HÔN TRỘM

Một lần kiểm tra này của Lục Ngộ An khiến cho Nguyễn Huỳnh sáng sớm dậy đã vận động vui vẻ tràn trề.

Trước sau cô nghĩ mãi mà không rõ, Lục Ngộ An cũng ba mươi tuổi rồi, vì sao thể lực còn tốt như thế. Thức cả đêm làm việc về đến nhà mà còn có thể bắt lấy cô “vận động”.

Người góp sức là anh, sau khi kết thúc, anh thậm chí còn không ủ rũ chút nào.

Nguyễn Huỳnh mệt đến mức không muốn động đậy, anh còn có thể ôm cô đi vào phòng tắm làm sạch cơ thể, sau đó đi đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Ngộ An đi đến phòng bếp rót hai ly nước, lúc vòng trở lại thì Nguyễn Huỳnh đang ngẩn người.

Nguyễn Huỳnh: “Em đang nghĩ… người ta nói đàn ông ba mươi tuổi thì thể lực sẽ xuống dốc mà?”

Cô nhìn Lục Ngộ An chằm chằm: “Sao anh không vậy.”

Lục Ngộ An: “...”

Anh đút cho Nguyễn Huỳnh uống gần nửa ly nước, dở khóc dở cười: “Em hy vọng anh xuống dốc à?”

Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, ánh mắt lay động: “Em không có ý này, em chỉ tò mò thôi.”

Lục Ngộ An cúi đầu, hôn khóe môi cô một cái, giọng nói trong trẻo rõ ràng sau khi được thỏa mãn: “Có thể là do bình thường anh tập luyện rất đàng hoàng.”

Nguyễn Huỳnh giận dỗi liếc anh một cái.

Cô đưa tay, chủ động ôm lấy cổ anh, ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, mấy giờ rồi?”

Lục Ngộ An nhìn: “Bảy giờ rưỡi.”

Nguyễn Huỳnh nhắm mắt lại: “Vậy em ngủ thêm nửa tiếng nữa.”

Bây giờ cô đi làm lúc chín giờ sáng, đi từ nhà đến đài phát thanh thì chỉ cần mười mấy phút.

Lục Ngộ An cong môi cười khẽ: “Vậy anh ở cùng em thêm nửa tiếng nữa nhé?”

Nguyễn Huỳnh ngửi mùi hương khiến mình an tâm ở trên người anh, mi mắt khẽ động đậy: “Ừm.”

Ngủ nửa tiếng lấy lại tinh thần, Nguyễn Huỳnh tràn đầy sức sống thức dậy.

Lục Ngộ An vốn muốn đưa cô đi nhưng bị cô ăn nói chính nghĩa từ chối. Cô biết thể lực anh tốt, tinh thần tốt nhưng cô không cần anh chứng minh vào giờ phút này.

Nguyễn Huỳnh cũng hy vọng Lục Ngộ An có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.

Đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp tìm Lâm Du Anh thì đã gặp chị ấy ở trong thang máy trước.

Ánh mắt hai người va vào nhau, Lâm Du Anh gật đầu: “Sắc mặt không tệ.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Cô hơi bối tối, không khỏi có chút ngại ngùng.

“Sắc mặt của chị Du cũng không tệ.” Nguyễn Huỳnh thoáng cái nghèo nàn từ ngữ, chỉ có thể trả lời một cách khô khan.

Lâm Du Anh cười, thấp giọng nói: “Xem ra em yêu đương không tồi.”

Người trong đài đều biết, Nguyễn Huỳnh có bạn trai rồi.

Chỉ có điều bạn trai cô rốt cuộc là thần thánh phương nào thì không ai biết. Hỏi thì Nguyễn Huỳnh chỉ nói là dân đi làm bình thường.

Nhưng không ai trong đài tin lời này cả.

Không nói tới hiện tại cô là người dẫn chương trình thiếu nhi có chút danh tiếng, cho dù là lúc chỉ lộ giọng không lộ mặt như trước đó, những thanh tiên tài tuấn giàu có theo đuổi cô cũng đã có một đám lớn.

Có điều Nguyễn Huỳnh không muốn nói, mọi người cũng chỉ hóng hớt một chút, sẽ không đào sâu thêm.

Lâm Du Anh tay nắm tay dẫn dắt cô, đương nhiên cũng hy vọng cô càng ngày càng tốt.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, Lâm Du Anh cười khẽ: “Sao em còn thẹn thùng vậy?”

Nguyễn Huỳnh: “... Em đâu có.”

Cô mạnh miệng nói: “Chị Du, chị đừng đổ oan cho em.”

Lâm Du Anh nhướng mày, nhìn cô cười.

Nguyễn Huỳnh tránh né ánh mắt của chị ấy, hắng giọng rồi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi chị Du, em có chuyện muốn nói với chị.”

Lâm Du Anh: “Chuyện gì vậy?”

Nguyễn Huỳnh nhìn chị ấy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Liên quan đến chương trình của chị Thiên Ngưng.” Cô dừng lại một chút, nhìn về phía Lâm Du Anh: “Hay là bảo chị ấy đến văn phòng luôn, cùng nhau mở cuộc họp nhỏ?”

Lâm Du Anh dừng lại: “Nghe nói rồi à?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

“Được.” Lâm Du Anh vỗ bả vai cô, biết cô có biện pháp của riêng mình rồi: “Chị gọi cô ấy đến.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Không bao lâu sau, ba người xuất hiện ở phòng họp.

Triệu Thiên Ngưng liếc mắt nhìn Nguyễn Huỳnh rồi lại nhìn Lâm Du Anh: “Chị Du, tìm em có chuyện gì vậy?”

Lâm Du Anh: “Em ngồi xuống trước đi.”

Triệu Thiên Ngưng vâng một tiếng rồi kéo ghế ra ngồi xuống, liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Huỳnh bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cô biết rồi à?”

Nguyễn Huỳnh: “... Ừm.”

Triệu Thiên Ngưng đang muốn truy hỏi thì LÂm Du Anh mở miệng: “Tìm em tới chủ yếu là muốn nói chuyện chương trình.”

Chị ấy dừng lại một chút, nhìn Triệu Thiên Ngưng: “Em nghĩ thế nào về ý kiến của đài?”

Triệu Thiên Ngưng hơi dừng lại, lặng lẽ nói: “Suy nghĩ của em có quan trọng không?”

Lâm Du Anh: “Em không nói thì đương nhiên sẽ không quan trọng.”

Triệu Thiên Ngưng hơi nghẹn lời, im lặng không lên tiếng một lúc rồi nói: “Thật ra em biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng chỉnh đốn và sửa đổi rất khó.”

Lâm Du Anh nhướng mày, ừm một tiếng nói: “Vậy em nói cụ thể đi, chị và Nguyễn Huỳnh cùng nghe xem.”

Triệu Thiên Ngưng nhìn người bên cạnh, bờ môi mấp máy. Cô ta vốn muốn hỏi Nguyễn Huỳnh nghe là chuyện gì vậy, cô cũng không phải lãnh đạo cấp trên của mình. Nhưng nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Ánh mắt xem chương trình của Nguyễn Huỳnh rất chuẩn, mặc dù trông cô giống như không quan tâm gì cả, cũng không cạnh tranh, nhưng cô lại có ánh mắt độc đáo, cũng có năng lực phân tích chuyên nghiệp.

Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Ngưng không do dự nói, nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.



-

Họp trong văn phòng của LÂm Du Anh xong đi ra ngoài, Nguyễn Huỳnh cầm cái ly đi đến phòng giải khát.

Vừa rồi gặp được Lâm Du Anh quá đột ngột, trong lúc họp Triệu Thiên Ngưng cũng nói chuyện mãi, cô không tiện rời đi uống nước. Lúc này đã khát đến mức không nhịn được nữa.

Đi đến phòng giải khát rót nước, uống hơn nửa ly, Nguyễn Huỳnh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bỗng dưng, khóe mắt cô nhìn thấy Triệu Thiên Ngưng.

Nguyễn Huỳnh tự động xê dịch về sau, chuẩn bị rời đi.

“Nguyễn Huỳnh.” Còn chưa đi về phía trước được hai bước, Nguyễn Huỳnh đã nghe được giọng nói của Triệu Thiên Ngưng.

Cô quay đầu: “Hửm?”

Triệu Thiên Ngưng nhếch khóe môi, vẻ mặt thoáng có chút khó chịu: “Cảm ơn.”

Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, vẫn cười cười: “Không cần cảm ơn.”

Cô dừng lại một chút, cũng kiêu ngạo nói: “Tôi làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho công trạng của đài thôi.”

Triệu Thiên Ngưng: “Ồ.”

Cô ta bĩu môi: “Mặc kệ cô vì cái gì, chung quy vẫn cảm ơn.”

Nguyễn Huỳnh hiểu rõ, nhìn cô ta nói: “Tôi cũng chỉ nói ra suy nghĩ của tôi khi làm người xem thôi, về phần phía trên quyết định thế nào, tôi cũng không có cách nào biết được.”

Triệu Thiên Ngưng mỉm cười: “Tôi biết.”

Cô ta nói: “Cố gắng thôi, chuyện khác thì nghe theo ý trời đi.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu, bưng cái ly đi ra ngoài: “Cố lên.”

“... Tôi sẽ như vậy.”

Nhìn bóng lưng Nguyễn Huỳnh đi xa, Triệu Thiên Ngưng mím môi.

Cô ta rũ mắt xuống, nhìn cánh tay nổi da gà, thật sự có chút không thích ứng được. Cô ta biết mà, Nguyễn Huỳnh là một “yêu tinh” giỏi quyến rũ người khác. Không chỉ có thể mê hoặc chị Du, còn khiến cô ta hiện tại cũng không chán ghét cô nổi.

Nguyễn Huỳnh không hề biết suy nghĩ của Triệu Thiên Ngưng, cô chỉ làm tốt việc mình nên làm.

Tiện thể làm thêm những gì mình có thể.

Mọi người đều là người làm công, ai cũng không có sở thích trời sinh thích xem trò cười của người khác. Ít nhất thì cô không có.

Mấy ngày sau đó, trong đài luôn họp hành.

Nguyễn Huỳnh thỉnh thoảng cũng sẽ bị Lâm Du Anh gọi vào phòng họp, hỗ trợ nghe một chút, đề xuất ý kiến.

Thoáng cái đã đến cuối tuần của giữa tháng tám.

Mấy người Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An sẽ đi ra ngoài nghỉ phép.

Đội ngũ nghỉ phép lần này mênh mông cuồn cuộn, vì để thuận tiện và làm biếng.

Tám người bọn họ, lái hai chiếc xe là đủ. Tài xế sẽ không quá mệt mỏi.

Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm, Lục Ngộ An và Chu Hạc Thư ngồi một xe, Khương Thanh Thời và Vân Sơ, Úc Đình Quân và Thẩm Ngạn thì ngồi một xe.

Cũng là lần trước mấy người Khương Thanh Thời và Nguyễn Huỳnh cùng đi quán bar đón sinh nhật, uống nhiều quá, Thẩm Ngạn đi đón thì mọi người mới biết, Thẩm Ngạn và Úc Đình Quân quen biết nhau, trước đó bọn họ từng có hợp tác trong làm ăn, cũng có qua lại.

Thoáng cái, tám người đã tụ họp đầy đủ.

Vốn dĩ Trần Tịnh Dương cũng muốn đi chơi, sau khi biết được bọn họ vừa đủ tám người thì cậu ta từ bỏ suy nghĩ làm bóng đèn.

Cậu ta không muốn đi theo tới ăn cơm chó.

Tan làm, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cùng nhau về nhà.

Buổi tối một ngày trước đó Lục Ngộ An đã sắp xếp xong hành lý, tuyệt đối sẽ không bỏ quên đồ đạc.

Sắp đi qua đó, Nguyễn Huỳnh còn có chút xíu hưng phấn.

Lục Ngộ An nhìn nụ cười trên mặt cô là biết, cô thật sự vui vẻ.

“Đến bãi đậu xe trước đã.” Anh đẩy hành lý, đưa túi đồ ăn vặt nhẹ nhất cho cô: “Có đói không? Có cần ăn gì đó trước ở nhà không?”

Nguyễn Huỳnh từ chối: “Không đói, cũng không cần.”

Cô giơ đồ ăn vặt lên, dáng vẻ cười yêu kiều: “Chúng ta ở trong xe ăn đồ ăn vặt.”

Lục Ngộ An cười khẽ: “Được.”

Lên xe, cân nhắc đến việc Lục Ngộ An làm việc quá vất vả, Chu Hạc Thư lái trước một đoạn.

Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm chỉ phụ trách ngồi ở hàng ghế sau, nói chuyện ăn uống.

“Hôm nay bác sĩ Lục tan làm rất đúng giờ nha.” Tư Niệm nói.

Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Xem như là đúng giờ.”

Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh cười, chống cằm nói: “Nếu như đêm nay anh ấy tăng ca thì các cậu cũng phải tăng ca cùng.”

Chu Hạc Thư nhướng mày: “Chúng tôi có thể đi trước.”

Nguyễn Huỳnh: “... Tư Niệm sẽ không bỏ tại tụi tôi đâu.”

Tư Niệm đối diện với ánh mắt nhìn qua của ba người, chậm rãi chớp mắt, hàm hồ nói: “Tớ không biết.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Cô nhỏ giọng, đến gần bên tai cô ấy nói thầm: “Trọng sắc khinh bạn.”

Tư Niệm: “Học theo cậu đó.”

Hai người ở hàng ghế sau nói chuyện, hai người ngồi phía trước thì lại yên tĩnh.

Nói chuyện một lúc, Tư Niệm cảm thấy chưa đủ ghiền, còn ở trong nhóm gọi Khương Thanh Thời và Vân Sơ. Bốn người nhàm chán, ở trong hai chiếc xe bắt đầu chơi game.

Chơi một hồi lâu, Nguyễn Huỳnh mới để điện thoại xuống.

Ra khỏi thành phố, không khí vùng ngoại ô trở nên tươi mát. Vì là đêm khuya nên bầu trời đêm còn điểm xuýt hai ba ngôi sao lấp lánh, trông càng chói sáng.

Xuyên qua cửa sổ xe, đèn đường nối liền với nhau thành mảng.

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu ngẩn người, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho cô, hỏi cô có buồn ngủ không.

Nguyễn Huỳnh ngước mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh quay sang: “Không buồn ngủ, anh thì sao?”

Lục Ngộ An: “Vẫn ổn.”

Anh rũ mắt trả lời: “Chán à?”

Nguyễn Huỳnh: “Cũng không có, chỉ là hơi đói bụng thôi. Còn bao lâu nữa là có thể tới vậy.”

Lục Ngộ An nhìn bản đồ, nói cho cô biết: “Khoảng một tiếng nữa, anh hỏi bọn họ xem có muốn ăn chút gì đó giữa đường không.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Hành trình này của bọn họ không cố định lắm.

Muốn nghỉ ngơi thì sẽ dừng lại ở trạm nghỉ trên đường, trì hoãn một chút.

Nguyễn Huỳnh rất thích kỳ nghỉ phép như vậy.

Gần đây đúng lúc có trạm nghỉ, cả đoạn người xuống xe nghỉ ngơi ăn uống, thuận tiện đổi tài xế.

“Gió thổi thoải mái quá.” Tư Niệm cảm khái: “Cảm giác gió ở đây nhẹ nhàng mát mẻ hơn Bắc Thành một chút.”

Nguyễn Huỳnh bày tỏ sự tán thành sâu sắc: “Tớ cũng cảm thấy vậy.”

Khương Thanh Thời liếc nhìn hai người: “Dù sao cũng là vùng ngoại ô, ở đây không bị ô nhiễm không khí nghiêm trọng đến thế.”

Ba người nói chuyện, Nguyễn Huỳnh nhớ tới: “Vân Sơ đâu?”

Khương Thanh Thời chỉ về phía sau: “Tổng giám đốc Úc của chúng ta không ăn được đồ ở đây, Vân Sơ đang chăm sóc anh ta.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Tư Niệm nhỏ giọng: “Có phải Tổng giám đốc Úc hơi yếu ớt không.”

Khương Thanh Thời: “Không chỉ hơi đâu.”

Ba người đang nói thì Vân Sơ quay lại: “Sắp đi chưa?”

Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn cô ấy: “Tổng giám đốc Úc ổn rồi à?”

“...” Vân Sơ sửng sốt, cười cười: “Ổn rồi.”

Cô ấy nói: “Anh ấy không ăn thì thôi.”

Đoàn người tiếp tục xuất phát.

Lúc đến sơn trang nghỉ dưỡng thì đã là mười giờ tối.

Vừa tới cổng, nhìn tảng đá lớn cách đó không xa, Nguyễn Huỳnh đã có chút thích nơi này.

Bên cạnh cổng đá lớn còn trang trí đèn mặt trăng và sao, chiếu sáng một mảng này.

Tạm thời không thấy rõ cảnh bố trí bên trong lắm, nhưng cửa sổ vừa mở, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được từng cơn gió nhẹ lướt qua.

Rất dễ chịu rất thoải mái.

Trong sơn trang nghỉ dưỡng có rất nhiều thiết kế phòng ốc không giống nhau, có phong cách Nhật, cũng có phong cách Trung Quốc, còn có phong cách hiện đại và kết cấu nhà gỗ nhỏ.

Mọi người có thể chọn tùy ý, có thể ở hai người trong một sân nhỏ, mọi người cũng có thể ở trong một cái sân lớn,

Nói tóm lại, bao đủ phòng ở.

Mọi người bàn bạc một hồi, nhất trí lựa chọn sân nhỏ riêng biệt.

Nguyễn Huỳnh không có sở thích quá đặc biệt đối với phong cách.

Cô đợi mấy người Tư Niệm chọn xong thì cùng Lục Ngộ An chọn một sân nhỏ phong cách kiểu Trung Quốc. Trong sân sáng đèn, trồng không ít cây cối và hoa cỏ xanh um tươi tốt, đường nhỏ lát đá cuội, bước lên còn rất có cảm giác.

Phòng ở có kết cấu hai tầng.

Dưới lầu là phòng khách và phòng bếp, trên lầu là căn phòng rất lớn. Nguyễn Huỳnh vào phòng là chạy lên lầu đầu tiên, ban công rất lớn, bọn họ có thể ở ban công ngắm trăng ngắm sao.

Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ cao hứng bừng bừng của cô thì âm thầm ghi nhớ — sau này phải đưa Nguyễn Huỳnh đi ra ngoài chơi nhiều hơn.

Cô thích nghỉ phép nhàn nhã.

“Còn đói không?” Lục Ngộ An hỏi.

Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Ban đêm không nên ăn quá nhiều.”

Lục Ngộ An cười nhạt, kéo cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Cũng có thể ăn nhiều một chút.”

Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái: “Không thèm, không dễ tiêu hóa.”

Nghe được mấy chữ này, Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.

Rõ ràng chỉ là đối diện nhau nhẹ nhàng, Nguyễn Huỳnh đã đoán được anh muốn nói gì. Cô cạn lời, hai gò má ửng hồng liếc anh một cái: “Tư Niệm còn nói muốn cùng nhau đánh bài đấy.”

Lục Ngộ An khẽ cong khóe môi, cũng không vội: “Vậy thì đánh bài trước.”

Anh dán vào bên tai Nguyễn Huỳnh, thân mật cọ vào vành tai của cô, giọng nói khàn khàn: “Đánh bài xong chúng ta tiêu hóa sau.”

“...”

Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, có chút không thể tin được Lục Ngộ An nói gì.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, bờ môi mấp máy: “Anh không mệt à?”

Nghe vậy, Lục Ngộ An nghiêng đầu một cái, hiếm khi lộ ra biểu cảm vô lại mà chỉ trên giường anh mới biểu lộ ra: “Tối nay anh chứng minh cho em nhé?”

Về phần chứng minh cái gì thì Nguyễn Huỳnh biết rất rõ.

Cô nghẹn họng, vội vã lắc đầu: “Không cần không cần.” Dứt lời, cô vội vàng chạy ra bên ngoài: “Em đi tìm mấy người Tư Niệm đánh bài.”

Nhìn bóng lưng chạy đi của cô, Lục Ngộ An chậm rãi đuổi theo, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn.

Chạy được nhất thời nhưng không chạy được cả đêm.

Anh không vội.

Không phải Nguyễn Huỳnh không biết suy nghĩ của Lục Ngộ An, cô chỉ là không muốn nghĩ sâu hơn.

Dù sao thì có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy.

Cho dù cuối cùng thật ra còn hưởng thụ chuyện này.

-

Không bao lâu sau, Nguyễn Huỳnh và mấy người Tư Niệm gặp nhau.

Mọi người đều muốn thả lỏng, đánh bài là việc cần động não, mọi người nhất trí quyết định để lại cho ngày mai nắng to, không thích hợp ra ngoài.

Buổi tối sơn trang nghỉ dưỡng mát mẻ, thích hợp để đi dạo.

Mọi người ngồi xe cũng mệt mỏi, dự định tùy ý đi dạo, lại đi đến chỗ vui chơi chơi một chút.

Ban đầu Nguyễn Huỳnh đi sóng vai với mấy người Tư Niệm, đi một lúc, cô chuyển đến bên cạnh Lục Ngộ An.

Cô chắp tay sau lưng, quay đầu hỏi: “Bác sĩ Lục, chán không?”

Lục Ngộ An cười nhạt: “Nhớ tới anh rồi à?”

“...” Nguyễn Huỳnh nghe giọng điệu chua chua của anh, nhướng mày: “Em vẫn luôn nhớ đến anh mà.”

Lục Ngộ An liếc cô một cái, dắt lấy bàn tay đặt sau lưng của cô, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Vậy là anh hiểu lầm bạn gái rồi.”

Nguyễn Huỳnh cong môi, không hề khách sáo với anh chút nào: “Đúng thế.”

Lục Ngộ An gãi lòng bàn tay của cô, thấp giọng hỏi: “Có mệt không?”

“Có một chút.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên: “Nhưng Tư Niệm nói muốn đi hát.”

Sơn trang nghỉ dưỡng ở đây rất đầy đủ công trình, ngoại trừ những hạng mục vui chơi thường thấy thì còn có tiệm spa chuyên môn, KTV, rạp chiếu phim các thứ.

Đủ kiểu dáng, đủ thể loại.

Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An không nói gì.

Anh nhấn mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Chu Hạc Thư: “Đợi lát nữa hẳn là cô ấy sẽ không muốn đi nữa.”

“?”

“...”

Nguyễn Huỳnh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại sáng lên của anh, có chút muốn cười: “Anh tìm cứu binh à?”

Lục Ngộ An: “Ừm.”

Nguyễn Huỳnh: “Giáo sư Chu hả?”

Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, gật đầu: “Ừm.”

Nguyễn Huỳnh bật cười: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An nhướng mày.

Nguyễn Huỳnh nín cười, mặt mày nhẹ nhàng nhìn qua anh: “Em phát hiện ra anh còn rất tâm cơ đó.”

“Em không thích à?” Lục Ngộ An hỏi lại, dắt tay cô khẽ cào, hấp dẫn sự chú ý của cô.

Từ sau khi Lục Ngộ An biết giọng nói của mình có lực sát thương lớn đối với Nguyễn Huỳnh, anh thường dùng giọng nói để quyến rũ Nguyễn Huỳnh.

Mặc dù, có thể biểu lộ không quá rõ ràng.

Nhưng Nguyễn Huỳnh lại có thể cảm nhận được, đặc biệt là vào một số thời điểm.

Lúc này nghe anh nói như vậy, lỗ tai Nguyễn Huỳnh một lần nữa không chịu khống chế mà tê rần.

Cô đưa tay, muốn sờ lỗ tai ở gần tiếng hít thở của anh nhất. Tay còn chưa nâng lên thì Lục Ngộ An đã duỗi cái tay kia tới: “Tai ngứa à?”

Anh hỏi.

Tai Nguyễn Huỳnh yếu mềm, cô hờn dỗi liếc anh một cái: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Lục Ngộ An buồn cười, nói: “Về phòng xoa cho em.”

“...”

Nguyễn Huỳnh đang muốn từ chối thì điện thoại của anh một lần nữa sáng lên.

Theo sau đó, Nguyễn Huỳnh nghe thấy giọng nói của Tư Niệm: “Hay là ngày mai chúng ta hát sau đi?” Cô ấy nói: “Hình như mọi người đều có chút mệt mỏi rồi.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Khương Thanh Thời gật đầu: “Tớ thật sự hơi mệt rồi, vậy tối nay chúng ta giải tán nhé?”

Vân Sơ: “Bọn tôi sao cũng được.”

Trong nháy mắt, một đám người mới đi dạo được một vòng nhỏ lập tức giải tán.

Tập thể giải tán, tự mình trở về sân nhỏ của mình.

Đối với chuyện này, Nguyễn Huỳnh không thể không bội phục sự cơ trí của Lục Ngộ An. Nhìn trước mắt, người có thể bắt bí Tư Niệm đang tràn đầy phấn khởi quả thật chỉ có một mình Chu Hạc Thư.

Quay về phòng, Nguyễn Huỳnh uể oải ngồi trên ghế sô pha không muốn động đậy.

Lục Ngộ An lấy ra hết quần áo hai người mang tới, treo trong tủ quần áo, lại giúp cô đặt chỉnh tề giày dép ở cổng. Làm xong tất cả những chuyện này, Lục Ngộ An liếc mắt, Nguyễn Huỳnh vẫn ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, duy trì tư thế lúc vừa về phòng.

Anh bình tĩnh nhìn một lúc rồi nhấc chân đến gần.

Bóng râm phủ xuống, Nguyễn Huỳnh khẽ động đậy mi mắt, chuyển sự chú ý lên mặt Lục Ngộ An.

“Thu dọn xong rồi à?”

Lục Ngộ An đáp một tiếng: “Không muốn động đậy hả?”

Nguyễn Huỳnh nhắm mắt lại, làm nũng với anh: “Ừm, không muốn động.”

Lục Ngộ An ngồi xổm bên cạnh cô: “Có muốn đi tắm rửa bây giờ không?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Muốn.”

Dứt lời, cô mím môi nhìn Lục Ngộ An, muốn nói lại thôi.

Lục Ngộ An hiểu cô rất rõ, giống như dẫn dắt mà hỏi: “Muốn anh ôm đến phòng tắm à?”

Nguyễn Huỳnh: “... Ừm.”

Lục Ngộ An hiểu ra, ôm cô vào phòng tắm, đặt trên bồn rửa mặt, hơi cúi người cọ vào cái cổ thon dài của cô, mở miệng hôn từng cái nhỏ trên đó, giọng nói hơi khàn hỏi: “Có cần giúp tắm rửa không?”

“...”



Tác giả có lời muốn nói:

Huỳnh Huỳnh: Không cần miễn cưỡng.

Bác sĩ Lục: Không hề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi