HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Chắc hẳn những người như vậy đều là người quen thuộc nhất ở bên cạnh.
Nhưng mà hai người bọn họ lại không quen nhau, cho dù anh ấy đã từng tình cờ nhìn thấy cô nhưng cũng chỉ có thể gọi là bèo nước gặp nhau.
“Hiểu Bồng, tôi biết cô cảm thấy hơi bất ngờ, tôi cũng như vậy.

Giấc mơ ở bên hồ Nam cũng xuất hiện sau khi tôi nhìn thấy cô.

Đã ba năm nay, từ trước đến giờ những giấc mơ của tôi đều là một khoảng trắng xóa, trước giờ chưa từng mơ thấy cảnh tượng liên quan đến quá khứ.

Tôi cũng không biết vì sao khi chúng ta tình cờ gặp nhau, tất cả mọi thứ của cô đều khiến tôi cảm thấy quen thuộc đến như vậy.

Có lẽ ông trời đã âm thầm sắp đặt cô đến giúp tôi, để cho cô đến mở lại ký ức cho tôi lần nữa.” Trong giọng điệu của anh mang theo vài nét cầu xin, cô biết mình không nên từ chối nhưng mà……
“Nếu như chị hai biết được thì e rằng sẽ quậy tung cả lên đấy.”

“Tôi sẽ không để cho cô ta biết được, chúng ta lén lút gặp nhau, có được không?” Tần Như Thâm nói.
Cô âm thầm thở dài trong lòng.
Nếu như bọn họ lén lút gặp nhau rồi bị phát hiện, chẳng phải càng trở nên tệ hơn sao?
Bọn họ sẽ bị nghĩ là đang vụиɠ ŧяộʍ, như vậy cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch rồi.
“Anh rể, nếu như anh có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.” Cô nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng.
Tần Như Thâm miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi, chờ tôi giải quyết chuyện của Lục Cẩm San trước rồi mới tính tiếp.”
Hoa Hiểu Bồng liếc nhìn anh ấy một cái, cô biết anh ấy muốn làm gì: “Anh hãy cho chị hai thêm một cơ hội đi, nếu như chị ta chịu thay đổi thì anh hãy tha thứ cho chị ta, có được không?”
Tần Như Thâm im lặng không nói lời nào.
Anh ấy không yêu Lục Cẩm San, kể từ lúc gặp cô ta thì anh ấy càng xác định bản thân không yêu Lục Cẩm San rồi.
“Nếu như kết hôn với một người mà cô không yêu thì có phải sẽ rất thảm không?”
Câu hỏi này như một đòn đánh vào cô, bả vai của cô run lên một cái: “Nếu như người đó yêu anh thì sẽ tốt hơn một chút, chỉ sợ rằng người đó cũng không yêu anh, vậy thì thật sự sẽ rất thảm.”
Phản ứng của cô đã được anh ấy thu vào đáy mắt: “Cô có yêu Lục Cẩn Ngôn không?”
Khóe miệng của cô nở ra một nụ cười nhạt, nụ cười kia như có như không, càng giống như một tiếng thở dài bất lực.
“Chúng tôi vừa mới quen biết không bao lâu, cần có khoảng thời gian dài để vun đắp tình cảm.”
“Tôi biết anh ta không hề đối xử tốt với cô, anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn công khai dẫn ra ngoài.” Trong đôi mắt của Tần Như Thâm có thêm vài tia tức giận.

Nếu như đổi lại là anh ấy thì anh ấy chắc chắn sẽ cẩn thận quý trọng cô, bảo vệ cô, không để cho cô chịu một chút tổn thương nào.
Khóe miệng của cô như đang ngậm lấy một miếng Hoàng Liên, sự khổ sở tột độ lan ra từ đầu lưỡi đến lục phủ ngũ tạng.
Hình như cả giới người nổi tiếng đều đã biết đến chuyện này rồi.
Cô đã bị thất sủng, không, nên nói là từ trước đến giờ Lục Cẩn Ngôn chưa từng thích cô, trước giờ cô đều chưa từng được yêu thương lần nào.
“Suy cho cùng thì những người đàn ông của giới nổi tiếng đều phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài, khi tôi đã quen với nó thì sẽ ổn thôi.”
“Tôi sẽ không như vậy.” Tần Như Thâm thẳng thắn nói với giọng điệu chắc chắn: “Tôi chỉ cần có một người vợ là đủ rồi, cả đời cả kiếp chỉ có hai người chúng tôi.”’
Trong đôi mắt của cô đột nhiên chứa đầy nước mắt.
Trước đây A Thông cũng từng nói những lời này với cô, cả đời này chỉ cần một mình cô, cả đời cả kiếp chỉ có hai người bọn họ
Có lẽ cô đã xác định trước là một người có hôn nhân không hạnh phúc.

Những người yêu cô đều sẽ bị ông trời mang đi.
Cô chỉ có thể gả cho một người đàn ông chán ghét, khinh thường, chế nhạo, muốn bỏ rơi cô, giày vò cô đến chết.
Tần Như Thâm nhìn thấy vẻ mặt của cô liền biết bản thân đã đoán đúng rồi.
Lục Cẩn Ngôn là một tảng băng, căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc, sao có thể đối xử tốt với cô chứ.
“Nếu như anh ta đối xử không tốt với cô thì hãy rời khỏi anh ta.”
Anh ấy vươn tay ra vuốt ve gò má của cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cho cô, một cảm giác quen thuộc nồng đậm ập đến khiến cô có một loại ảo giác, dường như người ở trước mặt cô là A Thông.
Thế nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, giật mình lùi một bước về phía sau như bị kim đâm vậy.
Tần Như Thâm vội vàng rút tay về, một vài sự mất mát khó tả lướt qua dưới đáy mắt: “Xin lỗi, tôi chỉ là……”
“Không sao.” Cô ngắt ngang lời anh ấy, biết anh ấy chỉ muốn lau nước mắt cho cô.
“Anh rể, tôi nên đi rồi.” Cô không dám ở lại quá lâu, mặc dù Tần Như Thâm không phải A Thông nhưng mà anh ấy thật sự quá giống A Thông rồi, cô sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được mà làm ra chuyện thất thố.
…...
Nhà thiết kế đã mang một đống quần áo đến, những bộ này đều được may riêng cho cô.
Lục Cẩn Ngôn ra lệnh cho cô mặc thử từng bộ cho anh xem.
Điều khiến cô không thể chịu nổi nhất chính là, anh lại bảo cô trực tiếp cởi và thay quần áo ở trước mặt anh.
Ở trước mặt anh, dường như cô không chỉ là một con vật nuôi, mà còn là một con búp bê Barbie dùng để hóa trang vậy.
“Cậu chủ Lục, tôi đã thay xong rồi, anh có hài lòng không?”
“Thân hình tầm thường, mặc cái gì cũng như nhau cả thôi.” Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười xấu xa và châm chọc, đánh giá kém cho cô!
Cô biết anh thích những người quyến rũ nóng bỏng, có một bộ ngực lớn, giống như người tình của anh vậy.
Nói thật thì nếu như anh đã có người phụ nữ khác rồi thì cứ dứt khoát trực tiếp buông bỏ cô là được rồi, để cho cô hoàn toàn trở thành một bình hoa, chỉ dùng để trang trí, hoặc là hoàn toàn trở thành bóng đèn để chiếu sáng bọn họ, làm mờ bản thân cô.
Cô thật sự không thể hiểu nổi, tại sao anh cứ muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý trên người cô, chẳng lẽ cô gái nóng bỏng kia vẫn không đủ, không thể thỏa mãn anh sao?
Điều biếи ŧɦái nhất chính là, anh lại bỏ thuốc cô, khiến cô trở thành một đứa con gái lẳиɠ ɭơ, như vậy có quá đáng lắm không chứ?
“Lục Cẩn Ngôn, tôi không phải kiểu người anh thích, có đúng không?”
“Nói thừa.” Anh lạnh lùng ném ra một câu.
Cô bĩu môi, đúng là lời nói thừa, đã biết rõ còn cố hỏi.


Cô là kiểu người mà anh chán ghét, không có ghét nhất, chỉ có ghét hơn.
“Vậy chị của tôi, Hoa Mộng Lê có phải kiểu người đó không?” Cô không nhịn được hỏi.
“Em nghĩ sao?” Anh hỏi ngược lại một câu, đôi mắt hoa đào lạnh lùng âm thầm lóe sáng trong bóng tối.
Cô im lặng suy nghĩ một lúc lâu: “Chắc là đúng nhỉ, anh thích ngực lớn, chị ấy là size D.” Hoa Mộng Lê đã tiêu rất nhiều tiền để làm thứ đó của cô ta, cô ta đã dùng phương pháp mát xa gì đó, như vậy sẽ trông rất tự nhiên, không phải giả như nhét silicon giả.
Lục Cẩn Ngôn nghẹn họng một cái, vươn cánh tay rắn chắc ra mà gõ vào đầu cô một cái: “Em là con giun trong bụng tôi.”
“Đúng nhỉ, tôi đã đoán đúng rồi phải không.” Trong lòng cô không biết vì sao lại cảm thấy chua xót, cảm thấy bản thân thật sự là con tu hú chiếm tổ.
Nếu như Hoa Mộng Lê được gả vào đây thì sẽ chung sống rất hòa thuận với Lục Cẩm San, trong nhà cũng sẽ không có tranh chấp.
Cô ta có phong thái của con gái nhà thế gia vọng tộc, có gu thẩm mỹ cao quý, anh có thể tùy tiện dẫn ra ngoài gặp người, không sợ bị mất mặt.

Không giống với cô, cho dù ở nơi nào, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ làm mất mặt anh.

Vì vậy anh thà dẫn theo người tình cũng sẽ không dẫn theo cô.
Đôi mày tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn nhíu lại: “Em muốn tôi đổi người trở lại à?”
“Không phải.” Cô nhanh chóng lắc đầu.” Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, để cho bản thân không được lơ là, lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác.”
“Đứa mê tiền, chẳng phải em chỉ làm vì tiền thôi sao?” Anh nở một nụ cười lạnh lùng và chế giễu nói.
Cô khổ sở cười lên nói: “Đừng nói là anh lại đóng băng số tiền của tôi đấy?”
“Xem biểu hiện của em đã.” Ánh mắt của anh bỗng trở nên rét lạnh, ánh sáng lạnh lẽo đến đáng sợ, cô run lên một cái: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười một tiếng, anh tin rằng cô vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, chuyện gì cũng dám làm.
Vào buổi tối, bố Hoa gọi điện thoại đến.
Mấy ngày nay, ngày nào bác cả cũng đến nhà bọn họ gây chuyện, ép bọn họ phải đến Long Thành đón cô trở về, nếu không thì sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi