*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Lộ Băng
Beta: Cam
Quý Dạng xuất viện vào ngày chủ nhật, thời tiết rất đẹp
Dự định ban đầu là sẽ xuất viện vào giữa trưa chủ nhật. Nhưng sáng sớm, Quý Dạng đã nói cô ấy muốn xuất viện, Chu Duy cũng biết cô là không muốn gặp Tống Dương, bởi vì Quý Dạng đoán được Tống Dương nhất định sẽ đến đón khi cô xuất viện
Chu Duy cũng không nói gì, cùng Quý Dạng thu dọn đồ đạc rồi đi làm thủ tục xuất viện
Khi đi làm mới biết tiền viện phí đã được thanh toán xong.
Mọi việc xong xuôi, đã hơn mười giờ.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi khoa nội, gọi một chiếc xe, sau khi lên xe liền đi về trường học.
Trên đường đi, Quý Dạng không nói gì.
Cô gái tựa đầu vào cửa sổ, nhìn ra ánh nắng mùa thu có chút chói chang. Cô ngồi yên tĩnh tựa như một pho tượng, không nhúc nhích
Chu Duy nhìn Quý Dạng, một lúc lâu sau, cậu thở dài một hơi rồi quay đầu đi
Khi quay trở về trường học thì khoảng mười một giờ. Chu Duy đưa Quý Dạng đến dưới kí túc xá, tiện thể đưa túi xách cho cô: “Chị, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa đi”
Quý Dạng rũ mắt xuống suy nghĩ: “Chị không muốn ăn”
Chu Duy nghe vậy tức giận nói: “Lại nữa, cái bệnh này của chị anh Tống Dương nói…”
Cậu chưa kịp nói xong thì đột nhiên dừng lại
Chu Duy nhìn thấy Quý Dạng giả vờ như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng lông mi khẽ run, sau đó cũng không có động tĩnh gì
Xung quanh yên lặng trong chốc lát
Chu Duy thở dài: “Dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng nên chăm sóc tốt cho cơ thể mình trước đã, đúng không? Em sẽ đợi chị dưới lầu, sau khi thu dọn đồ đạc xong, chúng ta cùng đi nhà ăn”
Quý Dạng không nói gì, mang theo chiếc túi trở về
Chu Duy nhìn theo bóng lưng Quý Dạng, cậu có chút lo lắng. Làm sao mới hai ngày, đã cảm thấy cô giống như giảm cân đột ngột
Nhưng nghĩ lại, ai ăn cháo ba lần một ngày mà chẳng giảm cân…
Sau khi Chu Duy đợi một lúc lâu, Quý Dạng đi xuống
Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn.
Khi mua cơm, Chu Duy đặc biệt chú ý đến các món ăn Quý Dạng lấy, may mắn là cô chọn bắp cải, cà tím, cơm, hải sản không cay
Bởi vì chủ Nhật, rất nhiều sinh viên ngủ và gọi đồ ăn bên ngoài, cho nên lúc này nhà ăn không có quá nhiều người
Quý Dạng và Chu Duy tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ và bắt đầu ăn
Chu Duy thực sự rất đói bụng, cậu ăn rất nhanh, không ngừng cúi đầu ăn.
Cho đến khi điện thoại Quý Dạng rung lên
Chu Duy ngẩng đầu
Cậu thấy Quý Dạng không động tới đồ ăn trong đĩa nhiều, nhìn chúng vẫn như cũ. Sau đó, cậu chuyển sự chú ý sang chiếc điện thoại đang rung của Quý Dạng
Mặc dù chiếc điện thoại của Quý Dạng đang đối diện với cô, tên của người gọi hiển thị trên đó cũng bị đảo ngược
Nhưng Chu Duy liền nhận ra trong nháy mắt
Đó là “Tống Dương”
Chu Duy không nhịn được mà đưa mắt lên nhìn Quý Dạng.
Quý Dạng cầm thìa trong tay, không nhúc nhích, nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại.
Cô cứ ngồi như vậy, vô cùng yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, đợi đến lúc tiếng chuông trên điện thoại ngừng lại, màn hình một lần nữa tắt hẳn và trở nên tối đen, cô mới đưa mắt lên nhìn qua đĩa cơm.
Sau một lúc im lặng, điện thoại của Chu Duy lại vang lên
Chu Duy không còn cách nào khác đành lấy điện thoại ra
Đó là Tống Dương
Cậu nhìn Quý Dạng, nhưng Quý Dạng hoàn toàn không nhìn qua.
Chu Duy suy nghĩ một chút rồi mới trả lời điện thoại: “Anh Tống Dương”
Điện thoại bên kia im lặng một hồi, rồi giọng nói lãnh đạm của Tống Dương truyền đến: “Xuất viện lúc nào”
Chu Duy: “ Buổi sáng hôm nay…xuất viện”
Tống Dương “ừ” một tiếng, không nói gì, chỉ mơ hồ hỏi một chút, chắc là đang hút thuốc, tâm trạng rất nhạt: “Bây giờ đang ở đâu?”
Chu Duy nói: “Trong nhà ăn”
Điện thoại im lặng một lúc
Tống Dương: “Quý Dạng cũng ở đó?”
Chu Duy lần đầu tiên nghe thấy Tống Dương nói hai từ “Quý Dạng” mà sợ run cả người
Cậu không dám giấu giếm nói: “Ừm”
Chu Duy nghe thấy trong điện thoại truyền đến một tiếng cười rất nhẹ
“…”
Chu Duy không dám nói lời nào
Tống Dương ở trong xe cười giận dữ. Anh dựa lưng vào ghế lái, ngậm điếu thuốc kẹp ở ngón giữa, mới nhận ra mình đã lâu không hút thuốc. Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Để cô ấy nghe điện thoại”
Chu Duy lập tức đưa điện thoại cho Quý Dạng, nhỏ giọng nói: “ Chị”
Quý Dạng chậm rãi nâng mĩ mắt lên.
Cô để thìa xuống, nhận lấy điện thoại trong tay Chu Duy, đưa lên tai.
Sau đó không nói gì, một chữ cũng không nói.
Chu Duy thấy vô cùng lo sợ.
Cái này là bầu không khí gì, cậu có thể rời đi trước không…
Quý Dạng cầm điện thoại, không nói một lời nào.
Trong điện thoại là tiếng thở của Tống Dương, xung quanh vô cùng yên tĩnh, như là tiếng thở của anh được phóng đại ra vậy. Cô có chút sững sờ, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện trước kia, khi nhận được điện thoại của Tống Dương, cô thích nghe tiếng hít thở của anh trong không gian yên tĩnh, tựa như anh đang ở bên cạnh cô.
Một khoảng yên tĩnh kéo dài trong điện thoại.
Tống Dương đã nói trước: “A Dạng”
Quý Dạng định thần lại, rũ mắt xuống: “Ừ”
Tống Dương hỏi: “Sao em không nghe máy”
Quý Dạng thản nhiên nói lý do: “Điện thoại để ở ký túc xá”
Tống Dương cũng không có truy cứu, chỉ hỏi: “Trưa nay ăn cái gì?”
Quý Dạng rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới nhìn đến món ăn trên đĩa: “bắp cải, cà tím”
Sau khi Tống Dương nghe vậy, anh khẽ “ừm” một tiếng.
Quý Dạng cũng không nói gì nữa.
Cô cảm thấy mình đã quá rõ ràng và rất sai lầm.
Rõ ràng, anh không làm gì sai cả.
Tại sao cô lại trút hết tâm tình vào anh.
Cô không phải muốn anh ấy kết hôn sao?
Bởi vì Quý Dạng không nói chuyện, Tống Dương cũng không nói, cũng không muốn cúp máy.
Trong điện thoại hai người đều trầm mặc
Cuối cùng, Quý Dạng mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Anh Tống Dương, anh có bận thì đi đi”
Tống Dương vẫn không nói lời nào
Quý Dạng nói: “Nếu kết hôn, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị đúng không? Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình, tránh hải sản cay nhiều dầu mỡ và đồ lạnh, em biết, em sẽ không động vô mấy thứ này nữa” Dừng lại một chút, cô nói thêm một câu: “Anh đang bận, không cần để ý tới em”
Điện thoại bên kia không có lấy một câu
Không biết qua bao lâu, Tống Dương mới nói một câu
Câu này chỉ có bốn chữ
Anh nói: “Ăn cơm thật ngon”
Chỉ có bốn chữ, lại khiến đôi mắt đã khô muốn bật khóc.
Quý Dạng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay lên dụi mắt, cô nghĩ chắc là ảo giác vì nước mắt cô đã khô thì sẽ không khóc nữa .
Quý Dạng nghĩ rằng sau khi nói hết câu này Tống Dương sẽ cúp máy, nhưng anh không làm vậy.
Cô cũng có thể tắt máy trước.
Thế nhưng nên nói cái gì đó…
Quý Dạng hơi cúi đầu, nhìn xuống chiếc bóng được mặt trời chiếu vào tạo nên.
Yên lặng một hồi lâu.
Cô cầm điện thoại, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Anh Tống Dương”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có vẻ bất ngờ của Tống Dương: “Hả?”
Quý Dạng nói: “Chúc mừng anh”
Nói xong, cô tắt máy.
Quý Dạng trả lại điện thoại cho Chu Duy.
Chu Duy sững sờ một lúc rồi mới nhận điện thoại.
Quý Dạng rũ mắt xuống, cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
Cô ăn rất chậm, rất chậm.
……
Khi Tống Dương về đến nhà, một con Samoyed(*) ở trong nhà lao tới, đưa chân lên, vẫy đuôi, lè lưỡi nhìn anh cười.
(*) 萨摩: Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này.
Tống Dương ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, chú chó ở trước mặt anh quay một vòng, tiếng chuông trên cổ kêu leng keng, anh chợt nhớ ra hai năm trước, vào ngày sinh Nhật Quý Dạng, anh đã mua chú chó Samoyed này tặng cô.
Samoyed khi đó còn rất nhỏ, nhưngtrong nháy mắt đã lớn hơn.
Hoá ra hai năm trôi qua nhanh như vậy.
Nó kết thúc chỉ trong nháy mắt.
Anh nhớ khi mua con Samoyed này, lúc đó Quý Dạng 18 tuổi, cô vui mừng, ngạc nhiên và thích thú đến mức không nỡ bỏ nó xuống “Anh không nghĩ tên đặt cho nó à? Hay anh nghĩ cái tên gì đặt cho nó đi?”
Anh nghĩ chuyện đó quá buồn cười và thản nhiên nói: “Nó tên là Tiểu Bạch”
Quý Dạng tức giận nhìn anh
Một lúc lâu sau, cô đưa Samoyed nhỏ vào phòng
Sau một hồi chờ đợi, trên đó có viết “giấy khai sinh” và tên mới của cậu bé là Dương Dương.
Tống Dương nhìn qua “Dương Dương”
Quý Dạng sửa lại phát âm của anh “”Là Dương Dương mới đúng. Tiếng thứ nhất đọc thanh 2, tiếng thứ hai đọc thanh 4.”(*)
(*) Thanh 2 và 4 rất dễ bị nhầm với nhau
Tống Dương khẽ cong khoé môi: “Tại sao?”
Quý Dạng: “Không tại sao hết”
Tống Dương lấy tờ giấy khai sinh mà Quý Dạng tự vẽ, trong cột “mẹ” thật sự viết tên cô ấy.
Tống Dương nửa trêu nửa ghẹo nhìn cô, hỏi: “ Còn bố thì sao?”
Không ngờ, mặt cô gái lập tức đỏ bừng, sau đó đôi tai cũng đỏ theo
Cô cầm lấy tờ giấy khai sinh và nói nhỏ: “Không có bố”
…….
Kỉ niệm cứ thế trôi đi
Tống Dương vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, Dương Dương đi đến, liếm liếm tay anh
Anh khẽ rũ mắt xuống, bỗng nhiên nói: “Dương Dương”
Dương Dương vui vẻ đi vòng quanh, nghĩ rằng anh đang gọi tên nó
Tống Dương rũ mắt xuống nhẹ nhìn tay mình: “Tiếng thứ nhất đọc thanh 2, tiếng thứ hai đọc thanh 4.”
Dương Dương
Dương Dạng
Hoá ra cô trước kia đã nghĩ như vậy
Chỉ là anh thực sự không để ý mà thôi
Khi Quý Dạng sống trong nhà của anh, khi đó Quý Dạng mười bảy tuổi còn Tống Dương 24 tuổi. Có lẽ đây là khoảng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời anh cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, mỗi ngày anh đều đưa đón Quý Dạng về, cùng cô thảo luận xem hôm nay ăn gì.
Khi anh đang nấu ăn, cô sẽ đi vào và lấy cớ để giúp, nhưng thực ra cô đang ăn vụng đồ ăn. Ở nhà không có đầu bếp hay người giúp việc, anh không thích được phục vụ, cho nên cái gì cũng là anh tự làm.
Khi Quý Dạng chuyển đến, anh nói rằng cô có thể giúp và có thể làm điều gì cô cảm thấy thích. Nhưng trong thời gian cô sống ở nhà anh, anh không cho Quý Dạng làm bất cứ việc gì, anh làm tất cả từ việc giặt giũ, nấu nướng đến dọn dẹp.
Không có nguyên nhân gì khác
Chỉ là anh thích nhìn công chúa nhỏ ngồi trên sofa đung đưa chân, thỉnh thoảng ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, còn bé Dương Dương thì xoay quanh chân cô
Anh thích nhìn cô vào khoảng thời gian đó khi ánh chiều tà chiếu vào đôi má mới lớn, xinh đẹp và sạch sẽ của cô
Vì thế
Có phải đoạn thời gian kia không? Cô thích anh
……
Tống Dương không biết mình đã ngồi xổm bao lâu
Khi định thần lại, anh thấy chân mình tê rần
Tống Dương nhắm mắt lại
Anh cảm thấy những gì anh vừa nghĩ thực sự vô liêm sỉ đến cực điểm
Anh liệu có phải là một con thú không?
Khi đó, Quý Dạng vừa mới trưởng thành
Anh chưa bao giờ đối xử với cô như một đứa trẻ.
Tống Dương từ từ đứng dậy, chịu đựng cơn tê dại bốc lên từ lòng bàn chân, anh đứng dựa vào tủ giày một lúc lâu mới hoàn hồn.
Anh cảm thấy mình không bình thường
Từ đầu đến cuối rốt cuộc anh đang muốn cái gì
Dương Dương xoay quanh chân Tống Dương
Thật lâu sau, Tống Dương bước tới phòng làm việc.
Anh đã thông báo cho những người khác về một cuộc họp video vào buổi chiều.
Khi anh đến phòng làm việc để lấy máy tính bảng, anh thấy hai khung ảnh được đặt ở nơi dễ thấy nhất trên giá sách trong phòng làm việc.
Những tấm ảnh trong khung ảnh đã ngả sang màu vàng một chút, chứng tỏ đã rất lâu.
Trong ảnh là cô bé chơi đùa dưới tuyết. Cô ấy cười trước ống kính, đôi mắt đen láy như trái nho và rất dễ thương
Tống Dương nhìn vào bên trong tủ sách, sau tấm kính, là hai khung ảnh.
Đó là khi Quý Dạng mười tuổi, anh trở về thị trấn Cửu Long từ Giang thành và cô tặng anh bức ảnh của mình như một món quà sinh nhật.
Đây cũng là thứ duy nhất Tống Dương mang đi khỏi thị trấn Cửu Long khi được Tống gia đón về.
Những tấm ảnh này theo Tống Dương ra nước ngoài, ban đầu có ba tấm, nhưng một tấm đã bị thất lạc và không tìm thấy dù anh có tìm bao nhiêu cũng không thấy.
Khi bức ảnh bị thất lạc, Tống Dương đã rất quan tâm và đã tìm kiếm nó trong một thời gian dài.
Nhưng cuối cùng vẫn không được tìm thấy.
Nói anh buồn bực thì sẽ không, dù sao là một người đàn ông cũng chỉ vừa mất một tấm ảnh, tuy rằng là một món quà sinh nhật hiếm khi nhận được khi còn là thiếu niên, nhưng cũng không quá khó chịu.
Chỉ là khi nhận ra mình đã đánh mất nó, lòng anh thấy trống trải vô cùng.
Giống như bây giờ.
Dường như thiếu một thứ gì đó quan trọng.
Không tìm lại được.