HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

“Tiền quần áo cứ coi như tiền công của tôi ngày hôm nay, anh không cần phải đưa cho tôi nữa đâu ạ.” Trì Ngữ Mặc ngại ngùng không dám cầm nhiều tiền của anh ta đến vậy, cô sợ rằng sau này khó mà trả được.

Lần trước, bộ đồ cô mặc khi giả làm bạn gái của anh sau này đem đến trả cho bên Mỹ Nhân Gian thì được họ cho biết Lôi tổng đã trả tiền rồi, bây giờ bộ đồ vẫn còn để ở nhà cô.

“Trong lòng cô, tôi là một ông chủ hà khắc?” Lôi Đình Lệ nghiêm giọng hỏi.

“Đương nhiên không phải vậy, anh là ông chủ hào phóng nhất mà tôi từng gặp, nhưng mà, tiền của anh không phải cũng là đồng tiền vất vả mới kiếm được sao, tôi nghĩ không nên lãng phí.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói.

“Cô yên tâm, chút tiền công của cô tôi vẫn trả được, theo tôi đi chọn đồ.” Lôi Đình Lệ nói rồi cũng chẳng buồn để cô kịp từ chối, anh bước ra khỏi khu phòng chờ VIP, đi vào thang máy và lên tầng 3, khu vực chuyên đồ nữ.

Trì Ngữ Mặc đành lẽo đẽo theo sau.

“Cô có thích hãng nào không?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Tôi, đều được cả.” Cô không phải là người quá cân nhắc về vấn đề này.

Lôi Đình Lệ dừng lại trước cửa tiệm của Chanel, anh vén tay áo nhìn đồng hồ, “Cô có nửa tiếng để chọn đồ.”

“Vâng.” Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ bước vào cửa tiệm Chanel.

Lôi Đình Lệ không vào theo mà anh trở xuống tầng 1, đến cửa tiệm CPB, “Mấy món đồ trang điểm mà bạn gái tôi đã thử đều gói lại cho tôi.”

Nhân viên bán hàng vừa thấy Lôi Đình Lệ quay lại, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng.

Nếu gói tất cả lại thì tiền doanh số tháng này của cô phải lên đến cả vạn rồi.

Cô ta thoăn thoắt đi lấy đồ, gần như loại nào cô ta cũng bỏ vào giỏ rồi dùng máy tính tính tính toán toán, “Lôi tổng, tổng cộng là 23 vạn 5 nghìn 3 trăm 20 tệ.”

Lôi Đình Lệ đưa thẻ Vip cho nhân viên.

Nhân viên bán hàng sau khi quẹt thẻ, cung kính đưa cho Lôi Đình Lệ máy Pos.

Lôi Đình Lệ nhập mật khẩu rồi ký tên.

Người nhân viên nhanh tay đưa cho Lôi Đình Lệ 6 túi đồ, ngước nhìn gương mặt mê hoặc chúng sinh của anh, cô đỏ mặt, “Ưm, Lôi tổng, có chuyện này, tôi nghĩ ngài nên biết.”

“Chuyện gì?” Lôi Đình Lệ hơi cau mày nhìn cô nhân viên.

“Người bạn gái hiện tại của ngài khá nhiều toan tính đấy, cô ta chỉ mua một một thỏi son ở chỗ chúng tôi, tôi có hỏi sao cô không lấy nhiều một chút, cô ta liền nói phải thả dây dài mới bắt được cá lớn. Theo tôi thấy thì sợ rằng con cá lớn ấy chính là ngài đấy, ngài đừng có bị vẻ ngoài ngây thơ của cô ta lừa nhé.” Người nhân viên cố tình nói khích.

Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn sang người nhân viên, cười khẩy một tiếng, anh đặt mấy túi đồ lại trên quầy tính tiền, “Tôi trả lại toàn bộ số hàng này.”

“Hả?” Người nhân viên kinh ngạc, có chút khó chịu.

Cô ta muốn Lôi tổng chia tay cô bạn gái kia, nhưng ai ngờ lại tự bê đá đập lên chân mình, đành cười trừ, “Cho dù có chia tay thì cũng nên tặng chút quà cho bạn gái cũ chứ? Coi như làm quà chia tay.”

“Chia tay? Cô kiểu lầm rồi, nếu cô ấy đã muốn thả dây dài câu cá lớn, tôi nguyện làm con cá lớn ấy để cho cô ấy có cơ hội câu.” Lôi Đình Lệ nghiêm giọng nói, trong mắt anh tràn đầy sự trâm biếm và áp lực lên người nhân viên.

Người nhân viên thấy vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, lại cung kính làm thủ tục hoàn tiền cho khách.

Lôi Đình Lệ bước lên thang máy, bấm gọi cho quản lý trung tâm thương mại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước, ngắn gọn nói:” Sa thải nhân viên bán hàng của tiệm CPB, ngoài ra, toàn bộ khu thương mại phải được chỉnh đốn lại, tố chất của nhân viên bán hàng quá thấp, mời người về đạo tạo lại, ngày mai cậu đến tổng công ty họp, làm mà không tốt thì cậu cũng có thể lướt được rồi.”

“Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, tôi lập tức đi làm ngay.” Quản lý thấp thỏm nói.

Trong cửa tiệm Chanel, Trì Ngữ Mặc không hề biết về sóng gió bão bùng dưới tầng 1.

Cô thử lên mình một chiếc váy dây màu hồng, đứng trước gương ngắm nghía.

Chiếc váy này thì cô khá thích, cũng toát được đường cong và khí chất của cô, chỉ có điều, hơi ngắn, tốt nhất là phải mặc thêm quần bảo hộ nữa.

Nhưng, cửa tiệm này lại không có bán quần bảo hộ.

Cô lại không muốn đi cửa tiệm khác chọn, như vậy khá mất thì giờ.

Nghĩ vậy cô lại đi chọn một chiếc đầm khác, phía bên trên chiếc đầm là chiếc cổ rộng, cắt xéo màu trắng, bên dưới là lớp chân váy xếp ly màu xanh da trời, nhìn cũng khá bắt mắt. Sau khi thay xong, cô bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lôi Đình Lệ đã ở đó rồi.

Anh nhìn về phía cô, bước đến, lấy tay cởi dây nịt tóc của cô, mái tóc dài xõa xuống trên vai, dưới vẻ hơi rối bông của mái tóc, trông cô lại như có một dáng vẻ đẹp khác lạ.

Anh đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, dặn dò:” Cắt mác đi, gói đồ của cô ấy lại.”

Người nhân viên vừa thấy Lôi Đình Lệ, lập tức bày ra chiếc váy màu hồng mà Trì Ngữ Mặc vừa thử khi trước, “Chiếc váy này bạn gái ngài mặc đẹp lắm ạ, còn đẹp hơn cả người mẫu nữa.”

“Gói cả vào cho tôi.” Lôi Đình Lệ nhanh chóng trả lời.

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Năm nay chúng tôi còn có nhiều mẫu mới lắm, đều rất vừa vặn và hợp với bạn gái của ngài.” Người nhân viên nhanh chóng giới thiệu thêm.

“Mấy kiểu khác tôi cũng không thích lắm, cũng chưa thử, không cần đâu.” Trì Ngữ Mặc dành phần trả lời.

Lôi Đình Lệ nhìn lướt cô rồi tiến về phía gian hàng.

Nhân viên bán hàng thấy vậy nhanh chóng theo sau anh.

Lôi Đình Lệ chọn ra thêm mười mấy bộ nữa, đồ công sở, đồ mặc nhà, đồ đi chơi, đồ tiệc hội đều có cả.

“Chỗ đồ tôi chọn đây, số 170s, gửi đến số 7 Thanh Tùng Bán Đảo.” Lôi Đình Lệ nghiêm giọng dặn dò.

“Vâng, vâng, vâng.” Nhân viên ôm toàn bộ đống đồ đến quầy thu ngân.

“Lôi Đình Lệ, anh có mua nhiều quá không.” Trì Ngữ Mặc kháng nghị.

“Bình thường cô cũng có thể mặc được, sau này kêu cô đi cùng, cô đỡ phải lo không có đồ mặc.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Còn có...sau này!

Cô không hề muốn có ‘sau này’ nữa đâu, tiền của nhà chủ nghĩa tư bản thật sự không dễ kiếm.

“Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc ngập ngừng gãi gãi đầu, “Theo tôi nghĩ, với điều kiện của anh thì việc kiếm một cô bạn gái chính cống dễ như trở bàn tay chứ.”

Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn sang cô, “Tạm thời chưa muốn tìm.”

Vậy thì cô cũng hết cách, thấy sắc mặt nghiêm túc của Lôi Đình Lệ, cô cũng chỉ có thể gắng cười, “Vậy chẳng hóa ra dễ cho tôi quá, chắc là kiếp trước tôi phải làm được nhiều việc tốt lắm.”

“Không phải cô nên nói là giải cứu cả dải ngân hà à?”

“Đâu phải là dải ngân hà, chắc chắn là tôi đã giải cứu cả vũ trụ thì mới có duyên gặp được anh.” Trì Ngữ Mặc nói thuận theo anh.

Nghe vậy sự u uất trong ánh mắt anh vơi đi ít nhiều, anh đưa tay sờ lên dáy tai mềm mại của cô.

Tim Trì Ngữ Mặc hơi rộn lên, viền tai bị anh sờ có chút buồn, như phản xạ, cô hơi rụt cổ lại, bản thân cô cũng thấy hành động này hơi quá một chút, không hợp với quan hệ giữa họ, cô liền đưa đầu đẩy tay anh ra nhưng vị trí lại không trúng, lại có vẻ giống như cô đang dùng mặt để áp vào lòng bàn tay của anh.

Trong lòng Lôi Đình Lệ cũng đã mềm xuống vài phần, anh đưa khóe miệng cười, “Lát nữa mua một số đồ trang sức, xong chúng ta có thể rời đi rồi.”

Cô không muốn vậy, “Số trang sức lần trước đâu?”

“Không biết, phải hỏi Lý Hạo, nếu thích, mai tôi bảo cậu ấy mang đến công ty, buổi trưa cô đến công ty tôi lấy nhé.”

“Cái đó, vậy hôm nay cũng đỡ phải mua sắm thêm, anh bảo anh ấy mang đến là được, như vậy cũng đỡ được rất nhiều thời gian.” Trì Ngữ Mặc đưa ra kiến nghị của mình.

“Đồ trang sức của cô, tôi vẫn có khả năng mua được.” Lôi Đình Lệ không để cho cô từ chối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi