HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Lý Thế Nhiên đứng trước cửa, thấy Hứa Như đã ngủ mới xoay người rời đi.

Sắc mặt lập tức đầy dữ tợn.

Cao Bân đã tới, vẫn đang chờ ở phòng làm việc.

"Tổng giám đốc Lý, hiện tại Lý Hằng đã được đưa tới bệnh viện."

Người của Lý Thế Nhiên vẫn luôn quan sát tình hình ở biệt thự.

"Ừ."

"Trực tiếp đưa anh ta sang Bắc Phi đi." Giọng nói của Lý Thế Nhiên không hề dao động.

Cao Bân nói vâng.

Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, Hứa Như mới tỉnh lại.

Mọi thứ ở Lý gia Uyển đều cho cô cảm giác thoải mái mà ỷ lại.

Chỉ là, cuối cùng cô cũng phải rời khỏi đây.

Đi ra phòng khách, mùi thơm thoang thoảng từ phòng bếp bay ra khiến cô vô thức dừng bước.

Ngước mắt nhìn, đập vào mắt là bóng lưng bận bịu của Lý Thế Nhiên, nghe tiếng bước chân, anh quay đầu lại, lập tức rửa tay rồi đi ra.

Trên bàn ăn đã bày nhiều món ăn tinh tế.

Đều là Lý Thế Nhiên nấu.

Trước giờ anh luôn biết rõ khẩu vị của cô, đều là những món cô thích.

"Ăn cơm trước đi." Giọng anh nhẹ nhàng.

Hứa Như ngồi xuống, nhìn Lý Thế Nhiên bưng món ăn cuối cùng ra, sau đó thì múc cho cô một bát canh.

"Cảm ơn." Cô lễ phép nói.

"Anh không cần làm thế." Sau khi Lý Thế Nhiên ngồi xuống chỗ đối diện với cô, Hứa Như mới nói.

Những chuyện này, anh cũng không cần làm.

"Hứa Như, em biết không? Ngày này, tôi đợi lâu lắm rồi."

Cuối cùng thì hai người cũng có thể về trở lại Lý gia Uyển, ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ rồi cùng nhau ăn cơm.

Hứa Như nghẹn ngào, không muốn tìm hiểu hàm ý thực sự trong lời nói của Lý Thế Nhiên.

Cúi đầu xuống, cô chậm rãi ăn cơm, chỉ mong thời gian có thể trôi chậm một chút, chậm thêm chút nữa.

Buổi chiều, hai người đến bệnh viện.

Lý Thế Nhiên đã sắp xếp xong xuôi, Hứa Như vào phòng kiểm tra.

Không lâu sau, Lăng Diệu và Lăng Thuần đều chạy tới.

Tối hôm qua Lăng Diệu mới liên lạc với Hứa Như, từ khi biết cô mất tích ở bệnh viện thì lập tức nói cho anh trai, hai người vẫn luôn tìm Hứa Như.

Nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.

Mãi đến tối qua Hứa Như chủ động liên lạc với cô ta.

"Hứa Như đi đâu vậy?" Thấy Lý Thế Nhiên, Lăng Diệu lo lắng hỏi.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Kỳ Chiến đưa em ấy đi."

"Thằng khốn đó!" Lăng Diệu tức giận mắng.

Lăng Thuần vỗ vai trấn an cô ta, sắc mặt cũng rất âm trầm.

Một tiếng sau, Hứa Như mới ra ngoài.

Ngày mai mới có báo cáo kiểm tra, Hứa Như định về trường học.

"Hứa Như, cuối cùng cậu cũng ra rồi!" Lăng Diệu đi tới.

Hứa Như cười: “Tớ không sao."

"Cậu còn cần nằm viện không? Nếu không thì chúng ta về trường đi."

"Ừ, tớ cũng định về đây."

Ở hành lang, Lý Thế Nhiên đã đi, Hứa Như nhìn quanh cũng không thấy anh đâu.

Lăng Diệu biết cô tìm ai bèn vỗ vai cô: “Công ty Lý Thế Nhiên có chuyện nên anh ấy đi rồi."

Lăng Thuần đã lái xe tới đây, Lăng Diệu vẫn lo Hứa Như chưa hết bệnh nên cẩn thận đỡ cô.

"Diệu Diệu, bác sĩ nói tớ có thể xuất viện rồi, cậu cứ yên tâm."

"Ừ, vậy thôi, nhưng mà Kỳ Chiến đưa cậu đi, anh ta không làm gì câu chứ?" Lăng Diệu ân cần hỏi.

Dù sao thì cái tên Kỳ Chiến đó từng có tiền án.

Nghe thế, sắc mặt Hứa Như lập tức trở nên trắng bệch.

Kỳ Chiến không làm gì cô, nhưng ở chỗ đó, suýt nữa Lý Hằng đã hủy hoại cô.

Nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của anh ta khi xé toang áo quần cô và nhìn cô chằm chằm, cô chẳng dám nhớ lại.

Nhưng cảnh tượng đó cứ in bóng trong đầu, chẳng chịu biến mất.

"Hứa Như, cậu sao thế?" Lăng Diệu thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, khẩn trương hỏi.

Hứa Như lắc đầu, một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Không, anh ta không làm gì cả, anh ta chỉ muốn dùng tớ để uy hiếp Lý Thế Nhiên bỏ qua cho Kỳ Thị."

"Quả nhiên, thằng tồi chính là thằng tồi, anh ta tưởng mình có thể vươn mình được hay sao?" Lăng Diệu không vui nói.

Bây giờ Kỳ Thị cũng sắp phá sản rồi, chẳng ai cứu được.

Lăng Thuần đã lái xe tới, đưa hai người về trường, Lăng Thuần trầm giọng nói: “Gần đây anh sẽ cho người bảo vệ hai em, nếu không anh không yên tâm."

"Cũng được." Lăng Diệu không từ chối.

"Sếp Lăng, làm phiền anh rồi." Hứa Như lễ phép nói.

Ít nhất, bây giờ cô nhất định phải đề phòng Kỳ Chiến.

Còn Lý Hằng, cô biết Lý Thế Nhiên đã trừng trị anh ta, nhưng cũng không thể tránh được anh ta còn định âm thầm làm gì.

Chỉ có thể bảo vệ tốt bản thân mình.

Nhà cũ nhà họ Lý.

Ngoài cửa có tiếng ồn ào, Lý Thành không vui xị mặt.

"Ai la hét ngoài kia vậy?"

Lý Hằng lảo đảo chạy vào, nhìn thấy ông nội kích động quá mà ngã luôn, sắc mặt của Lý Thành càng khó coi.

"Cháu nhìn lại mình đi, có ra dáng gì không!" Lý Thành quát mắng.

Đây lại là cháu trai của ông ta, đúng là mất mặt!

"Ông nội... ông nhất định phải cứu cháu!" Lý Hằng khó khăn đứng dậy, Lý Thành mới nhìn thấy tay anh ta băng bó vải gạt.

Sắc mặt ông ta thay đổi.

"Sao thế này!"

"Lý Thế Nhiên cho người... phế..." Lý Hằng nói chuyện cũng không trôi chạy.

Tay anh ta run lẩy bẩy, Lý Thành nhìn thấy thì nhíu mày.

"Cháu làm gì rồi!" Lý Thành xụ mặt.

Từ trước đến nay Lý Thế Nhiên không hề vô duyên vô cớ tổn thương người khác.

Trừ phi Lý Hằng làm chuyện gì khiến Lý Thế Nhiên giận dữ.

"Cháu... cháu không làm gì cả!" Ánh mắt Lý Hằng trốn tránh.

Lý Thành thấy rõ.

Ông ta hừ lạnh: “Mình gây ra họa, còn muốn ông xin tha cho cháu hả?"

"Ông nội, cháu và Lý Thế Nhiên là anh em ruột, thế mà nó vì một người phụ nữ mà phế tay cháu... Nó điên rồi! Nó điên thật rồi!" Lý Hằng gào lên giận dữ.

Anh ta còn chưa đụng chạm đến người phụ nữ đó.

"Người phụ nữ?" Lý Thành nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra.

"Cháu làm gì cháu dâu của ông?" Sắc mặt Lý Thành rất nghiêm túc.

"Cháu cũng chưa làm gì cả, cháu chưa làm gì hết!" Lý Hằng phản bác.

Lý Thành lại nghe ra hàm ý trong lời nói của Lý Hằng, trầm giọng nói: “Đáng đời cháu! Chẳng phải bảo cháu lập tức đi Bắc Phi hay sao, ở đây sớm muộn cũng xảy ra chuyện."

"Ông nội, cháu cũng là cháu của ông, ông bảo cháu sau này phải làm sao..." Lý Hằng khóc rớt nước mắt.

Bây giờ hai tay của anh ta chẳng có cảm giác gì, anh ta có khác gì người tàn tật không!

Nhưng Lý Thành chẳng hề có động tác gì.

Chống gậy, Lý Thành quay lưng đi, ông ta nghiêm mặt nói: “Chọc đến Lý Thế Nhiên, cháu xin ông tha cũng không có ích gì, lập tức đi Bắc Phi đi."

"Ông nội...."

Lý Thành không để ý anh ta nữa.

Lý Hằng không cam lòng giận tái mặt, mỗi lần nhìn tay mình, cơn hận chỉ muốn bùng nổ thôi.

"Lý Thế Nhiên, mày chờ đó!"

...

Hôm sau, Hứa Như đến bệnh viện lấy kết quả.

Lăng Diệu phải đi học, đang dặn Lăng Thuần tới đón Hứa Như.

"Gần đây còn khó chịu gì không?" Lăng Thuần ân cần hỏi.

Hứa Như lắc đầu: “Thỉnh thoảng bị nhức đầu, còn lại thì không.

Đến bệnh viện, kết quả khám của Hứa Như là sức khỏe bình thường, chỉ cần tái khám đúng hạn là được.

Vừa lấy kết quả xong, Lâm Vy cũng đến.

Sau khi Kỳ Chiến bắt cô về nhà họ Lâm thì luôn nhốt bà lại, là Lăng Thuần đưa bà ra ngoài.

"Tiểu Như." Lâm Vy thấy con gái, lập tức rơi nước mắt vui sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi