nữa, bên trong cô không mảnh vải?

Con nhóc xấu xa này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Chẳng lẽ cô không biết, cô mặc quần áo đã giống như cây thuốc phiện đối với đàn ông. Càng đừng nói đến việc trên người cô chỉ có một chiếc áo choàng...

Tuy trong lòng vô cùng buồn bực, Duật Tiểu Gia vẫn nhanh chóng mặc quần áo của mình rồi vội vàng ra cửa tìm người.

- - đường phân cách - -

"Tiêu Sơn, một năm không gặp vẫn khỏe chứ?"

Đêm nay vô cùng tối.

Khi Kiều Trác Phàm đến cả người đều tràn ngập khí thế hắc ám, dường như cũng bị màu đen nơi này bao trùm.

Khi anh xuất hiện, mọi thứ xung quanh trong nháy mắt liền bị bao trùm bởi một màu u ám, thế nhưng nó lại thắp lên ánh sáng trong mắt Tiếu Bảo Bối.

Thật tốt, Kiều Trác Phàm đã đến.

Ngay tại lúc cô sắp mệt đến nỗi không chống đỡ nổi, cô rốt cuộc cũng đợi được anh.

"Kiều Trác Phàm..." Nhìn thấy anh đến, chóp mũi Tiếu Bảo Bối bỗng dưng chua xót, đến cổ họng cũng có chút khản đặc.

Ba chữ kia khi cô gọi không phát ra âm thanh nhưng nước mắt đã rơi xuống.

Mà Kiều Trác Phàm vừa bước vào căn phòng này, ngay đầu tiên đã chú ý tới Tiếu Bảo Bối đang rơi lệ.

Một giây kia, lòng anh giống như bị người ta cho một đấm.

Khó chịu, rất đau...

Cô nhóc này là người anh muốn dành cả đời để nâng trong lòng mà yêu thương.

Thế nhưng Tiêu Sơn lại dám đối xử với cô như vậy!

Nhìn dáng vẻ rơi lệ của Tiếu Bảo Bối, hẳn là đã bị dọa sợ.

Cục cưng, em yên tâm. Anh nhất định sẽ để em nhanh chóng rời khỏi, còn người khiến em rơi lệ, một người anh cũng sẽ không bỏ qua!

Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Kiều Trác Phàm càng lạnh hơn.

"Kiều Trác Phàm, nhanh chóng đưa Bảo Bối đi đi. Cô ấy có chút không đúng lắm..." Nhạc Dương nhìn thấy Kiều Trác Phàm đến liền giống như gặp được cứu tinh. Cô vốn đang bị bịt miệng liền cắn người kia một cái, nhân lúc hắn buông tay liền vội vàng kêu lên với Kiều Trác Phàm.

Không đúng lắm?

Ánh mắt Kiều Trác Phàm lại thay đổi.

Theo đó tầm mắt của anh liền nhanh chóng đánh giá lại Tiếu Bảo Bối.

Chờ khi anh thấy rõ ràng vết máu trên chiếc quần cao bồi của Tiếu Bảo Bối, đôi mắt ánh liền lóe lên sự tiêu điều.

"Tiêu Sơn, nếu mày còn muốn một con đường sống thì lập tức thả cô ấy ra!" Đương nhiên tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha!

Dọa người con gái của Kiều Trác Phàm thành dạng này, bạn cảm thấy Kiều Trác Phàm anh sẽ thoải mái tha thứ như vậy sao?

"Thả cô ta? Mày nghĩ tao là thằng ngu sao! Mày nghĩ rằng tao vẫn là Tiêu Sơn bị mày đùa giỡn nhiều năm mà vẫn không hiểu lấy sao?"

Tiêu Sơn cười lạnh với Kiều Trác Phàm.

Sau khi nói xong những lời này, tên này chẳng những không buông Tiếu Bảo Bối ra mà ngược lại còn kéo cô từ trên đất lên.

Do vậy mà vết máu dưới người Tiếu Bảo Bối lại càng thêm rõ ràng.

Đến kỳ kinh nguyệt?

Dường như không phải!

Kiều Trác Phàm vẫn nhớ rõ, kì kinh nguyệt của Tiếu Bảo Bối hình như không phải ngày này.

Mà hai tháng gần đây cô cũng không đến kỳ. Kiều thiếu mỗi ngày đều vô cùng yêu thích với cơ thể cô nên đối với điều này đương nhiên rõ ràng.

Nếu không phải đến tháng, vậy...

Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối đang bị Tiêu Sơn kéo lên mà vẻ mặt tráng xanh nhưng tờ giấy, một ý nghĩ bỗng nhanh chóng xuất hiện trong đầu anh.

Hẳn không phải là cục cưng của anh...

"Tiêu Sơn, đây là cơ hội cuối cùng của mày! Thả cô ấy cho tao!" Kiều Trác Phàm nói như đinh đóng cột, như đang mệnh lệnh!

Điều này khiến cho Tiêu Sơn nghe được thì nụ cười càng đậm hơn.

Nhưng đáy mắt hắn lại càng nhiều châm chọc hơn.

"Kiều Trác Phàm, đây là thái độ khi cầu xin người khác ư?"

"Mày..."

Kiều Trác Phàm giận dữ, suy nghĩ xoay chuyển một hồi, muốn mạnh mẽ cướp lấy Tiếu Bảo Bối trong lòng tên kia.

Nhưng Tiêu Sơn có thể bắt Tiếu Bảo Bối tới thì sao không phòng bị trước chứ?

Khi Kiều Trác Phàm bước lên trước thì tên này đã nhanh chóng lấy từ sau hông mình một khẩu súng, đặt trên bụng Tiếu Bảo Bối.

"Kiều Trác Phàm, tao ngược lại muốn xem mày nhanh hay súng tao nhanh đây!"

Thực ra khi làm điều này, Tiêu Sơn cũng không xác định được Kiều Trác Phàm sẽ thực sự dừng lại hay không.

Bởi vì tâm tư người đàn ông này vẫn luôn vô cùng bí ẩn.

Cho tới bây giờ, Tiêu Sơn thân là đối thủ nhiều năm cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc trong lòng người này đang suy nghĩ cái gì.

"..."

Nhưng giống như kỳ tích, lần này Tiêu Sơn ra tay, Kiều Trác Phàm thật sự dừng lại.

Nhưng Tiêu Sơn cũng nhìn ra được, đây cũng không phải vì Kiều Trác Phàm không muốn cứu Tiếu Bảo Bối.

Mà bởi vì Tiếu Bảo Bối trong lòng anh đã hơn hẳn mọi thứ. Cho nên anh không muốn thấy cô chịu chút thương tổn nhỏ nhất nào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi