HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Đây đều là ý của Hoa Mộng Lê, cô ta ở Long Thành, bà ta ở Dương Thành, tấn công bọn họ từ hai bên để tăng thêm áp lực.
Hoa Hiểu Bồng cực kỳ tức giận.
Lúc xảy ra chuyện về nhà tổ, bà ta cũng khóc lóc om sòm như vậy, bố mẹ của cô lại thành thật nên đã đưa nhà tổ cho bà ta.
Bà ta cũng gây chuyện như vậy về chuyện sính lễ.
Bây giờ lại mong có thể làm ầm ĩ cướp lại vị trí cô chủ cho con gái của mình, đúng là được voi đòi tiên, lòng tham không đáy!
Có câu nói rằng chuyện như vậy mà cũng có thể nhịn được thì có cái gì không nhận nhịn được chứ, con thỏ nóng lên cũng biết cắn người đấy.
Cô cúp điện thoại liền đi vào phòng nói: “Lục Cẩn Ngôn, tôi muốn về Long Thành một chuyến.”
“Sao vậy?” Lục Cẩn Ngôn nhướng mày nói.
“Ngày nào bác cả cũng gây chuyện ở nhà tôi, còn chạy đến đơn vị của bố mẹ tôi làm ầm ĩ, khiến bọn họ không có cách nào để đi làm được.

Bọn họ lại là người thật thà, không thích tranh giành, lúc nào cũng nhẫn nhịn nhường bước.


Nếu như tôi không trở về thì không biết bọn họ sẽ bị bác cả ăn hϊếp thành dáng vẻ gì nữa.”
“Đồ ngốc vô dụng, chỉ có chút chuyện nhỏ này cũng muốn chạy về nhà mẹ đẻ à.” Anh gõ vào đầu của cô một cái.
“Anh chưa từng nghe nói sao? Tú tài gặp quan binh, có lý cũng phải câm miệng.

Bác cả của tôi không được đọc nhiều sách, chỉ biết cư xử thô lỗ, một khóc hai gây chuyện ba đòi treo cổ.

Bố mẹ tôi lại sợ loại người này nhất, lần nào cũng sẽ thỏa hiệp.

Nếu như tôi không trở về, không chừng bọn họ đã bị quậy đến mắc bệnh rồi.” Cô vô cùng gấp gáp nói, ước gì có thể bay qua đó ngay vào lúc này.
“Hai người thành thật ngay thẳng sao lại có thể sinh ra một đứa bướng bỉnh như cô vậy hả?” Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười châm chọc.
“Chắc là do đột biến gen.” Cô lè lưỡi nói, sau đó không muốn nói nhiều với anh nữa mà đi thu dọn hành lý, thế nhưng lại bị anh hung hăng cướp lấy: “Ngoan ngoãn ở đây cho tôi, không được đi đâu cả.”
“Lục Cẩn Ngôn, đây không phải là chuyện bình thường, bác cả là một kẻ lưu manh, bố mẹ không thể giải quyết bà ta được, thật đấy.

Lần trước bởi vì chuyện của nhà tổ mà bố tôi đã tức đến bệnh rồi.” Đôi mắt của cô đỏ ửng hẳn lên, sắp lo đến bật khóc rồi.
“Nếu như em đi thì đừng bao giờ trở về đây nữa.” Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn trở nên vô cùng lạnh lẽo, không có một chút sự đồng tình nào, cũng không hề dao động một chút nào.
Lục phủ ngũ tạng của cô đều co thắt lại, suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt anh: “Tôi cầu xin anh đấy, chuyện vô cùng khẩn cấp, tốt xấu gì thì bố mẹ tôi cũng là bố mẹ vợ trên danh nghĩa của anh, anh không thể thấy chết không cứu được.”
Anh khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ lười biếng như mọi chuyện không liên quan đến mình: “Cút đi ngủ cho tôi!”
“Lục Cẩn Ngôn, đồ máu lạnh nhà anh!” Cô tức giận nhào về phía anh như một con trâu bị chọc giận đến điên lên húc đầu tới.
Anh vươn cánh tay rắn chắc của mình ra, mở bàn tay chụp lấy đỉnh đầu của cô với tốc độ nhanh như sét đánh không kịp che tai, anh vừa nhẹ nhàng đẩy một cái thì cô đã ngã chổng vó lên chiếc giường lớn.
Cô không nhúc nhích nữa mà “Oa” một tiếng khóc lên, giống như một đứa trẻ không được kẹo ăn mà khóc lóc ăn vạ.
Đây là lần đầu tiên cô gây chuyện như vậy!
“Em cũng muốn khóc lóc om sòm à?” Vài tia sáng lạnh lùng mỉa mai lướt qua dưới đáy mắt của anh.
Không ngờ đứa ngu ngốc này lại biết một chiêu như vậy, tính cách phải phức tạp đến mức nào vậy!
“Tôi cứ khóc lóc đấy, thì sao hả, đó là bố mẹ của tôi, là người mà tôi yêu nhất chứ không phải người ngoài.” Cô vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt nói.
Anh bình tĩnh bước tới, từ trên cao nhìn xuống về phía cô, giống như đang nhìn một con côn trùng hài hước trong phim hoạt hình.

“Chẳng phải em yêu tiền nhất sao?”
“Tiền có thể so sánh với bố mẹ sao? Gia đình đứng nhất, tiền đứng thứ hai.” Cô ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi, trừng đôi mắt vô cùng tức giận đến mức sắp nứt ra nhìn anh.
Ánh mắt của anh chợt trở nên rét lạnh, anh đột nhiên cúi người xuống, ánh đèn chiếu vào thân hình cao lớn của anh, tạo ra một cái bóng khổng lồ mà sâu thẳm, bao phủ cả người cô vào trong đó.
“Tình yêu thì sao?” Anh hỏi với giọng điệu chậm rãi ung dung.
Cô bĩu môi, sắp xếp lại thứ tự lần nữa: “Gia đình đứng nhất, tình yêu thứ hai, tiền tài thứ ba.”
Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười nhạt, không biết có phải đã cảm thấy hài lòng đối với câu trả lời của cô hay không.
Mặc dù người phụ nữ này liên tục nói dối, thế nhưng có lẽ tình cảm đối với bố mẹ cô sẽ không thể là giả được.
“Nếu như ngày mai người đàn bà chanh chua kia còn đến gây chuyện thì tôi sẽ cho phép em trở về.” Anh chậm rãi nói ra từng chữ một.
Đôi mắt tối tăm của cô có thêm vài tia sáng ngay lập tức, cô dùng sức lau mặt, lau sạch tất cả những vết nước mắt trên đó.
Vào giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau, cô vừa muốn gọi điện thoại cho bố mình để hỏi xem bác cả có còn đến gây chuyện nữa không.
Không ngờ bố cô lại gọi đến trước, bảo rằng bác cả đã bị cảnh sát đưa đi rồi.
“Bố à, hai người đã báo cảnh sát sao?”
“Không có, cho dù chị ta có tồi tệ đến mấy thì cũng là chị dâu của nhà mình, sao bố lại có thể báo cảnh sát được chứ?” Bố Hoa nói.
“Bố mẹ nên báo cảnh sát từ lâu, hai người đã quá nhường nhịn bà ta rồi.

Người tốt sẽ bị bắt nạt, ngựa hiền sẽ bị người cưỡi, dựa vào cái gì mà gia đình chúng ta phải luôn bị bà ta bắt nạt chứ.” Hoa Hiểu Bồng cảm thấy vô cùng hả giận.
“Hiểu Bồng à, con không thể nói như vậy, báo cảnh sát bắt chị dâu của mình, như vậy không được tốt cho lắm.”
“Bố đối xử tốt với bà ta, bà ta sẽ đối xử tốt với chúng ta sao? Tốt nhất là nhốt bà ta vào trong đó mấy ngày, để xem bà ta có còn dám gây chuyện nữa không.” Hoa Hiểu Bồng tức giận nói.
“Bây giờ đã không phải vấn đề bị nhốt vài ngày nữa.

Bác của con đã đến tìm bố rồi, nói là phải chị ta bị kết tội gây rối gia đình, bị giam ba tháng đấy.” Bố Hoa nói.
“Không phải chứ, nhốt bà ta lâu đến như vậy à? Vậy khi ra ngoài còn chẳng phải sẽ tróc một lớp da sao?” Hoa Hiểu Bồng kinh ngạc, cô không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến như vậy.
“Đây vẫn chưa phải là chuyện nghiêm trọng, bác của con đến cầu xin bố để bố đến đồn cảnh sát hòa giải với anh ta, để thả bác cả của con ra ngoài.

Nhưng mà đồn cảnh sát nói rằng phải làm theo quy định, không thể thả người, bắt buộc phải giam đủ ba tháng.” Bố Hoa nói.

“Đừng nói là bà ta đã làm bố mẹ bị thương, hai người không nói cho con biết đấy?” Trái tim của Hoa Hiểu Bồng vọt lên tận cổ họng ngay lập tức.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chuyện lần này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, bố mẹ sẽ không nhường bước đâu.

Mẹ con đã xảy ra một chút xung đột với bác cả, nhưng mà không bị thương.” Bố Hoa qua loa nói với cô.
“Vậy thì đáng đời bà ta bị nhốt.” Cô tức giận nói.
“Bác của con đã xin lỗi bố mẹ rồi.” Bố Hoa nói.
“Bên phía cảnh sát phải làm theo quy định thì chúng ta cũng không còn cách nào khác, cứ xem như cho bà ta một bài học, sau này bà ta cũng sẽ bớt gây chuyện lại tôi.” Hoa Hiểu Bồng nói.
Bố mẹ không có vấn đề gì, bác cả cũng không thể gây chuyện nữa, cô bèn cảm thấy yên lòng.
Khi cô trở về nhà họ Lục vào lúc trời sẩm tối, cô liền nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sô pha, gần đầu số lần anh về nhà dường như nhiều hơn so với trước đây rồi.
Đừng nói là anh đã cãi nhau với em gái ngực lớn của anh đấy.
“Đứa ngu ngốc, còn muốn về nữa không?” Anh hỏi với giọng điệu thờ ơ.
Cô nở một nụ cười ngượng ngùng: “Vẫn là đại nhân ma vương sáng suốt, ngăn cản tôi làm một chuyện vừa bốc đồng vừa không lý trí.

May mà không trở về, nếu không thì phải lãng phí tiền cửa hai tấm vé xe lửa rồi.”
Lục Cẩn Ngôn không nói nên lời, cô đúng là vắt chày ra nước, như Grandet đầu thai vậy.
Cô ngồi vào ghế sô pha, vừa định nói chuyện thì Lục Cẩm San đã bước vào, cô ta còn dẫn theo một người phụ nữ, đó là Lục Cẩm San.
Cô ta nước mắt lưng tròng như mới vừa khóc xong vậy.
Cô đoán chắc chắn là vì chuyện của bác cả.
Đôi mắt hoa đào của Lục Cẩn Ngôn khẽ híp lại, một tia sáng lạnh lùng sắc bén lóe lên.
“Lục Cẩm San, quy định của nhà họ lục là không được tự tiện mang người ngoài vào nhà, chị đã nhớ nhung gia pháp lắm rồi phải không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi