Lão tứ vừa hỏi xong, bầu không khí phút chốc đóng băng lại, Lôi Đìnhh Lệ cũng sững sờ lại một chút.
Trình Phong thấy không khí có chút không đúng, lấp tức nói: “mới quen chưa được bao lâu, nghiêm túc hay không nghiêm túc vấn đề này quá sớm để nói rồi, Lão Tứ cậu đối với bạn gái của mình có nghiêm túc không?”
Lão Tứ cũng cảm thấy mình hỏi sai câu hỏi, giải thích nói: “khi bên nữ bình thường cho em rất có duyên nhìn. Em sẽ thử xem xét trước, nói không chừng sẽ thích”
Trình Phong: “vậy là đúng rồi. Thích đến nghiêm túc vẫn còn một khoảng cách, cậu hỏi câu hỏi gì vậy, đúng không, nhị ca.”
Lôi Đình Lệ không trả lời, cất điện thoại, nhìn về phía Trì Ngữ Mặc.
Mắt cô nhìn về phía trước, khi muốn vượt qua và rẽ sang hướng khác, cẩn thận bật xi nhan, nhìn gương chiếu hậu, đảm bảo không có một sai sót nào.
Dựa theo quan sát của anh nhìn qua, có thể nhìn thấy rõ ràng góc độ nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, ngũ quan sắc nét tinh tế và làn da trắng nõn, có cảm giác của thời gian ngừng lại.
“Chút nữa nhớ giả làm bạn gái của tôi” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói
“Á?” Trì Ngữ Mặc giật mình, nhìu mày, nhẹ nhàng cự tuyệt nói: “tôi đều không có trang điểm, cũng không có mặc quần áo đẹp, sẽ làm anh mất mặt.”
“Một lát nữa đi qua trung tâm thương mại quốc tế Lôi Nguyệt, cô dừng ở đó một lát, cô có một tiếng để mua quần áo và trang điểm.”
Trì Ngữ Mặc không muốn như vậy à, chỉ cần nghĩ đến phải giả làm bạn gái của anh ta, áp lực như ngọn núi lớn, lông mày không có giãn ra thoải mái, càng thêm buồn bực.
Lôi Đình Lệ nhìn ra rồi, lạnh lùng nói: “không phải nói sẽ lấy công chuộc tội sao? Cô đây là thái độ muốn thay đổi sao?”
Cô dường như không có cơ hội để cự tuyệt nữa rồi, “ồ”
“Tôi sẽ trả lương cho cô” Lôi Đình Lệ không vui nói, giọng nói có chút lạnh lẽo.
Trì Ngữ Mặc không dám nói nhiều nữa.
Trong chốc lát, đến cổng trung tâm thương mại quốc tế Lôi Nguyệt.
“Lôi tổng, ngài xuống xe trước, ở đây chắc có phòng dành cho khách VIP, tôi một lát nữa sẽ đi phòng khách để tìm ngài” Trì Ngữ Mặc lễ phép nói.
Lôi Đình Lệ đẩy cửa xe ra, từ trên bước xuống.
Bảo vệ nhìn thấy Lôi Đình Lệ, lập tức cung kính mở cánh cửa trung tâm.
Trì Ngữ Mặc lặng yên nhìn Lôi Đình Lệ đi vào, rồi thở một hơi dài.
Sau chuyện này, cô nhất định phải cố gắng hết sức trốn tránh Lôi Đình Lệ, không thấy sẽ không phạm sai lầm, chọc tức không nổi à.
Cô đỗ xe dưới hầm để xe.
Trang điểm cần chút thời gian, nào dám để Lôi Đình Lệ chờ đợi.
Cô đi tới trước quầy chuyên trang điểm, đều là các thương hiệu quốc tế, quen thuộc nhất là các loại như Dior, Chanel, Lancome, còn một số nhãn hiệu không nói chính xác được tên, rất đắt, một lọ phấn 45g xấp xỉ khoảng 1 vạn.
Trì Ngữ Mặc đứng trước quầy Dior, mỉm cười hỏi nhân viên phục vụ, “xin hỏi ở đây cô có trang điểm cho khách không?”
Nhân viên phục vụ liếc nhìn quần áo mà Trì Ngữ Mặc đang mặc trên người, “cần phải mua sản phẩm nhiều hơn 1000 tệ, mới giúp khách trang điểm.”
“Cô xem như thế này được không? Tôi sẽ trả trực tiếp tiền trang điểm cho cô” Trì Ngữ Mặc nhỏ nhẹ thương lượng.
“Cô muốn trang điểm thịt trường phát hành sản phẩm nhỏ bên đó nhiều lắm, 50 tệ một lần” nhân viên phục vụ cự tuyệt nói, “không có tiền thì tới quầy cao cấp làm gì, giả bộ sao?”
Trì Ngữ Mặc không lời để nói.
Cô thực sự không có tiền, cũng muốn ra chỗ khác xem xem.
Lôi Đình Lệ nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ quầy Dior, “đây là thái độ cô đón tiếp khách hàng.”
Nhân viên phục vụ đang muốn phản bác, nhìn thấy là Lôi Đình Lệ, mở căng đôi mắt hoài nghi.
Cô nhận ra Lôi Đình Lệ, ông chủ lớn của trung tâm thương mại quốc tế Lôi Nguyệt.
Cô không nghĩ tới ông chủ lớn đột xuất đi kiểm tra, bên trên không có thông báo xuống, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, “không phải, Lôi tổng, cô ta nhìn qua là biết không có đủ khả năng mua sắm.”
“Thật sao?” Lôi Đình Lệ cầm tay lôi Trì Ngữ Mặc đến quầy hàng CPB cách đó không xa, dặn dò nhân viên phục vụ quầy CPB nói: “trang điểm cho cô ấy, đồ trang điểm mà cô ấy dùng qua tôi mua lại hết.”
Trên mặt nhân viên phục vụ của quầy Dior lúc này không một vết máu.
Một hộp phấn trang điểm của CPB cũng lên đến vạn rồi, không phải là nhãn hàng Dior có thể so sánh được.
Giám đốc trung tâm thương mại dẫn theo mấy chủ quản rầm rập chạy đến.
Giám đốc gập lưng cười nói: “chúng tôi không biết Lôi tổng xuống thị sát, không đón tiếp từ xa, mong Lôi tổng thứ lỗi.”
“Tôi không có lòng tốt tha thứ cho nhân viên làm sai việc, cho cô ta nghỉ việc đi.” Lôi Đình Lệ hất cằm về phía nhân viên phục vụ của quầy Dior.
Giám đốc lo sợ nơm nớp lau mồ hôi, “vâng, vâng, vâng, Lôi tổng dạy dỗ phải.”
“Về sau bất kể ở quầy hàng nào muốn tiến vào mở quầy hàng, việc đầu tiên phải luôn đảm bảo thái độ chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ, nếu không sẽ hạ thấp đẳng cấp của trung tâm thương mại quốc tế Lôi Nguyệt.”
“Đúng, đúng, đúng, nhất định ghi nhớ trong tim” giám đốc đầu không dám ngẩng.
“Ngoài ra, tôi hôm nay đến đây không phải là thị sát, chỉ là muốn mua ít đồ cho bạn gái, không cần phải đi theo” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc trong lòng căng thẳng.
Cô thấy giám đốc đang nhìn về phía cô, các chủ quản cũng nhìn về phía cô, các nhân viên phục vụ cũng nhìn về phía cô, đến khách đi qua cũng nhìn về phía cô..
Bạn gái, cô không phải à.
Vừa muốn mở miệng giải thích, Lôi Đình Lệ liền nhìn cô,giọng nói nhẹ nhàng rất nhiều, không còn chút lạnh lùng như cũ nữa: “anh ở phòng khách VIP lầu 6, em trang điểm xong gọi điện cho anh, chúng ta đi mua bộ quần áo, mua ít đồ trang sức, rồi đi gặp bọn Trình Phong.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Không phải nói chỉ giả bộ trước mặt huynh đệ của anh ta thôi sao? Không có nói cũng phải giả bộ trước mắt nhân viên của anh ta à.
Cô có thể vạch trần anh ta không?
Không thể.
Cô cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhẹ nhàng gật đầu, dùng ánh mắt tiễn Lôi Đình Lệ trong một đám người túm tụm bước lên thang máy chuyên dụng dành cho VIP.
“Mỹ nữ, bạn trai của cô là Lôi Đình Lệ à, nghe nói anh ta đã giàu vượt quốc gia, bối cảnh thân thế cũng vô cùng thần bí, vận khí của cô thật tốt” nhân viên quầy CPB ngưỡng mộ nói.
“Nói không chừng ngày mai không phải nữa” Trì Ngữ Mặc giả bộ ngớ ngẩn nói.
Nhân viên phục vụ nghe xong, trong lòng thoải mái lrất nhiều, “cũng đúng, loại đàn ông trên cao như anh ta, chắc lấy ai thì người con gái cũng phải là môn đăng hộ đối”
“À đúng rồi, mỹ nữ, cô không phải đem đồ trang điểm mà tôi không dùng bọc lại, tôi chỉ cần một thỏi son là đủ” Trì Ngữ Mặc liếc nhìn qua giá cả của son, hơn 400 tệ, cô còn có thể mua được.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ thay đổi, “nếu như ngày mai có khả năng không phải nữa, thì hôm nay tiêu pha hết sức à, dù sao Lôi tiên sinh rất hào phóng, chút tiền ấy anh ta sẽ không quan tâm đâu.”
Trì Ngữ Mặc đôi mắt uốn cong, cười hì hì nói: “tôi đây là thả dây dài bắt câu cá lớn mà, haha”
Nhân viên phục vụ khẩu khí có chút không được tự nhiên, mang theo ý trào phúng nói, “cô cẩn thận cá lớn không có câu được, mất trắng cả chì lẫn chài.”
Trì Ngữ Mặc chỉ cười trừ, vốn dĩ không phải là cá của cô, chẳng sao cả.
Trang điểm xong, cô chỉ mua một thỏi son môi, nhân viên phục vụ nét mặt xị xuống nhưng không dám phát tác.
Trì Ngữ Mặc lên phòng khách VIP trên lầu 6, Lôi Đình Lệ đang ngồi trước màn hình máy tính, nhìn thấy cô tới, kinh ngạc nói, “không phải bảo cô gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Tôi làm xong rồi, Lôi Đình Lệ, quần áo ở đây chắc có thể thuê chứ, tôi mua không nổi.” cô thành khẩn nói, cũng là sự thật.
Lôi Đình Lệ tắt máy tính, đứng dậy, đi tới trước mặt cô, “không có khiến cô trả”