HÔN TRỘM

Ngắm mặt trời mọc xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không đi đến đầu đường ăn sáng nữa.

Hai người đi thẳng về nhà nghỉ ngơi.

Cô có chút buồn ngủ mở mắt không ra.

Sau khi rửa mặt, Nguyễn Huỳnh cuốn lấy chăn mền, lúc Lục Ngộ An nằm lên giường, cô tự giác chui vào ngực anh, trong miệng thì thào: “Ngủ ngon.”

Lục Ngộ An ôm lấy cô, lặng lẽ cười: “Ngủ ngon.”

Buổi sáng chúc ngủ ngon, có lẽ được tính là tình thú đặc biệt giữa bọn họ.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngủ một giấc này đến buổi chiều.

Khi cô dậy thì Lục Ngộ An đã tỉnh. Nhưng anh không rời khỏi phòng, đang cầm sách ngồi ở đầu giường đọc.

Nguyễn Nhìn mở mắt ra, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.

Lúc Lục Ngộ An đọc sách thì không hề chú ý tới là cô đã dậy. Lông mi dài của anh rũ xuống, lông mi hình quạt, để lại cái bóng nhỏ nhỏ dưới mắt. Mắt của anh cũng đẹp nhất mà Nguyễn Huỳnh từng thấy.

Cô vô cùng thích đôi mắt lúc nhiễm tình dục của Lục Ngộ An, sâu mà trầm, trong đó tựa như ẩn chứa biển cả sâu không thấy đáy, biển cả chứa đựng cô trong đó.

Nguyễn Huỳnh nhìn chuyên chú, Lục Ngộ An bỗng nhiên rũ mắt, đối diện với ánh mắt cô.

Yên tĩnh hồi lâu, Lục Ngộ An lên tiếng trước: “Dậy rồi à.”

Nguyễn Huỳnh cọ vào bên cạnh, khẽ ừm một tiếng: “Đói bụng.”

Lục Ngộ An khẽ cười, không bất ngờ chút nào: “Anh đi nấu cơm nhé? Có muốn ăn gì không?”

“...” Nguyễn Huỳnh nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: “Anh làm gì em cũng ăn.”

Lục Ngộ An cong môi.

Rửa mặt xong, hai người ăn cơm trưa vào lúc ba giờ chiều.

Ăn trưa xong thì cũng không có việc gì làm.

Hai người một ngồi một nằm, vùi trên ghế sô pha đọc sách.

Đọc một lúc thì Lục Ngộ An chợt nhớ tới một sự kiện: “Huỳnh Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh ngước mắt: “Hửm?”

Lục Ngộ An cúi đầu, hôn khóe môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Có muốn nghỉ phép ra ngoài không?”

Nguyễn Huỳnh chớp mắt, có chút không thể tin được vào những gì mình nghe thấy.

Hai chữ nghỉ phép này là do Lục Ngộ An nói sao?

Thấy khuôn mặt cô tràn đầy vẻ khó tin, Lục Ngộ An bất đắc dĩ: “Anh cũng có nghỉ phép năm mà.”

Nguyễn Huỳnh chậm rãi ồ một tiếng, nhìn anh: “Thật à?”

Lục Ngộ An: “Có muốn đi đâu không?”

Nhắc đến chuyện ra ngoài chơi, Nguyễn Huỳnh thật đúng là có. Cô thản nhiên: “Nhiều lắm, muốn đi biển, muốn đi đến trấn nhỏ có phong thổ nhân tình đặc sắc…”

Nguyễn Huỳnh nói lải nhải không ít.

Lục Ngộ An nghiêm túc ghi nhớ: “Muốn đi nơi nào nhất?”

Nơi muốn đi nhất này, Nguyễn Huỳnh thật đúng là không nghĩ ra được.

Cô vô tội nhìn qua Lục Ngộ An: “Không biết, cảm thấy đi đâu cũng được.”

Chỉ cần là đi cùng Lục Ngộ An, cô đi đâu cũng được.

Nhắc đến du lịch, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ tới một cách nói trên mạng, cô đưa tay khẽ chọc vào bả vai Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, anh có từng nghe đến một cách nói không?”

Lục Ngộ An rũ mắt: “Sao em?”

Nguyễn Huỳnh: “Chính là có người nói, các cặp đôi đi ra ngoài du lịch là một việc kiểm tra tình cảm tốt nhất.”

Lục Ngộ An nhướng mày: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Ừm…” Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: “Có thể là bởi vì rất nhiều người đều sẽ xảy ra mâu thuẫn trong lúc du lịch?”

Lục Ngộ An gật đầu giống như nhận được sự chỉ dạy, ánh mắt nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm: “Chúng ta sẽ không như vậy.”

Nguyễn Huỳnh cũng cảm thấy sẽ không, nhưng cô không muốn để Lục Ngộ An quá tự tin, cũng không muốn tương lai bị vả mặt.

Nghĩ vậy, cô đảo mắt, nhìn Lục Ngộ An nói: “Vậy thì không chắc, chúng ta còn chưa đi ra ngoài đâu.”

Lục Ngộ An cười, cũng không vội chứng minh điều gì vào giờ phút này.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Anh xem xem gần đây anh có thể sắp xếp được ngày nghỉ không rồi quyết định đi đâu nhé?”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Thảo luận xong chuyện đi ra ngoài chơi, Nguyễn Huỳnh cũng không đọc sách được nữa.

Cô nhấn mở app điện thoại xem xem mùa hè ở đâu chơi vui nhất.

Xem một vòng cũng không thấy được nơi đặc biệt yêu thích.

Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh vào trong nhóm hỏi Khương Thanh Thời.

Cô ấy thích chơi nhất, cũng biết chỗ nào vui nhất.

Vừa hỏi thì mấy người trong nhóm xuất hiện ào ào.

Tư Niệm: “Cậu muốn đi ra ngoài du lịch à? Không mang theo chị em hả?”

Vân Sơ: “Bác sĩ Lục có ngày nghỉ hả?”

Khương Thanh Thời: “Nhìn cậu ấy như vậy, chắc chắn là đi cùng bác sĩ Lục.”

Tư Niệm: “Bác sĩ Lục bận rộn vậy mà lại có thể bớt thời gian đưa Nguyễn Huỳnh đi du lịch, không tệ.”



Nguyễn Huỳnh nhìn ba người nói nhao nhao, có chút muốn cười: “Bác sĩ Lục đưa tớ đi ra ngoài du lịch đã là không tệ rồi à? Tiêu chuẩn của các cậu cũng thấp quá rồi đấy.”

Vân Sơ: “Chủ yếu là anh ấy bận quá.”

Tư Niệm: “Đúng đấy, bác sĩ có thể nghỉ phép đưa cậu đi chơi, cố mà trân trọng đi.”

Khương Thanh Thời: “Cậu muốn đi đâu? Tụi tớ cũng lâu rồi không đi ra ngoài chơi.”

Tư Niệm: “Hay là mọi người cùng nhau đi?”

Vân Sơ: “Bác sĩ Lục sẽ mất hứng đúng không?”

Tư Niệm: “Mặc kệ anh ta. Huỳnh Huỳnh cũng đã bao lâu không cùng mọi người ra ngoài chơi rồi, buổi tối anh ta chiếm lấy Huỳnh Huỳnh là đủ rồi, ban ngày phải đưa người cho chúng ta.”

Nguyễn Huỳnh thấy Tư Niệm nói, thật sự có hứng thú.

Bản thân cô cũng rất lâu rồi không cùng mấy người Tư Niệm đi ra ngoài du lịch. Lúc trước, mỗi năm bọn họ đều sẽ dành ra mấy ngày đi ra ngoài nghỉ phép.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn về phía Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An dời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn khuôn mặt cô.

Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại, chớp mắt với anh: “Anh có ngại chuyến du lịch của chúng ta có thêm mấy người không?”

Lục Ngộ An hơi dừng lại, đoán một phát là chuẩn: “Mấy người Tư Niệm à?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Em với các cậu ấy cũng đã lâu không đi ra ngoài rồi.”

Lục Ngộ An đáp một tiếng: “Bọn họ muốn đi đâu?”

Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, ngạc nhiên vui mừng nói: “Em hỏi nhé?”

“... Được.”

-

Trong nháy mắt, du lịch hai người biến thành du lịch tập thể.

Có điều trải qua việc cân nhắc nhiều mặt, chuyến du lịch tập thể biến thành du lịch sơn trang nghỉ dưỡng ở gần đây.

Úc Đình Quân có người bạn, đúng lúc có một sơn trang nghỉ dưỡng vẫn chưa mở cửa, đang thử nghiệm, chỗ đó thuộc nơi hè thì có thể nghỉ hè, đông thì có thể tắm suối nước nóng. Lúc trước anh ấy đã đi khảo sát hai lần, còn đầu tư một số tiền nhỏ.

Lái xe chạy từ Bắc Thành đến đó mất khoảng ba tiếng đồng hồ, đúng lúc thích hợp cho nhóm người bọn họ.

Sau khi Nguyễn Huỳnh hỏi Lục Ngộ An thì anh cũng cảm thấy có thể thực hiện được.

Chỉ có điều kỳ nghỉ phép một tuần của bọn họ sẽ phải lùi lại.

Nguyễn Huỳnh: “Không sao, kỳ nghỉ phép năm của anh để đến mùa đông thì thế nào?”

Cô muốn rời khỏi Bắc Thành vào mùa đông, đến một nơi ấm áp phơi nắng.

Lục Ngộ An cong môi: “Được.”

Anh không từ chối với yêu cầu Nguyễn Huỳnh đưa ra.

Có điều chuyến du lịch cuối tuần cũng phải chọn thời gian Lục Ngộ An được nghỉ hai ngày.

Dựa theo thời gian biểu của anh, nửa tháng sau đúng lúc có thể nghỉ hai ngày. Khi đó đúng lúc cũng là thời điểm Bắc Thành nóng nhất, cả đám người lập tức sắp xếp tuần đó đi ra ngoài chơi.

Vì để có thể có thêm nhiều thời gian một chút, Tư Niệm đề nghỉ tối thứ sáu đi qua đó.

Bọn họ có thể nghỉ ngơi ở đó hai ngày, mọi người không có ý kiến.

Chờ mong đi chơi, Nguyễn Huỳnh đi làm, tâm tình cũng tốt hơn một chút.

Đàm Tuyết Nhi vẫn làm trợ lý cho cô, nhìn dáng vẻ khóe môi nhếch lên của cô thì không nhịn được hỏi: “Chị Huỳnh Huỳnh, chị nhặt được tiền à?”

“...”

Nguyễn Huỳnh khẽ cười: “Nhặt tiền gì?”

Cô nhìn cô ấy: “Chị Nguyễn Huỳnh của em chỉ đơn giản là tâm tình tốt thôi.”

Đàm Tuyết Nhi chớp mắt: “Tâm tình tốt mà không có nguyên nhân gì sao?” Cô ấy thở dài: “Thứ hai đi làm mà tâm tình có thể tốt được, chị quả nhiên không phải là người bình thường.”

Nguyễn Huỳnh bị cô ấy chọc cười, cũng không giải thích nhiều.

Cô cong khóe môi, tâm tình rất tốt mà khẽ ngâm nga, bắt đầu tìm người mở cuộc họp đối chiếu quá trình ghi hình chương trình.

Đàm Tuyết Nhi kéo lấy thân thể mỏi mệt, hùng hục đi theo phía sau cô.

Tâm tình tốt cả ngày hôm nay của Nguyễn Huỳnh không chỉ biểu lộ rõ ràng trước mặt Đàm Tuyết Nhi, ở trước mặt Triệu Thiên Ngưng cũng rất rõ ràng.

Từ sau khi cô đổi vị trí công tác thì càng ngày càng ít gặp Triệu Thiên Ngưng.

Không phải à, hai người hiếm thấy mà gặp nhau ở cửa nhà vệ sinh.

Nhìn dáng vẻ khóe môi cong lên của cô, Triệu Thiên Ngưng cũng ở không đi gây chuyện, bất chợt nói một câu: “Có phải cô biết rồi không?”

Nguyễn Huỳnh: “?”

Cô không hiểu gì, quay đầu nhìn cô ta: “Biết gì cơ?”

Triệu Thiên Ngưng: “... Cô đừng giả ngu, cô không biết thì sao tâm tình cô tốt như vậy chứ?”

Nguyễn Huỳnh cạn lời: “Tôi biết cái gì chứ? Tâm tình tôi tốt chỉ bởi vì tâm tình tôi tốt thôi, làm sao?”

Cô rất vô tội: “Chẳng lẽ tôi không xứng có tâm tình tốt à?”

Triệu Thiên Ngưng nghẹn họng, liếc cô một cái: “Chuyện của chương trình chúng tôi, cô không biết à?”

“Không biết.” Nguyễn Huỳnh rửa tay sạch sẽ, đến chỗ máy sấy bên cạnh sấy khô tay, giọng nói mềm mại: “Cô không ngại nói thẳng chứ?”

Triệu Thiên Ngưng cụp mắt, nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của cô.

Màu da của Nguyễn Huỳnh là màu trắng lạnh, bình thường không có ánh đèn làm nổi bật là đã đủ trắng ngần xinh đẹp rồi. Ánh đèn trong nhà vệ sinh của đài phát thanh bọn họ càng làm nổi bật lên da thịt cô giống như mỡ đông.

Trong lúc không thể nhận thấy, cô ta đã nhìn hồi lâu.

Nếu như không phải biết hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Huỳnh, Triệu Thiên Ngưng thật sự sẽ cho rằng, cô là thiên kim nhà giàu nào đó đến trải nghiệm cuộc sống không có chỗ dựa.

Hong khô tay xong rồi mà người bên cạnh vẫn chưa lên tiếng.

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn đối diện với ánh mắt sáng rực của Triệu Thiên Ngưng đang nhìn mình.

Cô dừng lại một chút, do dự nói: “... Tôi nói rõ trước, tôi có bạn trai rồi.”

Triệu Thiên Ngưng hoàn hồn, tức giận trừng cô một cái: “Xem thường ai vậy? Tôi còn có bốn người bạn trai cũ đây.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, lặng lẽ nói: “Vậy thì tôi thua rồi.”

Triệu Thiên Ngưng liếc cô một cái, kịp phản ứng chậm chạp.

Cô ta đang làm gì vậy?

Cô ta so đo việc này với Nguyễn Huỳnh làm gì chứ?

“Chả thèm nói chuyện với cô.” Triệu Thiên Ngưng hoàn hồn, tức hổn hển bỏ lại một câu rồi rời đi.

Trong đầu Nguyễn Huỳnh đầy dấu chấm hỏi.

Tính tình của người này thật đúng là nắng mưa thất thường.

Trở lại vị trí làm việc, Nguyễn Huỳnh hỏi Đàm Tuyết Nhi mãi mới biết, chương trình mới của đài mở vào năm ngoái sắp không làm được nữa.

Tỷ lệ người xem quá thấp không nói, phản hồi của người xem cũng không tốt.

Mỗi một tập của chương trình về cơ bản đều bị chỉ trích. Chỉ trích còn chưa tính, người chủ trì và người lên kế hoạch cùng với đông đảo nhân viên khác làm việc cũng lao lực quá độ.

Bởi vậy, trong đài đang suy nghĩ việc hủy bỏ chương trình này.

Đàm Tuyết Nhi kề tai nói nhỏ với Nguyễn Huỳnh: “Chị Huỳnh Huỳnh, mấy ngày nay chị đừng biểu hiện tâm tình tốt của mình ở trước mặt chị Thiên Ngưng, chắc chắn chị ta sẽ hiểu lầm là chị đang cười nhạo chị ta, chị ta vẫn luôn coi chị là kẻ địch mà, chị biết chứ?”

“...”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, có chút uất ức nhìn về phía cô ấy: “Nhưng mà… hình như đã không còn kịp nữa.”

Đàm Tuyết Nhi: “Hả?”

Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “Chị vừa đi vệ sinh, cười với cô ta rất vui vẻ. Cô ta còn hỏi có phải chị chế nhạo cô ta hay không.”

Đàm Tuyết Nhi: “...”

Hai người nhìn nhau, Đàm Tuyết Nhi thở dài yếu ớt: “Vậy thì hết cách rồi.”

Nguyễn Huỳnh chống cằm, thở dài theo: “Kế hoạch chương trình của bọn họ làm không được à?”

Đàm Tuyết Nhi lắc đầu: “Mọi người đều có trách nhiệm.”

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Cũng phải.”

Có điều cô muốn dành thời gian xem chương trình này một chút, dù sao cũng được trong đài phí không ít tâm tư làm ra, cũng không thể nói hủy là hủy được.

-

Buổi tối tan làm, sau khi Nguyễn Huỳnh đánh răng rửa mặt thì vùi mình trên ghế sô pha, tìm chương trình mà Triệu Thiên Ngưng phụ trách rồi xem.

Bắt đầu từ tập đầu tiên.

Buổi tối Lục Ngộ An trực ca ở bệnh viện, đúng lúc cô có thể một mình trải qua thời gian nhàn nhã.

Đang xem thì Tư Niệm tới.

Sau khi Nguyễn Huỳnh dọn nhà đến chưa quá một tháng thì cô ấy cũng chuyển đến đây. Một là tiểu khu này dễ chịu, hai là gần Nguyễn Huỳnh, cô ấy thích tiểu khu có bạn bè, ba là… Chu Hạc Thư cũng ở tiểu khu này, gần vua được ban lộc.

“Sao cậu tới đây?” Nguyễn Huỳnh kinh ngạc nhìn cô ấy.

Tư Niệm ừm ừm, trong tay còn mang theo rượu trái cây: “Sợ cậu ở nhà một mình nhàm chán.”

Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy một cái: “Chi bằng cậu nói là giáo sư Chu ra nước ngoài rồi, không còn ai để làm phiền cho mới tới quấy rầy tớ đi.”

Tư Niệm liếc cô, miệng la hét: “Có biết cái gọi là nhìn thấu nhưng không vạch trần không?”

Nguyễn Huỳnh cười khẽ, nghiêng người để cô ấy vào nhà.

“Đúng lúc, cậu cùng tớ xem chương trình này đi, thuận tiện nói xem vấn đề nằm ở đâu.”

Tư Niệm: “?”

Cô ấy quét mắt nhìn TV rồi cau mày: “Đây không phải là đối thủ của cậu ở đài sao?”

Nguyễn Huỳnh bật cười: “Đối thủ gì chứ, tụi tớ chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi.”

“Ừm.” Tư Niệm gật đầu, cái hiểu cái không: “Đồng nghiệp có quan hệ cạnh tranh.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Không giải thích thêm với Tư Niệm nữa, Nguyễn Huỳnh chỉ bảo cô ấy cùng mình xem chương trình.

Một tập chương trình hơn tám mươi phút, xem xong, Tư Niệm cau mày.

“Trọng điểm của chương trình này nằm ở đâu?”

Nguyễn Huỳnh: “Cậu cũng có cảm giác như vậy à?”

Tư Niệm gật đầu: “Hình như mỗi điểm đều muốn nói, nhưng không nói hết mỗi một trọng điểm, như lọt vào sương mù, muốn quá nhiều, sau đó thì cái gì cũng không tới.”

Nguyễn Huỳnh cũng có cảm giác này.

Cô ghi lại cảm giác sau khi xem của Tư Niệm và mình, dự định có thời gian rảnh sẽ tìm Lâm Du Anh tâm sự. Có điều Nguyễn Huỳnh cảm thấy, những vấn đề các cô phát hiện ra, chắc chắn mấy người Lâm Du Anh cũng đã sớm phát hiện ra rồi, chỉ là khổ nỗi không biết làm thế nào để thay đổi.

Xem chương trình xong, uống vài ly rượu, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đều say khướt.

“Hay là ở phòng dành cho khách nhé?” Nguyễn Huỳnh hỏi Tư Niệm.

Tư Niệm do dự mấy giây: “Thôi, lỡ như ngày mai bác sĩ Lục về sớm thì tớ thành bóng đèn à.”

“...”

Sau khi Tư Niệm đi, Nguyễn Huỳnh rượu mà cô ấy mang tới còn lại non nửa chai rồi uống từng ngụm nhỏ, thuận tiện gọi điện thoại cho Lục Ngộ An.

Lúc Nguyễn Huỳnh gọi điện thoại tới, Lục Ngộ An vừa kiểm tra phòng xong.

Anh bắt máy, đi đến hành lang hóng gió: “Xem xong chương trình rồi à?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, ôm gối ôm ngồi trên ghế sô pha, giọng nói chậm chạp: “Bác sĩ Lục.”

“Hửm?” Lục Ngộ An nghe giọng nói này của cô, yết hầu khẽ động đậy, giọng nói trầm hơn một chút: “Có phải em uống rượu không?”

Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cô trở mình nằm đó: “Sao anh lại thông minh như vậy?”

“...”

Lục Ngộ An đưa tay, bất đắc dĩ bóp lông mày, không phải anh thông mình mà là anh biết Nguyễn Huỳnh uống rượu thì sẽ như thế nào.

“Uống bao nhiêu rồi?”

Nguyễn Huỳnh nằm trên ghế sô pha tính toán, giọng nói mềm nhũn: “Không uống bao nhiêu, không tin thì sáng mai anh về kiểm tra đi.”

Lục Ngộ An tức cười, nói được.

Anh ngước mắt nhìn bầu trời đêm ở phía xa, giọng nói giống như bóng đêm nồng đậm, khiến cho người ta nghe đến mức lỗ tai tê dại: “Đêm nay có muốn nghe kể chuyện không?”

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng trong, cô không hề do dự: “Muốn.”

“...”

Nghe xong câu chuyện của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh mới về phòng đi ngủ.

Cô ngủ một giấc này rất ngon rất say.

Sáng sớm hôm sau, cô bị người ta hôn cho tỉnh giấc.

Nguyễn Huỳnh mê man mở mắt, còn chưa kịp nói chuyện thì người trước mặt đã chặn môi cô lại.

Đôi môi Nguyễn Huỳnh hơi mở, theo bản năng để anh tiến vào, giữa răng môi tràn ra tiếng ngâm nga.

Lục Ngộ An nghe được, trái cổ không chịu khống chế mà nhấp nhô lên xuống.

“Cái gì?” Trong lúc mơ màng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Lục Ngộ An nói một câu.

Lục Ngộ An vén chăn mền của cô lên, bàn tay giam giữ vòng eo thon của cô, đầu lưỡi thăm dò vào răng môi của cô, anh trầm giọng nói: “Anh kiểm tra xem em đã uống bao nhiêu.”



Tác giả có lời muốn nói:

Huỳnh huỳnh: Anh có thể kiểm tra ra được mới là lạ!!!

Bác sĩ Lục: Việc đó không quan trọng.

Tác giả: Quan trọng là anh ta muốn làm chuyện xấu!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi