Edit: YuanKit
Beta: YuanKit
Lúc y tá tiến vào, Quý Dạng vẫn giữ tư thế khi nãy, ngồi trên giường bệnh.
Tống Dương đi sau y tá, bước vào.
Y tá rút đầu kim trên tay Quý Dạng ra, dùng băng bông dán đè lên miệng vết thương, kiểm tra không thấy vấn đề gì rồi mới lấy đồ truyền nước, rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi y tá đi rồi, trong phòng yên ắng hẳn.
Yên ắng đến mức chỉ nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ.
Quý Dạng dán mắt vào tia sáng chập chờn, bộ phim điện ảnh đang phát sóng, khuôn mặt của nam nữ chính trong đó đều trở nên lu mờ.
Hai từ “kết hôn” quá nặng nề, dồn ép đến không thở nổi.
Quý Dạng mê man hồi lâu mới tiếp thu được.
Điều khiến cô bất ngờ chính là bản thân không hề muốn khóc, không một chút nào lại còn nghĩ ngợi hết sức nghiêm túc. Kết hôn ư? Kết hôn với ai, sao trước đây cô chưa từng nghe nói. Tống Dương muốn kết hôn……Vừa mới tối nay cô còn đang suy nghĩ xem dáng vẻ khi anh ấy yêu thương một người sẽ thế nào. Đáp án chưa hé lộ, anh đã phải kết hôn.
Quý Dạng chớp mắt, thoáng liếc thấy Tống Dương đứng bên cạnh.
Giống hệt thuở thiếu thời, anh bỏ tay vào trong túi quần, chẳng nói chẳng rằng, cứ đứng yên vậy. Cô không thấy vẻ mặt của anh cũng không muốn nhìn. Cô khẽ bảo: “Anh Tống Dương ơi, em hơi mệt.” Dừng lại một chút lại nói: “Anh về trước đi, em muốn ngủ giấc nữa.”
Tống Dương không nói gì.
Quý Dạng chêm vào: “Có người đứng bên em không ngủ được.”
Nói xong, trong phòng lại yên lặng.
Qua lúc lâu mới nghe giọng Tống Dương: “Được.”
Giọng anh lạnh nhạt còn có chút khàn khàn: “Tôi ngồi chờ bên ngoài, có chuyện gì em cứ việc gọi.”
Quý Dạng im lặng.
Tới giờ phút này Tống Dương vẫn săn sóc cô như vậy.
Thật sự nâng niu cô như công chúa.
Trước khi đi, Tống Dương tắt TV, tiện tay tắt cả bóng đèn cuối ở hành lang.
Quý Dạng ngồi trên giường, nghe thấy cửa phòng bệnh môn được nhẹ nhàng khép lại, sau đó cả phòng cũng chìm trong màn đêm yên tĩnh vô tận, tiếng đồng hồ và tiếng cô hít thở.
Không biết qua bao lâu.
Quý Dạng cúi đầu, mò được điện thoại của mình ở giường bên.
Cô cầm điện thoại, chợt phát hiện tay mình đang run, run rẩy không thể nào kiềm chế.
Lạ thật, rõ ràng tâm trạng cô bình thản vậy mà.
Yên lặng gần như không nghe thấy âm thanh trái tim đập.
Quý Dạng không rõ mình xử sự thế nào.
Có vẻ cô cư xử không tốt cho lắm.
Cô vốn nên hỏi han anh xem, đối tượng kết hôn là ai, vẻ ngoài ra sao? Quen nhau khi nào, tổ chức hôn lễ bao giờ, ở chỗ nào của nước ngoài để cô cũng có thể đến dự……
Ừm, đây mới là phản ứng bình thường.
Quý Dạng gục đầu nhìn mu bàn tay một lúc lại sờ băng gạc.
Không biết Tống Dương có phát hiện ra chỗ nào sai sai không.
Nếu có thì cũng chả làm ao.
Anh ấy rồi cũng phải kết hôn.
Cô thì đã sao, chỉ là chuyện của riêng cô thôi.
Không liên quan đến anh.
Quý Dạng bấm mở WeChat của Chu Duy.
Cô hạ mắt, nhìn màn hình phát sáng.
Muốn nhắn tin cho Chu Duy, muốn gọi cho em ấy.
Nhưng vừa nhìn thời gian đã gần 1 giờ sáng, Quý Dạng ngừng tay.
Thôi bỏ đi.
Cũng không phải chuyện lớn lắm.
Ngày mai bảo cũng được.
Sáng sớm ở bệnh viện yên bình đến lạ kỳ.
Tống Dương ngồi trên dãy ghế hành lang khu nội viện, nhìn cửa phòng phòng đối diện, nơi Quý Dạng đang nằm.
Nghe bảo nhiệt độ buổi sáng sớm là thấp nhất, nhưng giờ mới sang thu mà còn là trong bệnh viện, không biết có phải do ngồi lâu hay không mà anh thấy hơi lạnh, lạnh từ trong ra ngoài.
Muốn hút thuốc nhưng không muốn rời khỏi đây nửa bước.
Một loại cảm xúc kỳ dị chiếm đóng con tim.
Muốn ngồi canh ở đây, trước cửa phòng bệnh kia, giống như trông nom cô ấy vậy.
Vừa nãy, lúc thốt ra hai chữ “kết hôn”, Tống Dương cứ tưởng sẽ có gì đó nảy sinh.
Nhưng không tí gì.
Sau lại không có gì?
Quý Dạng không hỏi nhiều thêm một chứ.
Lạ vậy, không hỏi mới là tốt chứ.
May là cô ấy không hỏi.
Nếu cô hỏi, bằng bất cứ cảm xúc gì, chỉ cần hỏi một câu thôi, chắc hẳn anh sẽ luyên thuyên.
Bởi vì ngoại trừ lý do kết hôn, mấy vụ khác anh đâu có nghĩ tới.
Mà Quý Dạng không hỏi.
Tay Tống Dương đút trong túi quần cứ vặn cái bật lửa, mạnh tay như muốn bóp nát nó không chừng. Hồi lâu, anh mới buông tay, rút tay khỏi túi, đan tay vào, chống mũi.
Anh nhắm mắt lại.
Đã giải quyết xong.
Xem như cắt đứt từ đây.
Dễ hơn anh tưởng nhiều.
Nhưng anh không thấy nhẹ nhõm.
Giờ đây, dường như có cái gì lôi kéo trái tim, một sợi lại một nhánh. Sự đau đớn này không hề rõ ràng mà líu nhíu như từ tốn châm từng cây kim, quấy nhiễu đến tận xương máu.
Lúc sau, Tống Dương hít thật sâu.
Chắc là thấy cô ấy đau lòng nên mới cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu anh không làm vậy, người chịu đau thương lớn nhất sẽ là cô.
Hiện tại, cô sẽ không ôm ảo vọng với anh.
Càng tốt.
Tống Dương vẫn giữ dáng vẻ này, ngồi im đến bình minh.
Lúc Chu Duy đi vào bệnh viện nhìn thấy Tống Dương mà phát hoảng.
Cậu ngây người hỏi: “Anh Tống Dương đấy ạ? Sao anh ở bên ngoài? Bên trong hình như có…… Có sô pha mà? Còn giường nữa.”
Tay của Chu Duy xách theo hai cái túi. Một cái là đồ dùng cá nhân, khăn rửa mặt, quần áo các thứ mà bạn cùng phòng nhờ đưa cho Quý Dạng, còn tiện nấu hai bát cháo nóng làm bữa sáng, một phần cho Quý Dạng, một phần cho Tống Dương.
Tống Dương đứng dậy mới biết cơ thể cứng đờ.
Anh dụi dụi giữa mày, áo sơ mi trắng nhăn lại, bơ phờ đáp: “Em ấy ngủ một mình càng thoải mái.”
Chu Duy cạn lời, đi qua đẩy cửa phòng bệnh: “Tranh thủ vào ăn chút gì đi anh Tống Dương ……”
Tống Dương nói: “Không cần đâu.”
Chu Duy ngạc nhiên.
Tống Dương đứng tại chỗ: “Anh phải về bây giờ.” Anh hơi ngừng lại, giọng nói nhạt nhòa: “Với loại bệnh của A Dạng thì phải chăm sóc cẩn thận. Em ấy không được dùng thuốc lá và rượu, kiêng hải sản cay nhiều dầu mỡ hoặc mấy thức ăn sống nguội. Mấy con tôm hùm đất em ấy thích ăn và vài loại hải sản đều không thể ăn, đồ uống lạnh cũng không được uống. Em thường xuyên để ý nhé, đừng cho em ấy đụng vào những thứ đó.”
Chu Duy “À” một tiếng, chưa kịp phản ứng.
Tống Dương: “Anh đi đây.”
Tay của Chu Duy vẫn giữ trạng thái đang đẩy cửa phòng bệnh, nhìn theo bóng Tống Dương rời đi.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Duy đợi một lát mới bước vào phòng bệnh.
Quý Dạng đang nằm trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa.
Chu Duy tưởng cô tỉnh, khẽ khàng đặt đồ xuống, chuẩn bị kéo rèm lên mà mới đi đến, chưa đụng tới rèm đã nghe tiếng Quý Dạng:
“Đừng kéo.”
Chu Duy hết hồn, xoay người mới phát hiện Quý Dạng không ngủ.
Cậu đi đến bên giường: “Chị tỉnh rồi hả? Vậy mà chả phát ra tiếng gì, hù em sợ muốn chết.”
Quý Dạng không nói chuyện, tự mình chậm rãi ngồi dậy.
Cô thấy đống đồ Chu Duy mang đến liền xốc chăn, xuống giường, tìm được trong đó là đồ vệ sinh của mình, cầm vào toilet trong phòng bệnh rửa mặt.
Chu Duy lại một phen ngạc nhiên.
Chờ lúc Quý Dạng trở ra, cậu mới lân la hỏi: “Chị bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Quý Dạng không nói, ngồi thụp xuống giường bệnh.
Dáng vẻ này của cô khiến Chu Duy sợ hãi: “Chị ơi, chị nói một câu với em đi mà.”
Trong phòng lặng ngắt.
Quý Dạng mở miệng.
Giọng cô nhỏ nhẹ mong manh như gió thổi là có thể tan biến: “Chị đói.”
Chu Duy: “……”
Cậu hết cách, chỉ đành đặt bát cháo lên trên bàn trà, mở nắp, mùi cháo trắng thơm dịu thoảng đến.
Chu Duy: “Em mang hai bát cháo, một bát cháo trắng là của chị, có cải bẹ nhưng chị ít ngó đến. Còn phần kia là cháo thịt nạc vốn là làm cho anh Tống Dương, nhưng hình như nãy anh có việc nên đi rồi. Nên là ấy, nếu muốn thì chị cũng có thể chén nốt, nhiều hơn chút xíu thôi.”
Quý Dạng đi đến sô pha, ngồi xuống.
Cô tay bưng cháo trắng, tay khác cầm thìa, ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng mà thổi một hơi.
Cháo trắng nóng hổi, ấm áp, ăn xong rất dễ chịu.
Loại cảm giác này làm Quý Dạng nhớ tới lúc 17 tuổi cô và Chu Duy trú nhờ nhà Tống Dương.
Lúc ấy, thân thể cô không tốt, hay sinh bệnh, nhẹ thì cảm lạnh, nặng thì phát sốt, thay mùa chắc chắn lại mắc bệnh.
Mỗi lần lăn ra bệnh, Tống Dương đều nấu cháo trắng cho cô.
Thời đó cô còn kén cá chọn canh, mang theo giọng mũi nghẹt nặng, cò kè mặc cả với anh.
Muốn anh bỏ thêm nhiều hột vịt muối hoặc xào tí đồ ăn thơm thơm, hay làm cháo thịt bò, chủ yếu là không muốn ăn bát cháo trắng nhạt nhẽo chán ngán.
Nhưng cuối cùng đương nhiên cô đầu hàng Tống Dương.
Anh đứng cạnh bàn, nhìn cô uất ức nuốt cháo trắng, mới xoa tóc cô, nửa cười nửa không: “Ai bảo em toàn bị bệnh cơ, người bệnh phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Lúc ấy, cô không thích cháo trắng.
Nhưng bát cháo của Tống Dương ấm ấm, thơm thơm, mang hương vị của gia đình.
Năm mười ba tuổi cô không tài nào cảm nhận được được sự ấm áp và hương vị gia đình.
Khi đó, Quý Dạng cứ nghĩ rằng.
Chỉ cần cô muốn, bất kỳ lúc nào, thậm chí cả đời, chỉ cần mắc bệnh, cô đều có thể ăn cháo trắng anh làm.
Không ngờ, cả đời cứ vậy mà kết thúc.
……
Trong phòng cực kỳ an tĩnh.
Quý Dạng không lên tiếng, rũ mắt, hết thìa này đến thìa khác ăn cháo trắng.
Chu Duy ngồi bên cạnh, định hỏi thêm một hai câu liền thấy Quý Dạng ăn ngấu nghiến.
Cô chớp mắt, giọt nước mắt chợt rơi vào cháo.
“……”
Chu Duy ngơ ngác tột độ.
Sau đó tất cả như mất khống chế.
Cậu trơ mắt nhìn nước mắt Quý Dạng như là hạt ngọc bị đứt dây liên tục rơi lã chã. Nhưng cô vẫn không ngừng, vẫn ăn cháo, còn ăn nhanh hơn lúc đấu, như không màng tất cả, muốn liều mạng ăn cho hết.
Chu Duy đơ người: “Chị ơi……”
Một bát cháo rất mau thấy đáy.
Quý Dạng ăn xong, để bát cháo trên bàn trà, lau mặt, một tay lấy nước.
Cô khẽ bảo: “Ăn xong rồi.”
Một lát sau, cô nhìn chằm chằm vào bát cháo, lẩm bẩm: “Nếu có hột vịt muối thì ngon.”
Lại yên lặng một hồi, cô thêm lời: “Cháo thịt bò cũng khá ổn……”
Không ai trả lời.
Cũng không ai duỗi tay xoa tóc cô.
Chu Duy hơi hé miệng.
Quý Dạng nhìn bát cháo, nghĩ là mình đã bình tĩnh lại.
Chỉ là, trong phòng bệnh yên ắng này, nước mắt cô vẫn không nhịn được mà mà rơi.
Càng rơi càng nhiều, càng lúc càng ác liệt.
Va vào trên đùi, chảy xuống nữa, dừng trên thảm.
Phòng bệnh im ắng thật lâu, thật lâu.
Cuối cùng Quý Dạng không nhịn được nữa, một bên mạnh mẽ chùi nước mắt, một bên nức nở: “Cháo em làm khó ăn quá…… Chẳng ăn nổi ngụm nào.”