HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Mèo (meoancamam)

Dù cho chỉ là một phần nghìn sẽ xảy ra, anh cũng không muốn mạo hiểm!

Vì vậy mà trong mắt anh lúc này mới tràn đầy lo lắng...

Mà nhìn cảnh này, Tiêu Sơn ý thức được bản thân hôm nay thật sự tìm được bảo vật rồi!

Tiếu Bảo Bối này quả thực đúng là đầu quả tim của Kiều Trác Phàm!

Vì cô ta, thậm chí chút nguy hiểm Kiều Trác Phàm cũng không dám động!

Lập tức Tiêu Sơn liền cười lạnh: "Kiều Trác Phàm, thì ra mày cũng có ngày hôm nay!"

"Mày nói xem, mày muốn thế nào mới thả cô ấy ra!"

Lúc này, Kiều Trác Phàm chẳng muốn quan tâm cái gì khác nữa.

Anh chỉ biết rằng, cục cưng của anh bây giờ vô cùng nguy hiểm.

Ngoại trừ khẩu súng chĩa vào bụng kia còn có vết máu dưới thân cô...

"Thả cô ta? Để xem...." Tiêu Sơn cười lạnh: "Nhưng mà Kiều Trác Phàm, cầu người thì nên có dáng vẻ khi cầu người! Mày thử quỳ xuống rồi gọi tao vài tiếng anh Sơn xem, hoặc là học tiếng chó sủa vài tiếng khiến tao vui vẻ đi! Có khi tao vui sướng thì có thể để lại con nhóc này đấy..."

Tiêu Sơn vừa nói liền khiến vẻ mặt mọi người thay đổi.

Nhìn đức hạnh này của hắn, hoàn toàn nói rõ muốn Kiều Trác Phàm không chịu phục.

Lo lắng nhất có lẽ chính là Nhạc Dương rồi!

Trước mắt, cô cũng không rõ ràng Kiều Trác Phàm có thể đồng ý vì Tiếu Bảo Bối làm làm ra hành động nhục nhã bản thân như vậy không.

Quan trọng hơn, nhìn dáng vẻ Tiêu Sơn từ đầu đến cuối cũng không giống loại người chỉ vì Kiều Trác Phàm quỳ xuống thì tên này sẽ bỏ qua cho Tiếu Bảo Bối!

"Sao nào? Không phải muốn tao thả cô ta sao? Nhanh quỳ xuống đi, tao liền suy xét thả ra. Nếu không..."

Nói xong lời này, Tiêu Sơn liền cầm súng ấn mạnh vào bụng Tiếu Bảo Bối.

"A..." Đau, đau quá!

Bụng dưới của Tiếu Bảo Bối lúc trước vốn có chút đau, giờ bị Tiêu Sơn đâm một cái, đau đớn kia càng kịch liệt hơn.

Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được chất lỏng âm ấm từ từ trượt xuống từ chân cô...

Điều đó có ý nghĩ gì, thực sự lúc này cô cũng không hiểu.

Cô chỉ biết rằng, cô không muốn Kiều Trác Phàm quỳ xuống.

"Kiều Trác Phàm, đừng..." Nhìn vẻ mặt âm u của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối nỉ non hai câu liền bị Tiêu Sơn đâm thêm một cái. Vốn vẻ mặt cô đã trắng xanh, hiện giờ càng cảm thấy ngày càng mơ hồ, thể lực cũng bị rút cạn đến sắp ngất đi.

"Mày cái con nhóc này, nếu mày muốn sống thì tốt nhất ngoan ngoãn câm miệng cho tao!"

Tiêu Sơn bắt Tiếu Bảo Bối không phải vì điều này hay sao?

Nhưng không nghĩ tới, con nhóc này vì tôn nghiêm của Kiều Trác Phàm mà thậm chí mạng mình cũng không để ý.

"Kiều Trác Phàm, anh đừng quan tâm lời hắn nói! Em rất tốt, em không sao..."

Tiếu Bảo Bối vì muốn khiến bản thân trông vô cùng khỏe mà vẫn gắng sức lộ ra gương mặt tươi cười với Kiều Trác Phàm.

Nhưng dường như cô cũng không biết hiện giờ gương mặt tái nhợt của cô dọa người bao nhiêu.

"Mày cái con nhóc này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?" Tiêu Sơn thấy Tiếu Bảo Bối đã không biết sống chết còn muốn bảo vệ Kiều Trác Phàm, trong cơn tức giận liền dùng sức cho cô một bạt tai.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn liền nhanh chóng hiện lên vết hồng hồng, hơn nữa hơn nửa gương mặt cô cũng sưng phồng lên.

Một cái tát kia khiến Tiếu Bảo Bối đau đến đầu váng mắt hoa.

Mà ngay lúc đó, Kiều Trác Phàm vẫn luôn căng cứng bỗng mở miệng nói: "Đừng động đến cô ấy, tao quỳ!"

Một câu này khiến cả Nhạc Dương và Tiếu Bảo Bối đều chấn kinh. Nhất là Nhạc Dương, cô dùng ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm, giống như muốn đục một lỗ trên người đàn ông này.

Chỉ tiếc, tầm nhìn của Kiều Trác Phàm chỉ có Tiếu Bảo Bối.

"Kiều Trác Phàm, không cần..." Tiếu Bảo Bối nhìn người đàn ông trước mắt, lần đầu tiên phát hiện cuộc đời này của mình không thể vứt bỏ được thứ gì đó.

Mà đó, chính là tình yêu của cô với Kiều Trác Phàm.

Chính vì cô yêu Kiều Trác Phàm cho nên cô không thể chấp nhận nổi người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong lòng cô vì cô mà quỳ gối trước người đàn ông khác!

Nhưng Kiều Trác Phàm lại an ủi cô: "Cục cưng, nhắm mắt lại, anh liền đón được em..."

"Ha ha... Còn không mau quỳ xuống. Có phải chờ đến khi tao bắn nát óc cô ta thì mày mới quỳ xuống không?" Tiêu Sơn nhìn Kiều Trác Phàm đã cong một đầu gối, nụ cười càng tươi rói.

"Tao quỳ!" Mà lời này vừa nói ra, đám người A Vĩ đứng bên ngoài đều dùng ánh mắt chấn kinh nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm.

Bạn nghĩ xem, Kiều Trác Phàm trong cảm nhận của những người này chính là trời.

Bọn họ đã quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tàn ác của vị đại nhân này nhưng chưa người nào từng thấy hắn oan ức bản thân, mà còn vì một người phụ nữ nữa?

Rất nhanh, có người không chịu nổi tình hình này, muốn cùng các anh em trực tiếp xông lên.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị Kiều Trác Phàm ngăn lại.

"Các cậu nghe rõ cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ!"

Kiều Trác Phàm nói.

Nói thật, đoàn người sau lưng anh kia nếu tiền vào sử dụng vũ lực thì cũng không phải không có phần thắng!

Nhưng mấu chốt là Kiều Trác Phàm không muốn khiến Tiếu Bảo Bối có chút nguy hiểm nào...

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà! A Vĩ, cậu phụ trách nhìn bọn họ. Nếu một người trái lời tôi, quay về đuổi đi!" Sự kiên định trong mắt anh, dù cho ai nhìn thấy cũng đều biết lời anh nói không chỉ đơn giản như vậy.

Trong nháy mắt, những người sau lưng A Vĩ đều thay đổi sắc mặt.

Bởi vì bọn họ thật sự không nghĩ tới, Kiều thiếu lại thật sự yêu Tiếu Bảo Bối đến vậy...

Kiều thiếu đã từng vì cô mà thương tâm khổ sở, bọn họ chỉ cho rằng đó là cầu mà không được nên nhất thời nhớ nhung. Hiện giờ, nhìn Kiều thiếu thế nhưng vì cô gái này mà quỳ xuống, bọn họ cũng ý thức được thì ra Kiều thiếu thật sự quan tâm, hơn nữa còn dùng tình cảm vô cùng sâu đậm.

Có mệnh lệnh của Kiều Trác Phàm, đám người vốn ngo ngoe rục rịch muốn động đều thành thật đứng tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi