HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Hứa Như nhẹ nhàng ôm mẹ vào lòng, quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ không bị thương chứ?”

“Kỳ Chiến vẫn chưa dám làm tổn thương mẹ đâu, mà con đó…” Lâm Vy lắc đầu.

“Con không sao.”

Vốn dĩ Hứa Như định về trường học, nhưng tâm trạng của Lâm Vy không được tốt lắm, vì vậy cô cùng bà về nhà họ Lâm trước.

Lăng Thuần cũng vẫn luôn bên cạnh.

“Hiện nay Kỳ Thị tràn ngập nguy cơ, mẹ đã không thể nói được Kỳ Chiến nữa, thời gian này con nhất định phải tránh gặp nó nhé.” Lâm Vy dặn dò.

Bà biết Lăng Thuần đã phái người bảo vệ Hứa Như nên cũng yên tâm.

Hứa Như gật đầu: “Con biết rồi.”

“Anh sẽ theo theo dõi hành tung của Kỳ Chiến, bà Lâm, tôi sẽ không để cậu ta làm tổn thương Hứa Như nữa đâu.” Lăng Thuần trầm giọng nói.

“Phiền cậu rồi Lăng Thuần.”

Lý Thị.

Cao Bân đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hứa Như cho Lý Thế Nhiên.

“Tổng giám đốc Lý, tôi đã thay đổi kết quả trước rồi.”

“Ừm.”

Lý Thế Nhiên thờ ơ trả lời, nhận lấy bản báo cáo.

Đây là kết quả kiểm tra chụp CT não Hứa Như, anh lấy tấm phim ra nhìn hồi lâu, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm xuống.

“Ai là bác sĩ đã thực hiện ca mổ vào ngày xảy ra tai nạn?”

“Tôi sẽ điều tra.”

“Không cần đâu, tôi sẽ đến bệnh viện bây giờ.”

Dứt lời, anh đã sải bước rời đi.

Trên đường, Cao Bân đã tra ra danh sách bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho Hứa Như khi đó, sau khi đến bệnh viện, Lý Thế Nhiên tới thẳng văn phòng làm việc.

Mặc dù anh đã không còn là bác sĩ nữa, nhưng trong giới y khoa, uy danh của anh vẫn không ai sánh bằng.

Cao Bân thấp thỏm chờ ở ngoài, phải đến một giờ sau, Lý Thế Nhiên và bác sĩ phẫu thuật ngày đó mới ra ngoài.

“Có thuốc lá không?” Lý Thế Nhiên hỏi.

Đây là lần đầu tiên Cao Bân nghe ông chủ hỏi như vậy.

Bình thường Lý Thế Nhiên không nghiện thuốc lá, hầu hết chỉ cầm điếu thuốc thôi chứ không hút.

Cao Bân cho rằng lần này cũng vậy, nhưng không ngờ Lý Thế Nhiên lại hút.

Sắc mặt anh còn trầm hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.

Còn mang theo nỗi đau đớn và buồn bã.

Cao Bân tưởng mình nhìn nhầm… nhưng sự thật là như vậy.

Anh ta thức thời lùi sang một bên, chẳng lẽ cô Hứa có chuyện gì?

Nếu không ông chủ sẽ không đổi một bản báo cáo mà tất cả đều bình thường.



Gần đây, do doanh số bán loại thuốc mới Lộ Lâm của Kỳ Thị đã tăng vọt, chèn ép nhiều thị trường của Lý Thị, cuộc khủng hoảng cuối cùng đã dần đảo ngược.

Nhưng trước mắt vẫn còn nhiều vấn đề.

Vì thời gian trước đã tiêu tốn rất nhiều tiền, hiện tại chuỗi vốn ngắn, nếu không có tài chính, Kỳ Thị vẫn không thể chống đỡ được quá lâu.

Sau khi họp xong, Kỳ Chiến vẫn đến Lâm Thị một chuyến.

Lâm Vy không muốn thấy anh ta, Kỳ Chiến chỉ đành chờ ở lầu một.

Cho đến khi trời tối, Lâm Vy mới rời khỏi Lâm Thị.

Nhìn thấy Kỳ Chiến, vẻ mặt ôn hoà của bà bỗng nhiên trầm xuống.

“Cậu vẫn còn mặt mũi đến tìm tôi à?” Giọng điệu của Lâm Vy cực kỳ lạnh.

“Mẹ, con biết mình sai rồi.” Lúc này, giọng điệu Kỳ Chiến không còn kiêu ngạo nữa.

Nếu không có Kỳ Thị, anh ta cũng sẽ không còn gì nữa.

“Kỳ Chiến, tôi biết cậu muốn nhờ tôi giúp đỡ, nhưng đó là chuyện không thể.” Lâm Vy mặc kệ anh ta, bước thẳng ra khỏi Lâm Thị.

Nhưng Kỳ Chiến vẫn đi theo, thậm chí còn chặn xe bà lại.

Tài xế lập tức phanh gấp, quay đầu nhìn Lâm Vy với vẻ khó xử: “Bà Lâm, cậu Kỳ chặn đường chúng ta…”

Lâm Vy chỉ đành xuống xe, nhìn Kỳ Chiến, thật ra bà hơi mềm lòng.

Dù sao cũng là đứa con bà nuôi dưỡng ngần ấy năm.

Nhưng bà không thể tha thứ cho những gì anh ta làm với Hứa Như.

Thủ đoạn của Kỳ Chiến phần lớn đều ảnh hưởng từ bà mà ngầm biến đổi, muốn ngồi vững ở vị trí cao nhất định phải đủ lãnh đạm.

Tuy nhiên vì bây giờ Hứa Như đã trở về nên bà cũng mềm lòng hơn.

“Kỳ Chiến, từ bỏ Kỳ Thị đi, tôi sẽ thu xếp cho cậu ra nước ngoài.” Hồi lâu sau, Lâm Vy trầm giọng nói.

“Con chỉ muốn Kỳ Thị.” Giọng điệu Kỳ Chiến cũng lạnh đi.

Anh ta không muốn bắt đầu lại.

Anh ta nghĩ Đế quốc Kỳ Thị sẽ không mong manh như vậy, nhưng đần đây Lý Thế Nhiên liên tiếp đối phó với Kỳ Thị, anh ta mới bất ngờ nhận ra Lý Thế Nhiên đã sớm có sắp xếp.

“Mẹ, con chỉ cần một chút vốn của Lâm Thị thôi!”

“Cho dù Lâm Thị cung cấp tài chính cho cậu thì Kỳ Thị cũng không thể cứu được.

Lâm Vy đã nhìn rõ tình hình hiện tại từ lâu.

Thủ đoạn của Lý Thế Nhiên hơn hẳn Kỳ Chiến, sao có thể là đối thủ của anh được?

“Mẹ không tin con đến vậy sao?” Kỳ Chiến giận dữ: “Hiện tại tình hình của Kỳ Thị đã bắt đầu xoay ngược, nhất định có thể đảo ngược tình thế!”

“Mấy loại thuốc cậu nghiên cứu gần đây đều là thuốc nhái của Lý Thị, chẳng bao lâu nữa Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm sẽ phát hiện ra thôi. Kỳ Chiến, dừng lại sớm đi.” Lâm Vy nhắc nhở.

Nếu tiếp tục như vậy, rất có khả năng Kỳ Chiến sẽ bị buộc tội.

“Không, thuốc của con đã có sự thay đổi! Không phải bắt chước hoàn toàn!” Kỳ Chiến biện hộ.

Vẻ mặt Lâm Vy từ đầu cuối vẫn luôn hờ hững: “Cậu về đi, đừng tới tìm tôi vì chuyện của Kỳ Thị nữa. Cậu cũng đừng đến tìm tôi nữa, mọi thứ của nhà họ Kỳ đều trong tay cậu, tôi cũng không để cậu thiệt thòi.”

Dứt lời, Lâm Vy lạnh lùng bước lên xe.

Bà nói với người lái xe: “Đi thôi.”

“Nhưng…”

Tài xế lo lắng nhìn phía trước, Kỳ Chiến vẫn đang chặn đường mà!

“Lái xe.”

Lâm Vy lại nói lần nữa, tài xế chỉ có thể cắn răng, vừa đạp ga, Kỳ Chiến đã lập tức run sợ chạy sang một bên, mặt đen xì.



Quả nhiên tình hình của Kỳ Thị không chuyển biến tốt được mấy hôm, Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm đã đưa ra kết quả điều tra.

Loại thuốc mới “Lộ Lâm” do Kỳ Chiến nghiên cứu được phát hiện là làm nhái theo “Lộ Lâm” của Lý Thị, họ yêu cầu anh ta dỡ bỏ khỏi kệ ngay lập tức, đồng thời đưa ra hình phạt với Kỳ Thị.

Ngày hôm nay giá cổ phiếu của Kỳ Thị tụt dốc không phanh.

Lăng Diệu ngày nào cũng xem tin tức về Kỳ Thị, ước gì Kỳ Thị lập tức phá sản.

Thấy những tin tức này, đương nhiên cô ấy rất vui.

Sau khi nghe thấy giọng cô ấy, Hứa Như nghiêng người lại xem tin tức cùng.

Tình hình Kỳ Thị gần đây chìm nổi lên xuống liên tục, nhưng khắp thành phố không có công ty nào sẵn sàng giúp đỡ.

Ai cũng đoán Kỳ Thị không thể trụ được bao lâu nữa.

Vẻ mặt Hứa Như hờ hững, cô cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.

Nhưng bây giờ Lâm Vy vẫn khoanh tay đứng nhìn lại nằm ngoài dự đoán của cô.

Xét cho cùng Kỳ Chiến cũng là đứa trẻ mà bà nuôi nấng, cô tưởng Lâm Vy sẽ giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra có vẻ bà không làm vậy.

Tối đến, Hứa Như tới bệnh viện giúp Bạch Sơn xử lý công việc, bận rộn đến tận khuya mới về.

Có lẽ vì cô chưa được nghỉ ngơi, đầu lại đau âm ỉ, cô không kìm được mà ngồi xổm xuống, sắc mặt càng lúc càng tái.

Vệ sĩ bảo vệ Hứa Như trong âm thầm lập tức tiến lên, đồng thời thông báo cho Lăng Thuần.

Mà Lý Thế Nhiên cũng nhận được điện thoại của vệ sĩ, người của anh cũng đang bảo vệ Hứa Như.

Biết Lăng Thuần đã tới, sắc mặt anh trở nên nặng nề, anh vẫn còn đang họp, các quản lý cấp cao nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lý Thế Nhiên thì nhất thời không dám lên tiếng.

Lý Thế Nhiên nhíu chặt mày, lạnh giọng nói: “Tiếp tục.”

Bệnh viện.

Bác sĩ đã nhanh chóng chạy đến, làm kiểm tra cho Hứa Như, xác nhận rằng cô bị hạ đường huyết nên mới ngất xỉu.

“Hôm nay chưa ăn gì à?” Bác sĩ hỏi.

Hứa Như suy nghĩ một lúc: “Tối nay vẫn chưa ăn ạ.”

Vừa nãy cô bận việc quá.

“Nhất định phải chú ý giờ giấc ba bữa ăn, sức khoẻ cô bây giờ vẫn còn rất yếu.” Bác sĩ căn dặn.

Hứa Như gật đầu, thời gian này cô cũng cảm nhận được sức khoẻ không được như trước nữa.

Nhưng cô mới hai mươi lăm tuổi, sao sức khoẻ lại yếu như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi